Ngày hôm sau, Tri Ngu yêu cầu được chuyển về phòng mình.
Tuy người đàn ông không tình nguyện lắm nhưng vẫn để cô chuyển về sống trong phòng hoa.
Đến đêm, vừa nằm trên giường, những ký ức về chuyện đã xảy ra ở đây ngày hôm đó lại không thể tránh khỏi ùa về trong tâm trí Tri Ngu.
Dù giường đã được dọn dẹp sạch sẽ, nhưng dường như vẫn còn vương vấn chút hơi thở ái muội của cuộc h**n **.
Khí hậu nóng nực lúc bấy giờ không chỉ khiến Tri Ngu ngủ cảm thấy nóng bức, mà cái cảm giác lạnh lẽo ở chóp mũi còn làm cô cứ ngỡ mình đang nằm trong vòng tay người đàn ông.
Đặc biệt là những mảnh ký ức vụn vặt, trong giấc mơ, hơi thở của người đàn ông phả vào ngực cô, rồi sau đó, anh vô tư há miệng ngậm lấy…
Khiến cô gái không kìm được khẽ rên một tiếng trong mơ, và choàng tỉnh giấc ngay lập tức.
Tri Ngu ngồi dậy trên giường, đưa tay xoa xoa gò má đang nóng bừng của mình, không hiểu tại sao mình lại như vậy.
Nhưng liên tiếp mấy ngày đều có những giấc mơ kỳ lạ như thế, cô ngượng ngùng dò hỏi một phen mới biết được rằng khế ước bạn đời đã định sẵn sẽ khiến bọn họ cộng hưởng trong giấc mơ.
Nghĩa là, những cảnh mà mình bị đủ thứ chuyện bắt nạt trong mơ mỗi đêm thực ra đều là giấc mơ của anh.
“Không phải lúc nào cũng như vậy đâu.”
Bị người trong cuộc nhìn thấu những h*m m**n không thể tả nổi của mình như vậy, người đàn ông cũng chẳng hề cảm thấy việc mình mơ những giấc mơ đó là có gì sai.
Anh chỉ chậm rãi giải thích với cô: “Chỉ khi cảm xúc trong mơ rất mãnh liệt thì mới thế thôi.”
Tri Ngu: “……”
Trong lòng cô không khỏi phàn nàn rằng số lần anh “cảm xúc mãnh liệt” hình như quá thường xuyên rồi thì phải.
Trong khoảng thời gian quen nhau, Tri Ngu đã giúp người làm vườn già một phần công việc.
Trong thời gian đó, khi người đàn ông gặp riêng cô trong nhà hoa, anh cũng nhắc đến việc mình đã hỏi những người xung quanh mà anh quen biết là làm như thế nào để lấy lòng bạn đời.
Nghe những lời này, Tri Ngu không khỏi hơi tò mò.
Dù sao thì việc hẹn hò tặng hoa, hay dẫn con gái đi ngắm sao lãng mạn, dường như anh chưa từng làm một lần nào…
Không thể nghi ngờ rằng cô vẫn là một thiếu nữ trẻ khao khát những điều lãng mạn hư ảo.
Nghe anh lại còn lén lút đi khắp nơi xin người khác giúp đỡ, vừa nghĩ đến cảnh đó Tri Ngu lập tức cảm thấy rất buồn cười, không nhịn được tò mò hỏi.
Người đàn ông ôn tồn nói: “Có thể dùng roi da, nến, cũng có thể dùng còng tay…”
Chưa đợi anh nói xong, cô gái trẻ lập tức sởn gai ốc, cả đầu tê dại ngăn cản những lời còn lại của anh.
“Con gái sẽ không thích mấy thứ đó đâu…”
Lần đầu tiên, Tri Ngu nảy ra ý nghĩ “phải khiến anh ta tránh xa đám bạn xấu”.
Dù… bọn họ còn chưa có mối quan hệ thân mật đến mức như vợ chồng, nhưng cô cũng không hy vọng anh sẽ bị bạn bè dạy hư.
Cũng may đối phương rất biết nghe lời khuyên, cô không thích những thứ đó nên anh không bao giờ nhắc đến nữa.
Sau một tháng quen nhau, ánh mắt người đàn ông nhìn đôi môi cô gái ngày càng sâu thẳm.
Cho đến khi anh không kìm được, dồn Tri Ngu vào góc tường, rồi rất lịch sự nhẹ nhàng hỏi: “Có thể hôn em không?”
Tri Ngu đặt cây hoa nhỏ đang cầm xuống, lập tức xấu hổ đến mức lắp bắp: “Không… không được.”
Mỗi khi nghĩ đến việc hai người sẽ có quan hệ thân mật, cô vẫn cảm thấy vô cùng ngượng ngùng.
Có lẽ cũng vì lần đầu tiên quá k*ch th*ch, khiến cô luôn có suy nghĩ vô cùng thẹn thùng về chuyện này.
Cô đỏ mặt nói: “Ngài còn chưa hẹn hò với tôi, cũng… cũng chưa cùng nhau chia sẻ một món ăn ngon, cùng nhau đi dã ngoại…”
Người đàn ông trầm ngâm nói: “Sau khi em rời đi lần đầu tiên, những hộp cơm mà em nhặt được trên đường đều là do tôi vứt cho em đấy.”
Hơn nữa, nếu cô không ăn hết, anh sẽ ăn hết phần còn lại trong khi cô ngủ, tánh việc đồ ăn bị hỏng và ngày hôm sau, khiến cô phải tiếp tục ăn vì tiếc.
Theo một nghĩa nào đó, họ đã cùng nhau ăn chung một món ăn ngon rồi.
Tri Ngu sững sờ, lúc này mới chợt nhận ra.
Thảo nào những hộp cơm tinh tế, ngon lành mà cô cẩn thận giữ lại để ăn vào ngày hôm sau, khi thức dậy lại thấy trống rỗng, lúc đó cô thậm chí còn nghĩ là động vật nhỏ đã ăn trộm mất…
Nghiêm túc mà nói, những hộp cơm tinh tế, ngon lành đó đã cứu mạng cô, còn ý nghĩa hơn cả những buổi hẹn hò.
Hơn nữa, anh lại còn lén lút ăn thức ăn thừa của cô từ lúc đó…
Cô gái cảm thấy tim đập rất nhanh, nhưng vẫn thì thầm ngụy biện: “Cái đó không tính…”
“Ngài còn chưa tặng hoa cho tôi…”
Người đàn ông cụp mi mắt xuống, ghé sát vào cô hơn: “Lần trước đã tặng hết cho em rồi.”
Anh đã tặng tất cả hoa trong cả khu vườn cho cô.
Ngay cả bây giờ, những bông hoa thơm ngào ngạt đang nở bên ngoài kia cũng đều thuộc về riêng cô.
Biết được điều đó, Tri Ngu càng thêm xấu hổ, khẽ xoắn lấy vạt áo, nhẹ giọng nói: “Cái đó… cái đó cũng không tính.”
Trong lúc hai người trò chuyện, cô mới nhận ra, thì ra những chuyện vốn dĩ nên làm khi theo đuổi con gái, anh đã âm thầm làm từ lâu rồi.
Chỉ là anh luôn lặng lẽ làm, chưa từng nói ra, cũng không biết thể hiện ra với cô mà thôi…
Vì vậy đợi đến lần sau, khi người đàn ông hẹn hò riêng cùng cô gái trong hoa viên, anh nắm lấy ngón tay mềm mại mịn màng của cô, rồi hỏi cô thích bông hoa nào.
Tri Ngu chỉ vào một đoá hoa màu hồng xinh đẹp, đối phương lập tức hái xuống cài lên tóc cô.
Anh dịu dàng nói: “Tặng em bông hoa.”
Lời tỏ tình gần như rõ rành rành ấy khiến gò má cô gái ửng hồng vì thẹn thùng.
Rồi người đàn ông nhẫn nhịn đến cực hạn, anh chậm rãi cúi xuống, cuối cùng cũng được nếm trọn làn môi đỏ mọng ướt át của cô gái.
Chuyện như vậy một khi đã bắt đầu, lần nào Tri Ngu cũng bị anh hôn đến mức môi đỏ mọng, hơi sưng lên, dù cô có cấu véo anh thì anh cũng cực kỳ vui sướng.
Thậm chí lần sau còn chủ động nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô để cô cào lên cổ anh để có thể hôn cô nhiều hơn.
Đến mức có một thời gian, thậm chí mọi người còn tưởng rằng những vết cào trên cổ anh là trào lưu tình thú kiểu mới.
…
Có lẽ phải mất một khoảng thời gian rất dài, cuối cùng thiếu nữ cũng đồng ý cử hành hôn lễ với người đàn ông.
Vào ngày cưới, người đàn ông cố ý mời người nhà họ Tư đến, để họ tận mắt chứng kiến toàn bộ buổi lễ.
Mà hành động này của anh, hiển nhiên chẳng mang chút thiện ý nào với nhà họ Tư.
Vì phòng ngừa chọc giận người vợ mà anh khó khăn lắm mới đồng ý gả cho mình, thậm chí anh còn không cho phép bất kỳ ai trong số họ xuất hiện công khai.
Người nhà họ Tư chỉ có thể bị một nhóm vệ sĩ cao lớn, mặt lạnh vây chặt trong góc tối, âm thầm chịu đựng mà dõi theo toàn bộ quá trình.
Để họ thấy rõ ràng rốt cuộc người con gái kia thuộc về ai, từ nay về sau tốt nhất đừng mơ tưởng gì nữa.
Trong suốt quá trình ấy, Tri Ngu và người đàn ông bên cạnh trải qua hôn lễ hạnh phúc, hoàn toàn không hề hay biết điều gì.
Sau khi hoàn thành, Tri Ngu thường xuyên bị người đàn ông giữ chặt trong bụi hoa mà quấn quýt không rời.
Anh thích nhất là hôn sâu cô, m** l*** d** d** quấn quýt không rời, lần nào cũng khiến cô xấu hổ đến mức không biết giấu mặt vào đâu, câu nói mà cô nói nhiều nhất chính là: “Đừng… đừng làm ở đây…”
Vì trong vườn hoa bất cứ lúc nào cũng có người đi qua, lỡ bị nhìn thấy thì sao…
Những lúc ấy, anh lại cố ý toả ra uy áp trên người, khiến đến cả con kiến cũng hoảng sợ bỏ chạy, rồi mới quay sang nói với cô: “Giờ thì được rồi.”
Rồi anh sẽ như một chú chó con ngẩng đuôi, chăm chú chờ đợi chủ nhân khen ngợi và thưởng cho mình.
Đôi khi Tri Ngu bị anh quấn lấy mà lỡ chiều theo, nhưng phần nhiều nàng vẫn không muốn chiều anh trong những nơi không phải phòng ngủ.
Có một lần, Tri Ngu chỉ vì nổi hứng mà muốn nhìn thử hình dạng rắn của anh, ai ngờ lại phát hiện ra một bí mật – thì ra anh không giống những người khác.
Phần lớn mọi người đều là nhân loại được cải tạo gen, còn bản thân anh là rắn, về sau trải qua cải tạo đặc biệt mới có được hình dáng hiện tại.
Bởi vậy, người càng có biểu hiện “rắn hóa” rõ rệt thì càng mạnh, nhưng anh lại không cần bất kỳ đặc điểm rắn hóa nào — bởi anh vốn đã là rắn.
Dĩ nhiên, sau đó anh không quên nghiêm túc nhấn mạnh với vợ rằng: cũng chính vì lý do ấy, trong tất cả mọi người, chỉ mình anh là… có hai cái.
Tri Ngu đỏ mặt ngượng ngùng, đưa tay véo anh, nhưng anh da dày thịt béo, da mặt cũng dày nên cứ để mặc cô véo.
Tối hôm đó, dưới ánh mắt tò mò của cô, người đàn ông đưa cô đến hồ nước trong mật thất, biến thành một con rắn bạc ánh lên sắc sáng lạnh lẽo.
Khi Tri Ngu tận mắt nhìn thấy, cô mới bừng tỉnh hiểu ra tại sao anh lại đặc thù đến thế…
Trong ánh sáng linh thiêng như thần thánh phủ kín mặt nước, “nó” quả thực đẹp đến mức không giống thứ tồn tại ở nhân gian — giống như hóa thân của thần linh.
Về sau, anh không lập tức trở lại hình người, mà ở hình thái nửa người nửa rắn, chống tay lên bờ hồ, gọi cô đến bên mình.
Tri Ngu ngẩn ngơ nhìn anh, trong đầu như chợt nghĩ ra điều gì đó, lập tức đỏ mặt vội vàng xoay người định bỏ chạy.
Mặc dù anh không kịp giơ tay bắt lấy cô, nhưng chiếc đuôi rắn đã lập tức cuốn chặt lấy thiếu nữ, kéo cô về phía hồ, khiến Tri Ngu hoảng hốt sợ ngã xuống nước, chỉ còn cách ôm chặt lấy chiếc đuôi rắn kia.
Giây tiếp theo, Tri Ngu đã bị đuôi rắn kéo đến ngực của anh.
Người đàn ông nhìn người vợ ướt đẫm váy trong lòng, giọng nói mất mát: “Cái còn lại vẫn rất cô đơn… chưa từng được thử lần nào.”
“A Ngu không được thiên vị…”
Anh dùng gương mặt anh tuấn ấy để nói những lời vô sỉ đến đáng xấu hổ, thế mà biểu cảm vẫn thản nhiên, như thể chẳng liên quan gì đến mặt dày da cứng cả.
Tri Ngu lập tức đỏ mặt…
…
Trong quãng thời gian dài đằng đẵng sau đó, đôi vợ chồng ấy cũng không phải chưa từng xảy ra mâu thuẫn.
Ví như một ngày nọ, trước khi dự tiệc, Tri Ngu thử phối một chiếc túi xách làm từ da rắn và cá sấu, điều này dường như đã khiến anh tức giận vô cùng.
Hiếm hoi thay, cả một ngày hôm ấy anh không nói với cô lấy một lời.
Khiến Tri Ngu chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao, đành lặng lẽ tự kiểm điểm xem rốt cuộc mình đã làm sai điều gì…
Mãi đến ngày hôm sau, người đàn ông mới tự tay dùng lớp da rắn đã lột của mình làm cho cô một chiếc túi xách bằng da rắn bạc.
Có lẽ do đều thuộc loài thủy sinh, nên bản chất “rắn tính” trong xương tủy của anh vốn khó có thể bỏ qua những chuyện như vậy.
Với vẻ mặt không cảm xúc và giọng điệu đầy khinh thường, anh lạnh lùng cho rằng loại da hạ đẳng kia làm sao có thể so được với mình?
Tri Ngu đỏ mặt tới mang tai: “Anh đang nói gì vậy…”
Tại sao lại so sánh mình với một chiếc túi xách…
Đến cả túi xách cũng phải ghen sao? Thật kỳ lạ…
Tri Ngu cảm thấy tính hay ghen của anh thi thoảng lại bộc phát chẳng thể lý giải nổi.
Sau đó, vào một dịp kỷ niệm ngày cưới, cuối cùng người đàn ông cũng thực hiện lời hứa theo đúng mô tả của Tri Ngu, dựng lên một “mặt trời” trên đỉnh lâu đài mà cô yêu thích.
“Mặt trời” ấy mỗi sáng sẽ đều đặn mọc lên, đến tối lại lặng lẽ lặn xuống.
Mọi người dần phát hiện ra rằng, khi có “mặt trời”, ngay cả màu sắc của hoa cũng trở nên rực rỡ hơn hẳn; những thứ nằm trong vùng ánh sáng ấy dường như đều mang trên mình sắc thái tươi sáng, sống động.
Người dân ở các thị trấn khác cũng bắt đầu lần mò tra cứu lịch sử thời cổ đại của Trái Đất, từ đó khơi lên một làn sóng tôn sùng “mặt trời” chưa từng có.
Người đàn ông luôn bên cạnh Tri Ngu — ban đêm khi trăng lên thì cùng cô đi ngủ, ban ngày khi mặt trời mọc thì cùng cô tỉnh dậy.
Lối sống trái ngược hoàn toàn với tất cả mọi người ấy chẳng những không khiến người khác cảm thấy kỳ quái, mà ngược lại, còn trở thành một trào lưu hiếm có.
Những người dân thường vốn giỏi bắt trend và mê mẩn việc bắt chước giới thượng lưu, chỉ mất chưa tới ba năm đã dần dần thay đổi nhịp sinh hoạt để bắt kịp “thời đại mặt trời”.
Dù anh chưa từng làm điều gì quá hoành tráng vì Tri Ngu, nhưng ai ai cũng có thể dễ dàng nhận ra — trong từng chi tiết vụn vặt, anh đều yêu cô rất nhiều.
Cho đến một ngày, khi anh nhìn thấy dấu vết của thời gian bắt đầu in hằn lên người vợ mình, anh mới giật mình nhận ra — bản thân không thể tự dối lòng thêm nữa.
Anh lặng lẽ đưa tay nhổ đi một sợi tóc bạc của cô.
Và cuối cùng, không thể không đối mặt với sự thật rằng — anh đã thất bại trong việc cùng cô ký khế ước bất tử.
Đó gần như là việc duy nhất, trong suốt mấy nghìn năm, anh không thể kiểm soát được.