Tác Thành Cho Phu Quân Với Bạch Nguyệt Quang Của Hắn

Chương 143

“Ngươi nghe ai nói vậy?”

Sau khi cô nương nhà mình hỏi xong câu đó, Hương Mạt lập tức sững sờ tại chỗ.

Việc quận chúa Trường Ninh tối nay sẽ đến là lời nói dối mà Tri Ngu cố ý bịa ra với Thái tử ở ngoài cửa sổ trong lúc hoảng loạn với Thái tử ngoài cửa sổ.

Ngoài Thái tử ra, làm sao có người thứ hai biết được?

Huống hồ, tối nay quận chúa Trường Ninh căn bản sẽ không thể đến.

Việc Hương Mạt biết chuyện này, bản thân nó đã nói lên vấn đề nằm ở đâu.

Hương Mạt ngay lập tức nhận ra mình đã để lộ sơ hở.

Nhưng tiểu cô nương trước mặt nàng ta chỉ yên lặng rơi lệ.

Giống như một quả hồng mềm mặc người ta muốn nhào nặn thế nào cũng được.

Đương nhiên Hương Mạt không sợ nàng, chỉ là hơi thẹn quá hoá giận vì bị vạch trần, sau đó khịt mũi lạnh lùng rồi bỏ đi.

Chỉ đợi tỳ nữ này đi, Tri Ngu mới vội vàng lau đi những giọt nước mắt giả vờ cố ý tạo ra, rồi khóa chặt cửa lại từ bên trong.

Tim nàng vẫn đập nhanh dữ dội.

Nhưng lúc này chỉ có thể tự mình bình tĩnh lại trước đã.

Dù sao Thái tử cũng chưa đạt được mục đích, nàng cũng không có bằng chứng.

Nếu nói ra, chỉ làm hỏng danh tiếng của chính nàng mà thôi.

Mà Hương Mạt là người Thái hậu ban thưởng, nếu Tri Ngu thật sự tự ý xử lý người của Thái hậu, thì trong mắt người ngoài, nàng sẽ trở thành một cô nhi không biết điều.

Đêm hôm đó, đương nhiên Tri Ngu khó ngủ hơn.

Đến sáng hôm sau, đột nhiên nhận ra hôm đó là ngày giỗ của phụ mẫu mình.

Phụ mẫu của Tri Ngu đều đã hy sinh vì nước, nên từ nhỏ Tri Ngu mới được lớn lên trong cung.

Nói là do Thái hậu một tay nuôi dưỡng, nhưng thực chất đều là ma ma này trông nom một chút, thái giám kia đỡ một tay.

Nàng không những không dám xem Thái hậu là tổ mẫu ruột, mà còn phải cung kính cẩn thận từng li từng tí, từng bước ở trong cung như đi trên lớp băng mỏng.

Nếu không cần thiết, thậm chí nàng còn không dám dễ dàng bước nửa bước ra khỏi sân viện của mình.

Thế nhưng, dù vậy, vào tháng trước khi đến chỗ Thái hậu hầu bệnh một tháng, nàng vẫn bị Thái tử để mắt tới.

Hiện giờ Thái tử cần sự ủng hộ, cưới nàng là cách tốt nhất để tăng thêm danh vọng cho hắn ta.

Tri Ngu đã suy nghĩ rất nhiều ngày, hoàn toàn không nghĩ ra bất kỳ cách nào.

Nghĩ rằng nếu phụ mẫu còn sống trên đời, có lẽ mình cũng có thể như những cô nương khác, không cần phải sợ đắc tội với bất kỳ ai, cũng không cần sợ cô độc một mình mà bị người bên cạnh phản bội…

Có lẽ là do cảm xúc bị kìm nén quá lâu, nghĩ đến những chuyện này, tầm mắt nàng dần trở nên mơ hồ.

Nước mắt của thiếu nữ không ngừng xoay tròn nhưng mãi không chịu rơi xuống.

Nàng vừa tìm khăn tay trên người nhưng không thấy, khi không thể kìm nén được nữa, bỗng nhiên có một bàn tay từ bên cạnh đưa tới, trao cho Tri Ngu một chiếc khăn tay.

Tri Ngu vội vàng đón lấy, theo bản năng sinh lòng biết ơn.

Nhưng lau nước mắt xong mới nhìn rõ đối phương là ai, nàng sững sờ một chút, rồi chậm chạp muốn tiến lên hành lễ.

Vị Lý tổng quản này là người đã phục vụ bên cạnh hai đời đế vương suốt mấy chục năm, ngay cả các triều thần thấy ông ấy cũng phải nhường nhịn ba phần.

Huống hồ Tri Ngu là một cô nhi không cha không mẹ.

“Lão nô chỉ là một thái giám, cô nương không cần đa lễ.”

Lý tổng quản nói: “Hơn nữa chiếc khăn này là đồ của bệ hạ, cô nương không cần cảm ơn lão nô.”

Sau khi ông ấy nói xong, Tri Ngu mới phát hiện ở chỗ ngã rẽ còn có một bóng người cao ráo, đoan chính.

Hoa văn rồng thêu trên vạt áo của đối phương hiển nhiên cho thấy thân phận của hắn.

Không phải vị Thiên tử ôn nhu trầm ổn đó thì còn có thể là ai…

Tri Ngu ngây người trong thoáng chốt, lúc này mới nhận ra bộ dạng thất thố mắt đỏ hoe vừa rồi của mình đã bị đối phương nhìn thấy.

Đây dù sao cũng là trong Hoàng cung, lại còn rơi lệ đau buồn trước mặt vị này.

Nàng như vậy… e rằng quá thất lễ rồi…

Những ngón tay trắng nõn của thiếu nữ siết chặt chiếc khăn trong lòng bàn tay, ánh mắt liếc nhanh qua rồi cúi gằm mặt xuống, hoàn toàn không dám nhìn kỹ dung mạo của đương kim Hoàng thượng, để tránh mạo phạm thánh nhan.

Nàng nhớ lần cuối cùng gặp đối phương cũng chỉ là khi cùng Thái hậu dự lễ tết, từng nhìn thấy đối phương ở phía xa một lần.

Chỉ biết đương kim Hoàng thượng hoàn toàn khác với Thái tử béo tốt, đầu óc kém cỏi kia.

Đối phương cao lớn, tuấn mỹ lạ thường, dù không giống thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi, nhưng khí chất sau tuổi ba mươi lại như một chén rượu ủ lâu năm.

Đặc biệt là khí độ ôn hòa, trầm ổn, trưởng thành đó là phẩm chất mà nam tử bình thường khó có được.

Huống hồ, người ngoài đều đồn Hoàng đế nhìn hoàn toàn không giống người ngoài ba mươi.

Đứng cạnh Thái tử tai to mặt lớn, nếu không phải thân phận Thiên tử đặt ở đó, nếu hỏi ai trông già hơn thì thật sự khó nói…

Còn về việc Thiên tử có nhớ mình hay không, Tri Ngu lại nhớ lúc ấy Hoàng đế dưới sự chỉ dẫn của Thái hậu mà thờ ơ liếc nhìn nàng một cái, sau đó Thái hậu với thân phận trưởng bối gọi nàng một tiếng “Nha đầu”.

Ngoài ra, hầu như bọn họ chưa từng giao tiếp với nhau lần nào.

Hôm nay nam nhân này cũng chỉ tình cờ đi ngang qua đây khi hạ triều.

Nói là người xa lạ không liên quan cũng không quá lời.

Bắt gặp tiểu cô nương xinh đẹp đang khẽ nức nở, trông rất đáng thương, nhưng hắn cũng không hề mềm lòng muốn tiến lên an ủi.

Chỉ tùy tiện sai thái giám đưa một chiếc khăn tay.

Đằng sau cử chỉ có vẻ ôn hòa đó có lẽ cũng ẩn chứa ý tứ răn đe, nhắc nhở nàng đây là nơi nào.

Đây là nơi không thể tùy tiện khóc lóc, làm ra những hành động mất đi giáo dưỡng của quý nữ.

Tri Ngu càng ngượng ngùng khó xử hơn, may mắn là Lý tổng quản rất hiểu lòng người.

“Bệ hạ không có ý trách cứ, cô nương mau về đi.”

Nói xong, ông ấy định quay người về bên cạnh Thiên tử để phục mệnh.

Tri Ngu đứng tại chỗ nhìn nam nhân tôn quý bậc nhất thiên hạ đó.

Trước khi đối phương cất bước, hắn nhặt được một miếng ngọc bội bằng bạch ngọc nhỏ bằng đốt ngón tay trên mặt đất.

Mi mắt Tri Ngu khẽ run lên một chút, một ý nghĩ táo bạo đột nhiên nảy sinh trong lòng.

Nàng rũ mi mắt xuống, nhân lúc Thiên tử đang nhặt đồ, bước tới chậm rãi hành lễ, khẽ nói: “Miếng ngọc bội mà bệ hạ nhặt được có lẽ là do thần nữ làm rơi…”

Động tác nam nhân nắm lấy miếng ngọc bội bằng bạch ngọc chợt khựng lại, sau đó mới nâng mí mắt, nhìn thẳng đánh giá nàng một lượt.

Dưới ánh mắt tĩnh lặng như giếng cổ không gợn sóng của đối phương, sự dò xét vô cảm khiến người ta có cảm giác như bị gai đâm vào lưng.

Nếu tâm lý yếu hơn một chút, e rằng sẽ không giữ nổi sự chột dạ mà nhận lỗi.

Nhưng Tri Ngu siết chặt đầu ngón tay, biết rằng mình không có quá nhiều cơ hội.

Nàng đứng trước ánh nhìn dò xét đen đặc của Thiên tử, tiếp tục khẽ nói: “Không biết… bệ hạ có thể trả lại cho thần nữ không?”

Nam nhân nhìn chăm chú nàng một lát, rồi ôn hoà đáp: “Đương nhiên là có thể.”

Hắn chậm rãi mở lòng bàn tay, đưa miếng bạch ngọc kia về phía trước nửa tấc.

Tiểu cô nương với gò má trắng như tuyết, khẽ rũ mi mắt, vội vàng liếc qua miếng ngọc bội rồi nhẹ nhàng đặt bàn tay trắng nõn vào lòng bàn tay rộng lớn của hắn.

Giống như một chú chim bồ câu trắng rụt rè bay đến, khẽ mổ hai cái trong lòng bàn tay rộng lớn của nam nhân.

Bọn họ đứng khá gần nhau.

Thậm chí Tri Ngu có thể ngửi thấy một mùi long diên hương nhàn nhạt, toả ra từ lồng ngực và ống tay áo của đối phương.

Loại khí chất trầm ổn nội liễm nhưng đầy áp lực của nam nhân trưởng thành khiến thiếu nữ chưa trải sự đời này cảm thấy không thoải mái.

Nàng không khỏi đỏ mặt, sau khi lấy miếng ngọc bội, lập tức rút bàn tay nhỏ ra khỏi lòng bàn tay đối phương, sau đó nhanh chóng lùi lại về phía sau một chút.

Đã gặp mặt trực tiếp, dù chỉ là phép lịch sự tối thiểu cũng không thể thiếu một cuộc đối thoại hỏi han.

Lợi dụng cơ hội này, Tri Ngu vô tình nhắc đến việc Thiên tử khi còn là Thái tử, từng hứa ban cho nàng một điều ước trong tiệc sinh nhật của nàng.

Chuyện đó Tri Ngu không còn nhớ rõ lắm, đều là do người lớn kể lại cho nàng nghe.

Chắc hẳn đó cũng chỉ là những lời nói đùa, nên không ai để tâm.

Thế nhưng hôm nay Tri Ngu lại ra vẻ lơ đãng nhắc đến chuyện này.

Kiểu bị người khác nhìn thấu tâm tư tham lam của mình khiến nàng hơi thẹn tùng, nhưng lại không thể không đối mặt với khó khăn.

Biết đâu, nàng có thể nhân cơ hội này cầu xin Thiên tử để Thái hậu và Thái tử từ bỏ ý định.

Nhưng nghĩ lại, chỉ cần Hoàng đế nói một câu “Không nhớ rõ” là có thể hoàn toàn rũ bỏ phiền phức không cần thiết này.

Dù sao hắn cũng không có lý do gì phải gây khó dễ cho mẫu thân và nhi tử của mình chỉ vì một nữ tử mồ côi không gốc rễ như nàng.

Giữa hai thái cực của sự giằng xé, lòng bàn tay Tri Ngu cũng gần như rịn ra mồ hôi lạnh.

Lúc cảm thấy mình ti tiện và khó xử, lúc lại tràn đầy hy vọng bất an.

Kỳ vọng vị Thiên tử được hàng vạn người kính ngưỡng ấy có thể cứu mình… trong khoảnh khắc căng thẳng tột độ này, đầu ngón tay nàng cũng gần như siết chặt đến mức gần như muốn đâm thủng lòng bàn tay.

Mà người nam nhân đối diện sau khi nghe nàng nói xong, chỉ khẽ mở miệng với giọng nói trầm ấm, đầy từ tính.

“Trẫm nhớ.”

Môi nhỏ hồng hào của thiếu nữ khẽ mím lại, bờ vai căng thẳng cũng lặng lẽ thả lỏng.

Nàng nhẹ giọng nói: “Bệ hạ, nếu Thái tử cần sự ủng hộ danh vọng của Tri gia, thần nữ nguyện hết lòng ủng hộ, nhưng thần nữ tự thấy mình thực sự không xứng với Thái tử điện hạ…”

Nàng lấy hết dũng khí, muốn nhân cơ hội này bày tỏ ý không muốn gả cho Thái tử.

Nhưng nam nhân vừa rồi còn khiến người ta như tắm trong gió xuân lại chỉ csó ánh mắt đen thâm trầm, giọng điệu như cưng chiều với hậu bối, từ tốn nói: “Nha đầu ngươi không cần tự ti.”

“Tính tình ngươi lương thiện, tài sắc vẹn toàn, dư sức làm Thái tử phi.”

Hắn cong khóe môi, mặt đẹp như ngọc, khóe môi khẽ nhếch lên trông càng thêm thân thiện vô cùng.

Nhưng sự ấm áp đó lại cách vô số lớp giả dối, khiến Tri Ngu đột nhiên nhận ra, cảm giác như tắm trong gió xuân kia chỉ là biểu hiện lịch sự đủ để Hoàng đế đối đãi với người khác.

Không phải hắn thực sự muốn sưởi ấm ai.

Bởi vì dù khóe môi hắn cong lên ôn hòa, nhưng đáy mắt vẫn luôn lạnh lùng, không chứa bất kỳ cảm xúc hỉ nộ nào.

Chỉ một câu nói, đã khiến trái tim Tri Ngu lập tức rơi xuống vực sâu.

Thần thái của nam nhân dường như có sự nhân ái của một vị thần tối cao thương xót thế nhân, giọng điệu ôn hòa hỏi: “Đúng rồi, vừa định ngươi muốn đưa ra yêu cầu gì?”

Tri Ngu: “Con…”

Ngón tay nàng lạnh buốt siết chặt miếng bạch ngọc.

Sau khi nhận ra cách này cũng vô vọng, nàng đành phải đổi lời, thất vọng tùy tiện lấy một chuyện râu ria để lấp l**m cho qua.

“Con muốn hẹn bệ hạ đánh một ván cờ vào hôm khác, không biết có được không?”

Đôi mắt đen thâm trầm của nam nhân liếc nhìn nàng một cái, bình thản nói: “Được.”

Sau khi thiếu nữ nói xong, liền lấy thân phận hậu bối hành lễ cáo lui.

Khi bóng dáng mảnh mai của tiểu cô nương đi xa dần và biến mất, Lý tổng quản nhìn cảnh tượng này vẫn còn sững sờ, một lúc sau mới phản ứng lại, ngạc nhiên chỉ vào bóng lưng đó mà nói.

“Tiểu cô nương kia nhận nhầm ngọc bội rồi phải không?”

Ông ấy nhớ rõ rằng miếng bạch ngọc đó là thứ mà bệ hạ vừa chạm vào bên hông thì vô tình làm rơi.

Sao nàng có thể ở trước mặt bệ hạ mà đòi lấy đồ của bệ hạ đi được chứ?

Bình Luận (0)
Comment