Người đàn ông đã ngủ say hơn nghìn năm.
Sau một giấc ngủ dài, anh thức dậy và nhận ra thế giới mới này chẳng hề tốt đẹp hơn mình nghĩ.
Có lẽ là một hậu duệ đời sau của anh đã chạy xộc vào.
Khuôn mặt đeo chiếc mặt nạ rắn biểu tượng cho dòng dõi của mình, người đó hấp hối ngã gục trước chiếc quan tài ngủ sang trọng và thoải mái của anh.
Vì vậy, khi đám người đuổi tới, bọn họ lột mặt nạ của hai người ra và phát hiện một người già và một người trẻ.
Bọn họ không khỏi chế nhạo.
Vị quý tộc sa cơ này thật ngây thơ, lẽ nào lại nghĩ làm vậy bọn họ sẽ bắt nhầm người hay sao?
Bọn họ cung kính đặt ông già trở lại vào quan tài, rồi bắt đi vị tổ tông có vẻ ngoài mười bảy, mười tám tuổi.
Mấy nghìn năm đã trôi qua, rõ ràng bọn họ không biết rằng, vị tổ tông kia chỉ cảm thấy cuộc sống quá vô vị nên đã tự cho phép mình cắt đứt ý thức và chìm vào giấc ngủ sâu, anh chưa hề chết.
Khi tỉnh dậy, tổ tông phát hiện có một con người rất yếu ớt đang bận rộn bên cạnh mình.
Đối với anh, cảm giác này giống như nhìn thấy một con kiến bò qua bò lại bên cạnh mình, dù không có cảm giác gì đặc biệt, nhưng cứ bò mãi bò mãi, khó tránh khỏi cảm thấy hơi bực bội.
Bởi vì cứ đến giờ đi ngủ là lại gây ra tiếng động, còn khi đáng lẽ là lúc bắt đầu cuộc sống về đêm đầy phấn khởi thì cô lại nằm ngủ gục bên cạnh anh.
Tiếng thở nhẹ nhàng không ngừng nhắc nhở vị tổ tông: đã đến lúc anh phải ăn rồi.
Nhưng vị tổ tông đã lâu không ăn uống gì, tạm thời không muốn ăn, hơn nữa cô trông bẩn thỉu như vậy, nhìn là thấy không có khẩu vị rồi.
Tổ tông lười nhúc nhích, anh âm thầm phóng thích uy áp đáng sợ quanh mình, đủ để khiến những người trong vòng bán kính hàng trăm dặm dù đang ngủ say cũng sẽ bị ác mộng đánh thức, rồi sau khi dự cảm được nguy hiểm lập tức hoảng sợ bỏ chạy.
Thế nhưng, đợi đến khi những con kiến trong góc cũng sợ hãi mà dọn nhà đi hết, thì lạ thay, cô gái vẫn ngủ ngon lành không hề hay biết.
Cô đã yếu đến mức ngay cả khả năng cảm nhận nguy hiểm cũng không có, còn không bằng một con kiến hôi.
Đây là lần đầu tiên tổ tông gặp một con người yếu ớt đến vậy.
Vì thế, sau khi chịu đựng cô nhiều ngày, cuối cùng anh không thể nhịn được mà mở mắt ra, dùng ngôn ngữ mộc mạc nhất để truyền đạt tâm trạng của mình.
Cút.
Cơ thể yếu ớt của cô gái nhỏ khẽ run rẩy, ánh mắt thoáng hiện qua chút bối rối rồi sợ hãi bỏ chạy ngay lập tức.
Hơn nữa, anh còn chưa kịp làm gì, cô đã tự mình ngã lăn quay, lúc bò dậy lại vì va phải góc bàn mà đau đến nỗi giọng run lên.
Rồi cô rụt rè và cố gắng nhét cái thân hình bé nhỏ của mình vào một góc hẻo lánh đầy thành thạo, những giọt nước mắt chực trào trong đôi mắt mờ sương đọng lại trên hàng mi ẩm ướt, cong vút mà không dám rơi xuống.
Anh còn chưa làm gì cả, thế mà đầu gối cô đã bị thương chảy máu, hơn nữa trên đầu còn sưng vù một cục to tướng, trông đáng thương vô cùng.
Tổ tông: ……
Yếu ớt quá.
Yếu đến mức hình như chỉ cần anh hít thở mạnh một chút thôi là cô cũng sẽ chết?
Mỗi ngày sau đó, cô gái nhỏ còn yếu hơn cả loài kiến hôi này ngày nào cũng trốn trong góc dùng đôi mắt sương mù ướt át lén lút nhìn anh.
Lén lút nhìn anh…
Dần dần công khai trắng trợn lén lút nhìn anh…
Thậm chí khi anh đang nhắm mắt suy nghĩ, cô còn rón rén đến xát muối vào vết thương của anh nữa…
A không phải, là đắp cỏ độc.
Cô muốn hại anh sao?
Anh thấy thủ đoạn này quá thấp kém, căn bản không thể hại chết người, cho nên thờ ơ hất bỏ lớp hồ nhão trên vết thương.
Nhưng cô gái này rất cố chấp, kiên trì muốn dùng loại thuốc này để làm vết thương của anh trầm trọng hơn, thậm chí còn không sợ chết để đạt được mục đích.
Cho đến ngày nọ, khi anh cố ý mở mắt nhìn cô, cô như một con mèo ngốc nghếch, chân tay lóng ngóng tiến đến gần.
Dưới cái nhìn chăm chú chết chóc của anh, cô trắng trợn bỏ độc vào vết thương của anh ngay trước mặt.
Hơn nữa còn không cho phép anh hất ra.
Làn da dưới lớp áo của cô đang hoại tử, trông rất thảm hại.
Anh liếc nhìn một cái, dường như đã hiểu suy nghĩ của cô.
Hóa ra cô tưởng nếu anh không đắp thuốc thì sẽ giống cô sao?
Hàng ngày, vào giờ anh rời giường, cô lại ngủ, còn khi cô thức dậy sẽ dùng bàn tay nhỏ bé mềm mại và ấm áp của mình để lau mặt cho anh.
Dường như anh cảm thấy hơi lạ lẫm, thậm chí còn cố tình “thức dậy” đúng giờ vào cái khoảng đáng lẽ phải ngủ, rồi ngầm cho phép cô gái dùng những ngón tay mềm mại đó tiếp tục cọ xát trên má mình.
Khi cô nắm lấy cổ tay anh, lòng bàn tay mềm mại còn áp vào làn da lạnh buốt của anh, vừa mềm vừa ấm.
“Tôi phải ra ngoài đây, lát nữa mới về…”
Trước khi đi, cô thổi khô chỗ thuốc bôi, rồi khẽ nói với anh một câu.
Sau đó chính là cảnh mà người của anh tìm tới tận cửa.
“Ngài không biết đâu, hiện tại quý tộc hỗn loạn quá, cần phải chỉnh đốn lại trật tự…”
Ông già lải nhải rất lâu, rồi nghe thấy người đàn ông đối diện hỏi mình: “Nói xong chưa?”
Ông già: “Nói xong rồi.”
Người đàn ông bảo ông ta nói xong thì cút.
Tri Ngu tìm thấy một loại lá có thể dùng để gội đầu và tắm rửa.
Nhưng vì đi quá xa, khi trời mưa cô không tìm được chỗ trú mưa kịp thời.
Cơ thể vốn đã yếu ớt sau khi dầm mưa, cảm giác cách cái chết càng ngày càng gần trở nên rõ ràng hơn.
Lần này có lẽ chỉ còn sống được bảy ngày hay ba ngày nữa thôi…
Tóm lại, cô có thể cảm nhận được lần này mình thực sự không ổn rồi.
Khi đi ngang bờ sông, Tri Ngu nhìn thấy bản thân mình bẩn thỉu trong nước, lại nghĩ đến người đàn ông tuấn tú và sạch sẽ trong căn phòng nhỏ, so với anh thì khó mà không khiến người ta cảm thấy tự ti trong lòng.
Cô đã đến đây gần một tháng, ban ngày không hề nhìn thấy ai, mặc dù vẫn còn lo lắng, nhưng điều đó cũng khiến cô bạo dạn hơn.
Sau khi xuống nước, làn nước trong vắt bị vẩn đục khiến cô âm thầm đỏ mặt.
Tri Ngu bẻ đôi chiếc lá dày đặc kia, tỉ mỉ chà rửa sạch sẽ tóc, cơ thể, kẽ ngón tay và mọi ngóc ngách, cuối cùng cũng giặt sạch hai bộ quần áo mỏng manh đang mặc.
Đợi làm xong tất cả những việc này, cô cảm thấy cơ thể mình nhẹ đi mười cân một cách quá đáng, không chỉ sảng khoái toàn thân mà da dẻ cũng trơn tru, thậm chí còn có một mùi thơm thoang thoảng.
Tri Ngu không nhớ là lá cây có mùi thơm, nhưng cảm giác sạch sẽ và sảng khoái này khiến tâm trạng cô nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Dù sao thì, chết như vậy có lẽ sẽ tử tế hơn một chút…….
Sau khi trở về, Tri Ngu còn muốn nếm thử một ngụm súp nấm lần cuối.
Thế nhưng vì cơ thể đã bắt đầu sốt, cô hoàn toàn không có khẩu vị, dù cố gắng ăn vào cũng không kìm được mà muốn nôn.
Đến tối, mặc dù cơ thể rõ ràng nóng hầm hập, nhưng cô vẫn cảm thấy lạnh buốt như thể đã sớm bắt đầu biến thành một cái xác.
Khi cái lạnh đạt đến cực điểm, trong giấc mơ hỗn loạn, cô như được bao bọc bởi những vầng dương ấm áp.
Cảm giác đó dễ chịu đến mức khiến người ta muốn duỗi thẳng chân tay, thở dài sung sướng.
Thế nhưng, khi tỉnh dậy giữa chừng, thứ cô nhìn thấy chỉ là bóng tối, khiến người ta không khỏi cảm thấy thất vọng.
Sự ấm áp trong giấc mơ, ở cái thế giới chưa từng có mặt trời xuất hiện này, khiến cô gái bệnh tật yếu ớt gần như khao khát đến mất trí.
Cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, cuối cùng không kìm được mà chọc chọc người đàn ông trên giường.
“Lạnh quá… có thể ôm anh ngủ một lát không?”
Tri Ngu cảm thấy lúc này mình mới thực sự đang nằm mơ, ý thức bị sốt thiêu đốt đến tan nát.
Cô lẩm bẩm nói rất nhiều lời kỳ lạ.
Vừa nói, cô lại vừa cố gắng chui vào chỗ ấm nóng dưới chăn trên giường, nơi được sấy khô bằng than củi.
Cô gái gần như dựa vào bản năng cơ thể mà lần đầu tiên leo lên giường.
“Tôi sẽ chết rất nhanh thôi, sẽ không làm phiền anh nhiều đâu…”
Đồng thời khó chịu nhắm mắt, cố gắng chui vào chỗ ấm áp trong lòng anh.
Bờ vai và lồng ngực của anh vô cùng rộng, đến nỗi cô chui vào dưới cánh tay anh, vừa vặn có thể khảm bản thân gầy gò của mình vào trong ngực anh.
Rồi cô như thể trở lại giấc mơ với ảo giác được bao bọc bởi sự ấm áp từ mọi phía.
“Cảm ơn anh…”
Cô nói rất nhỏ: “Trong mơ tôi không chỉ thấy mặt trời, mà còn thấy cả biển hoa và một đại dương xanh biếc trải dài vô tận…”
Trong đầu cô dường như lướt qua rất nhiều hình ảnh.
Tuy nhiên, ngày mai có lẽ cô sẽ chết…
Những lời nói mê sảng do sốt cao không kéo dài được lâu.
Người đàn ông không đáp lại cũng không đẩy cô ra, chỉ đến khi cô gái trong lòng hoàn toàn yên tĩnh, anh mới mở đôi mắt bạc ra, ánh mắt kỳ lạ nhìn về phía cô.
Hoá ra… cô mềm mại như vậy.
Cơ thể ấm áp như một cuộn bông mềm mại nép vào lòng anh.
Đầu của cô lúc này tựa vào cổ anh, khẽ khàng hít thở, đôi môi mềm mại thỉnh thoảng cọ xát vào làn da tái nhợt của anh, đôi khi còn có một luồng điện tê dại kỳ lạ truyền vào tận tim anh.
Ngày hôm sau, Tri Ngu dần lấy lại ý thức và nhận ra mình đã làm gì, bèn vội vàng lảo đảo xuống giường rời khỏi vòng tay của đối phương.
Cô nghĩ may mà anh ngủ quá say, chẳng biết gì cả.
Nếu không chắc chắn cô đã biến thành xác khô bị hút cạn máu rồi…
Vì sợ anh sẽ nhận ra cô đã mạo phạm anh, nên dù ban ngày Tri Ngu không có sức lực để ra ngoài, cô vẫn trốn vào một góc hẻo lánh sâu bên trong, cứ thế chịu đựng cho đến tối hôm sau.
Khi mặt trăng nhô lên, sâu hơn, Tri Ngu đang nấp sau một tấm màn vải.
Đột nhiên, cô nghe thấy rất nhiều tiếng bước chân.
Dường như những người đó xuất hiện từ hư không trong căn phòng, những bóng dáng bất ngờ càng giống như ma quỷ u linh trong bóng tối.
“Đã đến lúc phải về tòa thành để dạy cho những kẻ đó một bài học rồi…”
Bọn họ mồm năm miệng mười nói chuyện với nhau.
“Bọn họ dám lôi ngài ra khỏi giấc ngủ say trong mộ, tội đáng chết vạn lần… Xin ngài hãy cho phép ta tự tay xử bọn họ…”
Những kẻ nắm quyền mà hiện tại khiến người ta nghe danh đã biến sắc, trong miệng những người này lại như súc sinh chờ bị làm thịt.
Tri Ngu đứt quãng nghe được vài đoạn đối thoại, nghe bọn họ chê bai loại thảo dược kém chất lượng kia đã trì hoãn quá trình khôi phục vết thương của người đàn ông… lúc này mới dần phát hiện dường như mình đang nghe được một bí mật động trời.
Anh… anh không phải là quý tộc sa sút thất bại trong cuộc chính biến kia…
Mà là người đã ngủ say hàng ngàn năm trong mộ phần…
Vậy nên…
Cuối cùng Tri Ngu cũng nhận ra việc anh bảo cô cút lúc đó, có lẽ ngược lại chính là ý tứ thả cho cô một con đường sống…
Mà cô thì đơn phương muốn giúp anh đắp thuốc… đối với những kẻ bề trên này mà nói, một kẻ bẩn thỉu như cô có lẽ giống như một vết bùn, sự giúp đỡ của cô không khiến người ta cảm thấy vui vẻ, bọn họ thà chết một cách sạch sẽ còn hơn là cái giá phải trả để sống sót là bị một vết bùn bẩn thỉu như cô dính vào người…
Trong lòng cô hơi hoảng hốt, muốn rời đi bằng cửa sau, nhưng lại không cẩn thận giẫm phải một khối đá vụn.
Dường như động tĩnh bên ngoài im lặng ngay lập tức.
Những người kia vốn dĩ là một nhóm đặc biệt đã được cải tạo.
Khi đã dừng lại, ngay cả việc hít thở cũng trở nên vô nghĩa.
Căn phòng lụp xụp đơn sơ này dường như đã biến thành một nghĩa địa tĩnh mịch trong chốc lát.
Tấm rèm che phía sau, không hề có bất kỳ vật gì chạm vào, bỗng nhiên xé toạc và rơi xuống đất.
Cô gái gầy yếu phía sau rèm lập tức bị phơi bày trước tầm mắt của bọn họ.
Đó là lần đầu tiên Tri Ngu nhìn thấy người đàn ông đứng dậy dưới ánh trăng.
Anh nổi bật hơn bất kỳ ai trong số họ.
Chỉ cần đứng đó và cúi đầu nhìn xuống cũng mang lại một cảm giác vô cùng áp lực.
Người đàn ông ra lệnh cho những kẻ kia ra ngoài.
Còn anh từng bước tiến về phía Tri Ngu, khiến lòng Tri Ngu càng thêm sợ hãi.
Mặt cô tái nhợt không còn chút máu, vội vàng đưa ra lời cam đoan bất lực.
“Tôi… tôi sẽ không nói ra đâu… sẽ không để bất cứ ai biết…”
Sẽ không để bất cứ ai biết, anh đã từng ở cùng với một kẻ hèn mọn dơ bẩn ti tiện đến nhường nào…
Cô muốn chạy trốn, nhưng cánh cửa phía sau lại như bị một sức mạnh nào đó đè chặt.
Cánh cửa mà trước đây dễ dàng đẩy ra, giờ lại như một bức tường xi măng, không hề nhúc nhích.
Tri Ngu không còn đường lùi, đành dùng mũ áo trùm kín mít bản thân mình, tránh cho vẻ ngoài thảm hại của mình sẽ làm tăng thêm sự ghê tởm và tức giận của những người này.
Cô theo thói quen co mình lại thành một cục nhỏ.
Nhưng ngay lập tức, chiếc cằm mềm mại đã bị một bàn tay vô cùng nhợt nhạt giữ lấy không mạnh không nhẹ.
Cô cố gắng giãy giụa, nhưng không thể chống lại động tác nhấc nhẹ của đối phương.
Chiếc mũ áo trên đầu tuột xuống theo mái tóc đen mềm mại, để lộ đường cong thanh mảnh của chiếc cổ.
Dường như dự cảm được điều gì đó, ánh mắt cô hoảng loạn, vội vàng lắc đầu: “Cầu xin ngài, đừng…”
Ngón tay cô đặt trên vai anh, chống đỡ trên ngực anh, nhưng lại không thể đẩy ra dù chỉ một chút.
Ngược lại, khi anh đè xuống từng chút một, cánh tay cô bị buộc phải gấp lại một cách yếu ớt.
Và một hơi thở lạnh lẽo xa lạ lập tức áp vào cổ cô.
Cảm giác căng thẳng giống như khi được sát trùng trước khi tiêm vậy…
Khi bị cắn, Tri Ngu gần như mất đi ý thức trong khoảnh khắc, rồi lại bị một làn sóng cảm xúc mãnh liệt đánh thức.
Dường như trước mắt hiện lên một luồng sáng trắng vô định, rồi ngay lập tức bùng nổ thành muôn vàn pháo hoa… cuối cùng khiến cô vô lực ngã vào lòng đối phương.
Cái cảm giác được cắn và trở nên nghiện, điều mà những Huyết Nô yêu thích, giờ đây lại rơi xuống đầu cô, trong tim cô lạnh đi bao nhiêu thì cơ thể lại run rẩy bấy nhiêu vì kh*** c*m gần như nhấn chìm.
Dù đã hồi phục rất lâu rất lâu, nhưng sắc hồng xa lạ vẫn không thể kiềm chế được mà xuất hiện ở khóe mắt, ánh mắt long lanh mờ ảo, ngay cả hơi thở cũng trở nên nóng bỏng.
Rồi cô không kìm được mà xấu hổ bật khóc.
Dường như đây là lần đầu tiên kể từ khi đến đây, cô tức giận đến mức bất chấp hậu quả mà đánh anh.
“Tại sao…”
Tại sao lại đối xử với cô như vậy…
Sau này nếu bị vứt bỏ, cô cũng sẽ trở thành giống như những người trong lồng kia…
Sẽ phát sinh h*m m**n kỳ lạ ư?
Nhưng cô không muốn như vậy…
Những người bên ngoài lúc đầu vẫn bình tĩnh chờ đợi chủ nhân xé xác hoặc hút khô cái thứ nhỏ bé kia…
Rồi lại thấy người đàn ông dùng tay đỡ lấy vòng eo mềm mại của cô gái, ôm cô vào lòng, mặc cho cô đấm đánh nhưng không hề có tính sát thương nào.
Sau khi cắn xong, anh còn l**m vết thương cho cô.
Bọn thuộc hạ: “……”
Bọn họ không phải là nhân loại mới được cải tạo từ loài rắn lạnh lùng vô tình sao?
Tại sao vẻ mặt của chủ nhân lại giống như một loài sinh vật bí ẩn có tên là “l**m cẩu” (*) từng xuất hiện trên Trái Đất hàng vạn năm trước.
(*) l**m cẩu: chỉ người hạ thấp bản thân một cách thái quá, thiếu tự trọng để theo đuổi hoặc lấy lòng người khác