Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ (Dịch)

Chương 982 - Chương 3529: Ta Chỉ Là Khẩn Trương, Khô...

Chương 3529: Ta Chỉ Là Khẩn Trương, Khô... Chương 3529: Ta Chỉ Là Khẩn Trương, Khô...Chương 3529: Ta Chỉ Là Khẩn Trương, Khô...

- Không có khả năng.

Mục Lương nghiêm túc cất bước đi tới bên cạnh cô gái đuôi hồ ly.

- Bệ hạ vạn an.

Lị Liên khẩn trương hành bế.

- Ứm,.

Mục Lương tùy ý lên tiếng, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô gái đuôi hồ ly.

- Không cân lo lắng, ta không sao. Lông mày nhỏ dài của Hồ Tiên run lên.

Nguyệt Thấm Lan thấy thế thì đứng lên, rời khỏi Thiên Điện.

Bên ngoài, đám người Ly Nguyệt vẫn còn đang chờ đợi.

Nguyệt Phi Nhan thấy mẹ đi ra, vội vàng hỏi:

- Tình huống thế nào rồi? - Còn cân khoảng ba giờ nữa mới có thể sinh. Nguyệt Thấm Lan ưu nhã đáp.

Hi Bối Kỳ kinh ngạc thốt lô:

- A, phải đợi lâu như vậy à? - Ừm, cho nên tất cả mọi người đi nghỉ ngơi đi, đừng vây quanh ở chỗ này. Nguyệt Thấm Lan nhìn về phía các cô gái, dịu dàng khuyên nhủ.

Ly Nguyệt thanh thúy nói: - Chị Thấm Lan, ngươi mới là người nên nghỉ ngơi, nơi này có chúng ta canh chừng, sẽ không có chuyện øì đâu.

- Đúng vậy, bụng của ngươi cũng rất lớn, phải nghỉ ngơi nhiều hơn.

Ngải Ly Na gật đầu nhận đồng.

- Ta biết rồi.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã cười đáp.

- Bên trong có Mục Lương, sẽ không sao đâu, tất cả đều đi nghỉ ngơi đi. Ly Nguyệt nói xong nâng Nguyệt Thấm Lan đi về phía chính sảnh.

Các cô gái tản ra, nhưng sự chú ý đều hướng vào trong Thiên Điện, ai nấy đều chờ mong công chúa hoặc là vương tử giáng sinh.

Thời gian trôi qua, trong ánh mắt khẩn trương và chờ mong của các cô gái, ba giờ chậm rãi đi qua.

- Ba giờ đã trôi qua rồi, sao vẫn chưa sinh vậy? Nguyệt Phi Nhan khẩn trương hỏi.

- Đừng khẩn trương, thời gian nào mà chuẩn xác như vậy chứ.

Ny Cát Sa tức giận nói.

— À,. A,, À.. ~~~

Đột nhiên, trong Thiên Điện vang lên tiếng kêu đau của cô gái đuôi hồ ly. Các cô gái chấn động tinh thần, đều khẩn trương đứng dậy đi tới trước cửa Thiên Điện. - Bên trong xảy ra chuyện gì vậy?

Ngôn Băng cau mày hỏi.

- Ôe Oe ~~~

Trong Thiên Điện vang lên một trận tiếng khóc, vừa vang dội lại trong trẻo, báo trước một sinh mệnh mới vừa chào đời.

- Sinh rồi.

Nguyệt Thấm Lan thở phào nhẹ nhõm một hơi, đôi mắt màu xanh nước biển mang theo một chút nước mắt.

- Ä 0a Oa ~~~

Tiếng khóc vang dội của trẻ nhỏ từ trong Thiên Điện truyền ra, trên mặt mọi người ngoài cửa đều tràn đây ý cười.

Hi Bối Kỳ hưng phấn nói: - Cuối cùng cũng sinh rồi, là công chúa hay là vương tử?

- Sao còn chưa ra nữa? Nguyệt Phi Nhan ghé vào cửa phòng, muốn nghe động tĩnh bên trong.

- Đừng gấp gáp, đứa trẻ mới sinh ra nhất định phải chà lau một chút.

Nguyệt Thấm Lan cố giả bộ bình tĩnh nói.

Ánh mắt của Ly Nguyệt lóe lên, chân thành nói:

- Đúng vậy, mọi người đừng quá nóng vội.

- Ly Nguyệt, tay của ngươi đều run rẩy.

Ngải Ly Na chớp mắt màu hồng nhạt nói.

- Ta chỉ là khẩn trương thôi, không có nóng vội. Ly Nguyệt ậm từ giải thích. - Chỉ cần mẹ con bình an là được.

Nguyệt Phi Nhan thành tín chắp hai tay câu nguyện. Trong Thiên Điện, Mục Lương ôm lấy đứa bé mới sinh. LỊ Liên lộ ra vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa vui mừng, Cười cung kính nói:

- Chúc mừng bệ hạ, là một vị tiểu công chúa.

- Rất đáng yêu.

Mục Lương nhẹ nhàng ôm lấy tiểu công chúa, con bé nhìn rất ngoan ngoãn, cả người trắng nõn như ngưng chi.

Hắn nhìn về phía Hồ Tiên vẻ mặt hư nhược trên Øiường, cảm động nói: - Ngươi vất vả rồi, cảm giác trong người như thế nào?

- Ta không sao, cho ta xem đứa bé một chút.

Giọng nói của Hồ Tiên có chút yếu ớt.

- Tốt.

Mục Lương vội vã ngồi ở bên giường, hai tay nâng lấy đứa nhỏ đưa tới trước. Hồ Tiên khẽ ngắng đầu lên, nhìn chăm chú vào đứa trẻ đã ngừng khóc, trong mắt đều là sự mềm mại.

- Con gái của ta, cô thật sự rất nhỏ.

Cô gái đuôi hồ ly dịu dàng CƯỜI NÓI.

- Cô rất khỏe mạnh, không cần lo lắng.

Mục Lương dùng một tay xoa trán cô gái đuôi hồ ly, ngưng tụ ra một đoàn nguyên tố sinh mệnh dung nhập vào trong cơ thể cô. Hồ Tiên chậm rãi thở ra một hơi, vẻ mặt như trút được gánh nặng, con gái sinh ra khỏe mạnh, cô không cần lo lắng.

_ "` a~~~

Tiểu công chúa mở to đôi mắt ngây thơ không chút tỷ vết, phát ra âm thanh bập bẹ và ngây ngô.

Mắt của cô là màu vàng hồng kim, chỗ sâu nhất trong đồng tử còn có một vòng màu đen.

- Thật sự rất đáng yêu. Ánh mắt của Mục Lương loé lên, không nhịn được hôn lên trán của cô gái đuôi hồ ly, cảm ơn cô đã trả giá vì mình.

Hồ Tiên nhu tình nói:

- Là con gái, hy vọng Thấm Lan có thể sinh con trai cho nøØươi.

Mục Lương nghiêm túc nỒI:

- Không sao, bất kể là con gái hay là con trai, ta đều sẽ thương yêu.

- Ta biết.

Hồ Tiên mỉm cười gật đầu. Mục Lương giúp cô gái đuôi hồ ly vén chăn, dịu dàng nói:

- Ngươi uống chút nước nghỉ ngơi một chút, ta sẽ sai người chuẩn bị chút cháo dinh dưỡng cho nøØươi.

- Ta muốn ngủ một lát. Hồ Tiên uống một ngụm nước ấm nói.

- Tốt.

Mục Lương đặt ngón tay lên trên cổ tay của cô gái đuôi hồ ly, kiểm tra cẩn thận cơ thể của cô, xác định cô chỉ là mệt mỏi mới vên lòng.

Hồ Tiên chớp chớp đôi mắt đỏ rực, dịu dàng nói:

- Ôm đứa nhỏ ra đi, các cô hăn là đang nóng lòng chờ. - Được rồi, ngươi ngủ đi. Mục Lương cười một tiếng, thi triển năng lực làm cho cô gái đuôi hồ ly dân dân đi vào giấc ngủ.

Hắn nhìn về phía Lị Liên, ôn hòa nói:

- Tiểu thư Lị Liên, vất vả rồi.

- Đây là việc ta phải làm. Lị Liên vội vàng đáp.

Mục Lương bình thản nói: - Một tháng sau lại tới đây một chuyến, vương hậu cũng cần ngươi đỡ đẻ.

- Vâng, bệ hạ.

Lị Liên kích động hành lễ. Mục Lương ôn hòa nói: - Ngươi có thể đi về, có việc øØì ta sẽ cho người đi ØỌI ngươi.

= 150,

Lị Liên lại cung kính hành lễ rồi rời khỏi Thiên Điện. Cô vừa mới đi ra khỏi Thiên Điện thì đã bị đám người Nguyệt Thấm Lan vầy quanh.

- Làm sao rồi, Hồ Tiên không sao chứ, đứa trẻ không sao chứ? Hi Bối Kỷ vội vàng hỏi.

LỊ Liên cung kính trả lời:

- Các vị đại nhân, Hồ Tiên nương nương và công chúa đều bình an vô sự.

- Đều bình an khoẻ mạnh là tốt rồi.

Nguyệt Thấm Lan thở phào một hơi, buông xuống tâm tư lo lắng.

Đôi mắt đẹp của Linh Nhi lóe sáng, vẻ mặt mong đợi nÓI: - Là tiểu công chúa à, thật là muốn ôm cô ấy.

- Đúng vậy, ta cũng muốn. Nguyệt Phi Nhan hưng phấn nói.

Lị Liên lại hành lễ lần nữa, sau đó được tiểu hầu gái đưa tiễn, cũng đưa tới một phần tạ lễ.

- Cọt kẹt ~~~

Cửa Thiên Điện lại được mỡ ra, Mục Lương ôm lấy tiểu công chúa đi tới, trong nháy mắt đã có bảy, tám ánh mắt rơi vào trên người hẳn.

- Là công chúa.

Mục Lương ôn nhuận cười nói.
Bình Luận (0)
Comment