Chương 3492: Diễn Kịch Diễn Nguyên Bộ
Chương 3492: Diễn Kịch Diễn Nguyên BộChương 3492: Diễn Kịch Diễn Nguyên Bộ
Kiều Nga thấy thế thì sắc mặt lạnh lùng, hờ hững nÓI:
- Đại thụ này xuất hiện kỳ quặc, chúng ta cũng chỉ là muốn tìm hiểu tình huống một chút.
Cô cảm nhận được nguyên tố sinh mệnh trong không khí, lòng tràn đầy tò mò đối với đại thụ đột nhiên xuất hiện.
- Chúng ta cũng không nhìn ra cái gì cả.
Ly Nguyệt biết nhiều lời nhiều sai, không bằng giả ngu hỏi gì cũng không biết.
Kiều Nøa nghe vậy nhìn về phía cô gái tóc trắng, híp mắt:
- Không ngại chúng ta xem một chút chứ?
Đại thụ đột nhiên xuất hiện này, người lưu lại ở đây đều là muốn chia một chén canh.
- Có gì hay để xem chứ? Chúng ta phát hiện trước thì nó chính là của chúng ta. Di Tang lạnh lùng cười một tiếng.
- Ngươi nói cái øì?
Ky Sĩ lạnh mắt hỏi.
- Được rồi.
Kiều Nøa giơ tay lên ngăn những người khác lại.
Cô đã sớm quan sát đâm người Ly Nguyệt, phát hiện căn bản không nhìn thấu bọn họ, trong lòng không quá nắm chắc phần thắng. Ly Nguyệt giả vờ kiêng kị liếc nhìn đoàn người phía sau cô gái quyến rũ, mặt lạnh tránh sang một bên. Cô suy đoán thân phận của nữ nhân trước mặt, hiện tại nơi này là vương quốc Doãn An, áp dụng chế độ đất phong.
Toàn bộ vương quốc được chia làm mười tám khu vực, mỗi khu vực đều có một vị lãnh chúa.
Hàng năm các lãnh chúa chỉ cân nộp lên vương thất năm phần thu nhập là được, về phần các lãnh chúa quản lý đất phong như thế nào thì vương thất sẽ không quản, trong đó bao gồm cả việc đấu tranh giữa các lãnh chúa.
Kiều Nga thấy cô gái tóc trắng không nói lời nào, ra hiệu thuộc hạ của mình đi điều tra ảo ảnh đại thụ.
- Động tác nhanh hơn một chút, đoán chừng người của Sa Chí sẽ tới đây nhanh thôi.
Cô lạnh giọng phân phó. Sa Chí mà cô nhắc tới là một vị lãnh chúa khác. - Vâng.
Thuộc hạ đáp lời, bắt đầu điều tra ảo ảnh của Thế Giới Thụ.
Ảo ảnh của Thế Giới Thụ xuất hiện ở chỗ giao giới giữa hai mảnh lãnh địa, đại thụ thân bí tràn ngập nguyên tố sinh mệnh này khẳng định hấp dẫn không ít người qua đây.
Ly Nguyệt im lặng nhìn, trong đầu vang lên giọng nói của Mục Lương:
- Diễn kịch diễn nguyên bộ, ngươi giả vờ tham gia tranh đoạt.
Thân phận của mấy người bây giờ là một nhóm người bị đại thụ thần bí hấp dẫn tới.
- Tốt.
Trong lòng cô thầm đáp lại Mục Lương.
Kiều Nga cẩn thận nhìn chằm chằm vào đám người cô gái tóc trắng, chờ đợi thuộc hạ kết thúc điều tra. - Xoát xoát xoát ~~~ Mấy tiếng xé gió vang lên, từng bóng người lần lượt xuất hiện từ đằng xa vội vã đến gần.
- Đại nhân, là người của Sa Chí.
Có Ky Sĩ lanh mắt nhận ra thân phận của người mới tỚi.
- Quả nhiên là Sa Chí tới đây.
Vẻ mặt của Kiều Nga lạnh xuống.
- Ha ha ha, Kiều Nga, ngươi tới sớm hơn ta rồi. Tiếng cười âm lãnh từ xa đến gần, Sa Chí mặc khôi giáp từ trên trời giáng xuống.
Kiều Nga hất cằm lên, cao nøạo nÓI:
- Nếu như ta tới sớm hơn, vậy cây này không có phần của n8Øươi.
Sa Chí nhếch miệng cười nÓI:
- Sao ngươi lại nói thế, đại thụ này là đột nhiên xuất hiện, vốn dĩ vô chủ, không phải tới trước thì được. Trên cây tản ra nguyên tố sinh mệnh làm cho thể xác và tinh thần của hắn thoải mái hơn rất nhiều, nhất là khi tới gần, loại cảm giác này cảng mạnh mẽ hơn, điều này càng làm cho hắn quyết tâm phải có được cây này.
- Muốn? Ai thắng thì là của người đó.
Kiều Nga quát lạnh một tiếng, dùng thủ thế ý bảo các thuộc hạ chuẩn bị chiến đấu. - Đừng nóng vội, chờ giải quyết những người không liên quan rồi chúng ta lại thảo luận đại thụ thuộc về aI.
Sa Chí nói xong nhìn về phía đám người cô gái tóc trắng, trong mắt tràn đây ác ý,
Di Tang bĩu môi, thấp điọngØ nói:
- Bọn họ đây là muốn đào thải chúng ta trước.
- Xoát xoát xoát ~~~ -. Càng ngày càng có nhiều cường giả xuất hiện, hoặc xa hoặc gần nhìn chăm chú vào mọi người ở đây, đều là cường giả lãnh địa còn lại.
- Cuối cùng thì những người nảy cũng chịu ló đầu ra rồi.
Ánh mắt của Ly Nguyệt lóe lên, như vậy có thể làm cho Ma Pháp Thần không còn nghi ngờ chứ?
- Ẩm ẩm ~~~
Bầu trời vang lên một tiếng sấm, mây đen dần dân tụ lại.
- Trời sắp mưa.
Giọng nói của Mục Lương đột nhiên vang lên trong tai mấy người Ly Nguyệt.
- Trời mưa rất thích hợp để chém giết.
Ly Nguyệt thấp giọng tự lầm bẩm, nhìn về phía đám người Sa Chí đang súc thế chờ phát, chuyển sang tư thế chiến đấu.
Sắc trời đột nhiên thay đổi làm cho đám người Sa Chí và Kiều Nga đều cảm thấy kỷ quái, rõ ràng không lâu trước đó vẫn là tỉnh không vạn lý.
- Âm âm ~~~
Trên bầu trời không ngừng xuất hiện sấm sét, chẳng mấy chốc từng giọt mưa lớn như hạt đậu từ trên trời giáng xuống, lập tức làm cho tầm nhìn phạm vi xung quanh giảm xuống cực nhanh.
- Hoa lạp lạp ~~~
Nước mưa rơi vào trên ảo ảnh khổng lồ của Thế Giới Thụ phát ra tiếng vang dày đặc, nước mưa bị lá cây tầng tầng lớp lớp ngăn cản. Sa Chí nhìn chăm chú vào càng ngày càng có nhiều người đổ dồn về đây, vẻ mặt khó coi, như vậy tỷ lệ độc chiếm Thế Giới Thụ của hắn sẽ càng nhỏ.
- Hưu hưu ~~~
Trong nháy mắt, mấy mũi tên bay vụt đến, bắn bị thương vài người.
Có người lén phát động công kích tham chiến, người sáng suốt đều nhìn ra có người muốn đảo loạn cục điện hiện tại.
- AI?
Người bị thương gầm lên một tiếng, xem ai cũng giống như người lén ra tay. - Đáng chết, các người đừng nghĩ đến chuyện lành lặn rời khỏi đây!
Tên còn lại rống giận, cố nén thương tổn bắt đầu tấn công.
Hỗn chiến hết sức căng thăng, càng ngày cảng nhiều người bị lan tới. Vẻ mặt Sa Chí âm trầm, trường hợp này cũng không có lợi cho hắn.
- Đuổi bọn họ đi đi.
Hắn vung tay lên, nhìn về phía những người muốn ngư ông đắc lợi, trong đó bao gồm đám người cô gái tóc trắng.
- Đều lên một lượt.
Sa Chí mang theo thuộc hạ hành động, nhanh chóng tấn công những người khác. - Sa Chí, đại thụ này vốn đã vô chủ, ngươi còn muốn độc chiếm, điều đó không có khả năng.
Có người núp trong bóng tối chế giễu, kích động những người khác ra tay.
- Đúng vậy, đừng nghĩ đến chuyện độc chiếm.
- Lên đi, làm cho bọn họ biết chúng ta cũng không phải ngôi không. Cảnh tượng chẳng mấy chốc đã trở nên hỗn loạn, thế lực khắp nơi kịch liệt giao chiến.
Kiều Nga cũng bị ảnh hưởng đến, ra lệnh:
- Bảo vệ tốt bản thân.
- Vâng.
Các Ky Sĩ đồng thanh đáp lại, gia nhập vào trong cuộc chiến.
Rất nhanh đã có người nhìn thấy đám người Ly Nguyệt, trên mặt đêu mang nụ cười ác liệt.
Ly Nguyệt lùi về phía sau, tay khẽ lật một cái, trường cung xuất hiện trong tay, cô kéo căng mũi tên bắn ra, xuyên thủng đầu kẻ địch tập kích cô.
Cô không quên quay đầu thấp giọng căn dặn mấy người Di Tang:
- Đều giữ lại thực lực, tìm cơ hội lui ra khỏi chiến trường.
- Hiểu rõl
Mấy người Hoa Phất thấp giọng đáp lại.