Chương 3505: Vận Mệnh Ma Pháp Sư
Chương 3505: Vận Mệnh Ma Pháp SưChương 3505: Vận Mệnh Ma Pháp Sư
- Ai nha, vừa nhìn hắn ta đã biết là lừa đảo rồi. Người phụ nữ ghét bỏ bu môi nói.
- Chính là bởi vì miễn phí nên mới có nhiều người xông vào như vậy.
Ly Nguyệt lạnh nhạt nói. Người phụ nữ gật đầu đồng ý:
- Đúng vậy, nếu như thu phí thì chỉ có đô ngốc mới có thể tìm hắn để đoán mệnh, người có quyền thế chân chính đêu sẽ tìm Ma Pháp Sư vận mệnh để xem bói.
Ma Pháp Sư vận mệnh trong miệng cô còn gọi là Nhà Bói Toán, là một nhánh ma pháp cực kỳ hiếm hoi.
Mục Lương không tiếp lời, ánh mắt rơi vào trên người lão giả, đối phương mặc áo da thú cũ nát, nhưng cũng có thể nhìn ra rất sạch sẽ, chỉ là có chút cũ nát mà thôi.
Lúc này hắn đang điều khiển một cái la bàn, trên đó khắc phù văn, đều là Mục Lương xem không hiểu.
Lão giả khảy kim đồng hồ trên la bàn, miệng lầm bẩm gì đó .
Một người phụ nữ ngồi đối diện lão giả, khẩn trương nhìn chằm chằm vào hắn. Lão giả mỡ mắt ra, vẻ mặt thâm ảo nói:
- Tính ra rồi, con gái lạc đường của ngươi ở quán rượu Thạch Sư Hổ ở thành nam, bây giờ đi tìm là có thể tìm được. - Thật à?
Đôi mắt của người phụ nữ lập tức sáng ngời.
- Đương nhiên là thật rồi, muốn tìm thì hãy đi ngay bây giờ.
Lão giả gật đầu một cái.
- Cảm ơn, thật cảm ơn ngươi, nếu như thật sự tìm được con gái thì ta sẽ tới đáp tạ ngươi.
Người phụ nữ kích động đứng lên, vội vàng chạy về phía thành nam. Mục Lương giật giật miệng, quay đầu nói:
- Đi thôi, không có gì đẹp cả.
Ly Nguyệt chớp chớp mắt, đoán được cái øì, nói:
- Bọn họ là người một phe à?
Mục Lương mỉm cười nói: - Ừm, chờ thêm một hỏi, nữ nhân kia sẽ mang theo cái gọi là con gái trổ về, những người vây xem trò vui này sẽ càng tin tưởng, dùng tiền tìm hắn để đoán mệnh.
- Ta cũng đoán vậy, trên người lão giả kia không có ma lực dao động, hiển nhiên chỉ là người bình thường.
Ly Nguyệt gật đầu.
- Thật xấu xa.
Hoa Phất bĩu môi, không có bất kỷ hảo cảm nào đối với lão giả.
- Đi ngần hàng thôi. Mục Lương nhàn nhạt nói. Ly Nguyệt lấy cuốn số ra nhìn một phen, tìm được vị trí của ngần hảng thành Lan Vỹ, kinh ngạc nói:
- Hình như ngần hàng đang ở thành nam.
- Vậy thì đi thành nam xem thử.
Mục Lương kéo tay cô gái tóc trắng, cất bước đi về phía thành nam.
Lúc đi nøang qua một ngõ nhỏ thì hắn dừng bước, quay đầu nhìn về phía tình huống trong ngõ.
Sầu trong ngõ nhỏ, một người phụ nữ đang lôi kéo một cô bé cột tóc hai chùm thấp giọng trò chuyện cái gì đó, trên mặt cô ta mang thần sắc nghiêm túc và khắc nghiệt. - Nhớ kỹ những lời ta dạy chưa hả? Nếu như ngươi dám làm hỏng việc, vậy tối nay nhịn đói cho ta.
Người phụ nữ nhắc nhở với điọng điệu hung tợn.
- Ta biết rồi. Tiểu cô nương nhát øan lên tiếng, tay nhỏ kéo góc áo không dám phản kháng. Trong mắt Ly Nguyệt hiện lên tia sáng lạnh lẽo:
- Là người phụ nữ cùng phe với ông thầy tướng số kia.
- ĐI thôi.
Mục Lương thu hồi ánh mắt, cất bước đi về phía ngần hàng.
Ly Nguyệt do dự một chút, cuối cùng vẫn cất bước đi theo.
Ngân hàng nằm ở bên đường chính thành nam, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy.
Cách bày trí của ngân hàng rất khác biệt so với cửa hàng xung quanh, nhìn một cái là có thể nhận ra được nó không tầm thường.
- Đến rồi.
Ly Nguyệt dừng bước, quan sát bề ngoài ngần hàng. Ngân hàng có ba tầng, bề ngoài cổ kính, dùng lưu ly, gỗ đen và đá xanh chế tạo thành.
Trên cửa chính có treo bảng hiệu mạ vàng viết hai chữ Ngân Hàng” rất lớn, ở một góc còn có một hàng chữ nhỏ ghi “chi nhánh thứ 56 Ngân Hàng vương quốc Huyền Vũ”.
- Vào xem một chút đi. Mục Lương cất bước đi vào ngần hàng, đập vào mắt là một loạt quầy hàng có lưu ly bao trùm lại.
Một nam một nữ ngồi sau quây, chỉ có nam nhân đang tiếp đón khách hàng, nữ nhân thì đang vuốt ve móng tay, dáng vẻ nhàn nhã.
- Nhân viên an ninh đâu? Ly Nguyệt nhíu mày.
Mục Lương liếc nhìn xung quanh, chỉ thấy hai nhân viên phục vụ, những người khác đều tới ngân hàng làm nghiệp vụ.
- Đi hỏi một chút. Hắn bình thản nói.
- Tốt.
Ly Nguyệt đáp một tiếng, đi về phía quầy hàng. Thấy có người tiến đến, ánh mắt của nữ nhân phía sau quầy hàng thậm chí không thèm chớp một cái, nói với øiọng điệu lười nhác:
- Đi xếp hàng ở quây hàng sát vách, nơi đây không có công việc nghiệp vụ. - Không phải ngươi đang nhàn rỗi à?
Ly Nguyệt lạnh lùng hỏi.
- Nghe không hiểu tiếng người à, ta bảo đi đến quầy hàng bên cạnh xếp hàng. Nữ nhân không nhịn được cố ý cao giọng hơn, còn giơ ngón tay lên quan sát, một bộ dáng không thèm để ý người khác.
Nam nhân viên bất đắc dĩ lắc đầu, ôn hòa nói với cô gái tóc trắng: - Tiểu thư, mời tới bên này xếp hàng.
Ly Nguyệt nhìn về phía nam nhân viên sau kính lưu ly, hắn lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, giống như là đã quá quen thái độ ngạo mạn thất lễ của nữ nhân viên. Cô không xếp hàng, mà quay đầu nhìn về phía Mục Lương, thấy hắn đã ngồi xuống trên ghế sa lon ở đại sảnh.
Cô gái tóc trắng hiểu rõ, Mục Lương muốn để cô xử lý chuyện này. Nghĩ tới đây, Ly Nguyệt lại nhìn về phía nữ nhân viên, điọng điệu lạnh như băng: - Bây giờ là giờ làm việc, ngươi đang làm cái gì?
Nữ nhân viên nghe vậy thì cuối cùng cũng ngước mắt lên nhìn về phía cô gái tóc trắng, vốn tưởng rằng là cấp trên tới, thấy là một gương mặt lạ, lập tức quét sạch sự lo lắng trong lòng. - Xem ra ngươi là nghe không hiểu tiếng người. Cô liếc nhìn cô gái tóc trắng, trên mặt đều là thần sắc hà khắc.
Ly Nguyệt lắc đầu, nữ nhân như vậy sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của ngân hàng, cảng sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của vương quốc Huyền Vũ.
- Từ hôm nay trổ đi, ngươi không cần tới làm nữa.
Cô nhàn nhạt lên tiếng. Nữ nhân viên nghe vậy nghi ngờ nhìn về phía cô gái tóc trắng, suy tư vài giây nhưng vẫn không nhận ra đối phương là ai.
- Ta không phải tới đi làm? Cô cười khẽ một tiếng.
Nữ nhân viên vén sợi tóc mai ra sau tal, cao nøao hất cằm lên, giễu cợt nói: - Thật sự coi ngần hàng là do ngươi mở à?
Nam nhân viên mới tiếp đón vị khách hàng cuối cùng xong, nghe vậy cũng nhìn về phía cô gái tóc trắng, cách ăn mặc của đối phương vừa nhìn đã biết không phải người bình thường, trong lòng hắn cũng có nghi vấn đồng dạng.
Ánh mắt của Ly Nguyệt lạnh như băng, nhìn về phía nam nhân viên, hỏi: - Người quản lý ở đâu? Nam nhân viên vừa định nói chuyện thì nữ nhân viên đã giành nói trước:
- Ngươi muốn tìm cha ta? Ngươi cho rằng mình là ai hả?
Nghe được lời này, trong lòng Ly Nguyệt hiểu rõ, giọng điệu càng lạnh băng: - Thì ra ngươi là con gái của quản lý nơi này, thảo nào phách lối như vậy.