Chương 3509: Có Đôi Khi Nói Nhiều Không...
Chương 3509: Có Đôi Khi Nói Nhiều Không...Chương 3509: Có Đôi Khi Nói Nhiều Không...
Ly Nguyệt liếc mắt nhìn tiểu cô nương một cái, lạnh nhạt nói:
- Đừng lãng phí thời gian, trở về đi.
- Tốt.
Hoa Phất gật đầu, khẽ huých cùi chỏ vào cánh tay của Di Tang rồi rời đi.
- Này, mau buông tay.
Di Tang lắc chân vài cái.
- Không muốn.
Tiểu cô nương cắn môi dưới, dùng sức ôm lấy chân của Di Tang.
Cô không cao, vừa vặn cao bằng chân của Di Tang.
Ly Nguyệt và Hoa Phất đã đi rồi, Di Tang thấy thế vội vã cất bước đuổi theo, tiểu cô nương giống như một món trang sức trên chân, cứ thế bị mang theo rời đi. - Hở?
Đôi mắt của người phụ nữ trợn to, trong lúc nhất thời không biết nên làm như thế nảo. Cô cắn răng muốn đuổi theo, lại đối diện với cặp mắt màu trắng bạc lạnh như băng của Ly Nguyệt.
- Tiến gần thêm một bước nữa, ta sẽ chém chết ngươi.
Ly Nguyệt lạnh lùng nói. Từ trước đến nay cô không có hảo cảm với kẻ lừa đảo, nhất là dùng tiểu cô nương lừa øạt người, cô là càng chán ghét tột cùng.
Lúc cô ở thành Thánh Dương, từ nhỏ đã bị đối đãi như là vật thí nghiệm, suýt nữa biến thành dị quỷ, điều này ảnh hưởng rất lớn đến tính cách của cô.
- Cô lỗ ~~~
Người phụ nữ sợ sệt nuốt nước miếng, nhìn ra được cô gái tóc trắng không phải đang nói đùa, cho nên không dám tiến tới trước một bước.
Di Tang nhìn tiểu cô nương trên đùi, bĩu môi không nói øì, trong lòng biết cô gái tóc trắng muốn cứu cô một mạng. - ĐI thôi.
Ly Nguyệt thu tâm mắt lại, tiếp tục đi về phía ngân hàng.
- Này, ngươi đi xuống đi. Di Tang lại lắc chân lần nữa, ra hiệu cho tiểu cô nương buông tay ra.
- Không muốn.
Tiểu cô nương vẫn chỉ trả lời hai chữ như trước, thậm chí càng ra sức ôm chặt hơn. Trong ngân hàng, Mục Lương nhìn vật trang sức trên đùi DI Tang, im lặng không nói øl.
Sau khi Ly Nguyệt, Di Tang và Hoa Phất trở về ngân hàng, tiểu cô nương vẫn không chịu buông chân Di Tang ra.
- Bệ hạ, làm sao bây giờ? Di Tang vươn tay kéo kéo áo của bé gái muốn lấy cô xuống, nhưng lại lo lắng dùng sức sẽ làm cô bé bị thương.
Bé gái ép mặt vào sát ống quần của Di Tang, nhất quyết không buông tay đang ôm đối phương ra. Mục Lương lạnh nhạt mở miệng:
- Ngươi mang về, vậy tự chịu trách nhiệm.
- Hả, đừng mà...
Di Tang ủ rũ cúi đầu. Mấy người Hoa Phất và Áo Ba đưa mắt nhìn nhau, trên mặt đều mang theo thần sắc hả hê.
Di Tang nghiến răng nghiến lợi nói với tiểu cô nương:
- Này, mau buông tay ra, bằng không thì ta sẽ không khách sáo.
- Không muốn.
Tiểu cô nương cố chấp lắc đầu.
Di Tang giơ tay lên nâng trán, kiểm chế tính tình hỏi: - Tại sao ngươi lại muốn đi theo ta?
- Ngươi là người tốt.
Tiểu cô nương nói với điọng điệu nghiêm túc. Da mặt của Di Tang co giật, ta lại là người tốt à? Mục Lương bình thản hỏi: - Quan hệ giữa ngươi và lão thầy tướng số kia là như thế nào? Tiểu cô nương bĩu môi ủy khuất đáp:
- Không biết, bọn họ nhặt được ta, muốn ta nói dối lừa gạt người khác, ta không muốn.
- Vậy người nhà của ngươi đầu?
Mục Lương lại hỏi.
Tiểu cô nương lại lắc đầu, giọng nói hạ xuống:
- Bọn họ muốn bán ta cho đám buôn nô lệ, ta lén chạy trốn ra ngoài. - Một lũ súc sinh.
Đáy mắt của Hoa Phất hiện lên tia sáng lạnh lẽo.
- Sách ~~~
Di Tang gãi đầu, vươn ngón tay chọc chọc má của bé gái, buồn bực nói: - Vậy ngươi cũng không thể bám lấy ta.
- Ta không có nơi nào để đi cả.
Tiểu cô nương bĩu môi. Ly Nguyệt mỉm Cười nói: - Ngươi coi như là đang nuôi con gái cũng được mà.
Tiểu cô nương chỉ chừng tám, chín tuổi, thoạt nhìn rất ngoan ngoãn cơ trí, bằng không thì đã sớm bị người phụ nữ lừa đảo kia mang về rồi.
- Cái øì mà con gái, tuổi của ta có thể làm tổ gia gia của con bé đấy.
Di Tang cạn lời. Hắn sắp quên mình bao nhiêu tuổi, nhưng khẳng định là đã vượt lên trên thiên tuế.
Ly Nguyệt nhún vai, mỉm CƯỜI NÓI:
- Vậy cũng rất tốt, làm tổ gia gia cũng được, có thể chăm sóc cô là tốt rôi.
- Tổ gia gial
Tiểu cô nương lập tức thanh thúy hô to.
- Dừng dừng dừng. Đôi mắt của Di Tang trợn to, vội vã hồ ngừng, lúc này hắn một cái đầu hai cái đại (đau đầu khó giải quyết).
Tiểu cô nương tự quen thuộc mà hô:
- Tổ gia gia, ta đói.
- Ta không có ăn, còn nữa, đừng gọi ta là tổ gia gia. Di Tang nghiến răng nghiến lợi từ chối.
- Tổ gia gia, ta đói bụng. Tiểu cô nương tự lầm bẩm, một đôi mắt trong veo như nước sáng ngời.
Di Tang đen mặt không nói lời nào.
- Di Tang, tìm cho cô một chút đồ ăn đi.
Hoa Phất nhịn cười nói.
- Không có.
Di Tang bĩu môi, nói xong còn len lén liếc nhìn Mục Lương và cô gái tóc trắng một cái.
Mục Lương khẽ cười một tiếng, vung tay lên, trên mặt bàn lập tức xuất hiện một đống thức ăn.
Đôi mắt của Di Tang lập tức sáng ngời, tiểu cô nương thì ngạc nhiên trợn tròn mắt, rất kinh ngạc đối với phương pháp cách không biến ra thức ăn của Mục Lương.
- Ăn đi.
Mục Lương ôn hòa nói. Tiểu cô nương do dự một chút, ngước mắt nhìn về phía Di Tang, ánh mắt mang theo thần sắc dò hỏi. - Muốn ăn thì ăn đi.
Di Tang tức giận nói.
- Tốt.
Lúc này tiểu cô nương mới dành ra một tay đang ôm đùi, cảm lên một khối bánh ngọt nhét vào trong miệng.
Di Tang lộ ra vẻ mặt ghét bỏ, nhưng vẫn rót một ly nước đặt ở trước mặt tiểu cô nương.
- Tổ gia gia, ăn thật ngon, ngươi cũng än đi.
Tiểu cô nương cầm lên một khối bánh ngọt đưa cho Di Tang.
- Không ăn, còn nữa, đã bảo đừng gọi ta là tổ gia gia rồi mà.
Di Tang nhức đầu nói. Tiểu cô nương ngoan ngoãn gật đầu, lên tiếng: - Được rôi, tổ gia gia. Di Tang lộ ra vẻ mặt sống không còn øì luyến tiếc. Mục Lương ôn hòa nói:
- Ăn xong mang cô ấy đi tăm, thay quần áo sạch sẽ. - Ta nào có quần áo mà cô có thể mặc chứ.
Di Tang nhỏ giọng lầm bẩm.
Hắn vừa dứt lời, trước mặt đã xuất hiện một bộ váy nhỏ trắng muốt, kích cỡ vừa vặn với tiểu cô nương. Di Tang kinh ngạc hỏi:
- Bệ hạ, tại sao món đồ gì ngØươi cũng mang theo trên người vậy?
Mục Lương nhàn nhạt nói: - Có đôi khi nói nhiều cũng không phải là một chuyện tốt.
- Vâng.
Di Tang rụt đầu lại.
Tiểu cô nương nhìn về phía Mục Lương, nói với điọng điệu nghiêm túc:
- Cảm ơn đại nhân, ngài cũng là người tốt.
Mục Lương cười một tiếng, lại nhận được một tấm thẻ người tốt, nhưng mà lần này hắn cũng không chán ghét.
- Phải gọi là bệ hạ.
Di Tang nghiêm túc sửa đúng.
- Đã biết, tổ gia gia.
Tiểu cô nương gật đầu thật mạnh. Di Tang không nói nữa, chỉ cảm thấy tâm mệt mỗi.