Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ (Dịch)

Chương 957 - Chương 3504: Không Lại Làm Hại Nhân Gi...

Chương 3504: Không Lại Làm Hại Nhân Gi... Chương 3504: Không Lại Làm Hại Nhân Gi...Chương 3504: Không Lại Làm Hại Nhân Gi...

- Hồ Tiên nương nương, mặt nạ dưỡng da có thể bóc ra rồi.

Tiểu Tử thanh thúy nói.

- Ừm, bóc ra đi.

Giọng nói của Hồ Tiên mang theo một chút lười biếng.

Tiểu Tử gỡ mặt nạ dưỡng da xuống, lại dùng khăn sạch sẽ lau mặt cô gái đuôi hồ ly.

- Thủ pháp của những nhân viên Thẩm Mỹ Viện kia còn không có tốt bằng ngươi đâu.

Hồ Tiên khen ngợi.

Tiểu Tử ngây thơ nói:

- Ta tự mày mò nghiên cứu nha.

Hồ Tiên ưu nhã nói:

- Lúc rảnh rỗi ngươi đi dạy bọn họ một chút, thuận tiện thị sát nơi đó.

- Ta biết rồi.

Tiểu Tử ngoan ngoãn đáp. Hồ Tiên ngồi dậy, sa mỏng trên người rũ xuống, khí hậu của Khu Vực Trung Ương ấm áp, nhưng ra khỏi đây thì nên mặc áo khoác giữ ấm.

Mấy ngày nay nhiệt độ trong vương quốc Huyền Vũ càng ngày càng thấp, đã chính thức tiến vào mùa đông.

Mùa đông ở vương quốc Huyền Vũ sẽ không quá lạnh, nếu như muốn thể nghiệm khí trời lạnh hơn thì nên đi đến Vệ Thành Số Mười Hai, đó là thành băng tuyết, là nơi mà vừa tạt nước là có thể nhanh chóng đóng băng.

- Hồ Tiên nương nương muốn đi ra ngoài sao? Tiểu Tử chớp chớp mắt hỏi.

Hồ Tiên quyến rũ đáp:

- Ừm, đi Thành Buôn Bán Sơn Hải một chuyến, ngày hôm nay có mấy đơn đặt hàng lớn cần ta đàm phán. - Ta đi với nương nương. Tiểu Tử ngoan ngoãn nói. - Vậy thì đi thôi. Hồ Tiên không từ chối, bụng ngày cảng to, bên cạnh có người đi cùng, làm chuyện gì cũng thuận tiện hơn một chút.

Hai người rời đi cung điện, mặc áo khoác ngoài đến tầng một Khu Vực Trung Ương, đi qua Cửa Không Gian Truyền Tống đến Thành Buôn Bán Sơn Hải. Vừa mới đi ra Cửa Không Gian Truyền Tống tại Thành Buôn Bán Sơn Hải, gió rét lập tức bọc hai người lại. - Hồ Tiên nương nương có lạnh không?

Tiểu Tử quan tâm hỏi.

- Không lạnh.

Hồ Tiên khẽ hất hàm, mấy chiếc đuôi lông nhung trắng tụ lại một chỗ che chắn cái lạnh ở bên ngoài. Hai người rời khỏi khu vực Cửa Không Gian Truyền Tống, tiếng người huyện náo khắp đường cái. Thành Buôn Bán Sơn Hải mỗi ngày đều như vậy, người nơi này phần lớn đều là từ vương quốc khác tới.

Có khi là tới du lịch, có khi là đến tìm kiếm kỳ ngộ, còn có một bộ phận người là tới làm ăn.

Hồ Tiên nhìn về phía Trân Bảo Lâu ở phía xa, trải qua mấy lần xây dựng sửa chữa thêm, Trân Bảo Lâu đã cao tới sáu tâng, chiếm diện tích cũng gấp ba lần so với trước kia.

Văn phòng của Tố Cẩm cũng ở trong Trân Bảo Lâu, các đơn đặt hàng lớn đều được đàm phán ở nơi đây.

Cô gái đuôi hồ ly và Tiểu Tử vừa đi vào Trân Bảo Lâu, các nhân viên đồng loạt hành lễ:

- Hồ Tiên nương nương vạn an.

- Chuyện làm ăn ngày hôm nay thế nào rồi?

Hồ Tiên nhàn nhạt hỏi. Nhân viên quản lý báo cáo: - Bẩm Hồ Tiên nương nương, hôm nay đã bán đi 18 món ma cụ, trong đó ma cụ cao cấp là sáu món. Ngoại trừ hội đấu giá ra thì Trân Bảo Lâu là nơi duy nhất có thể mua được ma cụ và linh khí cao cấp.

Ma cụ và linh khí ở nơi này là chỉ vũ khí, mà không phải là các loại ma cụ và linh khí sinh hoạt.

Hồ Tiên hài lòng gật đầu, hỏi:

- Giao dịch còn lại thì sao? - Những đơn đặt hàng giao dịch còn lại vẫn đang tiến hành thống kê, Tố Cẩm đại nhân phụ trách ạ.

Nhân viên quản lý cung kính nói. .

- Cô ấy đâu?

Hồ Tiên thuận miệng hỏi. - Tố Cẩm đại nhân đi ra ngoài rồi ạ, còn mang theo mấy vị quản lý cửa hàng. Nhân viên quản lý giải thích.

- Cô ấy tự mình đi à, xem ra là có mấy khoản đơn hàng lớn.

Hồ Tiên chậm rãi gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Cô dặn dò:

- Chờ cô ấy trở về, bảo cô tới lầu ba tìm ta.

- Vâng, Hồ Tiên nương nương.

Các nhân viên đồng thanh đáp lại.

Đại lục mới.

Thành Lan Vỹ là vương thành của vương quốc Sa Lan, dân số thường trú hơn mười vạn.

Nơi cửa thành, Mục Lương, Ly Nguyệt và bốn người Di Tang vừa mới xuất hiện, lập tức hấp dẫn rất nhiều người chú ý.

Vẻ mặt của bốn người Hoa Phất không thay đổi, đứng ở phía sau Mục Lương và cô gái tóc trắng, trên người đều mặc khôi giáp đồng bộ, dáng vẻ giống như Ky Sĩ tùy tùng.

- Mục Lương, tất cả mọi người đều đang nhìn ngươi. Ly Nguyệt quay đầu nói .

- Xem thì xem đi.

Mục Lương nói không chút để ý.

Da tay của hắn rất trắng, trên mặt không có chút tỷ vết nào, hợp với áo gấm đương nhiên phá lệ làm người khác chú ý, huống chỉ có vài người vẫn nhận ra gương mặt này của hắn. Ly Nguyệt chớp mắt trắng bạc, yên lặng kéo tay Mục Lương. Khóe môi của Mục Lương hiện ra ý cười, nắm tay cô gái tóc trắng đi vào trong thành.

Bọn họ tới thành Lan Vỹ chủ yếu là xem tình huống kinh doanh của ngân hàng. Lân này vào thành không có ai ngăn cản, làm cho mấy người Di Tang rất hài lòng.

- Đi xem ngần hàng à?

Ly Nguyệt quay đầu hỏi. Mục Lương ôn hòa đáp:

- Không vội, lần đầu tiên tới nơi đây, đi dạo một chút.

- Tốt.

Ly Nguyệt đáp một tiếng. Nhóm sáu người đi dạo trên đường cái, thỉnh thoảng dừng lại ð trước gian hàng ven đường, thấy món ăn lạ thì mua nếm thử, nhưng thường thì mùi vị không được tốt lắm.

Di Tang đánh giả với giọng điệu thẳng thắn:

- Rất khó ăn, không có ngon bằng mấy món của đại nhân.

- Ù, thật sự là khó ăn. Hoa Phất gật đầu nhận đồng.

- Đại nhân, sau này chúng ta vẫn là hộ vệ tùy thân của ngài sao?

Áo Ba hỏi với giọng điệu ngây thơ.

Mục Lương liếc mắt nhìn bốn người, nhàn nhạt nói: - Chờ sau khi trở về vương quốc Huyền Vũ, sẽ có người an bài công việc cho các ngươi.

- A, không thể làm hộ vệ tùy thân à.

Áo Ba sửng sốt một chút.

- Ta không cần hộ vệ tùy thân.

Mục Lương bình thản nói. - Cũng đúng, thực lực của đại nhần mạnh như vậy mà. Bốn người Di Tang gật đầu đồng ý.

Hoa Phất đột nhiên nói:

- Đại nhân, phía trước hình như rất náo nhiệt. Mục Lương ngước mắt nhìn lại, quả nhiên thấy trước đó không xa có rất nhiều người tụ họp.

- Đi xem thử.

Mục Lương nắm tay cô gái tóc trắng đi về trước. Bốn người Di Tang đuổi theo, không ít người thấy thế đều nhường đường. Dù sao thì người của Mục Thú Tộc đều cao lớn thô kệch, thân cao vượt lên trước hai mét, bốn người đứng thành một hàng giống như bức tường, khí thế tần ra vẫn là rất mạnh. Trong khu vực trung tâm của đám dân chúng vây xem có một ông lão đang bảy sạp, trong gian hàng lại không bán thứ øì.

- Đây là đang làm gì vậy? Mục Lương mỉm cười thân thiện, nhìn về phía một dân chúng đang xem náo nhiệt đứng bên cạnh. Người phụ nữ vừa định đáp lại, nhưng sau khi nhìn thấy Mục Lương thì lập tức sửng sốt, trên øương mặt nhanh chóng nổi lên một vệt hồng.

Cô lắp bắp nói:

- Người này đang giúp người khác đoán mệnh miễn phí, tất cả mọi người đến xem trò hay. - Miễn phí đoán mệnh người cho người khác? Mục Lương hơi nhướng mày, còn có loại chuyện tốt này.
Bình Luận (0)
Comment