Chương 3507: Cô Làm Vậy Là Đang Hại Hắn
Chương 3507: Cô Làm Vậy Là Đang Hại HắnChương 3507: Cô Làm Vậy Là Đang Hại Hắn
Nữ nhân viên chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của cha, không thấy được ánh mắt của hắn thay đổi.
Cô cao giọnØ nói:
- Cha, những người này quá phách lối, nhanh để cho quốc vương vương quốc Huyền Vũ qua đây giáo huấn bọn họ đi.
Cơ thể người quản lý ngân hàng run lên, lúc này ước øì có thể độc ách con gái, cô đây là đang hại hắn. Hắn nói với bên ngoài rằng quen biết quốc vương Huyền Vũ là muốn phô trương thanh thế và cáo mượn oai hùm, làm cho những người khác không dám trêu chọc hắn, mà không phải là để cho con gái câm lông gà đương lệnh tiễn sai bảo.
Hắn rất muốn mở đầu của con gái ra để xem cô nghĩ như thế nào, để cho chủ một nước đến giúp đõ dạy dỗ người khác, hơn nữa người này vẫn là bản thân quốc vương.
- Ta chờ.
Ánh mắt của Mục Lương mang theo thần sắc trêu tức.
Người quản lý ngần hàng cười còn khó coi hơn khóc, quay đầu lại trừng mắt nhìn con gái, quát:
- Ngươi mau câm miệng lại, muốn hại chết ta à?
- Cha, cha nói cái øì vậy? Nữ nhân viên sửng sốt, nhất thời không phản ứng kịp.
Nam nhân viên chớp chớp mắt, hết nhìn Mục Lương rồi lại nhìn vẻ mặt và thái độ của người quản lý, trong lòng có một suy đoán không thể tưởng tượng nổi.
- Mau câm miệng đi! Trong lòng quản lý muốn chết, vừa nghĩ tới những chuyện con gái làm thường ngày, hắn chỉ ước có thể phân chia quan hệ rõ ràng VỚI CÔ.
Mục Lương dựa người ra sau, lạnh lùng mở miệng: - Cho ta một lời giải thích. - Bệ, bệ hạ, ta mượn danh hiệu của ngài chỉ là để giúp ngần hàng kinh doanh tốt hơn thôi, làm cho những người trong lòng có quỷ không dám ra tay với ngân hàng.
Người quản lý run rấy giải thích:
- Tuyệt đối không có tâm tư khác.
- Bệ hạ?
Nữ nhân viên nhìn về phía Mục Lương, cảm thấy lỗ tai mình ra vấn đề.
- Bệ hạ vạn an. Nam nhân viên lập tức quỳ rạp xuống đất.
- Mượn danh hiệu của ta làm cho con gái của ngươi tiêu cực biếng nhác, nói lời độc ác và mắt lạnh với khách hảng, toàn bộ nhần viên an ninh thì trốn đi ngủ.
Mục Lương không để ý đến quản lý, nhàn nhạt hỏi:
- Đây là thay ta quản lý ngần hàng hay là thay ta kiếm tiếng xấu? Người quản lý vội vàng nói: - Ta không bảo bọn họ làm như vậy.
Nữ nhân viên đã sợ đến choáng váng, làm sao cũng không ngờ được nam nhân trước mắt lại là quốc vương vương quốc Huyền Vũ, hơn nữa lời cha nói quen biết đối phương hoá ra đều là giả.
- Nếu như không phải chúng ta đích thân tới đây xem, sợ là ngân hàng này đã xong rồi. Ly Nguyệt lạnh lùng mở miệng.
Có quản lý và nhân viên như vậy, còn có ai dám tin tưởng ngần hàng, lại càng không có khách hàng mới tới cửa làm nghiệp vụ. Mục Lương nhìn về phía nam nhân viên, bình tĩnh hỏi:
- Từ khi ngân hàng khai trương đến nay, tình huống nơi này vẫn luôn là như vậy?
Nam nhân viên há miệng, nhìn về phía người quản lý. - Bệ hạ hỏi ngươi, ngươi xem hắn làm cái gì?
Ly Nguyệt lạnh lùng nói. Nam nhân viên nghe vậy phản ứng kịp, vội vàng hồi đáp:
- Không phải, lúc ngân hàng mới khai trương có bốn nhân viên, nhân viên an ninh cũng không phải là bọn họ.
- Vậy sau đó vì sao lại đổi rồi? Ly Nguyệt tiếp tục hỏi. Hiến nhiên là nam nhân viên cũng biết hiện tại người nảào định đoạt ở đây, vì vậy biết øì kể hết.
Hắn cung kính nói:
- Từ sau khi cô ta đến đây, ba vị nhân viên khác lần lượt bị buộc rời đi, nhân viên an ninh cũng bị đổi.... Ly Nguyệt nhìn về phía quản lý, nói:
- Theo ta được biết, lương bổng mỗi tháng cho nhân viên vẫn là bốn phần, đến nay vẫn là như vậy.
Người quản lý cúi đầu, hai phần lương bổng khác đương nhiên là bị hắn chiếm làm của riêng.
- Rất tốt, toàn bộ ngân hàng chỉ có một người bình thường.
Mục Lương lạnh lùng cười một tiếng.
- Cầm lương bổng mà lại không làm việc, lá øan của ngươi thật sự không nhỏ. Ly Nguyệt nhìn về phía nữ nhân viên, dáng vẻ phách lối ngạo mạn của cô ta vẫn còn rõ mồn một trước mắt. Nữ nhân viên vội vàng giải thích:
- Không phải, ta không có không làm việc, chỉ là mệt mỏi nghỉ ngơi một chút mà thôi.
Nam nhân viên bĩu môi, vẻ mặt ấn nhân không nói øì. - Ngươi nói.
Ly Nguyệt nhìn về phía hăn. Nam nhân viên chức nghe vậy mới to gan, bắt đầu nói kể lại:
- Mỗi ngày cô ta đi làm đều ngôi ở chỗ kia ngủ, không hề tiếp đón khách hàng, chuyện gì cũng để ta làm...
Ly Nguyệt co giật khóe miệng, nghe nam nhân viên lải nhải các loại hành vi ác liệt của nữ nhân viên gân mười phút.
- Được rồi, ta biết rồi, cầm miệng. Cô vội vàng lên tiếng cắt đứt, nếu để cho hắn nói hết thì sợ là nửa giờ cũng không đủ dùng.
- Vâng.
Nam nhân viên gật đầu, lộ ra dáng vẻ bảo bảo ngoan ngoãn.
Ly Nguyệt nhìn về phía Mục Lương, ánh mắt mang theo thần sắc dò hỏi.
Mục Lương liếc nhìn nam nhân viên, giọng điệu đạm mạc nói: - Ngoại trừ hắn ra thì những người còn lại đêu bị cách chức bỏ tù, để cho người thẩm vấn rõ ràng rồi mới cân nhắc mức hình phạt.
- Vâng.
Ly Nguyệt gật đầu một cái. Người quản lý quỳ rạp xuống đất, nước mắt nước mũi cầu xin:
- Đừng mà, bệ hạ, khó khăn lắm ta mới để ngân hàng đi vào hoạt động như bây giờ... - Câm miệng.
Mục Lương nhíu mày.
- Hu hu ~~~
Người quản lý ngần hàng há miệng, nhưng mà một chữ cũng không nói ra được.
Nữ nhân viên càng là mặt xám như tro tàn, trong mặt chứa đựng thần sắc oán hận nhìn về phía cha, nếu như không phải hắn nói quen biết quốc vương vương quốc Huyền Vũ thì cô cũng sẽ không mỗi ngày hoành hành ngang ngược như vậy.
Trong lòng nam nhân viên cảm thấy may mắn không thôi, may mà mỗi ngày hắn đều đi làm cần thận, không về sớm và tới muộn, đối với khách hàng cũng đêu nổ nụ cười kiên nhẫn, bằng không thì kết cục cũng sẽ thê thảm giống như những người khác.
Ly Nguyệt nhẹ nhàng nói:
- Bên này không có ngục giam, chỉ có thể để người áp giải trở về vương quốc Huyền Vũ.
- Dùng Cửa Truyền Tống đI.
Mục Lương gật đầu một cái.
- Tốt.
Ly Nguyệt lên tiếng, xoay người đi chuẩn bị.
Mục Lương nhắc nhỡ:
- Đúng rồi, thuận tiện bảo Thấm Lan điều mấy người từ vương quốc Huyền Vũ tới trợ giúp, nơi này phải tuyển nhận người lần nữa. - Được rồi.
Ly Nguyệt phất tay đáp lại. - Trước tiên trói bọn họ lại.
Mục Lương ra lệnh.
- Tốt.
Di Tang nhếch miệng cười, tiến lên dùng sợi dây trói gô nữ nhân viên, nhân viên an ninh và người quản lý. Mấy người mặt xám như tro tàn, không hề giấy giụa đối với động tác của Di Tang.
Ly Nguyệt trở lại bên cạnh Mục Lương, dịu dàng nói:
- Đã an bài xong rồi, chị Thấm Lan đang tìm người, tối nay sẽ đi cùng với người tra hỏi qua đây.
- Ừm, theo ta đi đến phòng làm việc nhìn xem, các loại báo cáo hắn là cũng có vấn đề.
Mục Lương đứng lên đi lên lầu.