Tác Thành Cho Phu Quân Với Bạch Nguyệt Quang Của Hắn

Chương 132

Tri Ngu không bị đưa đến ngục giam, mà lại bị đưa đến một khu ổ chuột xa lạ.

Nếu như trong lồng chứa toàn những kẻ hạ đẳng bị loại bỏ, thì khu ổ chuột này gần như chỉ có những tội nhân bị tước bỏ quyền “quý tộc”.

Phần lớn bọn họ chỉ còn răng nanh bị sứt mẻ và vĩnh viễn không bao giờ được phép quay trở lại lâu đài để tận hưởng cuộc sống quý tộc, chỉ có thể ngày ngày lụi tàn ở nơi biên giới đổ nát này.

Khi những người quản lý đưa nàng đến đây, suốt dọc đường không ngừng dùng lời lẽ khinh miệt để châm chọc vị quý tộc từng cao quý đến mức đặt chân xuống đất cũng phải giẫm lên thảm đắt tiền.

Giờ đây anh không chỉ ngủ trong khu ổ chuột mà đến cả một bữa ăn sạch sẽ cũng chẳng xứng đáng có được.

So với hành h* th*n xác thì loại tra tấn tinh thần này càng khiến người ta đau khổ tột cùng, cuối cùng lựa chọn tự sát.

Sau khi những người quản lý rời đi, Tri Ngu bị vứt lại nơi này như một món đồ ăn quá hạn cùng với người đàn ông kia.

Cô không biết người đàn ông tên là gì, cũng chẳng rõ thân phận ra sao.

Nhưng dựa vào cuộc trò chuyện của những người quản lý trước đó, đại khái có thể đoán được thân phận ban đầu của anh rất lớn.

Đặc biệt là anh nằm trong phần mộ của tổ tông, chính là quý tộc đầu tiên cải tạo thành công khi thế giới này vừa mới bắt đầu, là tổ tông của tất cả mọi người.

Các quý tộc giống như loại người thứ ba, đều không có khả năng sinh sản, họ dựa vào việc đánh dấu những kẻ cấp thấp để truyền lại huyết thống và năng lực của mình.

Cho nên cái gọi là “quý tộc” cuối cùng cũng chỉ sẽ ngày càng ít đi và ngày càng suy yếu.

Khi trăng lên cao, cho dù Tri Ngu cóng rét đến mức run lẩy bẩy trong bóng tối cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Cô sợ mình sẽ bị đôi mắt của dã thú bất chợt sáng rực trong đêm tối kia nhìn thấy, rồi sau đó là một đôi móng vuốt sắc nhọn xét nát mình.

Đêm ấy dĩ nhiên vô cùng khổ sở, ngay cả khi Tri Ngu ngủ thiếp đi trong một khoảnh khắc nào đó, cô gần như vẫn luôn gặp ác mộng.

Khi giật mình tỉnh dậy từ cơn ác mộng, mồ hôi lạnh đã thấm đẫm cả người, cũng không dám thở mạnh lấy một hơi, chỉ sợ quấy nhiễu đến sự tồn tại nguy hiểm khác trong căn phòng này.

Nếu như những đếm trước chỉ cần ngủ một giấc là qua thì hôm nay lại trở nên vô cùng dài đằng đẵng và dày vò.

Cuối cùng cũng gắng gượng được đến lúc trời sáng, Tri Ngu mới thiếp đi được một lát.

Lúc tỉnh lại, cô chỉ thấy đầu choáng mắt hoa, cả thân thể đều ê ẩm.

Sau đó, cô nhìn thấy nơi chân tường đối diện có đặt một chiếc giường gỗ nhỏ, trên giường là một người đàn ông xa lạ quấn trong chiếc áo choàng đen.

Trông anh có vẻ không đáng sợ như Tri Ngu tưởng tượng, ngoài thân hình cao lớn hơn mấy tên quản lý kia một chút thì gần như chẳng khác gì người bình thường.

Chỉ là đối phương nằm bất động, tư thế giống như đã chết khiến cô không khỏi hơi dao động.

Sau một hồi giằng co đến trưa, Tri Ngu thấy đổi phương quả thật không có bất cứ động tĩnh gì, cô mới đứng lên chậm rãi dò xét căn phòng nhỏ bé mà chỉ cần liếc mắt qua cũng đủ nhìn thấu này.

Đối với Tri Ngu mà nói, căn phòng trông có vẻ đơn sơ và đầu bụi bẩn này đã là một nơi tốt hơn gấp trăm nghìn lần so với chỗ lồng chứa rồi.

Sau khi có được một mái hiên che mưa chắn gió, Tri Ngu vẫn chẳng dám lơ là dù chỉ một chút.

Mãi đến sáng ngày thứ hai, cô mới lấy hết can đảm để quan sát người đàn ông xa lạ kia lần nữa.

Lúc đó, cô bỗng nghe thấy một tiếng vỡ vụn vang lên, cô phát hiện chiếc mặt nạ trên mặt anh đã vỡ nát bên gối.

Ngay khoảnh khắc trông thấy gương mặt thật sự của anh, cô gái gần như đứng hình, ngay cả hô hấp nhẹ nhàng cũng ngừng lại.

Anh… anh thật sự quá đẹp trai.

Ngoài làn da trắng tái nhợt ra, từ đôi mắt sâu thẳm và sống mũi cao thẳng cho đến cánh môi mỏng của người đàn ông, không có gì là không giống một tạo vật tinh xảo và hoàn mỹ nhất trên thế gian này.

Tri Ngu nghĩ, hình như thứ này còn đẹp hơn cả “mặt trời” trong ký ức mơ hồ của cô…

Cô không kìm được nhìn anh thêm vài lần, sau đó lén lút dọn dẹp những mảnh vỡ bên gối anh, tránh để những mảnh sắc nhọn đó làm xước khuôn mặt gần như hoàn hảo của anh.

Quả thật những thứ đẹp mắt có thể mang lại một loại tác động thị giác, khiến người ta không tự chủ mà tim đập nhanh.

Cho đến khi Tri Ngu dọn dẹp nơi này và tìm thấy một chiếc gương, sau khi lau sạch mặt gương, cô nhìn thấy hình ảnh của chính mình trong gương: cổ và hai má đều đầy những vết đỏ như mạng nhện đỏ, trông giống như một quái vật.

Bộ quần áo xám xịt khoác trên người lại càng giống một cục bùn đất bẩn thỉu.

Hoàn toàn là hai thái cực đối lập với người đàn ông tuấn tú như sống trong tranh vẽ kia.

Vào buổi sớm ngày thứ bảy, ngay khi Tri Ngu gần như đã quen với cuộc sống kỳ lạ này, người đàn ông bất ngờ tỉnh dậy.

Bởi trong căn phòng nhỏ hẹp ấy, chỉ duy có chiếc giường anh nằm mới có thể nhóm lửa bên dưới để sưởi ấm, còn những nơi khác gần như lạnh buốt.

Bởi vì người đàn ông nằm trên giường nên Tri Ngu chẳng dám tranh giành với anh.

Nhưng mỗi đêm, cô vẫn nhịn không được mà ghé ngủ bên mép giường, phần lớn đều nằm úp sấp ở vị trí nhỏ xíu trên mép giường.

Vậy nên sau khi anh tỉnh dậy, không thể tránh khỏi việc đối mặt với đôi mắt màu bạc của đối phương.

Tim của Tri Ngu đập mạnh một cái.

Chắc là vì quá đỗi kinh ngạc nên cô không kịp rời đi ngay lập tức mà vẫn ở một vị trí rất gần anh.

Sau khi người đàn ông nhìn chằm chằm cô một lát, mới mở miệng dùng giọng điều lạnh lùng bảo nàng “cút”.

Ngay khoảnh khắc ấy, Tri Ngu mới chợt nhận ra anh cũng sẽ không chịu nổi dáng vẻ xấu xí của mình…

Toàn thân cô khẽ run lên.

Hầu như cô lảo đảo bỏ chạy một cách thảm hại.

Sau khi phát hiện anh đã tỉnh, cô không dám lại gần nữa.

Ban ngày cô còn có thể ra ngoài tìm kiếm đồ vật để giết thời gian, nhưng đến khi trời tối, Tri Ngu buộc phải quay về căn phòng kia trước khi những người khác bắt đầu hoạt động.

Cô co ro trong góc tường u tối, cố ý trốn ở một khoảng cách thật xa so với người đàn ông kia.

Đến tận nửa đêm, cái lạnh cắt da cắt thịt khiến cô không chịu được, mượn ánh trăng, cô nhìn thấy đối phương vẫn nhắm chặt mắt, cứ như việc anh đã tỉnh dậy chỉ là ảo giác mà thôi.

Thế là cô cẩn thận từng chút một, tiến lại gần hơn.

Chỉ cần giữa chừng phát hiện anh hé mắt hoặc hàng mi khẽ rung, cô lập tức rút về góc tối khi nãy. 

Cuối cùng khi cô dựa vào vị trí ấm áp trước giường, sắc mặt cô mới dần dịu đi một chút.

Ngay sau đó cũng không kịp khẩn trương lo lắng anh có thể tỉnh lại hay không, cô đã nhanh chóng chìm vào giấc mộng.

Tiếng hô hấp gấp gáp của cô gái dần trở nên chậm rãi và đều đặn, người đàn ông trên người lại chậm rãi mở đôi mắt màu bạc ra một lần nữa, ánh mắt nặng nề nhìn về phía cô.

Thì ra, đây là thứ “thức ăn” mà bọn họ chuẩn bị cho anh, toàn thân là vết đỏ loang lổ, toả ra mùi thức ăn quá hạn, chỉ là… đôi mắt kia lại trong trẻo đơn thuần đến đáng ngờ.

Cứ thế, cuộc sống trôi qua khoảng hơn một tháng.

Tri Ngu nhận ra người đàn ông kia ngoài việc nằm im thì hầu như không có hành động nào khác,

Thế nên, trong quá trình chung sống ngày càng dài, dù anh có mở to mắt thì cô cũng không sợ hãi đến mức co cẳng bỏ chạy nữa.

Ở đây mỗi ngày đều có thể nhận được nước uống sạch, Tri Ngu giữ lại một ít để uống, phần còn lại dùng để lau mặt và lau tay cho anh.

Dường như những quý tộc này đều có bệnh sạch sẽ rất nặng.

Dơ bẩn chính là sự tra tấn tinh thần lớn nhất đối với bọn họ, vậy nên nhân lúc anh còn đang mê ngủ mà giúp anh lau chùi sạch sẽ, sau đó cô vội vã rời đi mà không dám ở lại quá gần.

Đôi khi, Tri Ngu cũng sẽ vào trong rừng đào ít thảo dược, cô giã nát thảo dược ấy thành bột nhão, nhân lúc anh chưa tỉnh lại, nhẹ nhàng đắp lên những vết thương lộ ra bên ngoài lớp áo.

Rồi sau đó, khi Tri Ngu ngủ thiếp bên mép giường, tỉnh lại thì lại thấy thuốc khô cứng kia bị anh hất vương vãi bên cạnh giường.

Một hai lần, cô còn nghĩ là do anh xoay người nên không cẩn thận làm rơi.

Đến khi số lần tăng lên, cô mới dần hiểu ra rằng anh rất ghét thứ thuốc cô đắp, ghét đến mức cô đắp một lần, anh lập tức hất bỏ một lần.

Có lẽ cũng chính vì nguyên nhân đó mà vết thương trên làn da tái nhợt của anh càng đỏ ửng, trông như sắp chuyển biến xấu.

Tri Ngu không khỏi nghĩ đến thân thể đang cận kề cái chết của mình, nhưng hắn vẫn còn sở hữu thể chất có thể phục hồi khoẻ mạnh, là điều mà những kẻ như cô có muốn cũng không được.

Anh không hề trân trọng khiến cô thật sự không kìm được mà cảm thấy tiếc nuối.

Cố gắng kiềm chế vài lần, cuối cùng cũng không nhịn được mà lúc anh đang tỉnh táo, cô lấy hết can đảm đến gần anh.

Đôi mắt xám bạc âm thầm nhìn chằm chằm cô, mãi đến khi cô như một chú mèo nhỏ vụng về, rón rén di chuyển từng chút một, chậm chạp và cứng nhắc cứ như thể tự lừa dối mình rằng làm vậy sẽ không bị người ta phát hiện. 

Cô lảng tránh ánh mắt anh, lần đầu tiên trong lúc anh tỉnh táo mà dịu dàng đắp lớp thuốc vừa giã lên miệng vết thương của anh.

Sau đó cô mới cẩn thận nâng mi mắt lên lén liếc nhìn anh một cái.

Cô khẽ nói: “Anh đừng gạt nó đi nữa, nếu không vết thương sẽ chẳng bao giờ lành lại được…”

Tri Ngu hơi do dự, lại lo rằng anh vốn sống trong nhung lụa, chẳng thấu nỗi khổ chốn nhân gian, càng không hiểu hậu quả nghiêm trọng sau khi bị thương, liền chậm rãi xắn tay áo bên phải lên.

Để lộ cánh tay mà cô vẫn luôn giấu kín, vì tự ti không dám để ai nhìn thấy, đặt ở ngay trước mắt anh có thể nhìn rõ.

Phần da thịt giống như trái cây bị chọc thủng lớp vỏ ngoài, vừa đáng sợ vừa khiến người ta buồn nôn.

Dường như cô muốn tăng thêm sức thuyết phục, hoặc cũng có thể cố tình hù doạ anh: “Nếu không đắp thuốc thì sẽ giống như tôi…”

Thế nhưng khi đối diện với ánh mắt không có bất kỳ gợn sóng nào của anh, cô lập tức nghẹn lời không thể nói tiếp được nữa.

Cô nhanh chóng né tránh ánh mắt của anh, tựa như đã sớm quen với những ngày tháng bị mọi người xa lánh ở lồng chứa rồi.

Cô cũng có suy nghĩ giống bọn họ, tự mặc định rằng bản thân là một vũng bùn nhỏ, đặt ở đâu thì sẽ làm vấy bẩn ở đó.

Thế nhưng đến đêm hôm sau, Tri Ngn bất ngờ phát hiện lớp thuốc ấy vậy mà không bị anh hất bỏ như mọi lần.

Vẫn bám trên vết thương của anh.

Mặc dù làn da dưới vết thương đỏ hơn một chút, nhưng trong lòng Tri Ngu không khỏi hơi an ủi, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng hiếm hoi.

Nghĩ rằng anh chỉ cần đắp thêm vài ngày nữa là vết thương có thể khỏi hắn.

Tri Ngu vẫn duy trì thói quen làm việc và nghỉ ngơi hoàn toàn trái ngược với những người ở đây, ban ngày ra ngoài cũng có thể hạn chế tiếp xúc với nhiều người khác.

Cách không xa có một khu rừng nhỏ, trong rừng có vài loại nấm và quả không độc, còn có một loại cây ăn được, mùi vị hơi giống ngô.

Mang về nấu một chút là có thể no bụng ngay tức khắc, cả phần nước cũng sánh đặc, thơm lừng, khiến Tri Ngu cảm thấy vô cùng mãn nguyện.

Mỗi ngày trước khi chết, cô đều muốn tận hưởng thêm một chút những điều bình dị của cuộc đời.

Còn người đàn ông nằm trên giường kia và cô giống như nước sông không phạm nước giếng, chưa từng gây khó dễ gì cho cô.

Bởi vậy mà Tri Ngu cảm thấy yên tâm hơn một chút và lễ phép đáp lại, cô rất hiếm khi chủ động chạm đến anh, tránh để thân thể bị mọi người coi là xui xẻo và bẩn thỉu của mình làm bẩn người anh.

Hôm đó đợi đến khi mọi người đều chìm vào giấc ngủ sâu, Tri Ngu mới tranh thủ rời đi như thường lệ.

Trước khi rời đi, cô cẩn thận kiểm tra xem thuốc đắp trên cánh tay người đàn ông kia đã khô chưa, nếu chưa, cô sẽ nhẹ nhàng thổi khô rồi mới yên tâm ra ngoài.

Cũng may người đàn ông có vẻ quá yếu, không có bất kỳ phản ứng nào.

Nào ngờ Tri Ngu vừa ra ngoài không lâu, trong phòng liền xuất hiện một vị khách không mời mà đến.

Đối phương mở đôi mắt nâu như mắt rắn, từ từ lướt qua vị trí cô gái vừa rời đi.

Sau đó, ông ta chống cây gậy trong tay, chậm rãi tiến lên tỉ mỉ quan sát.

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, vốn dĩ đôi mắt giống như một đường thẳng bỗng chốc co rút lại thành hình kim nhọn hoắt, rõ ràng là vô cùng bất ngờ.

Trên thân thể người đàn ông kia vậy mà lại được đắp mấy chỗ thuốc, hơn nữa còn là loại thuốc dân thường dùng để chữa thương…

Thật là nhân loại vô tri! Quý tộc bọn họ làm sao có thể dùng thứ cỏ hôi thối này chứ?

Vết thương của quý tộc hoàn toàn dựa vào năng lực tự thân để tự lành, căn bản không thể dùng thuốc, chứ đừng nói là thuốc của người bình thường.

Điều này sẽ cản trở vết thương khép lại, làm vết thương càng thêm nặng mà thôi.

Người đàn ông trên giường mở mắt ra, khi cơ bắp ở bắp tay căng ra, lớp thuốc nhão khô đã dính chặt trên vết thương lập tức rơi xuống, đập vào mu bàn tay của anh.

“Bọn chúng dám sỉ nhục chủ nhân đến vậy…”

Trước khi sát khí âm u đậm đặc tỏa ra quanh người già đó, ông ta đã nhìn thấy người đàn ông chủ động nâng đầu ngón tay thon dài tái nhợt lên.

Trên ngón tay đó có một chiếc nhẫn bạc trắng.

Biết rằng trong chiếc nhẫn ẩn chứa sức mạnh bóng tối khổng lồ, khiến lão già lập tức rùng mình.

Dù sao, chỉ cần chủ nhân của ngón tay này muốn, sau khi tỉnh lại, anh có thể dễ dàng dùng ngón tay này hủy diệt bất cứ ai được tạo ra trên thế giới này.

Bao gồm cả nhóm quý tộc mới ngu xuẩn vô tri kia.

Giọng điệu của lão già lập tức trở nên lạnh lùng tàn nhẫn: “Những kẻ này quả thực không thể tha thứ…”

Khi người đàn ông chuẩn bị dùng ngón tay của mình để phá hủy căn nhà rách nát này, lại thấy chính đầu ngón tay tái nhợt tỏa ra sức mạnh đáng sợ nhẹ nhàng đắp lại lớp thuốc đã khô cứng lên khuỷu tay, che kín chỗ vết thương.

Sau khi làm xong việc này, dường như người đàn ông mới nhận ra sự tồn tại của Tri Ngu, chậm rãi hé mở đôi môi lạnh lùng khô khan tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn.

“Nói đi, lát nữa trời tối tôi phải đi ngủ.”

Lão già: ???

Trời tối đi ngủ?

Chẳng phải đó là thói quen của tầng lớp hạ đẳng sao?

Sao chủ nhân lại như vậy???

Bình Luận (0)
Comment