Tác Thành Cho Phu Quân Với Bạch Nguyệt Quang Của Hắn

Chương 144

Trở về viện của mình, Tri Ngu cẩn thận ngắm nghía miếng bạch ngọc đó, hóa ra là hình một con thao thiết (*) nhỏ xíu, tinh xảo đáng yêu, nhưng cũng khiến người ta nhất thời không thể đoán được chủ nhân ban đầu của miếng ngọc này là nam hay nữ.

(*) 饕餮 (thao thiết): là linh vật có đôi mắt to, miệng rộng, dáng vẻ kỳ lạ. Thao thiết tham ăn vô độ, được đúc trên các đồ dùng trong ăn uống như ngụ ý nhắc nhở người ăn đừng háo ăn mà trở nên bất lịch sự. 

Tri Ngu không hề có ý định chiếm giữ đồ của người khác làm của riêng, lúc đó cố ý nói dối là của mình, cũng chỉ muốn tranh thủ cơ hội được nói chuyện với vị Hoàng đế xa vời kia.

Lần sau, nàng sẽ giả vờ như đã tìm thấy miếng bạch ngọc trong phòng, còn cái này là do nàng hoa mắt nhận nhầm, sau đó sẽ trả lại con thao thiết nhỏ bé này cho người khác.

Gần trưa, Hương Mạt vừa bị Thái tử quở trách xong thì quay về.

Tiểu cô nương trong phòng khát nước, gọi nàng ta mấy tiếng nhưng vẫn cứ quanh co, chậm chạp mới chịu đến.

Hương Mạt vén rèm vào phòng, vừa bước tới giật lấy ấm trà rót nước, vừa lẩm bẩm oán trách.

“Ấm trà ngay dưới mắt cô nương, cô nương đâu phải không có tay, không tự rót được sao?”

Tiểu cô nương ngồi trên ghế dáng vẻ mảnh mai như đoá hoa lan trắng, mềm mại lại chẳng có chút cáu kỉnh nào.

“Nhưng tiền lương mỗi tháng cũng không hề thiếu ngươi một xu…”

Tri Ngu khẽ phản bác nàng.

Hương Mạt lập tức cười nhạo: “Đó là do Thái hậu nương nương ban phát, ngươi đừng có tự dát vàng lên mặt mình.”

Tri Ngu chỉ lục lọi ngăn kéo dưới tay, lại gọi Hương Mạt: “Sao bạc vụn của ta lại biến mất hết rồi?”

Hương Mạt: “Không lấy đi lo lót, nô tỳ lấy gì mà đổi cho cô nương những bữa ăn mỹ vị hàng ngày?”

Tiểu cô nương rủ mắt: “Vậy ngươi không nên hỏi qua ý của ta sao?”

Hương Mạt nghe vậy, miệng lí nhí gì đó, ánh mắt chột dạ, rõ ràng trong bụng có quỷ.

Tri Ngu hỏi nàng ta: “Ta không có phụ mẫu che chở, ngay cả ngươi cũng muốn bắt nạt ta sao?”

Câu nói này lập tức khiến khuôn mặt của tỳ nữ chột dạ đó nóng ran vì xấu hổ.

Hương Mạt lập tức ném mạnh ấm trà xuống bàn.

“Cô nương không tự mình đứng vững được, chỉ có nô tì thấy ngươi đáng thương mới giúp đỡ ngươi một chút, vậy mà ngươi còn muốn cắn ngược lại ân nhân, không biết tốt xấu như vậy, chả trách khắc chết song thân…”

Chắc là đã chịu một bụng tức ở chỗ Thái tử, Hương Mạt trở về càng không kiêng kỵ phát tiết ra ngoài.

Nhưng chưa đợi nàng ta nói hết câu đã nghe thấy phía cửa sau vọng đến một giọng nói đoan chính.

“Tiểu tỳ này thật là to gan, dám leo lên đầu chủ tử mà tác oai tác quái, không sợ làm bại hoại hết danh tiếng của Thái hậu sao?”

Một ma ma dẫn theo hai cung nhân bước vào từ ngoài cửa, nhìn Hương Mạt bằng ánh mắt như hai lưỡi dao sắc bén.

Hương Mạt lập tức hít một hơi khí lạnh không thể tin nổi, sau đó hoảng hốt chạy đến hành lệ.

“Nô tỳ… nô tỳ không dám.”

Tri Ngu theo ma ma đến cung Thái hậu.

Sau khi ma ma bẩm báo mọi chuyện, Thái hậu từ tốn nói: “Xử lý sạch sẽ đi.”

Sau khi uống cạn một chén trà, Thái hậu mới nhìn về phía Tri Ngu, giọng điệu mang theo một phần thương xót: “Đứa bé này, để con phải khổ rồi, lát nữa con tự chọn cho mình người hầu hạ, cũng tránh để cho những kẻ này cáo mượn oai hùm, bại hoại danh tiếng của ai gia.”

Thái hậu vừa nói vừa vẫy Tri Ngu đến gần, nắm lấy bàn tay nhỏ mềm mại của nàng, thân thiết hỏi: “Đúng rồi, gần đây chỗ con còn cần gì nữa không, đừng khách sáo với ai gia, cứ việc nói ra là được.”

Tri Ngu nhìn khuôn mặt hiền từ của lão nhân gia, nghe những lời dường như đầy thương xót đó, lòng nàng lại không ngừng nảy sinh chút kỳ vọng.

Mặc dù Thái hậu chưa từng thân thiết với nàng, nhưng dù nói thế nào, trên danh nghĩa cũng là người một tay nuôi dưỡng nàng, cũng từng công khai thân mật nói rằng sẽ coi nàng như cháu gái ruột của mình, yêu thương nàng như yêu thương tôn nữ quận chúa Trường Ninh.

Khi Thái hậu nói như vậy, trong lòng người chắc hẳn cũng từng thương xót nàng.

Tri Ngu nhìn Thái hậu, trong lòng không khỏi đặt tia hy vọng cuối cùng vào Thái hậu.

“Thái hậu nương nương, nếu con không muốn gả cho Thái tử…”

Nàng chưa nói hết lời, Thái hậu đã cười cười: “Con suy nghĩ hồ đồ rồi.”

“Hơn nữa, việc chọn Thái tử phi há có thể tùy tiện, dù con có mất đi, ai gia cũng sẽ cho quận chúa Trường Ninh làm con thừa tự của phụ mẫu con, để con bé làm Thái tử phi.”

“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, con trẻ tuổi như vậy, sao đột nhiên lại mất được chứ?”

Một loạt lời nói đó khiến đầu ngón tay Tri Ngu cứng đờ.

Yên lành, sao nàng lại mất được chứ?

Nếu nàng không hợp tác, dù có “tai nạn” mà chết đi, Thái hậu lại càng dễ dàng sắp xếp tôn nữ của mình trở thành Thái tử phi hơn.

Khuôn mặt Thái hậu lại không biểu lộ cảm xúc gì, chỉ mỉm cười nhạt: “Những lời con nói hôm nay, ai gia không thích.”

Tri Ngu lập tức quan sát sắc mặt và không nhắc đến nữa.

Nàng cố ý dung túng cho tỳ nữ, để người của Thái hậu bắt gặp, và để đói phương ra mặt giải quyết.

Thế nhưng, dù vậy, chuyện của nàng vẫn chẳng có tiến triển gì.

Chỗ Thái hậu rõ ràng cũng là một con đường cụt không thể đi được.

Một khi Tri Ngu nói ra những lời như không muốn làm Thái tử phi chọc giận Thái hậu, đối phương có thể còn phái thêm vài ma ma đến canh giữ nàng nghiêm ngặt hơn.

Đây cũng là kinh nghiệm mà Tri Ngu đúc kết được từ trước đến nay khi nương nhờ Thái hậu.

Tóm lại, dù là ở trong hoàng cung, cuộc sống nương tựa người khác cũng chẳng hề dễ chịu.

Nhưng những ngày tháng khổ sở không vì thế mà kết thúc, ngược lại, sau vài ngày, cuối cùng Thái tử cũng không thể kiềm chế được, từ những hành động nhỏ nhặt lén lút chuyển sang công khai.

Hôm đó, một tiểu thái giám từ Đông Cung đến.

“Lương đệ nương nương nói muốn gặp cô nương, không thể đợi thêm một khắc nào nữa.”

Tri Ngu ban đầu còn nghĩ trời sắp tối rồi, giờ ra ngoài không thích hợp chút nào.

Nhưng vừa nghĩ đến việc Cố Yên muốn gặp mình, tám phần do dự trong lòng nàng lập tức tiêu tan hơn nửa.

Đối phương đang mang thai, có lẽ có lời gì muốn nói với mình, hoặc là tâm trạng buồn bực, cần tìm nàng để giải tỏa?

Dù sao trước đây khi hai người còn thân thiết vẫn thường như vậy.

Tri Ngu vội vàng sửa soạn đơn giản rồi ra ngoài.

Nhưng đi đến nửa đường, khi nàng nói chuyện với tiểu thái giám này, rất nhanh đã nhận ra điều bất thường.

“Lần trước Lương đệ nương nương sai ta mang cho nàng một phần bánh đậu xanh, lần này ta đi tay không, nàng ấy sẽ không vui chứ?”

Tri Ngu giả vờ như vô tình hỏi.

Tiểu thái giám cười xòa đáp: “Sao lại thế được, trong phòng Lương đệ nương nương đâu thiếu những thứ này, giờ nàng ấy đang mang thai, cái gì mà chẳng có.”

Tri Ngu nghe xong, lòng nguội lạnh một nửa.

Cố Yên ghét nhất là ăn bánh đậu xanh.

Tiểu thái giám này đã tự xưng là người hầu hạ bên cạnh Cố Yên, sao có thể ngay cả chuyện chủ tử kiêng kị cái gì mà cũng không biết?

Hay nói đúng hơn, ngược lại người này lại biết rất nhiều chuyện bên cạnh Thái tử, trong lời nói, toàn là nói tốt về Thái tử.

Lúc này Tri Ngu không còn chút nghi ngờ gì nữa, mà xác nhận, gã ta chắc chắn là người do Thái tử phái đến.

Nàng nhận thấy hành vi của Thái tử ngày càng lớn mật, liền đoán rằng đối phương sớm muộn gì cũng không kiềm chế nổi.

Chỉ là cứ công khai trắng trợn muốn lừa nàng đi như vậy, lẽ nào thật sự chỉ đơn thuần là muốn tìm nàng nói vài câu?

Lòng Tri Ngu càng ngày càng tuyệt vọng.

Nhưng nàng trên mặt không dám để lộ chút nào, miệng cũng thỉnh thoảng nhắc đến Cố Yên, chỉ giả vờ như không hay biết gì.

Đi thêm một đoạn nữa, nàng bỗng nhiên nhìn thấy một bóng người quen thuộc.

Đó không phải Lý tổng quản bên cạnh Thiên tử thì là ai?

Lòng Tri Ngu đột nhiên nhảy lên một cái, bước chân dần dừng lại.

Tiểu thái giám không khỏi quay đầu nhìn nàng: “Cô nương sao vậy?”

Tri Ngu vừa rồi đã lén tháo một chiếc hoa tai xuống, nhẹ giọng nói: “Hoa tai của ta hình như bị rơi rồi, lúc ra ngoài vẫn đeo đàng hoàng, mau giúp ta quay lại tìm xem, có phải rơi vào khe gạch rồi không.”

Tiểu thái giám nhìn thấy một bên tai nàng trống không, quả thật cũng nhớ lúc nàng ra ngoài có đeo hoa tai.

Đối phương không nghĩ nhiều, chỉ quay người cúi xuống tìm mấy lượt.

Tri Ngu nhân lúc gã ta không để ý, nhanh chân bước về phía Thiên tử.

Lý tổng quản thấy nàng rất ngạc nhiên: “Sao cô nương lại ở đây?”

Lòng Tri Ngu đập như trống, tiến lên quỳ gối hành lễ về phía bóng lưng nam nhân, khẽ mở lời.

“Lần trước thần nữ nói muốn cùng bệ hạ đánh một ván cờ, không biết hiện giờ có được không?”

Trán trắng nõn của tiểu cô nương lúc này không khỏi rịn ra mồ hôi lạnh, trong đôi mắt lưu ly cũng ngập tràn hơi nước.

Dường như nàng tràn đầy bất lực và sợ hãi.

Chuyện nhỏ nhặt không quan trọng như có thể cùng nam nhân chơi ván cờ hay không, đối với nàng mà nói là một chuyện long trời lở đất.

Thẩm Dục nâng mí mắt, thu hết vào tầm mắt bộ dạng tóc con nàng bết dính vào thái dương.

Những giọt mồ hôi li ti xuất hiện không đúng lúc, khiến vẻ thanh lệ như hoa phù dung trắng của nàng lại thêm một nét quyến rũ mê hoặc.

Rất dễ khiến những kẻ mang ý đồ bất chính muốn làm nàng ra mồ hôi nhiều hơn…

Nam nhân chỉ dừng lại trên khuôn mặt nàng trong chốc lát, sau đó nhìn về phía Lý tổng quản, từ tốn hỏi: “Trên thuyền có bàn cờ không?”

Lý tổng quản sững sờ một chút, vội vàng nói: “Có ạ.”

Xưa nay bệ hạ sợ nóng, mấy ngày nay đột nhiên trời ấm lên, khiến người ngủ không ngon giấc, cho nên bệ hạ ban đầu định ở trên thuyền nghỉ ngơi một lát.

Hiện giờ tiểu cô nương muốn đánh cờ với hắn, nếu hắn đồng ý thì cũng chỉ có thể cùng nàng đánh hết một ván trên thuyền.

Sau khi bàn cờ trên thuyền được bày sẵn, Lý tổng quản lập tức từ vị trí không rộng rãi lắm lùi về bờ.

Sau khi Tri Ngu ngồi xuống, không kìm được nhìn về phía bờ, chỉ thấy tiểu thái giám kia đi tới với vẻ mặt lo lắng, không biết đã nói gì với Lý tổng quản.

Lồng ngực nàng càng siết chặt hơn.

“Nha đầu còn chưa đi quân sao?”

Nam nhân đối diện nở nụ cười như có như không, đốt ngón tay gõ nhẹ lên bàn cờ, chiếc ban chỉ ngọc bích màu xanh lục đeo trên ngón cái tái nhợt, hai đầu ngón tay đang kẹp một quân cờ trắng.

Cũng chính vì nàng mãi không động đậy nên hắn đành phải mở miệng nhắc nhở.

Lúc này Tri Ngu mới thu lại tầm mắt, tập trung sự chú ý vào bàn cờ.

Sau khi đánh xong một ván, Tri Ngu viện cớ “không hiểu” rồi mặt dày cầu xin Hoàng đế đánh thêm một ván nữa.

Cứ thế lặp đi lặp lại ba ván, sắc trời cũng dần trở nên nhập nhoạng tối.

“Nếu thực sự muốn học, lần sau lại đến học là được.”

Khi Tri Ngu còn muốn giở trò cũ, đánh thêm ván cờ thứ tư thì bị nam nhân lạnh nhạt cắt lời.

Tri Ngu ngẩn người, hai gò má lập tức nóng bừng, biết rằng tâm tư của mình đã bị đối phương nhìn ra.

Trong muôn vàn bất đắc dĩ, nàng đành phải dừng tay lại, khẽ đáp: “Vâng.”

Bước ra khỏi khoang thuyền nhìn rõ sắc trời bên ngoài, Tri Ngu càng nhận ra đối phương lúc này mới đuổi nàng đi đã là cực kỳ khách khí với nàng rồi.

Lòng nàng khá khó xử, nhận ra lần trước mình xuất hiện trước mặt vị Thiên tử này cũng vậy.

Chắc hẳn, ấn tượng của hắn về nàng đều vô cùng tệ.

Nhìn thấy tiểu thái giám bên cạnh Thái tử vẫn đang đợi trên bờ, Tri Ngu siết chặt lòng bàn tay, quyết tâm không để đối phương đạt được ý đồ.

Nàng nhìn chằm chằm mặt hồ sâu thẳm, dường như nảy sinh một ý nghĩ dứt khoát.

Chỉ chờ thuyền cập bờ, khi Lý tổng quản đã sớm chuẩn bị sẵn sàng để đón tiếp, có lẽ vì trời tối không nhìn rõ.

Cũng không biết là cố ý hay vô ý, tiểu cô nương lại bất cẩn bước hụt chân khi lên bờ, trực tiếp rơi tõm xuống nước.

Linh cảm mình sắp bị sặc nước, sắp nghẹt thở, Tri Ngu khẽ kêu lên một tiếng, vội vàng nhắm chặt mi mắt…

Ngay trước khi toàn bộ cơ thể nàng chìm xuống nước, lồng ngực nàng đột nhiên thắt lại, một bàn tay từ phía sau vươn tới, luồn qua nách nàng, ôm chặt lấy thân hình mềm mại của nàng.

Lý tổng quản trên bờ giật mình vì sự cố bất ngờ này, buột miệng kêu lên “Ái!”.

Tri Ngu thì toát mồ hôi lạnh.

Trước khi Lý tổng quản vội vàng bước lên thuyền, Thẩm Dục vẫn giữ giọng bình tĩnh, lạnh nhạt ra lệnh: “Đừng lại đây.”

Lúc này mà đi tới không những sẽ làm thuyền chao đảo mất thăng bằng, mà còn có thể nhìn rõ cánh tay hắn đang ôm chặt lấy thiếu nữ.

Thẩm Dục cúi đầu nhìn nửa người tiểu cô nương đã ngâm vào nước lạnh, cơ thể đối phương cứng đờ, dường như phải bị siết đau mới hoàn hồn.

Nhận ra trạng thái của hai người, Tri Ngu lập tức đỏ bừng mặt, khẽ khàng nói: “Con… con biết bơi, xin bệ hạ buông tay.”

Buông tay ra để nàng rơi xuống nước, rồi nàng sẽ tự mình bơi lên.

Nhưng nam nhân phía sau nghe xong, cánh tay cơ bắp lại siết chặt hơn, vững vàng kéo nàng lên khỏi mặt nước.

Tri Ngu từ dòng nước lạnh buốt rơi vào một lồng ngực ấm áp, rắn chắc, sau đó hai chân mới chạm đất.

Lúc này Lý tổng quản mới đưa tay đỡ lấy.

Sau khi Tri Ngu run rẩy lên bờ, sự chột dạ trong lòng nàng gần như đạt đến đỉnh điểm vào khoảnh khắc này.

Khi nàng cố ý ngã xuống nước, Thiên tử đang ở ngay phía sau.

Hắn là bậc trưởng bối, kinh nghiệm sống phong phú, liệu có nhìn ra được tâm tư không hề trong sáng của nàng không…?

Có nghĩ nàng là một đứa trẻ xấu xa không?

Tri Ngu như thể vừa phạm lỗi, nắm chặt vạt áo ẩm ướt, không khỏi ngẩng đầu nhìn đối phương, muốn nói lời cảm tạ.

Nhưng trước khi nàng kịp mở lời, nam nhân chỉ dùng đầu ngón tay vừa chạm vào nàng, xoay nhẹ chiếc ban chỉ ngọc trên ngón cái, rũ mi mắt xuống, không ngẩng đầu lên mà ra lệnh cho Lý tổng quản: “Đưa nàng trở về.”

Tri Ngu nghe những lời này, cả trái tim lập tức chìm xuống đáy nước.

Bình Luận (0)
Comment