Chương 3508: A, Sao Vẫn Còn Bám Lấy Ta?
Chương 3508: A, Sao Vẫn Còn Bám Lấy Ta?Chương 3508: A, Sao Vẫn Còn Bám Lấy Ta?
Ly Nguyệt cất bước đuổi theo, nhanh chóng tim được phòng làm việc của người quản lý.
Phòng làm việc rất lớn, chỉ cần nhìn thiết bị lắp đặt cũng biết quản lý đã tham ô không ít.
Mục Lương thuận tay cầm lên một phần báo cáo trên mặt bàn rồi nhìn từng hàng một, ánh mắt dân lạnh xuống.
Hắn quay đầu nói:
- Thông tri một chút, thẩm vấn quản lý xong thì chấp hành tử hình.
- Tốt.
Ánh mắt của Ly Nguyệt cũng lạnh xuống, quản lý thế mà có lá gan tham ô công khoản và bán tin tức của khách hàng ngân hàng, thật sự là đáng chết. Trong phòng làm việc tại ngần hàng .
Mục Lương nhanh chóng lật xem từng phần văn kiện, đảo mắt một cái đã đọc xong một phần, rất nhanh lại phát hiện mấy chỗ không đúng.
Hắn câm sổ tay ghi chép, tiếp tục lật xem, ánh mắt ngày càng âm trầm.
Ly Nguyệt cầm lấy văn kiện đã qua đánh dấu nhìn kỹ, lạnh lùng nói:
- Giết hắn ta 300 lần cũng không quá phận.
Mục Lương suy nghĩ một chút, rút ra một tờ giấy trắng, viết xuống thông báo ngừng kinh doanh hai ngày, lại giao cho cô gái tóc trắng dán ở cửa chính ngần hàng.
Ly Nguyệt dán thông báo xong trở về, mang theo tin tức mới:
- Chị Thấm Lan đã an bài người rồi, cân ba tiếng đồng hồ mới có thể qua đây.
Sau khi Nguyệt Thấm Lan nhận được tin tức, lại khẩn cấp phái nhân viên đi qua Cửa Không Gian Truyền Tống, ba giờ đã là nhanh nhất.
- Ta biết rồi. Mục Lương lên tiếng, buông văn kiện trong tay xuống.
- Xem ra trong khoảng thời gian này hắn kiếm được chỗ tốt không ít. Đến bây giờ hắn mới biết được quản lý ngần hàng này tham ô bao nhiêu đông Huyền Vũ, lại thu nhận bao nhiêu tiền của người ngoài.
Hắn nhìn về phía cô gái tóc trắng, ra lệnh:
- Mang theo Di Tang và Hoa Phất, các ngươi đi xét nhà.
- Tốt.
Đôi mắt đẹp màu trắng bạc của Ly Nguyệt hiện lên tia sáng, nhanh nhẹn xoay người dẫn người rời khỏi phòng làm việc.
Hoa Phất và Di Tang lập tức đi theo cô gái tóc trắng ra khỏi ngân hàng, về phần chỗ ở của người quản lý ngần hàng, đối phương đã khai ra toàn bộ. Ly Nguyệt có ma cụ không gian chứa đựng, toàn bộ quá trình xét nhà rất thuận lợi, làm cho người nhà của quản lý ngân hàng không có cơ hội di chuyển tài sản.
Trong một mảnh tiếng kêu rên và chửi rủa, Ly Nguyệt nhanh chóng đời sạch sẽ toàn bộ đô vật từ trong nhà ra tới ngoài sân.
Di Tang và Hoa Phất khoanh tay đứng ở một bên làm cho rất nhiều người sợ hãi, căn bản không ai dám ra tay ngăn cản.
- Đi thôi. Ly Nguyệt võ võ tay, nhìn sân nhà trống rỗng, hài lòng xoay người đi ra ngoài.
Hoa Phất và Di Tang nhìn nhau, bội phục phương pháp như gió thu quét lá rụng của cô gái tóc trắng, chỉ kém một bước là dời cả nhà đi rồi.
- À này, đại nhân...
Di Tang xoa xoa tay đi theo sau cô gái tóc trắng. - Có øì thì nói đi. Ly Nguyệt liếc nhìn hắn. Di Tang cười nøượng ngùng mấy tiếng, ánh mắt nóng bỏng hỏi:
- Hì hì, làm thế nào mới có thể có được một kiện ma cụ không øian chứa đựng vậy?
- Đây là bệ hạ đưa, hỏi ta cũng vô dụng thôi.
Ly Nguyệt trả lời đúng sự thật.
- Được rồi, xem ra vẫn là phải hỏi xin bệ hạ.
Di Tang thở dài một tiếng. Ly Nguyệt lạnh nhạt nói:
- Làm việc cho tốt, rồi cái øì đều sẽ có.
- Ta hiểu rõ.
Di Tang nghiêm túc gật đầu.
- Đừng chạy, nha đầu thối, còn dám chạy nữa ta đập gãy chân của ngươi!
Bỗng nhiên, phía trước truyền đến tiếng mắng chửi hung ác.
Ly Nguyệt cau mày nhìn lại, thấy một tiểu cô nương cột bím tóc đang chạy về phía cô, phía sau còn có một người phụ nữ đuổi theo, vừa chạy trong miệng còn không ngừng mắng cái gì đó.
- Là tên lừa đảo kia.
Di Tang hơi nhướng mày, nhận ra người phụ nữ là đồng bọn với lão già đoán mệnh lừa đảo.
Vẻ mặt tiểu cô nương đờ đẫn, chỉ lo vùi đầu vọt tới trước, hoàn toàn không để ý tới tiếng chửi rủa sau lưng.
- Phì phò ~~~
Người phụ nữ vừa chạy vừa thở hồng hộc, miệng vẫn mắng không ngừng:
- Ta nhặt ngươi trổ về không phải là để ăn không ngồi rồi, ngươi không giúp một tay kiếm tiền còn muốn chạy trốn, nằm mơ đi!
Tiểu cô nương dừng bước, nhặt hòn đá trên mặt đất ném về phía sau. Người phụ nữ không kịp phòng bị, bị cục đá đập trúng đầu, lập tức đau đến mức nhe răng trợn mắt.
- Nha đầu thối, ngươi muốn chết!
Cô phẫn nộ gầm to.
Tiểu cô nương thở phì phò, lạnh lùng nói:
- Ngươi bắt ta đi gạt người, ngươi là phần tử xấu. Người phụ nữ tức giận mắng: - Không có ta cho ngươi một miếng cơm ăn, ngươi đã sớm chết đói từ lâu rồi, còn ở đó nói ta là phần tử xấu?
- Ngươi chính là phần tử xấu!
Tiểu cô nương cố chấp la to.
Người phụ nữ nghiến răng nghiến lợi, xoa xoa đầu tiếp tục đuổi theo tiểu cô nương.
= _\ — Tiểu cô nương quay đầu mà chạy, nhất thời không thấy đường, một đầu đụng vào trên đùi của Di Tang. Di Tang dùng một tay đè đầu của cô lại, nhe răng nÓI:
- Này, đi bộ không nhìn đường, có chết cũng không biết là chết như thế nảo.
Tay của hắn rất lớn, có thể hoàn toàn bọc lại đầu của bé gái. - Thật, thật xin lỗi.
Thân thể của tiểu cô nương run lên, sắc mặt trở nên tái nhợt với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được.
- Còn rất lễ phép.
Di Tang nhỏ giọng bTĩu môi. - Phì phò ~~~
- Ta xem ngươi chạy trốn đi đầu!
Lúc này người phụ nữ cũng đã đuổi tới, vươn tay muốn bắt lấy tiểu cô nương.
- Ngươi làm cái øì?
Di Tang trừng mắt nhìn người phụ nữ, tủy ý vunø tay lên, làm cho cô ta lão đảo lui ra sau mấy bước. - Ôi chao u, đánh người, đánh người rồi!
Người phụ nữ đặt mông ngồi xuống đất, mổ miệng kêu la om sòm.
Đôi mắt hồ ly của Hoa Phất híp lại, cảnh cáo:
- Lại øgào một câu, ta rút đầu lưỡi của ngươi.
Cơ thể của người phụ nữ run lên, thấy Hoa Phất không giống như đang đùa giốn, vội vã nuốt những lời còn lại vào.
Tiểu cô nương đã tránh sau lưng Di Tang, khẩn trương nhìn chăm chú vào người phụ nữ.
- Này, buông tay ra đi.
Di Tang ghét bỏ nhấc chân lên, muốn để tiểu cô nương rời đi. - Không muốn.
Tiểu cô nương vội vàng lắc đầu.
- A, sao vẫn còn bám lấy ta thế?
Di Tang trừng mắt nhìn tiểu cô nương, suýt nữa giận quá hoá cười.
Tiểu cô nương không nói lời nào, tay nhỏ nắm thật chặt ống quân của Di Tang.
Người phụ nữ khẩn trương nói với tiểu cô nương:
- Mau trở về với taI
Cô thấy đám người Di Tang không dễ chọc, không còn dám dùng thủ đoạn khóc lóc om sòm lăn lộn trước kia, nhưng cũng không muốn cứ thế mà buông tha tiểu cô nương. Ly Nguyệt hơi nhíu mày, không ngờ xét nhà xong trổ về còn gặp phải loại tình huống này.
- Đại nhân, làm sao bây giờ? Hoa Phất quay đầu nhìn về phía cô gái tóc trắng.