Chương 3493: Rốt Cuộc Thì Con Cá Cũng ...
Chương 3493: Rốt Cuộc Thì Con Cá Cũng ...Chương 3493: Rốt Cuộc Thì Con Cá Cũng ...
Chiến đấu trở nên kịch liệt, phần tay chân cụt càng ngày càng nhiều, máu tươi vừa rơi xuống đất đã bị nước mưa cọ rửa.
Vẻ mặt của Kiều Nøa lạnh như băng, đón lấy nước mưa bay thẳng về phía Sa Chí, hắn mới là kẻ địch lớn nhất.
Sa Chí vẫn luôn đề phòng quý phụ, thấy nữ nhân không nói một lời đã giết về phía mình, hắn sớm có chuẩn bị nên nhanh chóng phản kích.
Theo thời gian trôi qua, chiến đấu bùng nổ kịch liệt, người øia nhập vào chiến trường cũng càng ngày càng nhiều, tất cả đều muốn tranh đoạt đại thụ tràn đây lực sinh mệnh này.
Ly Nguyệt tìm đúng cơ hội, giả vờ bị người khác một tát đánh bay ra ngoài, thoát khỏi chiến trường. Mấy người Hoa Phất cũng làm bộ muốn đi cứu cô, lục tục đều thoát khỏi chiến trường, đố lấy cô gái tóc trắng cách xa đám người.
- Đại nhân không sao chứ? Di Tang quan tâm hỏi.
- Không sao.
Ly Nguyệt đứng lên, phủi bụi trên người một cái, khuôn mặt vốn không có chút máu nào cũng khôi phục hồng hào.
Áo Ba líu lưỡi nói:
- Diễn giống như thật vậy. - Các người diễn cũng rất tốt.
Ly Nguyệt không keo kiệt mà khen ngợi.
Bốn người Di Tang là cường giả Vương giai, thế mà vừa rồi lại giả vờ như là cường giả cấp 5, cấp 6.
- Hi hì, đại nhân ra lệnh, đương nhiên là phải có diễn giống một chút. Khang Phúc thấp giọng CƯỜI NÓI.
Ly Nguyệt nhìn về phía chiến trường, nói nhỏ:
- Chúng ta trốn xa một chút. = 100016
Mấy người Hoa Phất đáp một tiếng, lặng yên không tiếng động bắt đầu lui về phía sau.
Theo người tham chiến càng ngày càng nhiều, đám người Ly Nguyệt rời đi cũng không gây nên sự chú ý nào.
Trong ảo ảnh của Thế Giới Thụ, Mục Lương nhìn chăm chú vào chiến đấu phía dưới, máu trên mặt đất càng ngày càng nhiều. - Còn chưa tới sao?
Ánh mắt của hắn lóe lên, nhưng lại không cảm nhận được tung tích của Ma Pháp Thần.
Hắn không cảm nhận được tung tích của Ma Pháp Thân, nhưng sắc trời đột nhiên thay đổi rất kỷ quặc, không giống như là xảy ra tự nhiên.
Mục Lương ngẩng đầu nhìn trời, khóe môi hơi cong lên:
- Có ma pháp dao động. Hắn tiếp tục kiên trì chờ đợi, không tin Ma Pháp Thân sẽ không xuất hiện. Ảo ảnh của Thế Giới Thụ và máu của cường giả rơi đây đất đối với Ma Pháp Thần mà nói đều là thuốc bổ cực đại.
Xa xa, đám người Ly Nguyệt núp trong bóng tối, nhìn chăm chú vào tình huống trong chiến trường.
- Sao Ma Pháp Thần còn chưa tới nữa? Di Tang cau mày nói.
Hoa Phất nghiêm túc lên tiếng:
- Có lẽ là hắn ta đã tới, chỉ là chúng ta không phát hiện được.
Vẻ mặt của Áo Ba nghiêm túc, nói:
- Đúng vậy, bây giờ ta thấy ai cũng giống như là Ma Pháp Thần cải trang.
Ly Nguyệt đảo qua từng khuôn mặt tràn đầy vết máu, đều là khuôn mặt xa lạ.
Di Tang thấp giọng nói:
- Chúng ta cũng đừng quan tâm, nếu như Ma Pháp Thần xuất hiện, đại nhân sẽ phát hiện trước tiên.
Đại nhân trong miệng hắn đương nhiên chính là Mục Lương.
Thời gian trôi qua, thương vong trên chiến trường càng ngày càng nhiều. Mục Lương bình chân như vại, không ra tay can thiệp. - Âm âm ~~~
Bầu trời loé lên sấm chớp, khoảng cách đến ban đêm chỉ còn lại nửa gið.
Kiều Nga bị Sa Chí một cước đá bay ra ngoài, cô đau đớn kêu lên một tiếng, há miệng phun ra máu.
Cô xoay người trên không trung, lảo đảo mấy cái rồi đứng vững lại.
- Đáng chết.
Cô sờ lên vết thương trên mặt, ương mặt là thứ mà cô để ý nhất, thế mà bây øiờ lại bị thương, điều này làm cho cô cực kỳ phẫn nộ.
Sa Chí lộ ra nụ cười âm lãnh, giễu cợt nói:
- Khuôn mặt đẹp như vậy, bị phá hủy thật đáng tiếc. Kiều Nøa hít một hơi thật sâu, liếc mắt nhìn các thuộc hạ mình mang theo, trước mắt vẫn là chiếm giữ thế thượng phong.
- Ha, hôm nay chính là ngày chết của ngươi. Cô nở nụ cười lạnh lùng, tiếp tục lao về phía Sa Chí. Hai bên chất chứa oán hận đã lâu, lần này không phải chỉ là vì tranh đoạt ảo ảnh của Thế Giới Thụ, mà là muốn dí đối phương vào chỗ chết.
- Ai chết còn chưa chắc đâu.
Sa Chí lạnh lùng mở miệng, không có ý thương hương tiếc ngọc chút nào, xuống tay lần sau còn tàn nhẫn hơn lần trước. = _\ _
Tiếng thét chói tai và tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên, số người chết vẫn đang không ngừng gia tăng.
Xa xa, cường giả đứng xem càng ngày càng nhiều, bọn họ không tùy tiện gia nhập vào cuộc chiến.
Nhưng mà một ít người mang ý đô xấu hiển nhiên không hy vọng bọn họ đứng ngoài quan sát, vì vậy lại có công kích rơi trên người bọn họ, lại lần nữa châm lửa chiến hỏa.
- Đáng chết.
Tiếng gầm gừ phẫn nộ truyền đến, lại có một nhóm người bị lan đến gần gia nhập vào cuộc loạn chiến.
Mục Lương nhìn về phía một người trong đảm đông, ám tiễn là người này thả, công kích vừa rồi cũng là hắn bắn ra.
Hắn lạnh nhạt mở miệng: - Thú vị, thực lực cấp 8 lại muốn khuấy loạn chiến trường, cuối cùng ngư ông đắc lợi?
- Ông onøØ onØ ~~~
Đúng lúc này, trong tâm chiến trường đột nhiên hiện ra một làn khói đen, dùng tốc độ cực nhanh lan ra xung quanh.
Kiều Nøa và Sa Chí phát hiện không đúng, trên mặt lộ ra vẻ khiếp sợ, vội vàng lui ra ngoài.
- Tới rồi.
Đôi mắt của Mục Lương sáng lên, khí tức của Ma Pháp Thần xuất hiện ở tronø tâm sương mù đen. - Cô lỗ cô lỗ ~
Sương mù đen cuồn cuộn, từng vòng lan ra bên ngoài, trong nháy mắt cắn nuốt hơn mười vị cường giả.
- A, cứu tal
Tiếng kêu thảm thiết và tiếng thét chói tai không ngừng vang lên, nhưng chưa được vài giây thì những giọng nói này đột nhiên ngừng lại. Trong sương mù đen truyền ra âm thanh nhấm nuốt, còn có âm thanh như xương bị ăn mòn, tiếng mưa rơi cũng không cách nào che giấu hết.
- Đó là thứ gì?
Vẻ mặt của Kiều Nga trắng bệch, nước mưa từ trên Øương mặt chảy xuống.
Vẻ mặt của Sa Chí cũng khó coi, cơn sợ hãi từ trong lòng xông lên đầu. Có người kinh hoàng hô: - Hắc ma pháp...
Xa xa, mấy người Ly Nguyệt cũng phát hiện tình huống của chiến trường.
- Là Ma Pháp Thần xuất hiện.
Giọng điệu của Ly Nguyệt rất chắc chắn.
- Khí tức này, không sai. Trong mắt Di Tang tràn đây sát ý, ước gì có thể tự tay đâm Ma Pháp Thần ngay bây giờ.
Hoa Phất gắt gao nhìn chằm chằm phía trước, giọng điệu lạnh như bảng: - Trốn lâu như vậy, cuối cùng cũng chịu ló đầu ra. - Kế tiếp thì phải xem đại nhân.
Áo Ba ngước mắt nhìn về phía ảo ảnh Thế Giới Thụ khống lô, Mục Lương đang ở đó.
Ly Nguyệt đứng lên nói:
- Đi, chúng ta trốn xa một chút.
Nếu như Mục Lương đánh nhau với Ma Pháp Thân thì nhất định là trường hợp sơn băng địa liệt, vị trí hiện tại của bọn họ vẫn quá gần chiến trường, rất dễ bị lan đến.
- Đi thôi.
Đám người Di Tang cũng nghĩ đến điểm này, đứng dậy theo cô gái tóc trắng rời đi.