Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ (Dịch)

Chương 944 - Chương 3491: Dụ Dỗ Ma Pháp Thần Hiện T...

Chương 3491: Dụ Dỗ Ma Pháp Thần Hiện T... Chương 3491: Dụ Dỗ Ma Pháp Thần Hiện T...Chương 3491: Dụ Dỗ Ma Pháp Thần Hiện T...

Ánh mắt của Ly Nguyệt loé lên, chỉ là một nồi mì ăn liền đã khiến cho bọn họ đều sửa xưng hô thành đại nhân, cái này làm cho cô có chút không được tự nhiên.

- Ăn nøon, ăn quá ngon. Áo Ba gần như muốn lệ nóng doanh tròng.

Đây là lần đầu tiên hắn ăn mì gói, không có gì bất ngờ rằng hắn đã bị loại mỹ vị này bắt làm tù binh, xếp hạng món ăn ngon nhất trong lòng hắn. - Không nên lãng phí thịt hấp.

Ly Nguyệt liếc nhìn mấy nØười.

- Vâng.

Hoa Phất lên tiếng, nhúng thịt hấp vào nước mì, mùi vị lập tức cất cao gấp bội. Mấy người chia nhau ăn thịt hấp, một nồi mì lớn bị an sạch sành sanh, nước canh cũng không còn sót lại.

Ly Nguyệt cảm thán nói: - Sức ăn của các người thật đáng nể.

- Chúng ta thật sự ăn rất nhiều sao?

Di Tang lúng túng nói.

- Trong lòng ngươi không tự biết à?

Ly Nguyệt lạnh nhạt nói. - Sau này chúng ta sẽ cố gắng làm việc.

Áo Ba giơ tay lên nắm chặt lại. "w..—

Di Tang ợ một cái, hài lòng buông chén đũa xuống.

Áo Ba nghĩ tới cái gì, đôi mắt theo sự mong đợi, hỏi: - Khi chúng ta đến vương quốc Huyền Vũ, mỗi ngày cũng có thể ăn ngon như vậy à?

- Làm việc cho tốt thì sẽ CÓ.

Ly Nguyệt bình tĩnh đáp. - Vậy là tốt rồi, chúng ta nhất định sẽ cố gắng làm VIỆC.

Áo Ba thể thốt đủ điều.

- Ăn no rồi, bây giờ nên làm gì đây?

Di Tang nhếch miệng ngáp một cái, ăn no nên cô bắt đầu mệt rã rời.

- Không biết, Ma Pháp Thần chưa xuất hiện, không có chuyện để làm. Khang Phúc đồng dạng ngøáp một cái. Ly Nguyệt suy nghĩ một chút, lạnh nhạt nói:

- Chơi mạt chược đi.

- Đó là cái gì?

Bốn người dấu hỏi đây đầu. - Ta sẽ dạy cho các người. Ly Nguyệt lấy ra một bộ bàn ghế từ trong ma cụ không gian chứa đựng, lại lấy bài mạt chược ra.

Cô nhìn về phía bốn người, nhắc nhở: - Mạt chược chỉ có thể đánh bốn người.

- Tai

Hoa Phất vội vàng kéo ghế ra ngồi xuống.

Áo Ba không nói lời nào, nhanh chóng kéo ghế ra ngồi xuống.

Khang Phúc há hốc miệng, bị Di Tang giành ngôi vào vị trí cuối cùng, chỉ còn lại có hắn đứng ngây ngốc. Ly Nguyệt xào bài mạt chược, giới thiệu sơ qua về cách chơi, còn giới thiệu màu sắc và hoa văn của bài mạt chược một lần.

Bốn người Hoa Phất cái hiểu cái không mà gật đầu. - Bắt đầu thôi.

Ly Nguyệt khẽ hất hàm, mái tóc dài màu trắng bạc rối tungø ở sau người.

- Kengø kengØ ~~~

Từng quân bài mạt chược bị đẩy ra, Ly Nguyệt cảm thấy tâm lực lao lực quá độ, phải giảng giải cách chơi cho bọn họ hết lần này đến lân khác.

Không có øì bất ngờ, ván thứ nhất là cô gái tóc trắng thắng.

- Hiểu chưa?

Ly Nguyệt đen mặt hỏi.

- Chắc là hiểu rồi.

Hoa Phất chớp chớp mắt. Di Tang cảm thấy hứng thú nói:

- Lại chơi thêm một ván nữa. - Tốt.

Ly Nguyệt hít một hơi thật sâu, tập trung xảo bài mạt chược.

- Ông ~~~

Xa xa truyền đến tiếng ông hưởng, Ly Nguyệt đang xào bài mạt chược chợt khựng lại, vẻ mặt nghiêm túc.

- Có người đến.

Vẻ mặt của Di Tang cũng nghiêm túc. Áo Ba và Hoa Phất lập tức đứng lên, đôi mắt hơi nheo lại nhìn về phía xa.

- Là ai vậy?

Vẻ mặt của Di Tang nghiêm túc, nhìn chằm chằm phần cuối của vùng hoang dã, nhìn thấy có một nhóm người đang đến øần.

- Ba ngày, rốt cuộc có người không nhịn được... Đôi mắt đẹp màu trắng bạc của Ly Nguyệt híp lại. Nhân lúc bọn họ còn chưa phát hiện, cô vội vàng thu toàn bộ bàn và nồi chén vào trong ma cụ không đian chứa đựng.

- Cộp cộp cộp ~~~

Một đám người có nam có nữ cưỡi Lợn Tám Răng Nanh tới gần, ước chừng khoảng hai mươi người, đa số đều mặc trang phục ky S1.

- Đại nhân, chúng ta có nên đuổi bọn họ đi không? Hoa Phất ngước mắt nhìn về phía Mục Lương đang ngôi trên không trung.

- Không cần để ý, cũng không được lộ ra thân phận.

Giọng nói của Mục Lương vang lên ở trong tai mọi nĐƯỜI.

Di Tang gật đầu đồng ý nÓI:

- Đúng vậy, lỡ như những người này là do Ma Pháp Thần phái tới thử nghiệm, vẫn là nên cẩn thận một chút.

- Chúng ta đã biết.

Đám người Áo Ba gật đầu đáp một tiếng.

Ánh mắt của Ly Nguyệt lấp lóe, thấp giọng nói:

- Bọn họ không nhìn thấy Mục Lương, nhưng các người có thể bị nhìn thấy, trước mắt đóng vai hộ vệ của Ly Nguyệt đi.

- Không thành vấn đẻ. Hoa Phất đáp một tiếng. Trong mắt Mục Lương hiện lên một tia khen ngợi, sự chú ý vẫn đặt ở trong việc cảm giác Ma Pháp Thần.

- Lộc cộc lộc cộc ~~~ Đoàn người đột nhiên xuất hiện càng ngày càng gần đám người Ly Nguyệt, khoảng cách chỉ còn lại trăm mét, tốc độ chạy cũng chậm lại.

Hai Ky Sĩ đi đầu thấp giọng hỏi một quý phụ phía sau, chẳng mấy chốc đã có hai Ky Sĩ thoát khỏi đội ngũ đi về phía nhóm cô gái tóc trắng.

Di Tang híp mắt lại, đứng cùng với mấy người Hoa Phất ở phía sau cô gái tóc trắng, lộ ra tư thái thân phận hộ vệ.

Hai tên Ky Sĩ đứng trước mặt mấy người Ly Nguyệt, nghiềm túc nói:

- Nơi này đã bị đại nhân chúng ta trưng dụng, các người hãy mau chóng rời đI.

- Trưng dụng? Áo Ba tức giận nói:

- Khẩu khí thật lớn, đại nhân của các người là ai? - Hừ, thân phận của đại nhân chúng ta vô cùng cao quý, không phải là những người như các ngươi có thể biết được.

Một tên Ky Sĩ ngạo mạn nói.

Hoa Phất lạnh nhạt nói:

- Nơi đầy không có toả thành, cũng không có phân chia địa giới, các người không có quyền yêu cầu người khác rời đi.

- Khuyên bảo nhẹ nhàng thì lại không nghe, vậy thì đừng trách chúng ta không khách sáo.

Hai tên Ky Sĩ liếc nhìn nhau, giơ trường mâu trong tay lên muốn tấn công đám người cô gái tóc trắng.

Trong mắt của Ly Nguyệt lóe lên tia sáng lạnh lẽo, ngón tay khẽ nhúc nhích muốn ra tay.

- Dừng tay. Giọng nữ lạnh như băng từ phía sau vang lên, là giọng của vị quý phụ kia.

Nữ nhân mặc trang phục hoa quý bước xuống Lợn Tám Răng Nanh, cau mày mang theo thần sắc không vui quét nhìn hai tên Ky ST. Tóc của cô được buộc ở sau đầu, dáng người thướt tha yếu điệu, đôi môi đỏ mọng kết hợp với cặp mắt mèo làm cho nữ nhân gần ba mươi tuổi càng thêm quyến rũ động lòng người. - Đại nhân.

Hai tên Ky Sĩ vội vã dừng lại động tác trên tay, cung kính thi lễ.

- Ta bảo các ngươi khuyên bọn họ rời đi, mà không phải là cưỡng bức.

Kiều Nga lạnh lùng nói. Hành động trước đó của cô chính là vì thăm dò, không ngờ mấy người cô gái tóc trắng lại cứng rắn như thế, nếu như cô không lên tiếng ngăn cản, rất có thể sẽ phát sinh chuyện máu me.

- Là lỗi của chúng ta.

Hai tên Ky Sĩ cúi đầu, bộ dáng rất thuận theo.

Lúc này Kiều Nga mới nhìn về phía đám người cô gái tóc trắng, hồi với giọng điệu nhàn nhạt:

- Thật xin lỗi, là thuộc hạ của ta mạo phạm, mấy vị cũng đến điều tra đại thụ thần bí này à?

- Có liên quan gì đến ngươi chứ? Ly Nguyệt nhíu mày, trong lòng rõ ràng ba người trước mắt là đang diễn kịch.
Bình Luận (0)
Comment