Chương 3499: Câu Phú Quý Trong Nguy Hi...
Chương 3499: Câu Phú Quý Trong Nguy Hi...Chương 3499: Câu Phú Quý Trong Nguy Hi...
Ánh mắt của Lôi Văn lóe lên, trong lòng cầu nguyện Mục Lương và cường giả thần bí lưỡng bại câu thương, như vậy thì hắn có thể ngư ông đắc lợi.
- Đều chết hết đi.
Khóe môi của Lôi Văn hơi nhếch lên, trong lòng câu nguyện liên tục.
Hắn khát vọng biến cường, cho dù không làm quốc vương thì cũng chẳng sao, chỉ cần có thực lực, muốn cái øì mà không được.
- Âm ầm ~~~ Một luồng uy áp khủng bố hơn từ trong Thiên Địa Lao Lung lan ra, lại hất bay một đám cường giả lần nữa.
= _\ s..
Tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên, không ít người bị thương còn chưa dưỡng tốt lại bị thương lần nữa, chật vật bò dậy cách xa bình chướng.
Lôi Văn trầm giọng nói:
- Các người đều trở về đi, nơi đây không phải là nơi mà các người nên Ở.
Hắn không hy vọng nơi đây có quá nhiều người, ảnh hưởng đến việc làm ngư ông đắc lợi sau đó của hẳn. Kiều Nga liếc mắt nhìn Lôi Văn, yên lặng lùi ra phía sau hơn trăm mét, nhưng cũng không hoản toản rời đi.
Trong lòng Lôi Văn trầm xuống, nhưng cũng không tiện nói thêm øì nữa. Ngoại trừ đám người Kiều Nga ra thì những người có thực lực hơi yếu đều lựa chọn rời đi, hoặc là lùi về phía sau đến vị trí an toàn hơn.
Trong mắt Ly Nguyệt lóe lên tia sáng lạnh lẽo, nàng đã chuẩn bị sẵn sàng ám sát những người này, chỉ cần bọn họ có hành vi khác thường, tạo thành quấy nhiễu đối với cuộc chiến của Mục Lương thì bọn họ chắc chắn phải chết.
Hoa Phất lạnh lùng nói:
- Những người này đều có tâm tư xấu. - Theo ta thấy, bây giờ nên giết hết bọn họ.
Trong mắt Di Tang hiện lên sát ý.
- Không vội.
Ly Nguyệt liếc mắt nhìn đám người kia một cái, tiếp tục quan sát tình huống tại chỗ.
Thời gian trôi qua, màu vàng và đen trong Thiên Địa Lao Lung sôi trảo, giống như là một nồi dầu Sôi rót vào trong nước đá, thiên địa đều chấn động. Gợn sóng năng lượng khuếch tán từng vòng ra bên ngoài, nơi nó đi qua mặt đất nứt toác từng khúc, cây cối xung quanh héo rũ lại sinh ra, đây là hai loại năng lượng phần cao thấp.
Vẻ mặt của đám người Kiều Nga lại biến đổi, xoay người bỏ chạy.
Nhưng mà tốc độ của bọn họ có nhanh hơn nữa thì cũng không thể nhanh bằng gợn sóng năng lượng lan tỏa. Không ít người bị nó nhẹ nhàng quét một cái, nửa người lập tức trở nên bị thương vả già nua, nhưng chẳng mấy chốc lại bị gợn sóng màu vảng bao trùm, khôi phục sinh mệnh lần nữa.
Lôi Văn cũng không ngoại lệ, tâm trạng tuyệt vọng mới dâng lên thì lại bị gợn sóng màu vàng kim vuốt phẳng.
Cơ thể của Kiều Ngøa run rấầy, nàng hít sâu mấy hơi, biết đây không phải là nơi mà mình có thể ở lâu, có khi không đợi được kết thúc chiến đấu thì nàng đã chết mất rồi.
Nàng quay đầu nhìn về phía những người khác, có một bộ phận người chỉ bị đơn sóng màu đen quét trúng, nhìn giống như là đã đi qua trăm tuổi, gió thối qua là có thể tan vỡ. Điều này làm cho trong lòng Kiều Nøa càng thêm sợ hãi, quyết định không dừng lại nữa, xoay người chạy về phía xa. Nàng vừa chạy thì những người khác thấy thế cũng rời đi, chỉ còn lại một phần nhỏ người vẫn còn ở tại S06),
Đôi mắt của Sa Chí híp lại, suy tư một chút cuối cùng vẫn là không đi, hắn vẫn là hiểu đạo lý cầu phú quý trong nguy hiểm.
Trong Thiên Địa Lao Lung, cuộc chiến của Mục Lương và Ma Pháp Thần đang tiến vào hồi gay cấn.
Mục Lương càng chiến càng hãng, các loại năng lực liên tiếp xuất hiện làm cho Ma Pháp Thần liên tiếp bị tốn thất, cơ thể bị đánh nát mấy chục lần. Ma Pháp Thần gần như điên cuồng, Mục Lương làm cho hắn cảm nhận được sự uy hiếp của cái chết, rất có thể mấy ngàn năm nỗ lực của hắn sẽ trở nên uống phí.
- Ta quyết không cho phép, ta muốn trường sinh!
Ma Pháp Thân phẫn nộ gâm lên, cơ thể bành trướng giống như khí cầu, quanh thân bốc lên ngọn lửa màu xanh lục hừng hực.
Sương mù đen dung hợp với ngọn lửa màu xanh lục bộc phát ra lực lượng mạnh hơn.
Vẻ mặt của Mục Lương không thay đổi, sử dụng Lĩnh Vực Thế Giới, từng cây Thế Giới Thụ màu vàng kim cao trăm mét đột ngột mọc lên từ mặt đất, sức mạnh của Sinh Mệnh Pháp Tắc cũng theo đó mà hiện lên. - Tới lúc kết thúc rồi. Mục Lương nhấn mạnh từng chữ.
Hắn hít một hơi thật sâu, giơ tay lên cách không nhấn một cái, không gian trong Thiên Địa Lao Lung vặn vẹo, hình thành từng cái lỗ đen cắn nuốt vạn vật.
Hắn có chút nhàm chán, quyết định không lãng phí thời gian với Ma Pháp Thần nữa, bây giờ có giao thủ cũng không thể thu được kinh nghiệm chiến đấu mới.
Đá mài đao tốt là có thể sử dụng lặp lại, nhưng hiển nhiên Ma Pháp Thần không phải, vậy nên kết quả của hắn ta chỉ có chết. - Onø onøØ onØ ~~~
Trong Thiên Địa Lao Lung, trọng lực nhanh chóng dâng lên, chèn ép không gian sinh tồn của Ma Pháp Thân.
- Không!
Cơ thể của Ma Pháp Thần vặn vẹo, tinh huyết của Ma Linh Vương gần như bị thiêu đốt cạn kiệt, thực lực của hắn cũng bắt đầu giảm xuống.
- Chết đi.
Mục Lương nhàn nhạt lên tiếng, khống chế ngọn lửa màu vàng kim bao trùm về phía Ma Pháp Thần.
Khuôn mặt của Ma Pháp Thần vặn vẹo, nói với giọng điệu thâm độc:
- Cho dù ta chết thì cũng phải mang theo ngươi. Mục Lương híp mắt lại, ảo ảnh Thế Giới Thụ loé lên hào quang óng ánh, hàng tỉ Sợi tơ màu vàng kim từ trên tán cây rơi xuống, trói chặt Ma Pháp Thần.
- Ông ~~
Cơ thể của Ma Pháp Thần bảnh trướng lớn hơn, một tia tỉnh huyết cuối cùng hoàn toàn bị thiêu đốt, nøay sau đó là cơ thể của Ma Linh Vương cũng bắt đầu bốc cháy.
Trong mắt Ma Pháp Thần tràn đầy sự điên cuồng và không cam lòng, hắn bận rộn mấy ngàn năm biến thành dáng vẻ người không ra người quỷ không ra quỷ này, không ngờ kết quả cuối cùng lại là như vậy.
- Tất cả các ngươi đều phải chết!
Hắn phẫn nộ gầm lên.
- Tự bạo!
Mục Lương cả kinh, nghĩ tới đám người Ly Nguyệt bên ngoài Thiên Địa Lao Lunø.
Thiên Địa Lao Lung có thể trói chặt Ma Pháp Thần không cho hắn đào thoát, nhưng năng lượng tự bạo là cực kỳ khủng bố, Thiên Địa Lao Lung nhất định sẽ bị hủy diệt, từ đó phá hủy vùng đất này.
Ly Nguyệt nhìn chăm chú vào Thiên Địa Lao Lung, chân mày không khỏi nhíu lại, loáng thoáng đã nhận ra chỗ không đúng.
- Không thích hợp, hơi thổ này quá kinh khủng.
Di Tang đột nhiên lên tiếng. Ngay sau đó...
Giọng nói của Mục Lương vang lên ở trong tai bọn họ:
- Ma Pháp Thần muốn tự bạo, nơi đây không an toàn, ta đưa các ngươi rời đi.
- Mục Lương!
Đôi mắt đẹp màu trắng bạc của Ly Nguyệt trừng lớn, thần sắc lo lắng tràn đây gương mặt. Cô đột nhiên lên tiếng cũng làm cho đám người Lôi Văn phát hiện ra cô.
- Ta sẽ không có chuyện øì.
Giọng nói của Mục Lương lại vang lên lần nữa.
Hắn lo lắng Ma Pháp Thần có bẫy rập, nhất định phải tận mắt nhìn thấy hắn chết mới yên tâm.