Tác Thành Cho Phu Quân Với Bạch Nguyệt Quang Của Hắn

Chương 137

Trong một đám cưới của dân thường, sự hiện diện của một quý tộc đã đủ được coi là long trọng.

Sự xuất hiện đột ngột của một nhân vật tầm cỡ đã đẩy hôn lễ vốn đã có phần hoành tráng này lên một cao trào khác.

Trên tấm thảm đỏ sẫm trải đầy những cánh hoa trắng tinh khôi, một cây trượng bằng gỗ mun khắc hình rắn là thứ đầu tiên chạm xuống.

Đỉnh cây trượng nạm viên hồng ngọc tượng trưng cho mắt rắn, hiện đang nằm gọn trong bàn tay rộng lớn, tái nhợt của chủ nhân nó.

Thân hình cao lớn của người đàn ông khiến tất cả những người có mặt đều phải ngẩng đầu lên đầy ngưỡng mộ.

Khi ánh mắt họ vô tình chạm vào đôi đồng tử màu xám bạc của anh, bọn họ nhanh chóng căng thẳng thu lại ánh mình.

Sự kinh ngạc và bất ngờ đó dường như không chỉ đơn thuần là việc một quý tộc phi thường đã đến nơi này, mà là họ đã được nhìn thấy một vị thần sống sờ sờ.

Mặc dù không xác định được thân phận của anh, nhưng chỉ có có hậu duệ trực hệ của rắn mới sở hữu đôi đồng tử màu xám bạc cao quý và lạnh lùng như vậy.

Không ai dám hỏi “người đó là ai”.

Tóm lại, dù thế nào đi nữa, họ cũng không thể ngờ rằng người đàn ông trẻ tuổi, đẹp trai và đầy uy quyền này lại chính là vị tổ tông vừa mới thức tỉnh từ ngôi mộ không lâu trước đây, người đã tự mình chấn chỉnh mọi trật tự quý tộc.

Cả gia đình chú rể vừa mừng vừa lo đến mức họ gần như muốn dùng thước để đo lường nụ cười trên môi sao cho thật chính xác.

Và mợ của nhà họ Tư, một quý tộc cấp thấp, đã trở thành người duy nhất đủ tư cách đại diện cho gia đình họ để dẫn người đàn ông vào sảnh.

Cô dâu siết chặt bó hoa cưới trong tay, ánh mắt gần như đóng băng ngay lập tức khi nhìn thấy người đến.

Trong đôi mắt đen xinh đẹp của cô gái phản chiếu những mảnh kính màu ghép không đều tại lối vào nhà thờ, cùng với bóng dáng người đàn ông tuấn tú bước vào từ bên ngoài cánh cửa lớn.

Trước đó không lâu, bọn họ vẫn còn quấn quýt bên nhau trên chiếc giường lớn, mồ hôi hoà quyện vào nhau.

Gặp lại nhau trong đám cưới của cô dâu với người khác, nghe có vẻ thật trớ trêu.

Tri Ngu siết chặt các ngón tay, lúng túng nghĩ ngợi, có lẽ đây chỉ là một sự trùng hợp mà thôi…

Từ góc nhìn của những người xung quanh, cô dâu hôm nay đang tiến về phía họ rất đẹp.

Dùng từ “đẹp đến nghẹt thở” nghe có vẻ phóng đại, nhưng ngay khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy cô, luôn có người không kìm được khẽ nín thở, muốn ngắm nhìn rõ ràng vẻ đẹp của cô.

Ngay cả bố mẹ chồng khó tính đến mức mắt mọc trên đỉnh đầu cũng đều hài lòng, đủ thấy hôm nay cô đẹp đến thế nào.

Thế nhưng, trong mắt người đàn ông, hiện lên trong tâm trí anh lại là hình ảnh cô với mái tóc đen ẩm ướt, tuyệt đẹp buông xõa, gần như tan chảy trong lòng bàn tay anh.

Càng bị xóc nảy kịch liệt, tiếng nức nở của cô càng khó kìm nén.

Cuối cùng chỉ có thể vừa khóc lóc vừa cầu xin anh.

Xin anh đừng quá mạnh, quá dữ dội như vậy…

Và chiếc giường cũng ướt đẫm nhanh chóng như những gì sách đã viết.

Anh không những không cảm thấy khó chịu vì tình cảnh này, mà ngược lại, chỉ nhận ra rằng bản năng rắn sau khi được cải tạo của mình vẫn còn rất sâu sắc…

“Xin hỏi ngài thích môi trường sống như thế nào?”

Nhận được tin từ ông lão rằng vị chủ nhân này có thể sẽ ở lại đây, mợ của nhà họ Tư, với tư cách là quý tộc duy nhất có mặt, lập tức nở nụ cười, tiến lên hỏi thăm vị khách quý này một cách kính cẩn.

Dù anh không nhất thiết phải ở lại, nhưng việc chuẩn bị một căn nhà phù hợp cho anh là nghi thức cơ bản nhất mà họ, với thân phận thấp hơn, phải dâng lên.

Đôi môi mỏng nhợt nhạt của người đàn ông mím chặt, không nói lời nào.

Ông lão bên cạnh anh liếc nhìn mợ của nhà họ Tư một cái, giọng điệu khinh miệt nói: “Xin hãy để cô dâu thuần khiết đến nói chuyện.”

Ngụ ý trong lời nói của ông ta dường như là chê bà ta vừa già vừa xấu xí.

Gương mặt mợ của nhà họ Tư lộ vẻ ngượng ngùng, nhưng lại không dám thể hiện thái độ thất lễ.

Các quý tộc luôn có ít nhiều sở thích kỳ lạ… ví dụ như ngay cả nói chuyện cũng chỉ nói chuyện với những xử nữ thuần khiết, ở đây điều đó cũng không được coi là quá đặc biệt.

Những người khác ít nhiều đều cảm thấy bất ngờ.

Chú rể cũng lo lắng đẩy cô gái bên cạnh đang muốn giả chết.

Tri Ngu chịu đựng áp lực không thể giả vờ như không có chuyện gì, dưới ánh mắt thúc giục của mọi người, đành bất đắc dĩ rời khỏi chú rể.

Cô chầm chậm bước lên, thay thế vị trí của mợ của nhà họ Tư, đứng rất gần đối phương, giọng điệu khá gượng gạo mở lời hỏi: “Ngài thường… thích môi trường như thế nào?”

Người đàn ông quan sát cô, phải một lúc lâu sau mới chậm rãi mở lời: “Tôi thích môi trường sống của rắn.”

Tri Ngu: “……”

Cô vốn định hỏi xong câu này sẽ nhanh chóng lùi về vị trí khuất mắt, giao lại những tình huống này cho người khác đối mặt, để bản thân hoàn toàn thoát khỏi mọi chuyện.

Thế nhưng, anh lại như cố ý vậy.

Nhưng trên gương mặt lạnh lùng, nghiêm nghị của anh lại không tìm thấy một chút manh mối nào cho thấy sự cố ý đó.

Cô đành cắn răng tiếp tục hỏi anh: “Vậy rắn thường thích môi trường sống như thế nào?”

Người đàn ông nói với cô: “Rắn thường thích ẩm ướt.”

Khi anh nói, đôi mắt xám bạc của anh vẫn dán chặt vào đôi mắt sương mù đang lảng tránh của cô gái.

“Càng ấm áp, càng ẩm ướt thì càng thích…”

Giống như ngày hôm đó…

Cô ẩm ướt và ấm áp tưới khắp người anh như vậy…

Giọng nói trầm thấp và khẽ khàng dường như chỉ có Tri Ngu nghe thấy.

Thế nhưng cô gái lại không biết đã nghe thấy gì, đột nhiên đỏ bừng mặt, không kìm được thốt lên: “Ngài… ngài…”

Dù giọng cô không lớn, nhưng vì sự dao động của cảm xúc mà không thể kiểm soát được.

Mặc dù chỉ nói có mấy chữ này, nhưng vẫn khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Mợ của nhà họ Tư càng nghẹn họng nhìn trân trối, lập tức nhanh chóng tiến lên vội vã chỉ trích cô: “Đồ chết tiệt, sao mày có thể nói chuyện như vậy với… với vị này.”

Chưa kịp để gia đình chú rể phản ứng lại, toát mồ hôi lạnh đi xin lỗi, thì lúc này giọng nói trong trẻo của người đàn ông đã không nặng không nhẹ đánh gãy sự bối rối và lúng túng của bọn họ.

Anh v**t v* viên hồng ngọc trên cây trượng, nghiêng đầu chậm rãi dò hỏi: “Hôn lễ còn tiếp tục không?”

Câu hỏi của người đàn ông lọt vào tai những người kia, giống như một lời nhắc nhở thiện ý và lịch sự.

Đừng vì anh mà làm chậm trễ chuyện vui của đôi vợ chồng trẻ.

Còn lọt vào tai Tri Ngu, lại càng giống một lời đe dọa dịu dàng.

Thế này… cô còn muốn tiếp tục không?

Anh chỉ nói thôi mà mặt cô đã đỏ bừng như sắp rỉ máu.

Nếu cứ tiếp tục, lỡ anh làm gì đó… liệu cô có chịu nổi không?

Gia đình chú rể vừa mừng vừa lo, vội vàng đẩy nhanh tiến độ hôn lễ: “Tiếp tục, chúng ta tiếp tục…”

Lúc này, mẹ của mợ nhà họ Tư không kìm được nụ cười, còn táo bạo hơn khi đưa ra đề nghị: “Không biết ngài có thể làm người chứng hôn cho hai đứa nó không? Đọc lời thề hôn lễ cho chúng nó được không?”

Người chứng hôn thường là người đức cao vọng trọng nhất có mặt trong ngày hôm đó, giờ đây có một nhân vật như vậy, đương nhiên không ai có thể vượt qua anh rồi.

Nhưng cái ý nghĩ táo bạo này cũng đủ để người phụ nữ này bị lôi ra xé xác thành trăm mảnh rồi.

Hơn nữa, người bình thường sẽ không dám đưa ra yêu cầu vô lễ như mẹ của mợ nhà họ Tư.

Tuy nhiên, càng là người như vậy, càng coi trọng lễ nghi và phong thái thì lại càng không từ chối.

Một khi có nhân vật như thế này có thể chứng hôn cho hai người họ, sau này gia đình họ không chỉ ngang nhiên trước mặt dân thường mà còn có thể chen chân vào giới quý tộc.

Ban đầu cứ tưởng sẽ bị từ chối khéo.

Nhưng điều bất ngờ là người đàn ông lại đồng ý.

Khi anh bước lên, cây trượng trong tay vô tình chạm vào phía đùi của cô dâu.

Sự va chạm đầy ngượng ngùng đó giống như chiếc chân dài của anh vô thức chạm vào cô vậy, thật là quái đản.

May mắn thay, điều này chỉ diễn ra trong tích tắc, ngắn ngủi đến mức hầu như không ai nhận ra.

Mặc dù vậy, lưng Tri Ngu vẫn toát mồ hôi lạnh vì căng thẳng.

Mợ của nhà họ Tư vội vàng lại chen lên nói: “Xin mời ngài đến bục phía trước.”

Người đàn ông lạnh lùng từ chối: “Không cần.”

Bà ta ngạc nhiên: “Ngay tại đây sao?”

Người chứng hôn ban đầu đã dâng tấm thiệp ghi lời chứng hôn cho ông lão.

Người đàn ông lơ đãng nhận lấy từ tay ông lão, rồi dưới sự chú ý của mọi người, chậm rãi hỏi cô dâu.

“Xin hỏi cô dâu…”

Những lời thốt ra lại không phải là câu mở đầu kinh điển “Dù ốm đau hay khỏe mạnh”, mà là…

“Em muốn gả cho người khác…”

“Là muốn mỗi đêm tôi đều vụng trộm với em ngay trước mặt chồng em sao?”

Tri Ngu: “……”

Cô ngay lập tức tê dại cả da đầu, không tin nổi ngẩng đầu nhìn anh, thậm chí không dám nhìn sắc mặt của những người xung quanh.

Thế nhưng người đàn ông nhìn tấm thiệp ghi chép những lời thề cảm động lưu truyền từ Trái Đất cổ xưa, chỉ tiếp tục mở lời.

“Nuôi hai con chó thì vất vả hơn nuôi một con rất nhiều.”

“Hơn nữa, một con chó còn lại sẽ rất ngang ngược, không cho em chạm vào con chó khác một chút nào…”

“Giống như em đang khoác tay người đàn ông khác vậy.”

Mi mắt Tri Ngu khẽ run, lập tức chột dạ phản bác: “Tôi không có…”

Vừa nói xong, tai cô lập tức nóng bừng.

Cô… cô vừa rồi đúng là đã khoác tay chú rể.

Mọi người đều đang nhìn…

“Rất tốt.”

Sau khi đối phương nghe thấy lời phủ nhận chột dạ của cô, ngược lại sắc mặt lại dịu đi đôi chút.

Giọng anh dần trở nên dịu dàng: “Vẫn có thể trắng trợn nói dối trước mặt tôi, điều đó chứng tỏ em quan tâm đến tôi…”

Những người nhà họ Tư đứng bên cạnh như bị sét đánh ngang tai, cuối cùng mới bắt đầu nhận ra có điều gì đó không ổn.

Mợ của nhà họ Tư, người phản ứng nhanh nhất, xé nát chiếc quạt xếp trong tay, lập tức kinh ngạc mở lời hỏi:

“Cô ta… cô ta đã từng quyến rũ ngài sao?”

Bà ta vừa tức vừa giận, nhưng lại không dám trút một chút giận nào lên người gây ra chuyện này.

Ngược lại, đầu óc bà ta xoay chuyển rất nhanh, càng cung kính thận trọng hơn mà nói sang bên cạnh: “Nhưng cô ta d*m đ*ng như vậy, làm sao xứng với ngài?”

Mọi tội lỗi tuyệt đối sẽ không phải là tội lỗi của người có địa vị cao, càng không phải là tội lỗi của nhà họ Tư.

Vậy thì chỉ có thể là sai lầm đáng xấu hổ do cô gái này gây ra.

Nhưng người đàn ông lại không thèm liếc nhìn mợ của nhà họ Tư một cái, chỉ chậm rãi nói: “Cô ấy chỉ phạm một sai lầm mà mọi phụ nữ trên đời đều sẽ mắc phải, tôi tha thứ cho cô ấy rồi.”

Có lẽ là sự trùng hợp, câu nói này giống hệt những lời mà mợ của nhà họ Tư đã kiêu ngạo răn dạy cô gái vài phút trước.

Chỉ có điều chủ thể của việc “phạm lỗi” đã thay đổi từ cháu trai cưng của bà ta thành cô gái.

Gương mặt bà ta khi xanh khi trắng, trông giống hệt con vịt bị bóp cổ, không thốt nên lời.

Cả khán phòng chìm vào một sự im lặng kỳ lạ.

Tri Ngu: “……”

Đầu óc cô lúc này đang ù đi, không thể trả lời câu hỏi của anh về việc chọn giữa “con chó này” và “con chó kia”, cũng không thể tiếp lời sau đó của anh.

Cô không khỏi bắt đầu hối hận, tại sao lại không lập tức dừng đám cưới này ngay khoảnh khắc anh xuất hiện.

Khiến cho hiện giờ cô ngượng ngùng đến mức muốn bịt miệng anh lại cũng không kịp nữa rồi.

Bình Luận (0)
Comment