Tác Thành Cho Phu Quân Với Bạch Nguyệt Quang Của Hắn

Chương 131

Tri Ngu khẽ mở mắt nhìn bầu trời ngoài kia vẫn âm u.

Cô mơ hồ nhớ rằng trên bầu trời hẳn phải có mặt trời.

Thế nhưng đã gần nửa năm kể từ khi đến đây, Tri Ngu chưa từng nhìn thấy mặt trời xuất hiện trên bầu trời.

Cứ như thể, trong thế giới này vốn dĩ chưa từng tồn tại thứ gọi là mặt trời.

Trên bầu trời bị che phủ bởi những đám mây đen dày đặc xám xịt, tựa như một bức họa đã phai màu, còn tái nhợt hơn cả màu trắng thuần khiết.

Mặc dù không có mặt trời rực rỡ xua tan đi mọi u ám như trong ấn tượng của cô, đổi lại là xuất hiện những đám mây đen nặng nề cùng với thời tiết khắc nghiệt đầy sấm chớp rền vang.

Thi thoảng lại xuất hiện một trận mưa liên miên.

Sau cơn mưa, những nơi ẩm ướt sẽ mọc lên loại nấm sặc sỡ rực rỡ, nhưng những loại nấm này đều có độc, đây là món khoái khẩu của rắn và không thể sử dụng làm thức ăn cho người.

Cứ như vậy, từng ngày trải qua kiểu thời tiết nơi đây, trong lòng Tri Ngu tuy cảm thấy kỳ lạ, nhưng trong đầu lại trống rỗng đến mức cô không thể nghĩ nổi thứ gọi là “mặt trời” kia rốt cuộc đã từng xuất hiện ở đâu…

Điều duy nhất cô có thể cảm nhận rõ ràng chính là sức sống trong cơ thể mình đang cạn kiệt từng chút một.

Cảm giác ấy như đang thì thầm với cô…

Sắp chết rồi.

Vài ngày trước, nhờ một lần tình cờ được ăn no khiến Tri Ngu cảm nhận được cơ thể hư nhược mới nạp lại được chút sức lực, nhờ vậy cô mới miễn cưỡng tìm thấy một mảnh vải rách mà không ai để ý ở góc phòng để làm chăn đắp qua đêm.

Sau khi bầu trời u ám tối dần, cô có thể đắp lên mình để giữ ấm.

Mặc dù ở đây thực sự không có ban ngày, cả ngày đều u ám, nhưng vẫn có ban đêm.

Mà ban đêm chính là “ban ngày” theo thói quen làm việc và nghỉ ngơi của tất cả những người ở đây.

Chờ đến khi gió lạnh bên ngoài gào rít và màn đêm buông xuống.

Một số người bắt đầu vặn vẹo , co rút trên mặt đất.

Lúc đầu là một người, sau đó là rất nhiều người.

Bọn họ lộn xộn, không hề cố kỵ mà phát ra đủ loại tiếng rên kỳ lạ ở nơi trông giống bãi rác lớn này.

Đôi khi Tri Ngu bị tiếng động ấy làm tỉnh giấc, chỉ nhìn thấy những bóng hình trắng lóa và hành động g*** h*p của bọn họ dường như đã quen thuộc từ lâu.

Thậm chí có một lần, một người đàn ông tóc dài luộm thuộm tiến đến gần cô, lúc đói bụng chẳng còn biết chọn lựa mà đưa tay nắm lấy mắt cá chân cô, lại nhìn thấy những vết nhện đỏ như lời nguyền rủa như tơ máu bò trên da cô, lập tức sợ hãi lùi về phía sau, lảo đảo sắp ngã xuống, khiến những kẻ khác cười nhạo.

Nếu như bọn họ đã là những người thấp kém ở đây thì Tri Ngu chính là một sự tồn tại còn thấp kém hơn cả bọn họ.

Trên người cô có một thứ gì đó rất kỳ lạ, chỉ cần vén tấm vải xám bẩn che lấy thân thể gầy guộc và mái tóc rối bời kia, liền có thể trông thấy trên gương mặt, cổ và cả thân thể cô đều chi chít những vết nhện đỏ như mạng nhện.

Những vết kia sẽ làm ô nhiễm thân thể và máu của cô.

Khi bắt đầu lở loét cũng có nghĩa là cô sắp chết.

Và đến tận đêm hôm qua, Tri Ngu mới chợt nhận ra vết lở đỏ nơi mắt cá chân mình đã bắt đầu mưng mủ.

Cô đưa ngón tay chạm thử vào thấy không đau cũng chẳng ngứa, nhưng vùng da ấy lại cứng đờ như gỗ mục, dù có dùng móng tay cào mạnh cũng chẳng có cảm giác gì.

Vết nhện đỏ ở nơi này giống như một lời nguyền rủa.

Vì vậy người đàn ông từng chạm vào cô chắc chắn là cảm thấy vô cùng xui xẻo.

Xui xẻo đến mức, có lẽ sau khi chạm vào cô rồi, suốt mấy tháng sau sẽ không có cơ hội được chọn…

Nghĩ đến đây, dù ánh mắt anh ta nhìn cô đầy oán hận, trong lòng càng muốn lao lên đánh cô một trận để trút giận, nhưng sợ không cẩn thận đụng phải vạt áo cô lại bị lây thứ gì đó bẩn thỉu.

Đến khi ánh trăng tròn lại xuất hiện một lần nữa, cũng là lúc một người đàn ông bước đến nơi này với đôi giày sáng bóng sạch sẽ, trên mặt còn nở nụ cười ưu nhã, những người này như đón một bữa tiệc cuồng hoan mong ngóng đã lâu.

Khi trong số họ nhìn trúng mục tiêu thì sẽ đưa tay cầm một cây gậy đen thon dài bóng loáng, rồi dùng đầu gậy khảm hoa văn vàng kim để khều khuôn mặt của những người bên trong mà đánh giá “phẩm chất”.

Bọn họ thường chọn hơn trăm người trong một đêm rồi mới rời khỏi nơi này.

Khi đóa hoa vàng kim chạm vào cằm Tri Ngu thì cũng đúng lúc cô đang tựa vào góc tường ngủ mơ màng.

Cô buồn ngủ mở mắt thì chạm phải ánh nhìn của người kia.

Đối phương nhìn thấy gương mặt cô, trong mắt thoáng hiện lên vài phần thương hại.

Khiến người ta có một ảo giác rằng chỉ cần cô lúc này nắm lấy ống quần sạch sẽ thẳng thớm kia mà van xin, anh ta nhất định sẽ giúp đỡ cô.

Nhưng Tri Ngu khẽ cụp mắt, không kìm được mà yếu ớt hỏi: “Đây… là đâu?”

Trong mắt đối phương thoáng lướt qua vẻ kinh ngạc.

Anh ta đưa khăn tay lên che dưới mũi, mỉm cười đáp: “Vậy mà không có ai nói cho cô biết sao?”

“Cô gái à, thật xin lỗi…”

“Nơi này là lồng chứa, nơi dùng để giam giữ những nhân loại bị vứt bỏ.”

Giọng anh ta như thở dài dịu dàng: “Còn cô… chẳng khác nào một trái táo thối rữa, đến cả những kẻ thấp kém nhất cũng chẳng muốn chọn thứ mục nát như cô.”

Đóa hoa vàng kim rơi khỏi đầu gậy đen, rớt vào lòng Tri Ngu.

Có lẽ vì bị cô làm ô uế nên người kia chẳng muốn lấy lại, trực tiếp xoay người rời đi.

Tri Ngu khẽ cụp xuống, hơi thở cũng nhẹ đến mức gần như không.

Cô nắm lấy đóa hoa vàng kim kia, lặng lẽ cuộn tròn thân thể lại.

Mỗi ngày, những dấu vết lở loét lại bò dọc lên phía trên từng chút một.

Trong khoảng thời gian này, Tri Ngu mới nhận ra đây là một thế giới biến dị.

Tất cả “người” ở nơi này đều là ba chủng loại khác nhau được biến đổi từ dị loại.

Một trong hai loại đầu tiên chính là dòng dõi quý tộc đang nắm quyền kiểm soát thế giới này.

Loại còn lại là những người bình thường có thể sinh sản, ước mơ cả đời của những người này là trở thành quý tộc, có thể đạt được sự bất tử.

Họ có thể giống như quý tộc, không già không chết, thanh xuân vĩnh cửu.

Thậm chí mỗi khi màn đêm buông xuống, còn thanh lịch nâng ly rượu vang đỏ, trong đó đựng đầy thứ huyết dịch thơm ngát dưới ánh trăng tròn.

Còn loại thứ ba không được nhắc đến chính là những “con người” bị biến đổi thất bại.

Thể chất của những người này thường yếu ớt bẩm sinh, không thể sinh sản và tuổi thọ không dài.

Trở thành Huyết Nô của các quý tộc là con đường duy nhất của bọn họ.

Thế nhưng ngay cả loại người thứ ba thì cũng bị phân chia thành nhiều thứ bậc.

Những người có vẻ ngoài xuất chúng, huyết dịch ưu việt sẽ được sống trong khu A; những người sạch sẽ không tì vết, chưa từng bị nhiễm bẩn sẽ được sống trong khu B, còn lại là những người có tạp chất, hoặc là huyết dịch không thuần khiết đều bị ném vào một lồng chứa lớn để quản lý tập trung.

Mặc dù vậy, ngay trong nơi này, càng ở gần trung tâm lồng chứa thì càng có giá trị.

Ban đầu Tri Ngu không ở nơi này, cũng không thuộc thành viên của lồng chứa.

Cô chỉ mơ hồ nhớ là sau khi “bố mẹ” trong thế giới này đã cho cô uống một loại hoa, sau đó cô liền biến thành bộ dạng như bây giờ.

Để thay đổi tình trạng này chỉ còn có một cách.

Cần phải nghĩ cách tìm được một quý tộc bình thường nào đó chịu chấp nhận tiếp tục sử dụng nàng làm túi máu.

Chất lỏng tiết ra từ cặp răng nanh của đối phương có thể giúp cô hóa giải lời nguyền từ loài hoa đó, mà tốc độ hóa giải cũng phụ thuộc vào năng lực của đối phương, năng lực càng mạnh thì tốc độ hoá giải vết nhện đỏ sẽ càng nhanh.

Đáng tiếc là trường hợp như cô gần như không có ai muốn cả…

Ngay cả người thường còn chẳng dám lại gần, huống hồ gì là những quý tộc được thế giới này cung phụng.

Vì vậy Tri Ngu chỉ có thể ngầm thừa nhận rằng mình tự sinh tự diệt mà thôi.

Ngay cả khi đến giờ ăn, cô muốn đến gần hơn để xin một miếng thức ăn thì cũng bị người bên trong dùng đá ném đuổi đi.

Còn những Huyết Nô từng được quý tộc sủng ái nhưng nhanh chóng bị vứt bỏ lại càng trút giận lên người cô.

Vào những ngày mưa, cô kông được phép bước vào trong nửa bước, chỉ có thể ở bên ngoài lồng chứa ngủ co ro trong vũng bùn.

So với mong muốn được quý tộc đánh dấu của người bình thường, những Huyết Nô này càng hy vọng được mãi mãi hút máu, trở thành túi máu của quý tộc.

Chỉ vì trong khoảnh khắc bị hút máu sẽ tạo ra một loại kh*** c*m mãnh liệt, khiến họ nghiện và cam tâm tình nguyện trở thành thức ăn.

Sau khi Tri Ngu đã hiểu rõ những quy tắc và cấp bậc kỳ lạ của nơi này, trong lòng vẫn không có chút dao động nào.

Bởi vì cô không có quá nhiều ký ức trước khi xuất hiện ở thế giới này, sự ngưng trệ suy nghĩ do đói khát và lời nguyền quấn thân hầu như ngày nào cũng trở nên trầm trọng hơn.

Cô chỉ biết nơi này rất tồi tệ.

Và cô sắp chết rồi.

Thế nhưng đúng lúc những vết lở loét từ cổ chân lan dần lên cánh tay, dần dần tới gần cổ tay thì một điều bất ngờ đã xảy ra.

Ngày hôm đó, khi những người quản lý đến chọn “thức ăn chất lượng” xuất hiện, lần này khi chọn lựa trong đám đông, họ lại luôn dùng bông hoa vàng kim đó để khều những kẻ yếu ớt, tàn tật lên mà xem xét.

Họ vừa xem xét, thỉnh thoảng lại đưa chiếc khăn tay trắng đã xịt nước hoa lên che dưới mũi.

Cứ như thể ngay cả không khí ở đây cũng dơ bẩn đến mức họ không thể chịu đựng được.

Huống chi là những “thức ăn” kém chất lượng này.

“Cái này không được…”

“Cái này tuy bề ngoài xấu xí, nhưng vẫn chưa đủ kém cỏi.”

“Cái kia… cái kia cũng không được.”

“Cái đó ít nhất cũng đầy đủ tứ chi, làm sao xứng với vị đang bị nhốt trong ngục giam kia chứ…”

Vẻ mặt giễu cợt và châm chọc dần dần hiện lên trên gương mặt của những người quản lý.

Lần này, mục đích của bọn họ không phải là lựa chọn một Huyết Nô chất lượng, sạch sẽ.

Mà là tìm một thứ bốc mùi hôi thối chẳng khác gì thực phẩm quá hạn để đem đi sỉ nhục đối phương.

Nghe nói người đó là hậu duệ của quý tộc đầu tiên từng cải tạo thành công.

Anh đã thất bại trong một cuộc chính biến, cuối cùng hoảng hốt chạy trốn vào phần mộ của tổ tông mình, bởi vì kiệt sức mà chìm vào giấc ngủ say.

Lúc mọi người phát hiện ra anh, anh đang nằm gục bên cạnh cỗ quan tài xa hoa đắt đỏ của tổ tông mình, sau đó lại bị người ta cẩn thận dời đi khỏi nơi ấy, mang ra ngoài rồi trực tiếp giam vào ngục.

Điều đang chờ đợi anh chính là sự sỉ nhục dụng tâm nhất mà kẻ địch dành cho anh sau thất bại.

Bây giờ anh đói bụng rồi, vậy nên bọn họ tất nhiên phải cuống cuồng chạy đến, đích thân chọn cho anh thứ “đồ ăn” ghê tởm nhất thế giới này.

Ghê tởm đến mức khiến anh nôn hết bữa ăn của ngày hôm trước.

Lời châm chọc khiêu khích không chút kiêng dè chẳng mấy chốc đã lan truyền khắp cả lồng chứa.

Khi Tri Ngu nghe được, trong lòng âm thầm dâng lên một linh cảm bất ổn.

Cô cẩn thận né tránh những ánh mắt mà họ lướt qua, ước gì có thể thu mình lại thành một khối nhỏ xíu.

Cho đến khi những Huyết Nô gần như nịnh nọt bước lên, giới thiệu cô với người đó.

Cùng lúc đó, bông hoa vàng kim ở đầu một cây gậy đen nặng nề ấn vào vai Tri Ngu, mạnh mẽ mở tung thân thể đang cố gắng co quắp của cô.

Đó chính là người quản lý từng đánh giá cô lần trước.

Đối phương như thường lệ mỉm cười dịu dàng với cô, rồi gọi những đồng bạn của mình đến. 

“Mấy người lại đây xem thử…”

“Cái này, thế nào?”

Bình Luận (0)
Comment