Tác Thành Cho Phu Quân Với Bạch Nguyệt Quang Của Hắn

Chương 136

Khi lý trí bị bản năng cơ thể chi phối, đối với Tri Ngu mà nói thì đây gần như là một chuyện vô cùng đáng sợ.

Nếu là ngày thường, đây là những hành động táo bạo mà cô chưa từng dám nghĩ tới, vậy mà lúc này lại lợi dụng tất cả những gì cô biết, khiến cô làm làm ra như vậy.

Chiếc lưỡi mát lạnh, ẩm ướt len lỏi vào trong miệng khiến cô hơi bừng tỉnh.

Cô như một đứa trẻ đói khát, tham lam đón nhận, mãi đến khi nhận ra mình đang nuốt chửng đầu lưỡi của anh thì cô mới bừng tỉnh, đỏ mặt mà tách ra.

“Xin lỗi…”

Vừa nói, nước mắt cô vừa không kìm được mà lăn dài.

Vừa nãy cô thậm chí còn thấy vui mừng vì bản thân đã lừa anh há miệng…

Tri Ngu nhớ rất rõ lời cô hầu gái từng nói là những quý tộc như bọn họ đều có bệnh sạch sẽ rất nặng, thậm chí họ còn không có khái niệm hôn môi, lại càng không bao giờ làm chuyện như thế này với người khác…

Nhưng tất cả những điều đó, vẫn chưa phải là điều tồi tệ nhất.

Điều tồi tệ hơn là khi cô vừa nói lời xin lỗi, ngay lập tức cánh tay đang ôm lấy cổ anh lại siết chặt thêm một chút.

Dường như sau khi thử qua vài điều vừa lạ lẫm vừa mới mẻ, người đàn ông khẽ hỏi thăm cô.

“Còn muốn thế nào nữa?”

Gò má cô đỏ ửng, giọng nói lắp đầy ngượng ngùng: “Xin ngài c** q**n áo ra được không…”

Trong đầu cô như có một giọng nói đang bảo anh thật ngoan, thật nghe lời.

Một giọng nói khác gần như sắp khóc òa lên rồi…

Tại sao anh lại ngoan ngoãn như vậy? Chẳng lẽ anh không biết cô đang làm những điều rất xấu với anh sao?

“Còn gì nữa?”

Vùng cơ bụng rắn chắc áp chặt vào lòng bàn tay cô.

Tri Ngu lắc đầu, cố gắng nhắc nhở bản thân mình không thể như thế này, nhưng ánh mắt cô lại dán chặt vào vóc dáng gần như hoàn hảo của anh, thậm chí, cô có chút bực bội mà nghĩ, tại sao anh không phản kháng chứ?

 Rõ ràng anh rất… mạnh mẽ mà…

Chẳng lẽ ai đến cũng có thể cởi áo anh ra và v**t v* cơ bụng của anh sao?

“Xin ngài hãy c** q**n ra nữa…”

Những quấn quýt kia dần dần nóng lên, trở nên bỏng rát.

Đến cuối cùng, cô gái đã bật khóc thành tiếng, khẽ khàng nói: “Xin ngài… hãy từ chối tôi…”

Người đàn ông chống khuỷu tay trên giường, tiếng nói khàn khàn cất bên tai cô: “Xin em đừng như vậy.”

Tri Ngu: “……”

Cô đỏ bừng mặt, hàng mi run lên vì giọt lệ chưa rơi gần như đang vùng vẫy giữa lý trí và bản năng.

“Không được…”

Cuối cùng Tri Ngu cũng tự mình trải nghiệm được thứ khoái lạc khiến người ta say mê hơn cả ma tuý trong truyền thuyết rồi.

Khi cô tỉnh lại, thậm chí đối phương vẫn còn chưa rời khỏi thân thể cô.

Cô muốn rời khỏi anh một cách khó khăn, lại khiến anh thức giấc.

Dù anh chưa lập tức mở mắt, nhưng tốc độ “phồng” lên khiến cô ngượng ngùng đến mức hít thở cũng thấy dư thừa.

“Tôi… tôi xin lỗi…”

Trong tình trạng quần áo của cả hai đều xộc xệch, Tri Ngu gần như xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu lên.

Anh đã từng nói không thích cô, thậm chí… giữa đường còn từ chối cô.

Vậy mà cô vẫn cứ quyến rũ anh không buông…

Tấm lưng rộng rãi trắng nhợt của người đàn ông lộ ra trong không khí.

Anh chậm rãi mặc quần áo lên người.

“Khi nói xin lỗi, nên nói rõ bản thân đã sai ở đâu, nếu không lời xin lỗi ấy không hề có thành ý.”

Mặc dù không biết vì sao cô cứ luôn miệng xin lỗi, nhưng anh vẫn kiên nhẫn nhắc nhở cô phải nói rõ ràng.

Những lời ấy rơi vào tai Tri Ngu lại tựa như một lời nhắc nhở không nặng không nhẹ, khiến cô càng thêm xấu hổ.

Cô đành cúi mặt xuống, giọng nói lắp bắp mở miệng:

“Tôi không nên lừa ngài… mở miệng…”

“Rồi sao nữa?”

“Sau đó… ăn… ăn cả đầu lưỡi của ngài…”

Những đoạn đối thoại này, không nghi ngờ gì đã khơi lại hồi ức trong lòng người đàn ông.

Đầu lưỡi mềm ướt, nóng bỏng dây dưa không rời nơi môi anh tham lam mà lưu luyến thưởng thức từng tấc hương vị…

Vừa dứt lời, mặt cô liền đỏ bừng, ngập ngừng mà bổ sung thêm câu “Xin lỗi” nữa.

Thế nhưng lần này, anh lại không như thường lệ mà nói tha thứ cho cô.

Đột nhiên ngón tay đeo chiếc nhẫn bạc của anh đặt lên môi cô.

Cảm giác vừa mát lạnh, vừa dịu dàng khiến hàng mi của cô khẽ run lên.

Thân thể vừa mới được thỏa mãn chẳng bao lâu, thế mà một lần nữa lại khơi lên những gợn sóng bởi cái chạm nhẹ của anh… điều này khiến trong đầu cô bỗng hiện lên mấy chữ kỳ lạ – “bản tính của rắn là d*m đ*ng”.

Một đôi đồng tử màu bạc xám như mặt hồ tĩnh lặng, bao phủ lấy cô trong đó, thế nhưng cảm xúc lặng yên nơi đó lại khiến người ta khó lòng hiểu được.

Chính vào khoảnh khắc không lâu trước, lúc thân thể hai người giao hòa, ánh mắt anh chẳng khác gì những cô hầu gái bên ngoài, khoảnh khắc bắp vai và lưng ẩn nhẫn phồng lên, đôi đồng tử lập tức co lại thành một đường mảnh.

Dư âm ái muội vẫn chưa kịp tan biến như mê hoặc cả hai, khiến cô vẫn chưa thoát khỏi d*c v*ng mà bối rối khép mi lại.

Thế nhưng chẳng mấy chốc, khi cô mở mắt thì đã phát hiện anh biến mất khỏi căn phòng.

Tri Ngu: “……”

Cô ngây người trong chốc lát, không khỏi xấu hổ giận dữ mà che lấy khuôn mặt đang nóng bừng, chợt phát hiện hình như.. lại hiểu lầm rồi.

Lần này người liên tục không trông thấy người đàn ông lại biến thành Tri Ngu.

Thế nhưng, qua lời kể của các cô hầu gái khác, Tri Ngu biết được một điều anh quả thực vẫn luôn ở lại trong lâu đài chứ không hề rời đi.

Vậy thì, đáp án chỉ còn lại một điều duy nhất… anh đang cố ý tránh né cô.

Tri Ngu càng cảm thấy bất an, cuối cùng cô cũng không thể nhẫn nại thêm nữa, quyết định chủ động đến gặp đối phương.

Cô lên lầu, định cất lời xin được gặp mặt thì lại bị ông lão mang cặp đồng tử rắn lạnh lùng chặn lại ngay ngoài cửa.

Đối phương mang hình dạng rắn rõ rệt, lúc nói chuyện đầu lưỡi cũng thi thoảng hoá thành lưỡi rắn khẽ “tê tê” hai tiếng.

“Xin lỗi, hiện tại chủ nhân không thể gặp bất cứ ai, bao gồm cả cô.”

Trái tim Tri Ngu không khỏi hơi lạnh một chút.

Từ trước đến nay, anh luôn rộng lượng, mặc kệ cô làm gì anh cũng giữ phong thái ung dung mà trấn an cô.

Nhưng suy cho cùng, sự việc lần trước vẫn không thể tha thứ cho cô, thật ra ý tứ đã rất rõ ràng rồi…

Cô gái nhỏ mất mát rời khỏi nơi này.

Ông lão canh giữ trước cửa chẳng dám rời đi nửa bước.

Ánh mắt ông ta nhìn chằm chằm đánh giá bóng lưng cô gái, một tên bảo vệ khác ở bên cạnh hỏi: “Chẳng phải là vì cô ấy sao…”

Giọng điệu của ông lão phàn nàn: “Đại khái là…”

“Cũng là vì cô ấy, tinh vực tinh thần của chủ nhân vốn ổn định suốt ngàn năm nay bỗng chốc xuất hiện dao động…”

Cũng vì thế mà chủ nhân bước vào kỳ lột da sớm.

Tên lùn hỏi: “Tinh vực tinh thần dao động?”

Ông lão hừ lạnh một tiếng.

Cái này nên nói sao đây?

Nói một cách ngắn gọn… chính là trải nghiệm lần này đã khiến vị lão xử nam mấy ngàn năm kia sung sướng đến mức trực tiếp tiến vào giai đoạn lột da.

Giờ phút này, e rằng anh đang thất thần trong hồ nước, bởi không thể rời khỏi đó, chỉ có thể lật ngửa cái bụng rắn màu bạc, vừa chậm rãi lột da, vừa tiếp tục hồi tưởng lại dư vị đó.

Trùng hợp là lúc đó người nhà của Tri Ngu cũng tìm đến cửa.

Tri Ngu vốn là người đã bị xóa bỏ thân phận dân thường, nhưng nay đã được phục hồi lại làm thường dân, thân phận quay trở lại cho nên việc có người tìm đến cô cũng chẳng phải chuyện khó.

Lần này tìm đến cô là một cô gái trẻ ăn mặc chỉnh tề.

Sau khi cô ta nhìn thấy Tri Ngu, hai mắt lập tức ngấn lệ.

“Chị ơi…”

Tri Ngu kinh ngạc, dừng như đã quên mình vẫn còn một người em gái.

“Em không muốn gả cho anh rể…”

Cô gái tự xưng là em gái cô vừa khóc vừa kể lại những chuyện đã xảy ra trong thời gian Tri Ngu vắng mặt.

Điều này không khỏi khiến Tri Ngu khơi dậy thêm nhiều ký ức.

Cô nhớ bố mẹ mình là dân thường, dựa vào sản nghiệp và điền trang mà sống một cuộc đời dư dả.

Mà Tri Ngu còn có một vị hôn phu gia thế hiển hách hơn, cả hai đã đính hôn từ thuở nhỏ, chỉ đợi trưởng thành thì sẽ chính thức tổ chức hôn lễ.

Thế nhưng sau đó bố mẹ lại cho cô ăn một loại hoa kỳ lạ, khiến cô nhiễm độc nhện đỏ đau nhức, ngay cả Huyết Nô cũng không thể chấp nhận cô, cho nên những dân thường có địa vị sẽ chẳng ai chấp nhận một kẻ như cô.

Cho nên sau khi thân phận bị vạch trần, cô bị đưa thẳng đến lồng chứa — nơi nhốt những “nhân loại” bị vứt bỏ.

Còn em gái cô đã thay cô tiếp nhận hôn ước.

“Em đã có người mình thích rồi, em muốn cùng người ấy bỏ trốn.”

“Cho nên…”

Dường như em gái phải gom hết can đảm mới chịu nói cho Tri Ngu một bí mật.

Cô ta nói cho Tri Ngu, bố mẹ cô thật ra chỉ là người làm công cho nhà họ Tri.

Khi Tri Ngu còn là một đứa trẻ, bố mẹ Tri Ngu gặp nạn và qua đời trong một chuyến đi thuyền, bọn họ đem Tri Ngu đến một thị trấn khác – nơi có nhiều tài sản còn sót lại của nhà họ Tri.

Bọn họ chiếm lấy căn nhà, chiếm lấy điền trang, rồi lợi dụng sự chênh lệch thông tin, giả mạo làm cha mẹ ruột của Tri Ngu để hưởng thụ cuộc sống phú quý.

Sau khi nghe xong mọi chuyện, Tri Ngu lại đột nhiên hỏi: “Em biết chuyện này từ khi nào?”

Em gái lập tức cứng họng rồi trầm mặc.

Thì ra… cô ta vẫn luôn biết.

Nhưng… vì bố mẹ liên tục phái người bắt cô ta, đã ảnh hưởng đến chuyện cô ta theo đuổi hạnh phúc nên mới buộc lòng nói ra sự thật.

Tri Ngu nói: “Tôi biết rồi.”

Tri Ngu trở về đã suy nghĩ rất lâu, cuối cùng quyết định từ chức với thợ làm vườn già và rời khỏi nơi này.

Chủ nhân của toà lâu đài này đã không còn muốn gặp cô, có lẽ sự ra đi của cô sẽ giúp anh có thể thoải mái sống trong chính ngôi nhà của mình mà không cần phải trốn tránh cô nữa.

Hơn nữa, cô nghĩ rằng… bản thân cũng không nên tiếp tục để mặc những “bố mẹ” giả mạo đó tiếp tục chiếm đoạt sản nghiệp và danh phận của bố mẹ ruột mình, sống cuộc sống an nhàn vốn không thuộc về họ.

Sau khi xử lý xong mọi chuyện, lúc rời khỏi nơi này, một nữ hầu đã ôm chầm lấy Tri Ngu.

“Cục cưng, thỉnh thoảng quay lại thăm chúng ta nhé, chị cam đoan sẽ không lộ ra răng nanh nữa đâu.”

Tri Ngu gật đầu, lưu luyến chào cô ấy.

Sau khi Tri Ngu trở về nhà, bố mẹ đã niềm nở ra đón với vẻ mặt đầy nhiệt tình.

“Bố con khóc đến chết đi sống lại, mẹ thì đêm nào cũng đau lòng đến mức không ngủ được…”

“Em gái con thì tự trách bản thân mà bỏ nhà ra đi, đợi nó trở về, con nhất định phải bù đắp cho nó.”

Bố nói: “Đều là người một nhà, còn nói gì mà bù đắp với không bù đắp, em gái nó vì nó mà làm hết những chuyện nên làm, còn nó thì…”

“Sau này lấy được người giàu có, cả gia sản này cũng sẽ thuộc về em con, cũng chẳng cần phân chia rạch ròi làm gì.”

Bọn họ ban đầu vốn đã định đuổi Tri Ngu đi, để vị hôn phu kia có thể danh chính ngôn thuận cưới con gái ruột của họ.

Hiện giờ thấy cô quay trở về, bọn họ không chút do dự muốn triệt để tước đoạt gia sản còn lại đứng tên cô.

Tri Ngu không vạch trần toan tính của bọn họ.

Mãi đến ngày hôm sau khi gặp lại vị hôn phu, cô mới chậm rãi đưa ra lời đề nghị hợp tác với đối phương.

Hôn ước của hai người là do tổ tông định ra, mỗi nhà đều đã phong toả một nửa tài sản của mình.

Chỉ khi cử hành hôn lễ long trọng, hai bên mới có thể lấy lại phần tài sản của mình, cho nên dù đối phương có muốn lấy lại phần di sản của ông nội thì cũng có đủ lý do để giúp cô.

Cô cần vạch trần lớp mặt nạ giả dối của “bố mẹ” hiện tại, đồng thời tìm ra kẻ đã khiến cô nhiễm độc nhện đỏ.

“Coi như là thù lao, cô không chỉ tổ chức hôn lễ với tôi, hơn nữa phải thừa nhận đứa con riêng của tôi, để danh tiếng của dòng họ chúng ta có thể được duy trì, thế nào?”

Người đàn ông ấy tên là Tư Khải, ở cái địa phương lấy rắn làm biểu tượng tối cao, những người càng có liên quan đến rắn thì càng cao quý.

Mà anh ta có quan hệ thân thích với vài quý tộc, đương nhiên càng thêm tự phụ về thân phận của mình.

Thế nhưng lần này, bởi vì em gái cô chạy trốn, lại thêm việc anh ta là con riêng… nhưng những điều này cộng lại cũng không bằng khiến anh ta mất mặt bằng việc không thể lấy lại phần di sản của tổ tông để lại.

Nếu như Tri Ngu – vị hôn thê danh chính ngôn thuận của anh ta năm xưa – đồng ý tổ chức một hôn lễ, vậy thì quả thực có thể xoay chuyển phần nào danh tiếng đã bị tổn hại.

Đối phương tỏ ra rộng lượng: “Đương nhiên, nếu cô thu xếp mọi thứ ổn thỏa, tôi sẽ cân nhắc cho cô trở thành mẹ kế của đứa bé.”

Cô gái đối diện từ chối: “Không cần.”

Anh ta thấy dáng vẻ cô như đang cố làm ra vẻ thanh cao, không khỏi mỉm cười: “Không cần vội vàng từ chối, đợi sau khi hôn lễ kết thúc, chúng ta sẽ bàn tiếp xem có nên đi đăng ký kết hôn không.”

Anh ta vô cùng tự tin, chỉ cần trong hôn lễ cô khiến anh ta và mẹ anh ta thấy hài lòng thì đến lúc đó, chỉ cần anh ta hơi hé miệng một chút, cô nhất định sẽ sốt sắng chạy theo anh ta đi đăng ký kết hôn.

Còn hôn lễ thì càng nhanh càng tốt, như vậy mới có thể giảm thiểu tổn thất ở mức danh tiếc của dòng họ anh ta một cách tối đa.  

Mà trước đó, nhờ có sự hậu thuẫn của vị hôn phu, Tri Ngu nhanh chóng vạch trần tội ác của bố mẹ nuôi, đồng thời đoạt lại những gì thuộc về mình và đưa bọn họ vào nhà giam.

Trước ngày cử hành hôn lễ, phu nhân nhà họ Tư dẫn theo một đám phụ nữ trung niên, đặt ra một đống quy củ.

Hiển nhiên đối phương cũng không biết cô và con trai bà ta là kết hôn giả, chỉ cho rằng cô trèo cao nên soi mói từng chút một.

Ví như muốn cô giữ gìn dáng vẻ đoan trang, mỗi ngày đều phải luyện tập đi đứng chuẩn mực, vân vân…

Đương nhiên Tri Ngu sẽ không để tâm, nhưng bề ngoài vẫn làm đến nơi đến chốn, nghe đối phương răn dạy suốt hai tiếng đồng hồ.

Đến khi cảm thấy màn ra oai phủ đầu đã được thể hiện đủ, mấy người kia mới ngạo mạn rời đi.

Ngày tổ chức hôn lễ, mợ của nhà họ Tư lại cầm quạt xếp đến, như thường lệ tỏ vẻ bề trên mà dạy dỗ Tri Ngu một trận.

“Chờ lát nữa trong hôn lễ đừng bày ra vẻ mặt đưa đám đó, phải cười lên một chút.”

Giọng nói của bà ta nhắc nhở: “Đừng có trách chồng cô có con riêng, thằng bé chỉ phạm phải lỗi mà tất cả đàn ông trên đời này đều mắc phải thôi.”

Cô dâu xinh đẹp ngoan ngoãn trả lời: “Biết rồi, thưa mợ.”

Xưa nay vốn luôn khắt khe, mợ của nhà họ Tư lần này tạm tỏ ra hài lòng mọt chút.

Lại không biết, cô gái nhỏ kia trong lúc đang chỉnh lại chiếc váy cưới trên người, lại hờ hững nghĩ đến việc — sau khi hoàn tất hôn lễ và lấy được phần tài sản, cô sẽ mang theo số của tài sản đó bán đi rồi định cư đến một thị trấn nào thì tốt hơn…

Hôn lễ chính thức bắt đầu.

Khi đến phần trao nhẫn, không khí trong hội trường bất ngờ trở nên chấn động vì một nhân vật lớn xuất hiện đột ngột, đến mức khiến buổi lễ phải tạm ngưng một chút, hai người với tư cách là vợ chồng mới cưới phải đến trước mặt vị quý tộc cao quý và thần bí kia để chào hỏi một tiếng.

Bình Luận (0)
Comment