Tiểu công chúa đã có một cuộc đời viên mãn, tuổi già sống rất an yên dưới sự chăm sóc của các con.
Dù đôi khi Tri Ngu nhớ đến bạo quân, nhưng nàng cũng chỉ bối rối thoáng qua mà thôi.
Tại sao hắn lại giúp nàng? Tại sao lại để danh y công bố phương thuốc gia truyền bí mật chữa bệnh câm ra ngoài…”
Những bối rối thoáng qua đó nhanh chóng bị gió cuốn đi.
Mặc dù nửa đời trước nàng không thiếu khổ đau, nhưng nàng không nghi ngờ gì là đó may mắn.
Có lẽ là do trời cao phù hộ, có thần linh âm thầm bảo vệ sau lưng nên nàng mới luôn có thể “cây khô gặp mùa xuân”, có được một cuộc đời viên mãn.
Còn về vị bạo quân đã chết trên ngai vàng, hắn cũng dần bị tất cả mọi người lãng quên trong dòng chảy thời gian.
…
Thấy hai người không thể thành công, “khói đen” đành phải tiếp tục “nhập gia tùy tục” tìm hiểu hệ thống của Trái Đất cổ xưa.
“Khói đen” không cần phải tác hợp hai người, chỉ cần để hai người có sự giao thoa trong một khoảng thời gian nhất định, ví dụ như một năm, hoặc sáu tháng, thời gian như vậy đủ để bù đắp những mảnh hồn thể bị khuyết thiếu của thiếu nữ.
Để họ duy trì ít nhất nửa năm gặp nhau, “khói đen” vắt óc suy nghĩ, lượng sương mù lo lắng hàng ngày cũng bay hơi đi không ít.
Cho đến một ngày, nó đột nhiên được truyền cảm hứng từ những cuốn truyện tranh “cẩu huyết”, bắt đầu đóng vai các nhân vật kỳ lạ trong truyện của con người, học được không ít mánh khóe.
Đôi khi nó lừa gạt thiếu nữ rằng mình là thần thổ địa, đôi khi lại nói dối rằng mình là yêu quái trong ấm trà có thể thực hiện ước nguyện của con người.
Tóm lại, để lừa nàng ngoan ngoãn tiếp cận nam nhân để bù đắp hồn thể, nó đã dùng rất nhiều cách.
Giống như lần này, nó dùng khả năng xuyên không của mình đến chiếc lồng chứa ban đầu.
Thiếu nữ mở mắt, vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy “nó”.
Ban đầu Tri Ngu không biết mình là ai, cũng không biết mình đến từ đâu.
Chỉ biết đây là một nơi kỳ lạ không nhìn thấy mặt trời mọc, cũng không nhìn thấy mặt trời lặn.
Tri Ngu đã ở đây hơn nửa năm, sau khi được cha mẹ của thế giới này cho ăn một loại hoa kỳ lạ, trên người cô mọc đầy những vết nhện đỏ như lời nguyền.
Và bây giờ, Tri Ngu sắp chết rồi.
Khao khát được sống là ước nguyện duy nhất của cô trước khi chết.
“Khói đen” xuất hiện đúng vào thời điểm này, nở nụ cười vô hại một cách thành thạo với Tri Ngu và nói ra câu thoại đã lặp đi lặp lại vô số lần.
“Chào cô, tôi là Hệ thống số 001, tôi có thể đưa cô đến một thế giới hòa bình và tự do, giúp cô thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn hiện tại và có được một cuộc sống mới.”
“Đương nhiên…”
Nó lộ ra vẻ hơi khó xử: “Là cái giá cho giao dịch lần này, có lẽ cô cần giúp tôi một việc nhỏ.”
Giúp nó đến một thế giới khác, hoàn thành tâm nguyện của một nam nhân muốn bù đắp hồn phách cho thê tử mình để có thể luân hồi.
Trong quá trình này, để thiếu nữ nhút nhát sẵn lòng chủ động tiếp cận nam nhân, “khói đen” đã bịa ra một kịch bản khá vụng về.
Nó tính toán rằng phần hồn thể mà cô cần bù đắp lần này có lẽ sẽ mất thời gian một năm, vì vậy nó đã bịa ra một nhiệm vụ khá quanh co và phức tạp.
Điều này cũng vừa đủ để cô chủ động ở bên cạnh người nam nhân ấy trong một năm.
Sau này bọn họ có chia tay hay không, nó cũng không bàn tới.
Trong những quá trình đó, đôi khi thiếu nữ cũng sẽ nảy sinh chút hoang mang khó hiểu.
Nó nhìn bộ dạng cô chẳng biết gì, không khỏi nghĩ đến con rắn bạc quấn quanh bia mộ hóa thành tượng đá.
Nghe cô thì thầm rằng cô không hề thích thế giới cũ một chút nào, “khói đen” không nhịn được khẽ cười một tiếng.
Nó mơ hồ nói với Tri Ngu: Thực ra cô yêu thế giới cũ nhất.
Bởi vì ở thế giới mà cô muốn thoát khỏi nhất đó, có một người đàn ông rất yêu cô.
Nhìn vẻ mặt bối rối khó hiểu của thiếu nữ, nó cười một cách khó lường.
Sẽ có một ngày, cô sẽ bù đắp tất cả những mảnh vỡ còn thiếu, nhớ lại tất cả mọi chuyện.
Đến lúc đó, cô có thể trở về nơi ban đầu và gặp lại người đó một lần nữa.
Trên linh hồn hoàn chỉnh của cô, khế ước bạn đời chưa có hiệu lực cũng sẽ lại tỏa ra những dấu vết lấp lánh.
***
Sau khi thành thạo thực hiện nhiệm vụ nhiều lần, nhìn thấy phần linh hồn bị khuyết thiếu của thiếu nữ đã được bù đắp phần lớn, “khói đen” trở nên thư thái hơn, biết rằng tương lai không xa chắc chắn sẽ viên mãn.
Lúc này “khói đen” đột nhiên nghĩ đến hành vi của người nam nhân đã từng cố gắng cưỡng đoạt thiếu nữ trong một kiếp nào đó, và cảm thấy khó chịu thay cho thiếu nữ.
Vì vậy, trong một thế giới song song nào đó, đột nhiên “khói đen” nảy ra một ý tưởng, lần này nó không đi tìm Tri Ngu mà lại tìm người nam nhân trước.
Đầu tiên là dụ dỗ đối phương trở thành Hoàng đế trước, sau đó để hắn chấp nhận nhiệm vụ tác hợp thiếu nữ với người khác trong vô thức, liệu như vậy có k*ch th*ch hơn một chút không?
“Khói đen” chỉ nghĩ một cách ác ý… rồi nó phấn khích đến mức suýt bốc khói đen.
Đối với một nam nhân có d*c v*ng theo đuổi quyền lực sâu sắc chắc chắn không thể từ chối loại giao dịch đen tối này.
Sau đó đợi đến khi hắn trông thấy đối tượng nhiệm vụ, liệu hắn còn giữ được vẻ bình thản mà đẩy thiếu nữ vào tay người khác không?
Đương nhiên, “khói đen” không phải hận chủ nhân đã giam nó trong chiếc nhẫn bạc mấy nghìn năm.
Nó chỉ đơn thuần muốn nhìn cái bộ dạng bị vả mặt của tên chó má chuyển thế này mà thôi.
Mặc dù cũng có thể trong kiếp này nam nhân yêu quyền lực hơn tất cả, hoàn toàn không để ý đến thiếu nữ đó.
Nhưng nhiệm vụ mà “khói đen” phải thực hiện chỉ là để họ có sự giao thoa, chứ không nhất thiết phải ở bên nhau.
Và những chuyện đầy rẫy sự không chắc chắn này, thường mới là thú vị nhất.
***
Trong một căn phòng cổ kính, lư hương ở góc phòng cũng đã cháy hết huân hương, dần dần nguội lạnh.
Không khí trong phòng căng thẳng một lát.
Cố Yên, với thân phận là Lương đệ (*) của Thái tử, lúc này đã mang thai bảy tháng.
(*) 良娣: Lương đệ, là thê tử của Thái tử, cấp bậc dưới Thái tử phi.
Nàng ta vừa nghĩ đến chuyện Thái tử phi được Thái hậu ngầm định có thể là tỷ muội thân thiết của mình, mắt nàng ta càng đỏ hoe.
Tri Ngu cũng nắm chặt chiếc khăn trong tay, ngồi không yên nói: “Ta cũng không muốn như vậy…”
“Không biết sao, nếu là bất kỳ ai khác ta sẽ không cảm thấy gì, nhưng là A Ngu, sao lại là ngươi…”
Cố Yên ôm bụng bầu, vừa khóc vừa nói: “Nếu Thái tử phi là ngươi, ta…”
Thấy nàng ta sắp kích động, Tri Ngu vội vàng đứng dậy: “Ta sẽ nghĩ cách, ngươi đừng giận ta, cũng đừng nói gì về việc tuyệt giao với ta… được không?”
Thiếu nữ cẩn thận nắm lấy ngón tay của tỷ muội mình, dường như đối phương đã dao động nhưng vẫn quay mặt đi không muốn nói chuyện.
Có lẽ cũng không biết nên nói gì.
Từ Đông Cung đi ra, đầu Tri Ngu vẫn còn hơi mơ hồ.
Đi đến nửa đường, tỳ nữ bên cạnh Cố Yên đuổi theo, thở hổn hển nói: “Cô nương…”
Đối phương đưa chiếc túi thơm do chính tay Cố Yên thêu cho Tri Ngu: “Lương đệ nhà chúng ta hàng năm đều thêu một chiếc túi thơm tặng cô nương, năm nay chưa đưa, chỉ là đang giận dỗi mà thôi.”
“Lương đệ lại sai nô tì mang qua đây ạ.”
Tri Ngu nhận lấy túi thơm, không khỏi cảm thấy được sủng ái mà lo sợ: “Vậy… Lương đệ còn nói gì nữa không?”
Tỳ nữ ngập ngừng, giọng nói càng lúc càng nhỏ dần: “Lương đệ nói, nếu như… sau này có chuyện gì bất trắc, mong cô nương sau khi trở thành Thái tử phi có thể giúp nàng chăm sóc đứa bé trong bụng…”
Ngón tay đang nắm chặt túi thơm của thiếu nữ lập tức cứng đờ.
Đợi tỳ nữ đó trở về báo cáo, cảm giác nặng nề trong lòng Tri Ngu đột nhiên dâng trào mãnh liệt.
Nàng không muốn làm Thái tử phi, càng không muốn cắt đứt tình tỷ muội nhiều năm của mình với Cố Yên.
Nàng đã nghĩ rất nhiều cách, bao gồm cả việc mặt dày hỏi biểu ca có muốn cưới mình không.
Sau khi biểu ca đồng ý với nàng, khi muốn đi tìm Thái tử nói rõ ràng thì bị Thái tử “vô tình” đánh vỡ đầu.
Mặc dù Thái tử vì thế mà bị Thái hậu ra mặt cấm túc mấy ngày, nhưng vẫn ra ngoài rêu rao rằng, nhà nào dám cưới Tri Ngu, đợi sau này hắn ta đăng cơ, tuyệt đối sẽ không tha cho đối phương.
Đối với Tri Ngu, nàng thực ra không có mong đợi gì về việc gả cho người khác, dù có gả cho một thường dân bình thường cũng sẽ không có bất kỳ cảm giác thích hay không thích nào.
Nhưng Cố Yên sắp lâm bồn.
Từ xưa đến nay, nữ tử sinh nở đều như bước qua Quỷ môn quan, việc sinh con càng nguy hiểm vô cùng, chỉ cần hơi sơ sẩy là cũng có thể mất mạng.
Tri Ngu rất sợ chuyện này sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của nàng ta, trong lòng ngày càng lo lắng hơn.
Biểu ca là Thế tử Yến Quốc Công, thân phận cao quý như vậy mà còn chẳng đủ để Thái tử kiêng dè.
Ngay cả biểu ca cũng không giúp được việc này…
Nàng còn có thể nhờ ai đây?
Vấn đề này luôn như cái gai mắc trong lòng, khiến Tri Ngu, người đã mất song thân từ nhỏ, giờ đây rơi vào cảnh bất lực.
Đêm hôm đó, Tri Ngu định tắm rửa rồi đi ngủ, những chuyện khác đợi mai rồi nghĩ.
Nhưng trong lúc tắm rửa, nước đã dần nguội lạnh.
Sau khi tỳ nữ Hương Mạt hầu hạ bên cạnh nàng ra ngoài thì không thấy vào nữa.
Tri Ngu ngâm mình trong nước đợi đã lâu, nàng định đứng dậy thì đột nhiên liếc qua kẽ hở của tấm bình phong, nhìn thấy cửa sổ bị chọc thủng một lỗ.
Có lẽ là do góc độ trùng hợp, thậm chí Tri Ngu còn có thể nhìn thấy một con mắt thò vào lỗ đó nhìn ngang nhìn dọc.
Tri Ngu thoáng chốc bị doạ sợ đến thót tim, toàn thân run rẩy không ngừng.
Nhưng rất nhanh, trước khi đối phương định thử đẩy cửa sổ ra, Tri Ngu trong cơn kinh hãi tột độ đã nhanh chóng trấn tĩnh lại.
Nàng gắng kìm giọng nói run rẩy, ra lệnh với ngữ khí bình thường: “Hương Mạt, quận chúa Trường Ninh nói giờ này sẽ qua tìm ta, chắc giờ này cũng sắp đến cửa rồi.”
Nàng siết chặt lòng bàn tay, sắc mặt tái nhợt: “Ngươi mau đi pha chút trà thơm, đừng để chậm trễ quận chúa và đám cung nhân của nàng ấy.”
Quận chúa Trường Ninh là cháu ngoại của Thái hậu, Thái hậu luôn rất yêu thương nàng ấy, đi đâu cũng có một đám người đi theo, đối phương cũng thường xuyên tìm Tri Ngu đi chơi.
Nếu vào lúc này, Thái tử ở ngoài cửa sổ bị một đám người bắt gặp, hiển nhiên sẽ rất khó xử.
Nếu chỉ kinh động đến Thái hậu, nghiêm trọng nhất cũng chỉ là cấm túc vài ngày.
Nhưng nếu kinh động đến vị đó…
E rằng Thái tử sẽ rất khó mà giữ được vị trí.
Quả nhiên, bóng đen ở cửa sổ nghe Tri Ngu nói xong liền lập tức rời đi.
Bóng người của đối phương in trên cửa sổ liếc nhìn xung quanh, khi vội vàng bỏ chạy, thân hình béo mập thậm chí còn lóng ngóng té một cú, cái tiếng rên ư ử đau đớn đó nếu không phải là đương kim Thái tử thì là ai?
Đợi đến khi Hương Mạt một lát sau từ ngoài trở vào, nhìn thấy cô nương nhà mình tóc còn ẩm ướt ngồi trên ghế.
Hương Mạt không khỏi hỏi: “Cô nương sao vậy?”
Nàng ta tỉ mỉ quét mắt khắp phòng, vừa hỏi: “Nghe nói tối nay quận chúa Trường Ninh sẽ đến phải không?”
Nhưng thiếu nữ với khuôn mặt dịu dàng dưới ánh đèn chỉ nhẹ nhàng hỏi: “Ngươi nghe ai nói vậy?”
Lúc này, Tri Ngu như thể đang ở trong giếng băng, toàn thân lạnh ngắt ngồi trên ghế.
Nàng nhận ra mọi chuyện đến bước này, điều tuyệt vọng hơn không phải là không ai có thể giúp nàng, mà là ngay cả tỳ nữ thân cận của nàng cũng đã phản bội mình.