Bên trong đại điện vàng son lộng lẫy uy nghi.
Hoàng đế lại bị giam trong một mật thất tăm tối không có ánh sáng.
Thứ duy nhất có thể giúp ông ta nhìn ra bên ngoài là một khe hở cực kỳ chật hẹp.
Qua khe hở đó, Hoàng đế có thể thấy nam nhân tuấn tú đang ngồi trên long ỷ.
Hoàng đế chợt nghĩ đến trước đây mình từng thấy một tên nô lệ trông y hệt mình.
Tên nô lệ đó hèn mọn, khom lưng không dám ngẩng đầu.
Ngay khi ông ta đạp vào hắn, tên nộ lệ cũng chỉ như một con chó nằm rạp trên mặt đất mà nôn ra máu, toàn thân run rẩy.
Bởi vì tay chân và cổ của đối phương đều bị xiềng xích trói chặt, giống hệt dáng vẻ của ông ta hiện giờ…
Nhưng điểm đặc biệt duy nhất của đối phương chính là khuôn mặt trông giống hệt Hoàng đế một cách kỳ lạ.
Bản thân Hoàng đế vì hút tiên đan, tửu sắc quá độ, nên trông già nua, quầng mắt thâm đen.
Còn tên nô lệ này ngoài việc không có những khuyết điểm đó, còn trẻ hơn ông ta, đôi mắt đen cũng sâu thẳm, thâm thúy hơn ông ta, còn lại thì hầu như không khác gì.
Thế là người này trở thành thế thân của ông ta, khi cần thiết, bất cứ lúc nào cũng có thể làm thế thân chết thay ông ta.
Nhưng ai ngờ rằng, hiện giờ, chính Hoàng đế lại biến thành tên nô lệ ti tiện như chó.
Còn tên nô lệ kia lại ngồi trên long ỷ của ông ta, đóng vai Hoàng đế, thậm chí còn xuất sắc hơn ông ta, những thủ đoạn cai trị cũng được triều thần ủng hộ và yêu mến hơn ông ta rất nhiều.
Bên ngoài, một tiểu hoàng tử “đùng đùng đùng” chạy vào, đó là nhi tử của Hoàng đế.
Sau đó, Hoàng đế tóc tai bù xù chen chúc ở khe hở trơ mắt nhìn tên nô lệ trông y hệt mình đang mặc long bào, dịu dàng cúi xuống v**t v* đầu hoàng tử.
Bàn tay rộng lớn của tên nô lệ ôm lấy gáy đứa trẻ, rồi hắn ngoảnh đầu lại, dùng đôi mắt đen sâu thẳm khó lường đó nghiêng đầu cười một tiếng với ông ta.
Cứ như thể khoảnh khắc tiếp theo, hắn có thể vặn cái đầu non nớt của hoàng tử xuống ngay trước mặt Hoàng đế vậy.
Hoàng đế thấy vậy thì cả người rùng mình ớn lạnh, như thể nghĩ đến điều gì đó khủng khiếp, liền vừa bò vừa lăn lùi lại tránh xa khe hở.
Một lát sau, tiểu hoàng tử mới được thái phó đưa đi.
Thẩm Dục liếc nhìn khe hở, sau đó xoay người vào nội thất.
Lý tổng quản bưng tới một cái khay, phía trên đặt một chiếc ban chỉ rồi bước lên nói: “Suýt nữa thì quên ban chỉ của bệ hạ.”
Nam nhân nhìn lướt qua, chỉ đưa tay cầm chiếc ban chỉ tượng trưng cho hoàng quyền của đế vương, không nhanh không chậm đeo vào ngón cái, vừa vặn không một khe hở.
Kích thước vừa vặn đến nỗi dường như chiếc ban chỉ này sinh ra đã thuộc về hắn.
Tuy nhiên, nói ra cũng thật kỳ lạ.
Khi Thẩm Dục suýt chết vào một năm nào đó, có một quái vật tên là “Hệ thống” đã tìm đến hắn.
Mà cơ hội để hắn lên làm Hoàng đế chính là một giao dịch với hệ thống.
Đối phương giúp hắn lên làm hoàng đế, đổi lại, hắn cần tác hợp cho Thái tử phi tương lai và Thái tử để hai người họ kết thành phu thê.
Đối với Thẩm Dục mà nói thì đây thật sự là một chuyện đơn giản hơn cả ăn cơm.
Một chuyện lời nhiều hơn lỗ như vậy đương nhiên hắn sẽ không từ chối.
Chỉ là sau khi lên làm Hoàng đế, Thái thượng hoàng mới băng hà nửa năm, hắn chỉ cần đợi đến sau Tết rồi trực tiếp ban hôn ước là có thể hoàn thành nhiệm vụ vô vị và không chút khó khăn này.
Rõ ràng từ đầu đến cuối Thẩm Dục đều mang một tâm trạng cực kỳ lạnh nhạt để thực hiện nhiệm vụ này, dù sao hắn cũng không quan tâm đến bất kỳ ai trên thế giới này.
Ngoại trừ quyền lực và chính bản thân hắn.
……
Sáng hôm sau, tiểu cô nương bị ngã xuống nước lại tìm đến cửa, muốn cầu kiến Thiên tử.
Lý tổng quản để Tri Ngu đợi bên ngoài khoảng một khắc, đợi sau khi các thần tử bên trong rời đi, lúc này mới dẫn Tri Ngu vào trong điện.
Sau khi Tri Ngu vào, lập tức trả lại chiếc miếng bạch ngọc đó và xin lỗi Hoàng đế.
“Nhận nhầm đồ là chuyện bình thường, nha đầu không cần phải cảm thấy hổ thẹn vì điều này đâu.”
Nhưng tiểu cô nương vẫn khẽ đáp: “Không chỉ việc này…”
Tri Ngu ngước mắt lên, khẽ nói: “Hôm qua thần nữ ở trên thuyền… cũng là cố ý ngã xuống nước.”
Vì vậy nàng nói xin lỗi bề ngoài là vì chuyện nhận nhầm bạch ngọc, nhưng thực chất cũng là vì chuyện ngày hôm qua.
Nam nhân dừng lại một lát, lúc này mới từ từ nâng đôi mắt đen nhìn nàng.
Biểu cảm của hắn không hề bất ngờ chút nào, Tri Ngu lập tức biết rằng mình nói… đúng rồi.
Tâm tư và thủ đoạn của nàng non nớt hệt như chú chim non, muốn giở trò trước mặt vị đế vương thâm sâu thì điều này chẳng khác nào chơi với lửa.
Ngòi bút lông trong tay nam nhân khẽ chấm vào mặt bàn, ôn tồn hỏi nàng: “Tại sao lại cố ý rơi xuống nước?”
“Vậy bệ hạ hãy nói cho thần nữ biết trước, hôm qua… khi thần nữ bảo bệ hạ buông tay, vì sao bệ hạ lại không buông tay?”
Khi Tri Ngu nói ra câu này gần như đã gom hết dũng khí để hỏi, hỏi xong nàng lập tức thu ánh mắt lại, cúi đầu xuống.
Ánh mắt nam nhân phía sau ngự án lướt qua bàn tay nhỏ bé đang bẽn lẽn siết chặt, chậm rãi mở miệng: “Tiểu cô nương bị ngã xuống nước sẽ dễ tổn hại đến thân thể.”
“Cho dù không nghĩ đến chuyện mang thai sau này thì cũng không thể vì rơi xuống nước mà để lại mềm bệnh đau bụng lạnh thân được.”
Tri Ngu nghe vậy, sau một thoáng sững sờ, mặt nàng chợt dần nóng lên.
Quả thật trước đây nàng có nghe nói một số nữ tử vì từng bị ngã xuống nước mà mỗi khi đến kỳ kinh nguyệt sẽ đau bụng không ngừng, hận không thể tự vẫn.
Nhưng lúc đó nàng không nghĩ chu đáo được như vậy, chỉ nghĩ làm sao mượn cớ ngã xuống nước để tránh khỏi người của Thái tử…
Nàng sắp xếp lại suy nghĩ trong lòng, tự nhiên hiểu rõ sau khi Thiên tử trả lời xong câu hỏi của nàng, nàng cũng phải trả lời câu hỏi của đối phương.
Nàng ngập ngừng nói: “Đa tạ bệ hạ…”
“Có điều, thần nữ muốn ngã xuống nước là vì… Thái tử điện hạ đã sai người lừa gạt thần nữ đến đó, thần nữ không muốn…”
Có lẽ sự quan tâm của đối phương đã tiếp thêm dũng khí cho Tri Ngu, khiến nàng tiếp tục nói: “Hơn nữa, lần trước khi thần nữ đang tắm, dường như bên ngoài cửa sổ có người muốn xông vào, cho nên thần nữ… sợ hãi.”
Nàng là một nữ tử mồ côi một mình trong cung không nơi nương tựa, khi tắm rửa cơ thể trắng nõn dính hơi nước ẩm ướt, không một mảnh vải che thân.
Tỳ nữ lại bị người khác mua chuộc, thông đồng với người ngoài.
Lúc này có một nam nhân xa lạ bên ngoài nhìn trộm muốn xông vào, có thể tưởng tượng được tâm trạng nàng sợ hãi đến mức nào.
Có lẽ nghĩ đến cảnh tượng đó, khóe mắt nàng lại hơi đỏ lên, đầu ngón tay cũng siết chặt trên đầu gối.
May mắn lần này đã kiềm chế được, nàng chỉ đỏ khóe mắt chứ không rơi lệ.
Dù vậy, vẫn không dám ngẩng đầu nhìn về phía Thiên tử nữa.
Dù sao thì tuy lời nói của nàng không trực tiếp nhắc đến Thái tử, nhưng sự uyển chuyển và ám chỉ trong lời nói cũng đủ để người ta liên tưởng đến vế sau.
Thái tử lại là đích trưởng tử của Hoàng đế, chưa chắc hắn đã vui khi nghe những điều này…
Quả nhiên, Thiên tử nghe xong những lời này của nàng, trong điện giữ im lặng mấy hơi.
Sau đó, nam nhân mới chậm rãi nói: “Trẫm biết rồi.”
Trẫm biết rồi.
Chỉ thế thôi, không còn gì khác.
Ánh mắt của tiểu cô nương thoáng chút thất vọng, lập tức hành lễ cáo lui.
……
Gần chạng vạng tối.
Lý tổng quản pha một ấm trà nóng mang vào điện.
Ông ấy ngẩng đầu thấy Thiên tử đang tựa bên cửa sổ, tay cầm một cuốn sách, xem rất chăm chú.
Dường như những gì đã xảy ra ban ngày đều không liên quan gì đến hắn.
Lý tổng quản biết, từ khi Thiên tử bệnh nặng một trận vào năm năm trước, dường như đã thay đổi thành một người khác.
Không phải là có thay đổi lớn rõ ràng, mà là cái khí thế khiến người ta không dám chọc giận ngày càng ăn sâu vào lòng người.
Hắn thường có vẻ ngoài ôn hòa, nhưng thủ đoạn lại tàn nhẫn, khiến người ta mỗi khi nghĩ đến đều không khỏi khiếp sợ.
Nhưng là một vị đế vương, ngược lại cách làm như vậy lại càng thu hút những kẻ thấp kém ngưỡng mộ cường giả, như thiêu thân lao vào lửa, tranh nhau mà đến.
Lý tổng quản nghĩ đến đây, vội vàng thu lại tâm trí rồi rót trà.
“Sau Tết có cần chuẩn bị chuyện hôn lễ của Thái tử điện hạ và cô nương Tri gia nữa không?”
Nói đúng ra, Thái tử và Tri Ngu cũng chưa xác định danh phận.
Nhưng để tiến độ nhanh nhất, đợi thời gian chịu tang của Thái thượng hoàng kết thúc, Thiên tử sẽ ban tứ hôn, sau đó hai người bọn họ sẽ thành thân vào một ngày lành gần nhất.
Trước đó, mọi việc hôn sự đều phải được sắp xếp ổn thỏa.
Lý tổng quản nghĩ, hôm qua đột nhiên Thiên tử nới lỏng cho phép tiểu cô nương lên thuyền để tránh người của Thái tử, có phải không chỉ vì giữ lời hứa mà có sự mềm lòng khác không?
Nếu là vế sau, nhất định Thiên tử sẽ không nhắc đến việc để Tri Ngu làm Thái tử phi mới phải…
Nhưng sau khi Thiên tử nghe lời ông ấy thì chỉ hơi nhướng mắt lên, giọng điệu ôn hòa: “Đương nhiên là cần rồi.”
“Lệnh tứ hôn của bọn họ muộn nhất là sau Tết sẽ công bố, trước Tết phải chuẩn bị xong xuôi những thứ cần sắm sửa cho hai đứa bé này.”
Thái giám nghĩ cũng phải.
Mỹ nữ hậu cung nhiều như mây, dù tiểu cô nương kia có đẹp đến mấy cũng chỉ là vãn bối.
Nếu thật sự Thiên tử có ý nghĩ sai trái gì, chẳng phải không khác cầm thú sao?
Tuy hành động của Thái tử quá đáng, nhưng dù sao cũng là nhi tử thân sinh của hắn, đối phương không có lý do gì mà lại không tác thành cho nhi tử mình.
Bên này, sau khi Tri Ngu trở về cũng nghĩ như vậy.
Tuy nhiên, tối hôm đó, trong phòng có hai tiểu thái giám lạ mặt đến, bọn họ nói là do Lý tổng quản phái tới, giúp Tri Ngu canh cửa.
Họ còn nói cho Tri Ngu biết chuyện Thái tử bị đánh năm mươi roi, giờ nằm trên giường không thể nào đứng dậy nổi.
Trong lòng Tri Ngu ngạc nhiên, phải mất một thời gian dài mới tiêu hóa được tin tức này.
Cho đến khi nàng trở về giường nằm, nàng mới chậm chạp nhận ra thái giám là Thiên tử ban cho nàng, có lẽ… Thái tử cũng bị đánh là vì nàng.
Trong lòng nàng vừa cảm thấy khó tin, vừa có một cảm giác khó tả.
Bởi vì từ trước đến nay chưa từng có ai đối tốt với Tri Ngu, cũng chưa từng có ai đứng ra lấy lại công bằng cho nàng khi chịu uất ức.
Ngay cả khi bị người khác bắt nạt, Thái hậu cũng chỉ lờ mờ chỉ trích nàng không an phận.
Cho nên, cho dù hành động của Thiên tử có lẽ không đáng để cảm kích đến thế, nhưng đối với Tri Ngu, nó vẫn khiến lòng nàng như bị ném một tảng đá lớn, dấy lên từng đợt sóng cuộn.
Ngày hôm sau, khi biết tin Thái tử bị đánh, Thái hậu liền gọi Tri Ngu đến.
Mặc dù đối phương không rõ việc Thái tử bị đánh có liên quan đến Tri Ngu, nhưng Thái hậu vẫn nhắm vào Tri Ngu mà quở trách nửa ngày.
Cuối cùng ra lệnh cho Tri Ngu đi nấu canh mang đến cho Thái tử.
“Con là Thái tử phi tương lai, những chuyện này luôn phải có ý thức tự giác, đừng lúc nào cũng để ai gia phải nhắc nhở.”
Thái hậu vì Hoàng tôn bị phạt mà tâm trạng cực kỳ tệ, Tri Ngu không dám cãi lại, liền im lặng chấp nhận lời răn dạy của đối phương, rồi đành phải nấu canh, đích thân đưa đi.
Thái tử nằm trên giường không thể xuống được.
Khi Tri Ngu dâng canh, Thái tử vẫn không an phận, vòng qua muỗng canh để sờ bàn tay mềm mại của thiếu nữ.
Tri Ngu vội vàng rụt tay lại, canh cũng đổ tung tóe ra đất.
Sự kiên nhẫn của Thái tử cũng không còn nhiều, liên tục gặp trở ngại ở chỗ nàng, cộng thêm cơn đau trên người, hắn ta lập tức nằm sấp trên gối cười lạnh: “A Ngu muội muội có tin không, ta có thể giả bệnh để đạo sĩ đề nghị xung hỉ, khiến muộn không quá mấy ngày nữa là phải lên giường cởi y phục để hầu hạ ta.”
Khuôn mặt nhỏ của Tri Ngu tái mét: “Xin… xin Thái tử điện hạ tự trọng…”
Thái tử cười: “Muội muội câu dẫn biểu ca của mình cũng không biết tự trọng, còn nói gì đến tự trong hay không tự trọng.”
“Huống hồ dù muội có bị biểu ca tốt của muội chơi chán rồi, ta cũng sẽ không ghét bỏ đâu, đây chẳng phải là tấm lòng ưu ái ta dành cho muội sao?”
Tri Ngu tức đến run người, nhưng trong miệng chỉ có thể mắng hắn ta vô sỉ.
Thái tử nói: “Muội cứ xem, hôm nay ta sẽ bệnh nặng không dậy nổi, chậm nhất là bệnh đến cuối tháng, khi muội bước vào cửa của phủ ta thì sẽ biết ta vô sỉ đến mức nào.”
Dù đúng là trong thời gian chịu tang Thái thượng hoàng không thích hợp thành thân, nhưng nếu Thái tử bệnh nặng nguy kịch, cần xung hỉ gấp thì lại là một chuyện khác rồi.
……
Hôm đó Tri Ngu trở về liền ngồi trước gương trang điểm rất lâu.
Nàng mở ngăn kéo ra, lấy ra một lưỡi dao sắc bén đã chuẩn bị sẵn bên trong.
Mấy lần nàng đưa mũi dao hướng về phía má mình, muốn hủy hoại khuôn mặt này nhưng cuối cùng vẫn đặt lưỡi dao xuống bàn.
Hủy hoại khuôn mặt mình thì có ích gì? Chỉ cần dựa vào danh tiếng của Tri gia thì Thái tử vẫn sẽ cưới nàng.
Hơn nữa, rõ ràng người làm sai là kẻ khác, tại sao nàng phải trừng phạt bản thân mình vì lỗi lầm của người khác?
Đến lúc đó dù nàng có thảm hại đáng thương đến mấy, nhưng cũng không hề ảnh hưởng đến việc bọn họ đắc ý, hả hê bỏ đá xuống giếng.
Ý nghĩ phá hủy dung nhan như vậy quá ngu xuẩn.
Tri Ngu cất lưỡi dao.
Thế nhưng, một khi con người đã nảy sinh ý nghĩ được ăn cả nghã về không thì vô số ý tưởng không thể tin nổi lập tức ồ ạt tràn vào trong đầu.
Dần dần một ý nghĩ khá mạo hiểm lại bất ngờ xuất hiện vào lúc này.
Suốt thời gian qua, nàng đã suy đi tính lại, và cũng đã thử nhiều phương pháp khác nhau.
Cuối cùng phát hiện, người duy nhất có thể dễ dàng đè bẹp Thái tử đang nắm quyền thế ngập trời lại chỉ có một.
Người đó chính là Thiên tử đương triều, người còn anh tuấn ôn nhu hơn Thái tử, cũng trưởng thành và điềm đạm hơn rất nhiều.
Và muốn thoát khỏi sự kiểm soát của Thái hậu, thoát khỏi khả năng gây tổn hại đến người tỷ muội Cố Yên, dường như chỉ có câu dẫn vị Thiên tử đó mới có thể giải quyết được tình cảnh khó khăn hiện tại.
Chủ động đi câu dẫn một nam nhân trưởng thành lớn hơn mình rất nhiều, lại còn cao lớn cường tráng hơn rất nhiều…
Thậm chí đối phương còn là phụ thân của Thái tử, người muốn cưới nàng…
Khi ý nghĩ này nổi lên, trái tim của Tri Ngu gần như run lên một cái.