Trong phòng thay đồ phía sau sân khấu.
Lưng cô gái mảnh mai quay về phía chiếc gương thủy ngân cao nửa người, những ngón tay cô căng thẳng trắng bệch tựa vào mép bàn trang điểm.
Và bởi vì cái bóng ma áp bức trước mặt càng đè xuống… đến nỗi phía sau lưng cô gần như đã chạm vào mặt gương lạnh lẽo.
Đến cuối cùng, Tri Ngu không chịu nổi nữa, cô khẽ nâng những ngón tay mềm mại của mình chống đỡ lồng ngực của đối phương.
Cô quay mặt đi, đôi mắt long lanh ướt át, run rẩy nói: “Ngài đừng như vậy…”
Anh lại càng đến gần hơn, gần đến mức đã mất đi khoảng cách lịch sự mà nam nữ nên duy trì.
Và tiến trình đáng lẽ phải hoàn hảo của hôn lễ ban nãy, cũng vì những lời nói kinh hoàng và rợn người của anh mà trở nên không thể cứu vãn.
Người đàn ông cụp đôi mắt xám bạc nhìn cô, ngón cái vuốt nửa vòng chiếc nhẫn, chậm rãi mở miệng: “Về với tôi.”
Nếu không, đêm động phòng hoa chúc tối nay, có lẽ anh thực sự sẽ tức giận đến mức trói chồng cô vào cột giường, rồi bắt chứng kiến cảnh cô và anh chìm đắm trong tình ái.
Lần này anh vì ai mà đến, câu trả lời đã quá rõ ràng.
Không nghi ngờ gì nữa, việc cô ra đi đã không khiến cuộc sống của anh khôi phục lại trạng thái bình thường.
Sau khi anh khó khăn lắm mới trải qua một thời kỳ lột xác trong cái ao khép kín, khi đi ra thì chỉ còn lại căn phòng trống rỗng.
Ngay cả mùi hương còn vương lại trên chiếc giường cô cũng đã gần như nhạt nhòa đến mức không thể ngửi thấy.
Biết cô đã từ chức ở chỗ thợ làm vườn già và rời đi, anh không muốn trải qua loại cảm xúc khó tả đó một lần nữa.
Tri Ngu: “Nhưng mà…”
Tri Ngu nhớ lại khi cô hỏi bóng gió liệu anh có thích mình không, rõ ràng anh đã phủ nhận…
Đến sau này, cô cũng không thể chấp nhận những chuyện quá đáng mà mình đã làm, cứ như thể mình đã dụ dỗ anh vậy.
Thành ra, cô hoàn toàn không biết những lời anh vừa nói trong nhà thờ, liệu có phải chỉ là muốn cho mình một bài học “đáng nhớ” hay không.
Tâm trí cô rất rối bời, lúc này chỉ có thể hạ giọng nói với anh: “Tôi không muốn rời đi cùng ngài…”
Cô nghĩ lần này sẽ giống như lần trước, chỉ cần cô muốn đi, anh sẽ lịch thiệp tuỳ ý để cô ở lại hay rời đi.
Nhưng người đàn ông lại dùng đôi mắt bạc như phủ sương lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào cô, càng giống như một loài động vật máu lạnh không cảm xúc.
“Vậy thì rất xin lỗi…”
Anh chậm rãi hé môi trả lời cô: “Đáng tiếc, em không có lựa chọn.”
Anh không thể để cô ở lại và tổ chức đám cưới với một người đàn ông khác.
Đặc biệt là loại đàn ông kém cỏi, đến cả phẩm chất ưu tú cũng không có.
Mi mắt cô gái khẽ run, không biết nghĩ đến điều gì, chỉ đành nhân nhượng một lần nữa.
“Vậy… để tôi thay váy cưới ra, cái này thì được chứ?”
Mặc dù chuyện của cô và anh rất khó nói, nhưng tóm lại, tất cả đều là “nợ đào hoa” mà cô đã gây ra, cô chỉ cần nghĩ cách trả lại anh là được.
Phía nhà họ Tư đang rối loạn một phen.
Đối với họ, việc hôn lễ thất bại đã không còn là gì nữa, điều bọn họ sợ hơn là đắc tội với nhân vật lớn không thể đắc tội.
Thật khó khăn lắm mới tranh thủ được thời gian cô gái xin thay váy cưới, mợ Tư vội vàng từ cửa sau chạy tới.
“Chúng tôi đã thay đổi ý định, đứa con ngoài giá thú có thể gửi đi chỗ khác, nhưng… cô ở lại giúp chúng tôi duy trì mối quan hệ giữa nhà họ Tư và giới quý tộc thì sao?”
Mợ của nhà họ Tư mang theo nụ cười nhiệt tình, đó là sự ưu ái mà bình thường chỉ những người có thân phận cao quý mới nhận được từ bà ta.
Việc đối xử với cô gái như vậy, rõ ràng đã đủ khiến cô cảm thấy được sủng ái mà lo sợ rồi.
Tri Ngu từ những lời nói hoa mỹ của bà ta đã đọc ra được một số giao dịch khá mờ ám trong những tầng lớp này.
Có lẽ họ đã hiểu lầm điều gì đó, muốn cô duy trì thân phận nghi ngờ là tình nhân với giới quý tộc.
Cứ như vậy, họ sẽ cho phép cô trở thành thiếu phu nhân chính thức của nhà họ Tư, mang lại nhiều lợi ích hơn cho nhà họ Tư.
Đây có lẽ là sự thối nát và sa đọa của những người nắm quyền lực từ trước, dẫn đến một không khí ngày càng tồi tệ.
Những người này để leo lên cao gần như không có giới hạn cuối cùng.
Nhưng tình trạng này còn không chỉ dừng lại ở gia đình này, hiện tại các chính trị gia quý tộc đang hoành hành, các tầng lớp đều hỗn loạn và mất đạo đức đến mức dường như đã trở thành chuyện thường.
Vì vậy, Tri Ngu không muốn nói chuyện vô ích quá nhiều với những người này.
Sau khi cởi bỏ chiếc váy cưới lộng lẫy, bên trong là bộ quần áo mà Tri Ngu đã chuẩn bị sẵn từ trước.
Mợ của nhà họ Tư nhìn đến sững sờ, nhưng cô gái chỉ lau đi son môi đỏ tươi trên môi, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi, tôi cùng Tư tiên sinh đã có hẹn ước từ trước rồi…”
“Chúng tôi chỉ là kết hôn giả.”
Vì vậy từ đầu tới cuối, cô sẽ không gả cho anh ta, cũng sẽ không trở thành thiếu phu nhân của nhà họ Tư.
Sẽ càng không vì họ mà duy trì mối quan hệ với giới quý tộc.
…
Nửa giờ sau, mái tóc đen dài đến hông như rong biển được xõa ra, lớp trang điểm khoa trương được lau sạch, khoác lên mình chiếc váy ren trắng dài đến mắt cá chân, cô gái bước ra từ cửa sau với vẻ thanh thoát như một đóa sen trắng.
Ông lão nhìn thấy, trong lòng không khỏi hừ lạnh vài tiếng.
Chả trách chủ nhân lại mê muội đến thế, ngay cả những chuyện mà một cậu nhóc 20 tuổi còn ngại làm, anh lại dám công khai làm càn như vậy.
Cánh cửa xe màu đen mở ra đón cô gái.
Tri Ngu đứng trước xe do dự không bước vào, dường như vẫn còn điều lo lắng.
Người đàn ông trong xe vang lên giọng nói trầm khàn, ngữ điệu không cho phép từ chối.
“Lên xe.”
Những người đi đường không kìm được mà ngoái nhìn, trong số những người qua đường đó dường như thậm chí còn có cả những vị khách vừa tham gia hôn lễ.
Tri Ngu không bận tâm đến phía nhà họ Tư, đành bước lên xe.
Màn chắn trong xe đóng lại, khiến không gian vốn đã chật hẹp bỗng trở nên càng eo hẹp hơn.
Bầu không khí ngột ngạt khiến Tri Ngu cảm thấy rất khó chịu.
Sau một hồi suy nghĩ, cô mới chậm rãi mở lời: “Xin…”
Hai chữ “Xin lỗi” còn chưa kịp nói hết đã bị giọng nói thờ ơ của người đàn ông cắt ngang.
“Nhất định phải xin lỗi về chuyện này sao?”
Cô cụp mi mắt, khẽ nói: “Đúng…”
Người đàn ông không khỏi quay đầu nhìn cô, ánh mắt dừng lại trên đôi môi hồng hào ẩm ướt của cô, nghĩ đến cảnh cô rời đi, tâm trạng anh dường như lại bị bao phủ bởi một tầng u ám nặng nề.
Anh nói: “Được thôi.”
Tri Ngu nhất thời hơi kinh ngạc.
Vốn dĩ anh không chịu tha thứ cho cô, sao… sao đột nhiên lại nhượng bộ rồi?
Người đàn ông nhìn cô, giọng điệu thờ ơ: “Để tôi ăn bù.”
Tri Ngu sửng sốt một lúc, mới đầu không hiểu anh muốn ăn gì.
Nhưng sau khi nhớ lại nội dung mình đã nói khi lần đầu xin lỗi anh, cô nhanh chóng hiểu ra anh đang nói gì.
Bọn họ… giới quý tộc bọn họ không phải là không có khái niệm hôn môi sao?
Cô lập tức đỏ bừng mặt từ chối: “Không được…”
Anh muốn ăn đầu lưỡi cô làm gì chứ…
Có lẽ anh cố tình chọc tức cô.
Cô yêu cầu anh đổi một yêu cầu khác.
“Ngài đã chấp nhận lời xin lỗi của tôi… thì nên suy nghĩ kỹ điều anh muốn nhất…”
Cô sửa lại lời mình nói với anh, người đàn ông lập tức theo ý cô mà suy nghĩ lại, dừng lại một lát rồi mới nghiêm túc tiếp tục nói.
“Vậy thì làm tưới ướt tôi lần nữa.”
Anh nói xong, liền thấy khuôn mặt cô gái đỏ bừng như được nhuộm màu từ những bông hồng đỏ trong vườn, ánh mắt long lanh ướt át vừa thẹn vừa giận trừng mắt nhìn anh.
Những ngón tay trắng như tuyết của cô gái siết chặt trên đầu gối đến mức hồng lên, cô nhận ra anh dường như thực sự đang nghiêm túc đưa ra yêu cầu…
Giọng cô ngập ngừng: “Tôi… tôi không làm được…”
Người đàn ông trầm ngâm đánh giá cô.
“Là bởi vì trong cơ thể thiếu nước sao?”
Bởi vì thiếu nước nên không thể tiết ra quá nhiều dịch lỏng.
Giọng cô gái càng nhỏ như tiếng muỗi kêu, khiến người ta khó mà nghe rõ: “Không phải vì lý do đó…”
Cô sợ anh tiếp tục truy hỏi, lập tức không thèm đếm xỉa, hai tai đỏ bừng nói với anh: “Bởi vì… bởi vì… ngày hôm đó quá kích động nên mới như vậy…”
Bình thường thì không làm được.
Dường như người đàn ông đã hiểu ra.
Tri Ngu lại thành khẩn xin lỗi anh một lần nữa.
Cô muốn anh có thể khôi phục lại mối quan hệ như trước với mình, thậm chí muốn anh quên đi những chuyện đã xảy ra giữa họ… nhưng cũng không thể nói ra được.
Cô cảm thấy mối quan hệ như vậy quá tồi tệ.
Sau khi anh từ chối cô một cách khéo léo, cô lại vì lý do của mình mà khiến mối quan hệ vốn dĩ vẫn có thể duy trì của họ trở nên không thể cứu vãn…
“Anh có thể bảo tài xế dừng xe lại được không…”
Cô gái cụp mi mắt, rõ ràng là không muốn thể hiện một mặt tồi tệ trước mặt anh.
Sau khi xe dừng lại, Tri Ngu xuống xe, nhanh chóng đi vào một con hẻm.
Gió thổi vào mặt, những cảm xúc hỗn loạn mới dịu đi đôi chút.
Cô trấn tĩnh lại, nhưng rồi phát hiện người đàn ông phía sau cũng đã xuống xe, đang theo sát cô từng bước.
Cô càng cảm thấy khó xử, đúng lúc này bên đường có một cửa hàng vẫn đang mở cửa, cô muốn vào đó để cắt đuôi anh.
Cô đi đến gần, phát hiện cửa hàng trang trí khá lộng lẫy, trông có vẻ là một nơi tiêu tiền không ít.
Nhưng đối với Tri Ngu, người đã có chút tài sản như cô đã đủ khả năng chi trả những món đồ đắt tiền mà bình thường không thể chi trả.
Người phục vụ ở cửa rất nhiệt tình, nhìn thấy một khách hàng như cô không khỏi sáng mắt lên, chủ động tiến tới giới thiệu:
“Thưa cô, chỗ chúng tôi gần đây có một số thiếu gia trẻ tuổi, họ đều đã trưởng thành, khoảng mười tám tuổi, lớn nhất cũng không quá hai mươi lăm tuổi, ai nấy đều rất năng động, đều là hàng tươi mới đó ạ…”
Cô có muốn vào thử không?
“Đảm bảo cô sẽ hài lòng đến mức thử một lần rồi lần sau còn muốn đến…”
Chỗ này rõ ràng phục vụ những bà phú tiêu tiền như nước, bao gồm cả những cô gái trẻ chán nản với người chồng nhàm chán của mình, đương nhiên, cũng không thiếu khách nam.
Lúc này Tri Ngu mới nhận ra cánh cửa mà mình vừa đẩy ra là một nơi như thế nào.
Cô đang định đỏ mặt từ chối, nhưng người phục vụ lại nhìn đúng tính cách dễ nói chuyện của cô, nháy mắt ra hiệu nói:
“Xin cô hãy tin tôi…”
“Đều là hàng lớn, sẽ rất thoả mãn nhu cầu của cô.”
Ánh mắt liếc thấy vẻ mặt vô cảm của người đàn ông đi theo phía sau, khiến Tri Ngu trong lòng càng thêm bất an.
Cô vừa định giải thích rằng mình chỉ đi nhầm chỗ, chứ không phải muốn trước mặt anh mà đi… đi chơi trai.
Nhưng ngay giây tiếp theo, cô liền nghe thấy giọng nói âm trầm của người đàn ông cắt ngang màn chào hàng nhiệt tình của người phục vụ.
Anh nắm chặt cổ tay trắng nõn của cô gái, đôi mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào người phụ vụ trông có vẻ rất giỏi phá hoại hạnh phúc gia đình người khác.
Giọng điệu của anh càng trở nên khó dò: “Tôi có hai cái, có thể khiến em vui gấp đôi.”
Đương nhiên, người đàn ông không nói cho Tri Ngu biết, với tư cách là người cải tạo có thuộc tính đặc biệt, thân rắn của anh vẫn chưa thực sự trưởng thành…
Niềm vui gấp đôi này, hiện tại chỉ có thể thỏa mãn cô bằng cách g*** h*p kiểu thú tính nửa người nửa rắn.