Chương 3530: Ta Chỉ Là Khẩn Trương, Khô...
Chương 3530: Ta Chỉ Là Khẩn Trương, Khô...Chương 3530: Ta Chỉ Là Khẩn Trương, Khô...
Nguyệt Thấm Lan vội vàng lên tiếng:
- Cho ta xem một chút nào.
Mục Lương bế tiểu công chúa đưa tới trước, cô gái ưu nhã cẩn thận ôm lấy.
_ „` a~~~
Tiểu công chúa phát ra âm thanh ê a trong lòng nữ nhân, cái miệng xinh xắn khẽ nhếch, thoạt nhìn rất mềm mại đáng yêu.
- Thật là đáng yêu. Giọng nói của Nguyệt Thấm Lan có chút run rẩy. Đám người Ly Nguyệt và Nguyệt Phi Nhan vây lại, đều nhìn chằm chằm tiểu công chúa.
- Tiểu công chúa, ta là tỷ tỷ.
Nguyệt Phi Nhan nôn nóng nói.
Nguyệt Thấm Lan liếc nhìn con gái, tiểu công chúa mới sinh ra đã bắt con bé nhận tỷ tỷ? Hi Bối Kỳ chớp đôi mắt đẹp nói:
- Ta có thể ôm một chút không?
- Đã rửa tay chưa? Nguyệt Thấm Lan nói đùa. - Bây giờ ta lập tức đi rửa tay.
Hi Bối Kỷ bỏ lại một câu rồi vội vã chạy về phía Thiên Điện.
- A, không cần phải như vậy... Nguyệt Thấm Lan há miệng, mới nói được nửa câu thì đối phương đã chạy xa.
Nguyệt Phi Nhan nghiêm mặt nói:
- Tôi cũng đi rửa tay.
Các cô đều rất cẩn thận đối đãi với tiểu công chúa vừa mới sinh ra, rất sợ làm cho con bé cảm thấy khó chịu.
Ly Nguyệt nhận lấy tiểu hài tử từ trong lòng Nguyệt Thấm Lan, tứ chỉ có chút cứng ngắc, cô không có kinh nghiệm ôm hài nhi.
- Ngươi thả lỏng đi, không có chuyện øi đâu.
Mục Lương mỉm Cười nói. - Tốt.
Ly Nguyệt đáp một cách cứng đờ, nhẹ nhàng chạm vào øgương mặt của tiểu công chúa.
- Ha ha ha ~~~
Tiểu công chúa nhếch miệng cười, phát ra tiếng cười đảng yêu.
Ly Nguyệt luống cuống nhìn về phía Mục Lương, thanh thúy nói:
- Cô cười rồi.
- Chứng minh cô ấy rất thích ngươi.
Mục Lương ôn nhuận nói. - Thật vậy chăng?
Đôi mắt màu trắng bạc của Ly Nguyệt sáng ngời. Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nÓI:
- Đương nhiên, ta ôm cũng không thấy con bé cười một cái.
- Cô ấy thật sự rất đáng yêu.
Ly Nguyệt cảm thán từ trong thâm tâm.
Đã có rất nhiều người khen cô đáng yêu, chứng minh tiểu công chúa thật sự được người ta yêu thích.
- Ta kiểm tra một chút. Linh Nhi nhẹ nhàng cầm lấy tay của tiểu công chúa, nguyên tố sinh mệnh mảu vàng kim hoàn toàn bao đứa bé lại.
= Ông ~~~
Trong ánh mắt chờ mong của các cô gái, cô gái tính linh buông lỏng tay ra. Linh Nhi nhẹ nhàng nói:
- Rất khoẻ mạnh, sinh mệnh lực thịnh vượng, Ít nhất cũng có thể sống ngàn năm.
- A, vừa sinh ra đã có thọ mệnh ngàn năm ảà? Ngải Ly Na ngạc nhiên trợn to đôi mắt đẹp.
Linh Nhi gật đầu nói:
- Đúng vậy, có thể là do chị Hồ Tiên đã ăn mấy viên Thế Giới Quả.
- Cũng có lẽ là có liên quan đến Mục Lương, dù sao thì hắn cũng có thể sống vài chục vạn năm. Nguyệt Thấm Lan liếc mắt nhìn Mục Lương.
Tiểu công chúa khởi bước đã hơn ngàn năm, có thể tưởng tượng được tiềm lực của con bé lớn đến cỡ nào. Mục Lương hơi nhướng mày, ôn hòa nói.
- Chỉ hy vọng con bé có thể lớn lên kiện kiện khang khang.
- Đúng vậy, đây là chuyện quan trọng nhất.
Ly Nguyệt thanh thúy nói. - Được rồi, để tiểu công chúa nghỉ ngơi đi.
Giọng nói nhẹ nhàng của Nguyệt Thấm Lan vang lên.
Ngải Ly Na vội vàng gật đầu nói:
- Đúng đúng đúng, tiểu công chúa mới từ trong bụng đi ra, hăn là nên nghỉ ngơi thật tốt.
Mục Lương tiếp nhận con gái trở về phòng sinh, đặt cô ở trên øiường bên cạnh cô gái đuôi hồ ly.
=jải GIÁ So
Đêm khuya, trong Thiên Điện, tiểu công chúa mở mắt ra, phát ra tiếng khóc vang dội.
Trên giường lớn, Hồ Tiên cũng mở mắt, tròng mặt màu đỏ rực hiện lên một tia mê man, chẳng mấy chốc đã khôi phục lại tia thanh minh.
- Đúng rồi, ta sinh con gái. Cô phản ứng kịp, vội vã nghiêng người ôm lấy con gái.
Cô gái đuôi hồ ly còn có chút không thích ứng với việc làm mẹ, suýt nữa quên mình đã sinh con. - Ngoan, đừng khóc.
Hồ Tiên ôm lấy con gái nhẹ nhàng dỗ dành, trên mặt tràn đầy nhu tình.
= _\ a~~~
Tiểu công chúa há miệng còn chưa mọc răng, đôi mắt màu vàng hồng kim súc đây nước mắt.
- Chẳng lẽ là đói bụng rồi? Lỗ tai hồ ly của Hồ Tiên run một cái, động tác cứng ngặc cho con gái bú sữa. Tiểu công chúa lập tức nín khóc, đôi mắt không nháy một cái nhìn chằm chằm vào cô gái đuôi hồ ly.
- Thì ra là thật sự đói bụng.
Hồ Tiên thở phào một hơi, chỉ cần con gái không có việc øì là tốt rồi.
Cô vỗ nhè nhẹ vào lưng con gái, trong lòng một mảnh mềm mại.
= Ông ~~~ Quang ảnh hiện lên, Mục Lương lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở trong Thiên Điện, bốn mắt nhìn nhau với cô gái đuôi hồ ly.
Khuôn mặt xinh đẹp của Hồ Tiên ửng đỏ, gắt giọng: - Sao ngươi không øõ cửa mà vào hả?
- Chúng ta đều là vợ chồng.
Mục Lương cười một tiếng, đi tới bên giường ngồi xuống. Hồ Tiên giận trách liếc xéo nam nhân một cái, dịu dàng hỏi:
- Sao ngươi lại đột nhiên tới đây?
Mục Lương nhẹ nhàng giải thích:
- Ta nghe tiếng con gái khóc, tới xem một chút, lo lắng cô sẽ quấy rối ngươi nghỉ ngơi.
- Con bé đói bụng, ăn no là tốt rồi, không sao đâu. Hồ Tiên quyến rũ đáp. Mục Lương đau lòng nói: - Vất vả cho ngươi rồi, không ngủ bao lâu đã bị con bé đánh thức.
- Cái này không có gì, con gái của ta đương nhiên phải được ta chăm sóc chứ.
Hồ Tiên nói một cách đương nhiên.
Mục Lương dịu dàng nói: - Đợi con bé ăn no rồi thì ngươi tiếp tục ngủ đi, con gái ngủ với ta.
- Cũng tốt, nhớ chăm sóc tốt cho con bé.
Hồ Tiên gắt giọng dặn dò. - Hiểu rồi.
Mục Lương cười một tiếng, vươn tay vén sợi tóc ở trán cô gái đuôi hồ ly.
Hồ Tiên nghĩ tới cái gì đó, nhìn con gái trong lòng, hỏi:
- Đúng rồi, ngươi chuẩn bị đặt tên cho cô là øi? - Mục Phương Tiên, như thế nào?
Mục Lương chớp đôi mắt thâm thúy hỏi.
Đây là tên mà hắn đã suy nghĩ mấy ngày nay, chọn tới chọn lui cuối cùng vẫn là quyết định dùng cái tên này.
- Phương Tiên, êm tai.
Hồ Tiên nhẹ nhàng thì thầm hai lần, tròng mắt đỏ rực sáng lên. - Nhũ danh là Từ Từ.
Mục Lương ôn hòa nói tiếp.
Hồ Tiên cười tươi như hoa nÓI:
- Được rồi, Từ Từ cũng rất êm tai.
- Từ Từ, hy vọng ngươi thích cái tên này.
Mục Lương vươn tay ra đùa nghịch mặt con gái.
- Ha ha ha ~~~ Phương Tiên phát ra tiếng cười khanh khách, tay nhỏ nắm ngón trỏ của nam nhân.
Hồ Tiên cảm thán nói:
- Có thể cảm nhận được Từ Từ rất thích ngươi.
- Dù sao thì ta cũng là cha của con bé, đương nhiên là thích ta rồi.
Mục Lương cười một tiếng. Hắn nhìn về phía cô gái đuôi hồ ly, hỏi: - Từ Từ ăn no, còn ngươi thì sao, đói không?
- Ta không đói bụng, muốn ngủ tiếp biết.
Hồ Tiên lười biếng đáp. Mục Lương ôn hòa nói:
- Vậy ngươi tiếp tục ngủ đi, Từ Từ để ta mang đi trông chừng.
- Được rồi, chăm sóc tốt cho con bé.
Hồ Tiên căn dặn một câu.