Chương 3498: Còn Chưa Đủ Để Ma Pháp T...
Chương 3498: Còn Chưa Đủ Để Ma Pháp T...Chương 3498: Còn Chưa Đủ Để Ma Pháp T...
Vẻ mặt của Lôi Văn âm trầm, lạnh lùng nhìn về phía Sa Chí, trong lòng đã tính toán làm thế nào thay thế vị lãnh chúa không nghe lời này.
Đối với hắn, ai làm lãnh chúa cũng được, chỉ cần mỗi tháng đúng giờ nộp tiền lời là được, là ai làm cũng chẳng sao cả.
Trong lòng Sa Chí lộp bộp một tiếng, âm thâm chửi mình nhanh mồm nhanh miệng.
Khóe môi của Kiều Nga mang theo nụ cười nhạt, không nói thêm lời nào nữa, lặng yên không tiếng động lùi về phía sau một đoạn.
- Âm âm ~~~
Mục Lương và Ma Pháp Thân vẫn còn tiếp tục chiến đấu, vẫn là cảnh tượng thiên băng địa liệt khủng bố kia.
- Cơ thể này của ngươi đúng là kháng đánh hơn so với trước đây.
Mục Lương lạnh nhạt nói. Trong lòng Ma Pháp Thân muốn hộc máu, hắn đã sắp quên mất đây là lần thứ mấy phục hôi cơ thể bị vỡ nát, tốc độ cơ thể bị nổ tung ngày một nhanh hơn nhưng tốc độ khôi phục lại càng ngày càng chậm, điều này làm cho hắn rất hoảng SỢ.
Hắn rất hối hận, sớm biết như vậy thì mình nên tiếp tục cầu, chờ đến khi cơ thể và linh hồn hoàn toàn dung hợp thì lại đi tìm Mục Lương báo thù cũng không muộn.
Chỉ là bầy giờ không có thuốc hối hận, hắn phải nghĩ cách sống sót mới được.D O C F U L L.V N - K h o t r u y ệ n d i ch m i ễ n p h í
Ma Pháp Thần vẫn luôn thử đột phá Thiên Địa Lao Lung, cơ thể hóa thành sương mù tản ra xung quanh.
Mục Lương nhanh chóng nhìn thấu suy nghĩ của Ma Pháp Thần, khóe môi lộ ra một vệt cười nhạt, Thiên Địa Lao Lung do hắn tỉ mỉ bày ra, há có thể để đối phương dễ dàng chạy trốn. Hắn khoanh tay trước người, nhìn chăm chú vào màn sương đen đang lao tới bình chướng, không có ý định ra tay.
- Âm âm ~~~
Khi sương mù đen xông tới trên bình chướng màu vàng kim thì toàn bộ bình chướng loé lên ánh sáng màu vàng, lực lượng Sinh Mệnh Pháp Tắc hiện ra, bắt đầu bao phủ toàn bộ sương mù đen.
- Đáng chết!
Ma Pháp Thần phẫn nộ gâm lên.
Sương mù đen bắt đầu tan rã, nếu cứ tiếp tục như vậy, không cần Mục Lương ra tay thì thực lực của hắn cũng sẽ bị hao mòn.
Hắn nhanh chóng rõ ràng điểm này, sau khi xông tới mấy lần không có thu hoạch thì dừng lại, sương mù đen hội tụ thành thực thể một lần nữa.
Ma Pháp Thần quay đầu nhìn về phía Mục Lương đang bình chân như vại nhìn mình, ánh mắt tràn đây phẫn nộ và sát ý.
- Ta nói rồi, ngươi trốn không thoát đâu. Mục Lương đạm mạc nói. Ma Pháp Thần nghiến răng nghiến lợi, bắt đầu vận chuyển ma pháp không gian, lại tiến hành thử nghiệm lần nữa.
Ngay sau đó, cơ thể của hắn biến mất tại chỗ, lúc cho rằng mình có thể thuận lợi đào thoát thì hắn lại trở về trong Thiên Địa Lao bung.
- Ngươi có thể thử lại lần nữa. Mục Lương chậm rãi đưa ra kiến nghị.
- Ong ong onØ ~~~
Ma Pháp Thần lại tiến hành thử nghiệm lần nữa, kết quả cũng không khác øì trước đó, ma pháp không gian không thể giúp hắn chạy ra khỏi Thiên Địa Lao Lung.
Mục Lương lạnh lùng nói:
- Mặc dù ta không am hiểu về không gian ma pháp như ngươi, nhưng vây khốn ngươi vẫn là có thể. Hắn vừa dứt lời, quyết định không nói nhảm nữa, nâng kiếm đâm thẳng về phía Ma Pháp Thần lần nữa.
- Âm âm ~~~
Cuộc chiến tiếp tục, Ma Pháp Thần vẫn bị Mục Lương áp chế gắt øao. Trong Thiên Địa Lao Lung tràn đầy lực lượng Sinh Mệnh Pháp Tắc và thần văn Phổ Chi Pháp Tắc, luân phiên trấn áp Ma Pháp Thần, nhanh chóng tiêu hao tỉnh khí thân của hắn ta.
- Ta không thể. chết được! Tất cả con mắt trên người Ma Pháp Thần trừng lớn, bắt đầu thiêu đốt tinh huyết của Ma Linh Vương, thu được lực lượng tăng lên trong thời gian ngắn. Hắn tốn hết tâm tư mới có thể làm cho mình sống đến bây giờ, vì vậy không cam lòng chết dưới tay Mục Lương, cho dù thiêu đốt tỉnh huyết của Ma Linh Vương sẽ khiến cảnh giới rơi xuống thì hắn cũng không tiếc nuối. - Chịu nghiêm túc rồi à. Đôi mắt thâm thúy của Mục Lương sáng lên từng vòng hoa văn mầu vàng kim, đáy mắt mang theo một chút ngưng trọng. Khí thế của hắn cũng bắt đầu tăng lên, trong đầu quét qua tất cả năng lực của mình, đáng tiếc là không có năng lực cắt đứt tỉnh huyết đang thiêu đốt của Ma Pháp Thần.
Mắt của Ma Pháp Thần biến thành màu đỏ rực, cả người thiêu đốt ngọn lửa u lam, làm cho không gian xung quanh đều vặn vẹo.
- Đến phiên các ngươi phải chết rồi.
Hắn nhếch miệng cười, dùng tốc độ cực nhanh tấn công về phía Mục Lương.
- Đừng nói quá vẹn toàn như vậy.
Khóe môi của Mục Lương lộ ra một nụ cười trào phúng.
Lực lượng tăng lên do thiêu đốt tinh huyết trong cơ thể Ma Linh Vương có thể duy trì được bao lâu? Hiển nhiên là Ma Pháp Thần cũng biết điểm này, hắn không nói hai lời đã lao thẳng về phía Mục Lương.
- Âm âm ~~~
Hai bên lại giao chiến lần nữa, mặt đất vốn bằng phẳng bị phá hủy hết đợt này đến đợt khác, hình thành hố to sâu tới mấy trăm mét.
Ánh lửa màu xanh lam lượn lờ quanh người Ma Pháp Thần có thể làm cho không gian vặn vẹo xé rách, nhưng lại không thể xé rách phòng ngự của Thiên Địa Lao Lung.
Mục Lương thuận tay cách không bắt một cái, một thanh trường kích xuất hiện ở trong tay, bổ về phía cơ thể của Ma Pháp Thần.
Cơ thể của Ma Pháp Thân vặn vẹo, ngàn cần treo sợi tóc tránh được kích nhận, nhân cơ hội này bao trùm ngọn lửa màu xanh lá lên trên trường kích. Mục Lương nhướng mày, rõ ràng cảm nhận được trường kích bị hao tổn, nếu tiếp tục thiêu đốt thì rất có thể sẽ báo hỏng.
- Hừ.
Hắn hừ lạnh một tiếng, lực lượng Sinh Mệnh Pháp Tắc hiện ra, hoàn toàn bao trùm trường kích, ngọn lửa màu xanh lá trong chớp mắt đã bị dập tắt toàn bộ. Mục Lương ngước mắt nhìn về phía Ma Pháp Thần, trên người cũng đồng dạng bốc cháy lên ngọn lửa, chỉ là tràn ngập khí tức sinh mệnh màu vàng, có khí tức của Thế Giới Thụ.
- Vù Vvù VÙ ~~~
Một cơn gió từ đâu thổi tới, ngọn lửa màu vàng kim trên người hắn cuồn cuộn, giống như sóng biển lan ra xung quanh, lấy thế nhanh như chớp không kịp bịt tai tràn đầy Thiên Địa Lao Lung.
- Đáng chết!
Trong giọng nói của Ma Pháp Thần mang theo một tia sợ hãi, những ngọn lửa màu vàng này có tính uy hiếp cực lớn đối với hắn. Hắn thả sương mù màu đen kèm theo thuộc tính hủy điệt ra ngoài, chống lại sự tấn công của ngọn lửa màu vàng kim.
Trong mắt đám người Kiều Nga, Thiên Địa Lao Lung biến thành hai loại màu sắc, màu vàng và màu đen đang cắn nuốt lẫn nhau, trong lúc nhất thời cũng không phân ra cao thấp.
- Ủy áp thật đáng sợ. Vẻ mặt của Kiều Nga trắng bệch, cơ thể không ngừng run rẩy.
Bàn tay dưới tay áo của Lôi Văn cũng đang run nhè nhẹ, trong mắt lóe lên sự sợ hãi và cuồng nhiệt, nếu như hắn có được toàn bộ thực lực nảy, hoàn toàn có thể đi ngang ở hai mảnh đại lục.