Khi Tri Ngu tỉnh dậy một lần nữa, cô mở mắt ra và nhìn thấy một căn phòng rất lớn.
Những hoa văn trang trí trong phòng cổ kính và phức tạp, được người ở đây học và mô phỏng từ những cuốn sách cổ có niên đại hàng vạn năm.
Trong phòng có một nhóm nữ hầu trẻ đẹp dường như đang vây quanh giường nói chuyện, có người đang chỉnh tóc cho cô, có người đang sửa lại vạt váy cho cô.
Thế nhưng ý thức mơ hồ, hỗn độn của Tri Ngu lại phục hồi cực kỳ chậm chạp.
Cô lờ mờ nhìn thấy những người này mặc quần áo thống nhất, nhưng những bề mặt vải sa tanh bóng loáng trên người họ trông đẹp hơn hàng trăm lần so với tấm vải thô cô nhặt được một cách tùy tiện…
Sau đó, cô sờ lên quần áo đã được thay trên người mình.
Đó là một chiếc váy ngủ trắng như tuyết với chất liệu mềm mại, gần như là loại vải thoải mái nhất mà Tri Ngu từng cảm nhận được khi chạm vào đầu ngón tay…
Dường như những người đó rất ngạc nhiên khi thấy cô tỉnh dậy: “Cô đã ngủ mấy ngày rồi…”
Lần này, Tri Ngu nâng mí mắt lên và nhìn rõ hoàn toàn dáng vẻ của các nữ hầu.
Cô nhìn thấy nụ cười đầy ẩn ý trên môi bọn họ, đồng thời cũng nhìn thấy những chiếc răng nanh không kiểm soát được thỉnh thoảng lại lộ ra ở khoé miệng họ.
Và… khi ánh mắt lướt qua cô, đôi mắt vốn bình thường mà giờ đây đồng tử co lại thành một đường dọc đầy phấn khích…
Trông rất quỷ dị.
…
Trước khi các nữ hầu hỏi cô gái có muốn ăn gì không, cô gái đã run rẩy lao ra khỏi phòng ngủ đó.
Tri Ngu ra khỏi cửa là một hành lang dài đến mức dường như không thấy điểm cuối.
Cô sợ hãi muốn chạy trốn, nhưng dưới ánh mắt kinh ngạc và hoảng sợ của những nữ hầu, cô loạng choạng ngã thẳng vào lòng người đàn ông…
Những nữ hầu theo sau khi nhìn thấy người đàn ông thì lập tức kìm nén cảm xúc, điều khiển đồng tử rắn của mình trở lại bình thường rồi nhanh chóng cúi đầu.
Cánh tay đối phương ôm lấy vòng eo mềm mại, nhỏ nhắn của cô gái trong lòng, gần như nâng cô lên trong lòng bàn tay, khi cúi đầu nhìn cô, đồng tử màu bạc của anh chạm vào đôi mắt lưu ly tràn đầy sự kinh hoàng của cô gái nhỏ.
Hiển nhiên Tri Ngu lại nghĩ đến cảnh anh cắn mình, sắc mặt càng tái nhợt hơn, cơ thể cũng vừa mới tỉnh lại vì thiếu khí lực mà trở nên run rẩy dữ dội.
Anh không khỏi mê man, dường như không hiểu tại sao cô lại sợ hãi đến vậy.
Cô gái mềm mại trong lòng cố gắng giãy giụa thoát khỏi anh.
Có lẽ đây đã là toàn bộ sức lực cô dùng để giãy giụa, nhưng đối với anh mà nói thì gần như không đáng kể.
Tuy nhiên, cuối cùng người đàn ông cũng nới lỏng vòng tay, thả cô xuống.
Cô gái nhỏ cứ thế chạy trốn ra ngoài, chạy xuống cầu thang, chạy ra khỏi vườn hoa, chạy ra khỏi toà lâu đài lộng lẫy cao quý xa vời này.
Qua ô cửa sổ kính lớn sát đất, người đàn ông im lặng nhìn một hồi, không hỏi mở miệng hỏi nữ hầu đứng đầu.
“Vì sao cô ấy lại chạy?”
Đối phương nhìn về hướng cô gái bỏ chạy, ngập ngừng nói: “Có lẽ cô ấy không muốn ở lại đây…”
Nói xong, cô ta thấy chủ nhân trước mặt mình gật đầu đầy suy tư, rồi lập tức quay người rời đi một cách thờ ơ.
Từ đầu đến cuối, người đàn ông không hề có ý định bắt Tri Ngu quay về.
Không muốn ở đây thì không thôi, dù sao cô cũng sẽ tự đến nơi cô muốn.
…
Đối với Tri Ngu mà nói, việc cô trốn thoát thành công gần như thuận lợi đến khó tin.
Dù sao, trước mặt những người đó, cô gần như là thức ăn của tất cả bọn họ, có thể bị cắn xé, cũng có thể bị nuốt sống.
Cô nghĩ mình sẽ bị bọn họ xé xác trên đường chạy trốn, cho dù không bị ăn thịt thì cũng sẽ bị tra tấn đến chết từng chút một, giống như mèo vờn chuột.
Nhưng trên đường đi không có chuyện gì xảy ra cả.
Tri Ngu chỉ phát hiện ra những vết nhện đỏ trên người mình đã biến mất khi đi ngang qua một hồ nước.
Sau khi được chăm sóc và làm sạch rất tốt, cô được thay những bộ quần áo mới sạch sẽ và mềm mại, làn da lộ ra ngoài quần áo trắng như sữa, mái tóc đen tuyền rủ xuống cũng dày mượt như rong biển đẹp.
Trong lúc cô vẫn chìm trong giấc ngủ, những nữ hầu đã ngưỡng mộ không thôi, dùng dải ruy băng ren thắt thành nơ trang trí trên mái tóc dài hơi xoăn của cô, trông cô xinh đẹp như một búp bê sứ tinh xảo được trưng bày trong tủ kính cao cấp.
Tri Ngu hơi mơ hồ…
Trong đôi mắt mờ mịt của cô gái phản chiếu trên mặt nước cũng tràn đầy sự kinh ngạc và trống rỗng.
Cô không chỉ không chết, mà còn xóa bỏ được lời nguyền trên người chỉ trong vài ngày.
Còn những người vừa rồi…
Thực ra họ hoàn toàn không có ý định làm hại cô sao?
Lúc này Tri Ngu quay đầu lại vẫn có thể nhìn thấy tòa kiến trúc lộng lẫy trên sườn núi, trong lòng càng thêm bồn chồn lo lắng.
Phát hiện mình đã hiểu lầm họ, có lẽ đối với họ, họ chỉ bắt được một con chim nhỏ bị thương, không chọn ăn thịt mà chọn cứu chữa nó.
Thế nhưng, chú chim nhỏ, với tư cách là thức ăn, lại không thể hiểu được thiện ý của họ, vừa tỉnh dậy đã theo bản năng chỉ muốn bỏ chạy.
Như vậy… ít nhiều cũng khiến người ta cảm thấy lạnh lòng nhỉ?
Sinh mệnh tưởng chừng đã chấm dứt của Tri Ngu bỗng nhiên được kéo dài, khiến cô nhất thời cảm thấy luống cuống chân tay.
Bởi vì cô không có bất kỳ kế hoạch hay kỳ vọng nào cho phần đời còn lại của mình, trong đầu cô hoàn toàn trống rỗng về việc sẽ sống những ngày sau này trên thế giới này như thế nào.
Cô muốn đến khu dân cư của thường dân, nhưng khi đến nơi mới phát hiện mình không có thẻ thông hành ở đây nên không được phép vào.
Đợi đến khi trời gần tối, Tri Ngu đói bụng, cô muốn đi đào một ít quả dại, nhưng giữa đường lại nhặt được một hộp cơm của dân thường.
Trong hộp cơm có đũa và nĩa sạch sẽ chưa qua sử dụng, trông như thể ai đó vô tình đánh rơi khi đi qua.
Bụng Tri Ngu kêu “ục ục”, lại sợ chủ nhân của nó sẽ quay lại tìm, nên không chịu rời mắt sang chỗ khác mà nhìn chằm chằm vào hộp cơm kia.
Cô ôm hộp cơm ngồi trên tảng đá ven đường đợi rất lâu, đợi đến khi thức ăn không còn tỏa ra mùi thơm nữa, cũng không đợi được ai đến.
Lúc này, dường như Tri Ngu cũng đã đói đến cực hạn, cuối cùng không nhịn được mà mở hộp cơm ra, lần đầu tiên ăn một bữa tối tinh xảo như vậy.
Sau khi ăn no, cô mới có sức để tiếp tục tìm chỗ ngủ.
Khi trời tối, Tri Ngu miễn cưỡng tìm được một cái hang đá rất hẹp để chui vào.
Nhưng đêm đó rất lạnh, cô gái lạnh đến mức không chịu nổi, khi cô chuẩn bị cắn răng chịu đựng qua đêm nay, cô bất chợt nhìn thấy một đôi mắt thú màu đỏ xuất hiện trong bóng tối.
Tri Ngu lập tức sợ đến cứng người.
Con thú đó lại rón rén từ từ đến gần.
Đôi mắt đỏ rực đáng sợ nhìn chằm chằm vào cô, giống như nhìn chằm chằm vào con mồi… cho đến khi nó cuối cùng cũng đến gần, cô lập tức sợ hãi vội vàng nhặt hòn đá trong tay ném vào nó.
Con thú bị ném trúng kêu lên “oái oái”, rồi nhanh chóng và chật vật phun ra một ngọn lửa.
Ngọn lửa chiếu sáng cô gái, và cũng chiếu sáng một con thú nhỏ chỉ to bằng con mèo.
Nó với cái đầu đầy cục u, hung dữ liếc Tri Ngu một cái rồi quay đầu bỏ chạy, biến mất vào sâu trong bụi cỏ.
Tri Ngu sưởi ấm bên đống lửa, máu trong người vốn đông cứng vì lạnh dường như mới bắt đầu lưu thông trở lại.
Cô ngây người, hoàn toàn không ngờ đến cả một con vật nhỏ cũng lương thiện đến vậy…
Chẳng lẽ là do cô có tâm địa không tốt, đã nghĩ thế giới bên ngoài lồng chứa quá xấu xa sao?
Những ngày tiếp theo, Tri Ngu luôn gặp may mắn.
Ngay cả khi đối mặt với một quý tộc trung niên đang kiếm ăn lộ răng nanh, đối phương cũng run rẩy nhường đường cho cô đi trước.
Những quý tộc mà Tri Ngu từng gặp ở đây đều kiêu ngạo và tự phụ, không bao giờ coi trọng thức ăn, càng không nói đến việc lịch sự nhường đường cho thức ăn…
Cuối cùng, cho đến khi cô vô tình rơi xuống một con sông rất sâu, suýt chết đuối, một bàn tay tái nhợt đã vươn xuống nước kéo cô lên.
Lúc này Tri Ngu mới biết, hóa ra bấy lâu nay, vẫn luôn có người bảo vệ mình.
Người này chính là người đàn ông đã chung đụng với cô suốt ngày đêm.
Khi cô ngồi bên đống đá sưởi ấm, đối diện riêng với người đàn ông, dường như nhịp tim cô đập rất nhanh.
“Xin lỗi, ngài đã cứu tôi, tôi không nên hiểu lầm ngài…”
Thậm chí còn lấy oán báo ơn mà coi anh là kẻ xấu, quay đầu bỏ chạy.
Ánh mắt người đàn ông dừng lại trên mái tóc đen ướt sũng dính chặt vào má cô, dùng giọng điệu bình thường trả lời: “Không sao, tôi tha thứ cho cô rồi.”
Tri Ngu không khỏi cảm thấy ngượng ngùng, lại không nhịn được mà hỏi: “Hộp cơm cũng là ngài ném cho tôi sao?”
Người đàn ông không phủ nhận.
“Vậy khi gặp kẻ xấu bám theo cũng là ngài giúp tôi đuổi đi sao?”
Anh “ừ” một tiếng.
Người đàn ông làm cho đống lửa cháy lớn hơn một chút, rồi mới từ từ hỏi cô có dự định gì tiếp theo.
Cô gái búng búng ngón tay một cách ngượng ngùng: “Tôi…”
“Tôi muốn vào thành tìm một công việc, để có thể tự nuôi sống bản thân…”
Người đàn ông: “…”
Anh còn tưởng cô chạy ra ngoài là có chuyện gì rất quan trọng phải làm.
Hóa ra mong muốn của cô lại là làm một người công sao?
Điều này dường như không khó lắm.
“Vườn của tôi đang thiếu một người chăm sóc…”
Anh dừng lại một chút, nói với cô: “Bao ăn bao ở.”
Mặt Tri Ngu hơi nóng lên.
Lần đầu tiên được đối xử tốt bụng như vậy, trong lòng cô vừa cảm kích vừa xấu hổ, nghĩ đến việc đã hiểu lầm anh trước đó, ánh mắt tự trách không biết đặt vào đâu, cuối cùng chỉ lúng túng nói câu “cảm ơn”.
Ngày hôm sau, Tri Ngu trở lại tòa kiến trúc lộng lẫy đó.
Những nữ hầu sau khi được dặn dò, khi nhìn thấy cô, cuối cùng cũng không còn vì vẻ đẹp và sự đáng yêu của cô mà không kìm được sự hưng phấn thầm lặng, đồng tử co lại thành từng đường mảnh nữa.
Họ thản nhiên đi ngang qua cô như không có việc gì, thỉnh thoảng cũng chào hỏi cô, khiến Tri Ngu thích nghi rất nhanh với môi trường này.
Cô theo người làm vườn già học cách chăm sóc hoa cỏ, chẳng mấy chốc đã có thể làm việc cùng ông ấy.
Đôi khi người đàn ông thường ngồi trên ghế xích đu cả ngày.
Lúc đầu Tri Ngu không dám nói chuyện với anh, phải một thời gian sau mới dám đến gần anh.
Ban đầu vì lịch sự mà hỏi thăm anh đôi câu.
Sau này cũng kể với anh rằng một loại hoa nào đó trong vườn nở rất to, đẹp và còn rất thơm.
Ngày hôm sau, Tri Ngu phát hiện người làm vườn già và người khác chở đến mấy xe đầy loại hoa đó, thay thế tất cả hoa trong vườn bằng giống hoa này.
Người làm vườn già sau lưng không nhịn được càu nhàu với Tri Ngu: “Sở thích của chủ nhân ngày càng kỳ lạ, thứ thơm nồng như vậy có gì tốt chứ…”
Nói xong liền hắt xì một cái.
Tri Ngu không khỏi đỏ mặt, tim đập càng lúc càng nhanh hơn.
Một ý nghĩ táo bạo dần nảy sinh trong lòng cô.
Nhưng cô lại cảm thấy có lẽ mình đã suy nghĩ quá mức, nên mấy ngày sau đó cô giữ khoảng cách, thà đi đường vòng chứ không bao giờ đến gần chiếc xích đu nữa.
Vào ngày thứ bảy, Tri Ngu đang giúp người làm vườn già chăm sóc giống cây mới trong nhà kính, cô vừa làm xong, định quay người bước ra thì suýt chút nữa bị người đàn ông xuất hiện phía sau dọa cho tim đập loạn nhịp.
Cô rất đỗi ngạc nhiên: “Sao ngài lại đến nơi này?”
Nơi đây dơ bẩn, khắp nơi là bùn đất và phân bón, mùi cũng không dễ chịu chút nào.
Nhưng người đàn ông chỉ nhấc tay lên, đầu ngón tay đeo chiếc nhẫn bạc trắng bỗng nhiên thân mật chạm vào mặt cô.
Tri Ngu sững sờ, trên khuôn mặt trắng nõn của cô, nơi ngón tay anh chạm vào, đột nhiên như có một đốm lửa nhỏ bùng lên, sau đó lan ra từ vị trí đó, thiêu đốt cả khuôn mặt cô nóng bừng.
Sau đó, cô mới nhìn thấy vết bẩn màu xám từ ngón tay anh.
Anh đang lau những vết bùn trên mặt cô.
Cô chợt tỉnh táo lại, nhẹ nhàng nói câu “Cảm ơn”.
Nhưng anh vẫn không có ý định rời đi, nhịp tim của Tri Ngu càng thêm dồn dập, cuối cùng không nhịn được khẽ hỏi anh: “Tại sao ngài cứ giúp tôi mãi…”
Cứu mạng cô, giúp cô đánh đuổi kẻ xấu, biết cô thích nơi ấm áp lập tức cho động vật nhỏ đến phun lửa, còn… còn giới thiệu cho cô một công việc dễ dàng để sinh sống…
Hơn nữa, cô nói một loại hoa nào đó rất đẹp và thơm, ngày hôm sau anh lập tức thay đổi hết, có phải vì bản thân anh cũng thích không?
Anh đối xử với cô tốt như vậy, thực sự rất khó để không nghĩ nhiều hơn.
“Ngài… ngài…”
Người đàn ông cụp mắt nhìn cô, không khỏi băn khoăn liệu cổ họng cô có bị phân bón ở đây làm nghẹt không, có nên đưa đến phòng khám nhỏ ở thành phố để khám không… sao cứ lắp bắp mãi thế?
“Có phải là ngài…”
Giọng nói rất nhỏ, rất nhỏ, nhỏ đến mức người đàn ông phải sát lại gần hơn, phải cúi thấp phần thân trên cao hơn cô rất nhiều, dính sát vào cô để lắng nghe.
“Ừm?”
Cô gái nhận thấy anh dán sát vào mình không khỏi càng đỏ mặt hơn.
“Có phải ngài thích tôi không?”
Anh đã nghe thấy.
Anh cúi đầu nhìn cô, nghiêm túc trả lời: “Không thích.”
Tri Ngu: “…”
Mặt cô gái lập tức đỏ bừng.
Làm sao bây giờ, hình như cô đã tự mình đa tình rồi… hóa ra anh không thích cô…
Bấy lâu nay chỉ là cô tự mình ngộ nhận đơn phương mà thôi.
Trong lòng Tri Ngu càng lúc càng ngượng ngùng, ngón tay chỉ biết luống cuống mân mê vạt áo, muốn xoa dịu cảm xúc ngượng ngùng và nóng bỏng trong lòng.
Người đàn ông lại đăm chiêu nhìn chằm chằm vào đôi môi cô.
Vừa rồi hình như cô đã lén ăn một viên kẹo…
Anh nhìn đến nỗi yết hầu khẽ nuốt xuống, không khỏi gạt bỏ ý nghĩ “Thích là cái gì?” ra khỏi đầu.
Nhưng mà… đôi môi nhỏ của cô sao lại đỏ hồng thế?
Vừa rồi bị chiếc lưỡi nhỏ màu hồng l**m qua, ánh nước phủ lên đôi môi đỏ ướt át, trông còn muốn người ta nếm thử hơn cả viên kẹo kia.