Thái hậu phái ma ma tới.
Ma ma này ngoài việc truyền thụ quy củ ra thì phải dạy Tri Ngu cách hầu hạ Thái tử sau này.
Sở dĩ phải sắp xếp gấp gáp như vậy cũng bởi vì bệnh tình của Thái tử đột nhiên chuyển biến xấu, bắt đầu trở nặng.
Ma ma nghiêm giọng: “Hiện giờ Thái tử bệnh nặng, không khéo là phải xung hỉ sớm, đến lúc đó cũng không cần bận tâm đến thời gian chịu tang của Thái thượng hoàng rồi…”
Tri Ngu nghe lời này, trong lòng còn đâu chút ấm áp nào.
Diễn biến của sự việc này gần như hoàn toàn trùng khớp với những gì Thái tử đã nói, cho thấy lần này đối phương quyết chí đạt được mục đích.
Ma ma mở sách dạy phòng the ra, giải thích chi tiết từng bức một, và không cho phép thiếu nữ có bất kỳ ý nghĩ thoái lui nào.
Tri Ngu như chết lặng ngồi trước bàn, nhìn những thứ đó từng chút một, bên tai còn văng vẳng lời giải thích tỉ mỉ của ma ma.
“Những chuyện âm dương g*** h*p này không hoàn toàn chỉ dựa vào nam nhân, ngươi là nữ tử, trong tình huống Thái tử bị thương như vậy, đến lúc đó cũng cần ngươi chủ động.”
“Nếu chủ động, thì cần n*ng m*ng, nhắm vào…”
Tri Ngu xấu hổ đến mức đầu ngón tay run rẩy, cuối cùng không thể chịu đựng hơn nữa mà ngắt lời ma ma còn đang nói.
“Ma ma đủ rồi…”
Ma ma cúi đầu dò xét biểu cảm của nàng, nhận ra tiểu cô nương này dường như đã nhẫn nhịn đến cực hạn.
Bà ta không khỏi cảm thấy đối phương kiêu căng giả tạo, nhíu mày: “Mới đến đó mà đã thế này?”
Thấy Tri Ngu thật sự không chịu, những gì mình cần nói cũng đã giải thích kỹ càng nên bà ta đành thôi.
Lão ma ma ném cuốn sách xuống bàn, buông một câu chua chát: “Dù sao lão nô cũng không dám đắc tội với Thái tử phi tương lai đâu.”
Nói xong liền để đồ lại, một mình trở về bẩm báo Thái hậu.
Tri Ngu ngồi tại chỗ xé nát những cuốn sách kia ném xuống đất.
Thấy lời Thái tử nói gần như sắp thành sự thật, nàng siết chặt ngón tay, đành phải đẩy nhanh kế hoạch câu dẫn Thiên tử của mình.
Vài ngày sau khi nấu canh đưa cho Thái tử, Tri Ngu lại đích thân làm một phần canh tương tự gửi cho Thiên tử.
Nàng dâng bất cứ thứ gì cho Thiên tử thì cũng chỉ lấy danh nghĩa vãn bối hiếu kính trưởng bối.
Lần này, cái cớ để dâng canh cũng chính là lấy lý do cảm tạ Thiên tử đã truyền thụ kỳ nghệ cho nàng.
Lúc đó Thẩm Dục đang rảnh rỗi, có lẽ thấy nàng hết lòng với việc chơi cờ, hơn nữa hôm đó trên thuyền cũng đã hứa sẽ dạy nàng vào một ngày khác, nên lại kiên nhẫn cùng nàng chơi một ván.
Trong lúc đánh cờ, Tri Ngu nhân cơ hội này khéo léo mở lời: “Nếu có một người đang gặp chuyện rất bất hạnh, nàng ấy vì muốn thoát khỏi bất hạnh mà làm tổn thương một người rất tốt với mình, bệ hạ nghĩ người đối xử tốt với nàng ấy có thấy nàng ấy rất tệ không?”
“Chắc là người đối xử tốt với nàng ấy nhất định cũng sẽ vì thương yêu nàng ấy mà tha thứ cho nàng ấy…”
“Thật sao?”
Tiểu cô nương lén lút nhìn nam nhân một chút, giọng điệu thăm dò càng rõ ràng hơn.
“Vậy nếu người này là bệ hạ thì sao?”
Nam nhân vừa đặt quân cờ xuống, đầu cũng chẳng buồn ngẩng lên: “Nếu là trẫm, có lẽ trẫm cũng sẽ tha thứ.”
Dường như hắn chỉ thuận miệng nói, nhưng lại khiến Tri Ngu ngạc nhiên trước lòng khoan dung của hắn, điều này càng khiến nàng càng áy náy, hổ thẹn trong lòng.
Bệ hạ tốt đến vậy, hết lần này đến lần khác giúp đỡ nàng, nhưng nàng lại vì ý nghĩ ích kỷ mà muốn tính kế hắn…
Nàng cảm thấy xấu hổ vì những gì mình sắp làm, nhưng lại không còn lựa chọn nào khác.
Tri Ngu mất tập trung, chơi cờ liên tục thua, trông không giống một người có tiềm năng.
Cuối cùng chính nàng cũng không kiên trì được nữa, nói với Thiên tử rằng hôm nay đến đây thôi.
Thẩm Dục đặt quân cờ trắng xuống, khi hai người chuẩn bị rời khỏi bàn cờ, dường như Tri Ngu lại nghĩ ra điều gì đó, muốn mang chiếc bát trống không ở bên cạnh.
Không khéo, chân nàng loạng choạng, đột nhiên cơ thể đổ về phía trước, nặng nề ngã va vào lòng đối phương.
Nam nhân đưa tay đỡ lấy nàng theo bản năng, nhưng khi lòng bàn tay hạ xuống, lại vừa khéo lướt qua khuỷu tay nàng, thay vào đó lại ôm lấy eo và hông mềm mại của nàng.
Cảm giác dưới lòng bàn tay mềm mại trơn trượt, khi hắn nhận ra, lập tức bình tĩnh di chuyển bàn tay đang đặt trên đó ra.
Ngay cả khi thiếu nữ luống cuống tay chân giữ chặt vạt áo hắn mới miễn cưỡng đứng vững được, nam nhân không hề có phản ứng gì.
Tri Ngu xấu hổ đến mức không thể kiềm chế được, mà đối phương lại hoàn toàn không có chút động lòng hay phản ứng nào, càng khiến nàng cảm thấy hai tai nóng như lửa đốt.
Nàng biết mình vụng về, không có năng khiếu.
Chưa từng nghĩ, sau khi lặp đi lặp lại kế hoạch quyến rũ trong vài ngày, rồi đọc vài cuốn truyện cấm của các tiểu thư khuê nữ, cuối cùng cũng chỉ dám giả vờ chân mềm nhũn mà ngã vào lòng hắn.
Thật không may, phương pháp này không hề có tác dụng gì đối với đối phương.
Đợi khi nàng đứng vững, dường như Thẩm Dục nghĩ ra điều gì đó, vừa đi ra ngoài vừa như vô tình nói với nàng: “Sau này nếu Thái tử còn ức h**p ngươi, có thể nói cho trẫm biết.”
“Đợi sau lễ đại hôn, trẫm sẽ ban phủ đệ cho các ngươi, để các ngươi dọn ra khỏi Hoàng cung.”
Vốn dĩ Tri Ngu còn đang đỏ mặt tía tai vì xấu hổ, nghe những lời này thì dần tái mét không còn chút huyết sắc.
Nàng nói theo bản năng: “Con không muốn…”
Nam nhân khẽ nghiêng đầu, ánh mắt liếc qua nàng: “Cái gì?”
Tiểu cô nương thất vọng và chán nản nói: “Không… không có gì.”
Sau khi trở về, không ngoài dự đoán, Tri Ngu trốn vào một góc khóc thầm một trận.
Đợi sau khi trút bỏ hết cảm xúc, nàng lau nước mắt trên mặt, rồi đành phải ngồi xuống cẩn thận suy tính lại từ đầu.
Tri Ngu nhận ra rằng việc câu dẫn bằng những thủ đoạn thông thường như vậy thật sự vừa đáng xấu hổ vừa khó coi.
Hơn nữa… bản thân dường như nàng cũng chẳng có gì đáng để Thiên tử động lòng.
Ngay cả khi tiếp xúc rất gần hay uyển chuyển lấy lòng, nàng cũng sẽ không nhận được chút ưu ái nào từ hắn.
Hắn chỉ như một bậc trưởng bối bao dung, cho dù thể hiện mặt khoan dung thì cũng chỉ ở tư thế người lớn không chấp nhặt với nàng, chứ không phải là yêu thích thật lòng.
Xác nhận rằng mình cũng không có tài năng gì trong chuyện quyến rũ người khác.
Tri Ngu đành phải thay đổi suy nghĩ, thay vì nghĩ nhiều thủ đoạn vô ích, chi bằng trực tiếp hơn, chỉ cần đạt được mục đích là được.
Còn quá trình câu dẫn người khác, rõ ràng là không phù hợp với nàng rồi.
Thế là đến lần Thiên tử đồng ý dạy nàng đánh cờ tiếp theo, hai người đang ở một lầu các bên cạnh bờ sông.
Trên lầu gió nhẹ hiu hiu, xa xa mặt hồ xanh biếc lấp lánh dưới ánh mặt trời, đánh cờ trong khung cảnh trang nhã như vậy, tâm trạng rõ ràng tốt lên rất nhiều.
Hôm đó Tri Ngu thua ba ván trên thuyền, Thẩm Dục hứa sẽ bù cho nàng ba ván, hôm nay chính là ván thứ ba.
Tri Ngu thỉnh thoảng nói vài câu chuyện phiếm với hắn, nhưng người nam nhân lại rất ít khi cất lời, dường như không có tiếng nói chung với một nữ tử ở độ tuổi này, cũng không hề nhắc đến chuyện tương lai.
Điều này có nghĩa đây có thể là cơ hội cuối cùng của Tri Ngu.
Hôm nay là ngày nghỉ, Thiên tử mặc thường phục, cho nên khí chất khiến người ta e sợ rõ ràng giảm đi rất nhiều.
Chỉ là sau khi uống cạn một tách trà, dường như Thẩm Dục cảm thấy buồn ngủ, sau khi ván cờ kết thúc liền bảo Tri Ngu tự mình rời đi.
“Trẫm nghỉ ngơi ở đây một lát, ngươi xuống dưới lầu thì bảo người đưa ngươi trở về.”
Trái tim Tri Ngu đập ngày càng nhanh, trong miệng vẫn ngoan ngoãn đáp một tiếng “Vâng.”
Nam nhân xoa xoa thái dương, dường như càng cảm thấy buồn ngủ, chỉ cụp mắt tự mình vào giường nghỉ ngơi.
Tri Ngu ngồi yên lặng tại chỗ gãy bàn cờ đợi một lát, sau đó mới vén rèm bước vào.
Khi còn cách giường một đoạn, nàng khẽ gọi một tiếng “Bệ hạ.”
Bước đến gần, nàng gọi mấy tiếng mà đối phương vẫn không có phản ứng nào, lúc này Tri Ngu mới thầm nói câu xin lỗi trong lòng.
Lúc nãy nàng chủ động dâng trà đã bỏ thuốc mê vào, đối phương lại không hề đề phòng chút nào.
Có thể thấy Thiên tử thật sự là một người tốt, nên mới dễ dàng bị một tiểu cô nương như nàng lừa gạt như vậy.
Tri Ngu biết rõ mình đang làm một việc xấu, nhưng cũng không định quay đầu.
Chỉ cần có liên quan đến vị này trong cung, dù không thể làm phi tần của hắn, nàng tự nguyện nương nhờ cửa Phật để thoát khỏi mọi khó khăn và nghịch cảnh hiện tại.
Trừ việc phải lợi dụng vị Thiên tử duy nhất đối xử tốt với nàng trong cung này ra… Tri Ngu không tránh khỏi cảm thấy hổ thẹn.
Nhưng thời gian không còn nhiều, nàng làm theo các bước đã nghĩ sẵn, sau đó cố nén ý định lùi bước, lần lượt cởi bỏ đai lưng và vạt áo của nam nhân.
Y phục của nam nhân chồng hết lớp này đến lớp khác, sau khi cởi bỏ, phía dưới là một cơ thể cường tráng chưa từng được người khác nhìn thấy, khiến Tri Ngu càng đỏ mặt, không khỏi rời tầm mắt đi chỗ khác.
Nhưng điều khó khăn hơn là, còn phải cởi bỏ phần còn lại của đối phương… chỉ sau khi hoàn thành tất cả những việc cực kỳ khó khăn này, Tri Ngu mới nhìn thấy những thứ không phù hợp.
Nàng khẽ nhắm mắt, đưa bàn tay nhỏ nhắn mềm mại chạm vào.
Thiếu nữ gần như toát mồ hôi lạnh, lúc này lại tỉ mỉ làm theo những gì trong sách và ma ma đã nói, thử nghiệm từng bước một.
Nhưng rất nhanh, điều mà Tri Ngu tưởng chừng không có gì khó khăn lại lập tức khiến nàng sững sờ.
…
Cũng may Tri Ngu chỉ cần một kết quả giả dối, quy trình cũng không cần thiết lắm…
Thậm chí nàng không nghĩ ngợi gì mà lập tức từ bỏ thao tác gần như không thể hoàn thành, quay sang ngượng ngùng hơn nữa cởi bỏ tất cả quần áo trên người.
Sau khi chui vào bên cạnh đối phương, hai người gần như đã tr*n tr**.
Khi chơi cờ đã gần hoàng hôn, đợi Tri Ngu bận rộn xong xuôi, trời đã tối hẳn.
Cơ thể nàng được người bên cạnh ủ ấm áp.
Toàn thân đẫm mồ hôi, cứ như thể vừa trải qua chuyện gì đó, đầy vẻ ám muội.
Thấy thuộc hạ vẫn chưa lên hỏi han, nàng đang định làm vỡ bình hoa để gây tiếng động thì chợt nghe thấy một giọng nói trong trẻo vang lên phía sau đầu.
“Ngươi là ai?”
Lúc này, trời đã tối sầm.
Nếu không thắp đèn, căn bản không thể nhìn rõ mặt nhau.
Mà Thẩm Dục ở phía sau nàng cũng vào lúc không nên tỉnh nhất, hé đôi môi mỏng manh, rành mạch tra hỏi.
Giọng nam nhân không hề mơ hồ, đúng như đang chất vấn một thần tử phạm lỗi trên triều đình, từng lời rõ ràng chất vấn đều khiến người ta như có gai đâm sau lưng.
Thiếu nữ với tấm lưng trần trắng nõn đang tựa sát vào lòng hắn bỗng cứng đờ.
Đầu óc nàng gần như trống rỗng trong chốc lát, chỉ nghĩ rằng thuốc mê lúc nãy quá nhẹ, lại hết tác dụng nhanh đến vậy.
Nàng vốn định để thuộc hạ xông vào bắt gặp bọn họ, đến lúc đó sẽ do thuộc hạ giải thích…
Dù sao nàng chưa bao giờ nghĩ đến việc phải tự mình biện giải trước mặt vị Thiên tử này.
Khi đó, nếu những lời giải thích có quá nhiều sơ hở mà bị hắn nhìn thấu, Tri Ngu chỉ sợ mình sẽ xấu hổ đến tột cùng.
Tri Ngu chần chừ không chịu mở lời, ngược lại còn muốn lập tức giơ tay đánh rơi đồ vật bên ngoài, để người khác xông vào.
Nhưng trước đó, cằm nàng bỗng dưng bị một bàn tay nâng lên.
Trong bóng tối, rõ ràng không nhìn thấy gì.
Thế nhưng dường như nàng nghe thấy tiếng cười khẽ thoáng qua của nam nhân vốn ít khi cười.
Bàn tay nàng vừa chạm vào bề mặt bình hoa lạnh lẽo, còn chưa kịp dùng sức đẩy đổ, thì trên môi chợt phủ lên một hơi thở mềm mại, nóng bỏng.
Chiếc lưỡi thô ráp mạnh mẽ xâm nhập vào khuôn miệng mềm mại của thiếu nữ, không chút kiêng nể, xông vào khoang miệng ẩm ướt của nàng để chiếm đoạt.
Thậm chí cả tiếng rên run rẩy của Tri Ngu cũng bị nuốt trọn không còn sót chút nào.