Để tránh doạ sợ nhân viên phục vụ, cuối cùng Tri Ngu đành vội vã kéo anh rời khỏi trước cửa tiệm.
Trời bắt đầu tối, người đàn ông đưa cô trở về toà lâu đài theo đúng ý mình, sau đó đưa cô vào một gian phòng xa lạ.
Cô gái sợ hãi dáng vẻ nổi giận của anh, gần như bị uy lực nặng nề quanh người anh ép ngồi xuống bên mép giường.
Mà cô còn chưa kịp đứng dậy, người đàn ông đã cúi người xuống, hai tay chống bên người cô, khoá chặt cô giữa hai cánh tay mình khiến cô không tài nào né tránh được ánh mắt nóng rực của anh.
Hai má cô càng ngày càng nóng bừng, trong khung cảnh mập mờ khiến người ta mơ màng này, giọng điệu càng lúng túng: “Ngài… ngài muốn làm gì…”
Lúc này, dù anh có thô lỗ đẩy nàng ngã xuống giường rồi xé nát váy cô, hay là cưỡng ép ôm cô vào trong ngực mặc cho cô không tình nguyện, rồi nắm chặt lấy chiếc cằm nhỏ nhắn của cô, mạnh mẽ cạy mở đôi môi nhỏ nhắn, hung hăng m*t lấy chiếc lưỡi ướt át và dòng mật ngọt ngào…
Ngay cả khi bắt nạt cô đến mức nước mắt giàn giụa, miệng phát ra những tiếng r*n r* mềm mại đến tận xương tủy, những điều này đối với anh gần như là chuyện hoàn toàn không khó khăn gì.
Giống như lần trước, anh nắm lấy một đoạn mắt cá chân trắng muốt ướt đẫm mồ hôi của cô.
Không thể chống cự, dù bị vòng quanh eo thon hay vắt lên vai, cô đều sẽ sớm khóc nức nở cầu xin tha thứ.
Dường như anh còn tìm thấy một số tư thế từ phía sau trong một vài cuốn sách cổ điển.
Nghe nói làm như vậy có thể dễ dàng ôm trọn cơ thể mềm mại của cô vào lòng hơn…
Cũng có thể tiến sâu hơn.
Cô gái muốn né tránh ánh mắt nhìn chằm chằm của anh, hơi thở ấm áp, ẩm ướt vô tình phả vào yết hầu anh.
Sau đó, Tri Ngu nghe thấy một tiếng nuốt nhẹ, yết hầu nhô lên tượng trưng cho đặc điểm giới tính đó khẽ trượt xuống dưới mí mắt cô.
Giống như một con dã thú đang âm thầm phát ra tín hiệu muốn g.i.a.o p.h.ố.i.
Cơ thể cô nóng bừng vì xấu hổ, đầu ngón tay cũng dần siết chặt.
Cảm giác cảm xúc bị mất kiểm soát lần trước khiến cô nghĩ lại cũng thấy đầu gối mềm nhũn.
Mặc dù là cô chủ động khơi mào, nhưng một khi một số chuyện đã bắt đầu thì không phải cô muốn rút lui là có thể rút lui được…
Cuối cùng, đâu còn là cô dụ dỗ anh nữa, mà giống như anh giả heo ăn thịt hổ, cố ý giả bộ hiền lành vô hại, dụ dỗ cô gái chủ động mắc câu, để dỗ dành cô chủ động đưa tất cả những nơi tươi ngon, mềm mại, ngọt ngào đó vào miệng anh.
“Ngài… ngài không được bắt nạt tôi…”
Như thể sợ hãi, giọng nói mềm mại yếu ớt của thiếu nữ phát ra lời đe doạ vô dụng.
Anh không được bắt nạt cô.
Nếu anh bắt nạt cô, cô sẽ có ấn tượng rất xấu về anh.
Thậm chí những thiện cảm trước đây dành cho anh cũng sẽ biến mất vì anh bắt nạt cô.
Hàng mi cong dài và dày khẽ run rẩy, cô thậm chí còn không có dũng khí nhìn anh thêm một lần nữa.
Đôi mắt xám bạc của người đàn ông không chớp mà nhìn chằm chằm vào cô, nhận ra má cô ửng hồng vô cùng quyến rũ.
Anh không lùi lại, chỉ khẽ mở đôi môi mỏng và nói: “Giường của tôi ngủ rất thoải mái…”
“Em thử xem.”
Bàn tay anh đặt xuống hõm chân cô rồi trượt xuống, cởi giày tất cho cô trước khi cô kịp hoảng hốt.
Sau đó, anh nhất định phải nhìn cô gái ngoan ngoãn nằm xuống, đắp chăn của anh, gối đầu lên chiếc gối mềm mại, trơn mượt như lụa.
Mãi đến khi cô nhắm mắt ngủ say, người đàn ông mới thu lại ánh mắt, quay người rời khỏi phòng.
Khi anh đi rồi, Tri Ngu mới từ từ mở mắt ra.
Trong phòng có một mùi hương thoang thoảng, mát lạnh, là một mùi hương lạnh lẽo mà cô chỉ ngửi thấy khi rất gần gũi trong vòng tay anh.
Cô không kìm được nắm chặt chiếc chăn dưới lòng bàn tay, lăn lộn trên chiếc giường lớn mềm mại.
Tri Ngu nhìn ra ngoài cửa sổ màn đêm thăm thẳm với tâm trạng khá phức tạp, nghĩ mãi một lúc lâu vẫn không thể chắc chắn rốt cuộc anh muốn làm gì…
Chỉ là sau một ngày dài mệt mỏi, cô buồn ngủ đến mức không thể mở mắt, sau khi chạm vào chiếc chăn mềm mại này không lâu, cô liền chìm vào giấc mơ ngọt ngào, êm ái.
Cô gái rõ ràng sẽ không biết rằng một người đàn ông có lịch sử tình cảm trống rỗng thì suy nghĩ về khía cạnh này sẽ càng thiên về bản năng nguyên thủy hơn.
Anh chỉ cảm thấy, vì cô không thích công việc ở nhà kính, vậy thì sau này không cần phải đến đó nữa.
Dù sao thì nhà kính vốn dĩ cũng không thiếu người, sắp xếp Tri Ngu ở đó chỉ là hy vọng cô sẽ vui vẻ hơn khi mong muốn đi làm thêm được thực hiện.
Anh cũng không phải là loại người rảnh rỗi đến mức có thể ngồi cả ngày trong vườn.
Lúc đó cũng chỉ muốn đợi cô thỉnh thoảng đi ngang qua sẽ chủ động nói chuyện với anh.
Cách này tuy rất chậm, nhưng lại hiệu quả.
Lần đầu tiên cô gái đi ngang qua còn rất sợ anh, đến lần thứ hai, thứ ba, cô từ từ chủ động nói chuyện với anh.
Thậm chí đôi khi còn khẽ mỉm cười với anh để lộ ra lúm đồng tiền bên má trắng mịn, nói với anh rằng, hôm nay trong hoa viên, hoa nở rất đẹp, lại còn rất thơm…
Vậy nên, sau khi cô rời đi, anh liền sai người thay toàn bộ hoa trong vườn thành đúng như những gì cô từng miêu tả.
Mà những điều nhỏ nhặt ấy khiến anh cam tâm tình nguyện chìm đắm trong thứ tình cảm kỳ lạ, thế nhưng sau khi cô rời đi, tình cảm đó bỗng dừng lại đột ngột.
Thay vào đó là một tâm trạng vô cùng nặng về và u ám.
Anh đích thân đến dự một hôn lễ dân thường, rồi sau đó, đường hoàng mang cô dâu của người khác trở về.
Hiển nhiên suy nghĩ của người đàn ông càng gần với dã thú hơn.
Anh chỉ đơn giản nghĩ rằng cái tổ của mình chẳng thua kém ai, để cô thử một lần là biết.
Giống như một con chim trống trong mùa phối ngẫu, ngang ngược mang con mái trong tổ của con chim khác về tổ của mình, ép cô phải cảm nhận sự thoải mái của tổ mình, từ đó giành lấy phần thắng cao hơn trong việc được lựa chọn.
Thế nên mấy ngày tiếp theo, anh đem tổ của mình nhường cho cô.
Phát hiện Tri Ngu thích sự mềm mại, anh lập tức sai người trải thêm một lớp đệm cực kỳ êm ái lên chiếc giường lớn, nâng độ cao lên thêm vài centimet.
Nữ hầu gái đứng bên cạnh cười đầy ẩn ý: “Loại đệm này vừa mềm vừa có độ đàn hồi, dù có ngủ thế nào cũng chẳng lo đau lưng.”
Tai Tri Ngu đỏ lên đến tận mang tai, chỉ đành vờ như nghe không hiểu từ ngữ mập mờ trêu chọc của người khác.
Qua vài ngày nữa, cuối cùng cô không nhịn được mà muốn gặp người đàn ông.
Sau khi đối phương vừa xuất hiện, cô khó chịu hỏi thăm anh: “Không phải ngài không thích tôi sao?”
Người đàn ông hỏi một cách rất nghiêm túc: “Thích là gì?”
Tri Ngu: “……”
Cô cẩn thận sắp xếp lại những suy nghĩ trong lòng, rồi kiên nhẫn giải thích cho anh nghe.
“Thích là muốn gặp người đó, muốn hôn người đó, ôm người đó, cũng chỉ muốn cùng người đó làm những chuyện thật thân mật…”
“Thậm chí chỉ cần thấy đối phương cười thôi cũng đã cảm thấy rất vui, còn muốn đem những thứ tốt đẹp nhất trên đời dâng hết cho đối phương.”
Người đàn ông nghe xong, lập tức hiểu vì sao hôm đó sau khi hỏi anh câu hỏi ấy, cô lại đột nhiên lạnh nhạt với anh là vì điều này.
Anh mặt không đổi sắc, thẳng thắn đáp lời: “Tôi thích em.”
Nói xong lại nghiêm túc bổ sung thêm một câu: “Rất thích.”
Tri Ngu lập tức đỏ mặt, đến cả vành tai cũng nóng lên: “…”
Thế mà anh vẫn chưa chịu buông tha, tiếp tục truy hỏi: “Em có thích tôi không?”
Tri Ngu hỏi: “Nếu như tôi không thích ngài thì ngài có ép buộc tôi làm những chuyện tôi không muốn làm không?”
Người đàn ông hơi trầm mặc.
Trước khi anh kịp đưa ra câu trả lời, dường như trái tim thiếu nữ cũng theo đó mà trở nên căng thẳng.
Một lúc lâu sau, anh mới cúi nhìn cô chậm rãi nói: “Sẽ không, tuổi thọ của tôi rất dài, tôi có đủ thời gian để chờ em.”
Dường như Tri Ngu không ngờ được sẽ nhận được một câu trả lời như vậy.
Cô xoắn xoắn đầu ngón tay, giọng nhẹ nhàng: “Vậy… anh hãy đợi một chút…”
Chờ đến khi nàng vượt qua được những di chứng dễ tái phát sau khi bị cắn, rồi bọn họ thử bắt đầu yêu đương một lần xem sao…
Dù sao cảm giác bị động và cảm giác chủ động, là hai ý nghĩa hoàn toàn khác biệt.
Nếu thật sự phải hẹn hò, đương nhiên cô hy vọng chuyện ấy chỉ xảy ra khi chính bản thân cô thật lòng nguyện ý.
Người đàn ông định hỏi cô hẹn hò là có ý gì, nhưng vì đã chịu một bài học nhớ đời, nên anh chỉ im lặng lắng nghe, không dám dễ dàng mở miệng.
Thế nhưng một khi đã phải chờ, thì ít nhất cũng phải đợi đến… nửa năm…
Anh trầm ngâm suy nghĩ rồi nói: “Tôi chỉ cần cắn em thêm một lần nữa là được.”
Tri Ngu ngạc nhiên, trong ký ức về cuộc sống nơi lồng giam trước kia, cô chưa từng nghe nói còn có đường tắt nào như vậy.
Nhưng nếu thật sự có cơ hội thoát khỏi những di chứng này, thì tất nhiên càng sớm càng tốt…
Cô ngập ngừng nói: “Vậy… anh cắn đi.”
Dù sao cũng lại làm phiền anh thêm một lần nữa, cô bèn chủ động vén mái tóc đen bên cổ sang một bên.
Cô cởi thêm hai chiếc cúc áo để lộ ra chiếc cổ trắng ngần không tì vết, rồi ngượng ngùng hỏi: “Cắn thế này được không?”
Đối phương khẽ trầm giọng đáp: “Ngồi xuống sẽ tiện hơn.”
Nói xong, anh danh chính ngôn thuận bế thiếu nữ lên đùi mình, khiến cô không thể không tựa sát vào lồng ngực anh, khoảng cách gần đến mức khiến người ta tim đập thình thịch.
Tim Tri Ngu đập dồn dập, thậm chí còn nghi ngờ có phải anh cố ý hay không.
Nhưng khi bàn tay rộng lớn, mang theo hơi lạnh của anh nâng nhẹ gáy cô lên, đầu mũi khẽ chạm vào làn da, cô lại không tự chủ được mà khép chặt hàng mi.
Cảm giác bị cắn lần thứ hai hoàn toàn khác lần đầu.
Tri Ngu cảm nhận rõ ràng có một luồng ấm áp dịu dàng như ánh nắng sớm mai đang chảy vào cơ thể mình.
Cảm giác ấy vừa dễ chịu lại vừa tràn đầy sức mạnh, như đang xoa dịu khiến cô mơ màng buồn ngủ.
Đợi đến khi kết thúc, cô mở mắt ra, không khỏi cảm thấy hoang mang.
“Vừa rồi là…”
Cô không dám tin: “Là đánh dấu sao?”
“Không phải.”
Người đàn ông vẫn bình thản như thường, nhìn nàng nói: “Là khế ước bạn đời.”
Tri Ngu lập tức mở to kinh ngạc, sau khi hiểu điều đó có ý nghĩa gì thì cô hơi luống cuống nói: “Nhưng rõ ràng chúng ta đã nói là…”
Người đàn ông nói: “Nếu em không thích thì có thể rời đi bất cứ lúc nào.”
Chỉ là cô sẽ được chia sẻ tuổi thọ và thân thể khỏe mạnh của anh, hoàn toàn không có gì bất lợi đối với cô cả.
Dường như nhìn ra sự bất an trong lòng thiếu nữ, anh chậm rãi giải thích: “Tôi chỉ là muốn nhanh hơn một chút…”
Anh nghĩ ngợi, rồi học theo rất nhanh, dùng chính lời cô từng nói.
“Muốn nhanh chóng hẹn hò với em.”
Tri Ngu: “……”
Một câu nói tưởng như vô tâm ấy, ngược lại lại khiến tim cô đập loạn nhịp.
“Được thôi……”
Tri Ngu dịu dàng đáp: “Vậy bắt đầu từ ngày mai, chúng ta chính thức hẹn hò.”
“Nhưng mà chúng ta chỉ là thử mà thôi, nếu không hợp tôi sẽ không ở bên anh đâu…”
Người đàn ông hỏi: “Vậy em sẽ ở bên người khác sao?”
“Có lẽ vậy…”
Chuyện sau này ai mà biết được chứ.
Người đàn ông: “……”
Dường như anh lại muốn nổi giận.
Nhưng cũng hiểu nếu mình giận sẽ khiến cô sợ hãi.
Không cho cô ở bên người khác, cô sẽ không vui, nếu anh giết kẻ đó, cô cũng sẽ không vui…
Ánh mắt thâm trầm của anh đảo qua một vòng, lập tức mấp máy môi: “Vậy khi em ở bên người khác cũng có thể mang theo tôi.”
Tri Ngu: “……”
Thiếu nữ lập tức đỏ mặt: “Anh nói linh tinh gì vậy, tôi không phải loại người đó…”
Sau đó vừa xấu hổ vừa giận dữ liền đẩy tay anh ra, đứng dậy rời đi.