Tác Thành Cho Phu Quân Với Bạch Nguyệt Quang Của Hắn

Chương 147

Khi quyền chủ động rơi vào tay nam nhân, mọi thứ đều thay đổi.

Cho đến khi kết thúc, hàng mi của thiếu nữ ướt đẫm, nàng chỉ nghĩ mục đich của mình cuối cùng đã hoàn thành, đang chuẩn bị với tay nhặt y phục lên thì lại bị đối phương nắm lấy mắt cá chân kéo về.

Tri Ngu không thể tin nổi mở to mắt, theo bản năng thốt ra một tiếng “Đừng mà”.

Nàng vừa mới nói nhỏ hai chữ đó đã lập tức che miệng lại, không chắc đối phương có nghe thấy không…

Bởi vì cùng lúc nàng kêu lên “Đừng mà”, đối phương cũng đã trở lại một lần nữa.

Khiến nàng chỉ có thể nghẹn ngào nuốt xuống những âm thanh run rẩy vừa rồi, hoàn toàn không kịp để tâm.

Nhìn thấy đêm đã khuya, rốt cuộc Tri Ngu không thể chịu nổi được nữa…

Nàng chỉ có thể trong lúc mơ màng sờ thấy số thuốc bột còn lại giấu trong váy áo, đổ hết vào nắp trà dự phòng trên đầu giường.

Trên giường muốn lừa nam nhân uống nước, ngoại trừ dùng miệng đút cho hắn thì không còn cách nào khác.

Dường như nam nhân khẽ cười một tiếng, nhưng vẫn há miệng nuốt lấy trà và những thứ khác được đưa từ cái miệng nhỏ của nàng…

Uống sạch không còn một giọt.

Một nắp đầy ắp, lần này đối phương ngủ say rồi, e rằng dù nhà có sập cũng không tỉnh lại.

Mặc dù vậy, bản thân Tri Ngu cũng khó tránh khỏi bị nhiễm một phần dược tính, chỉ có thể gắng gượng giữ lấy ý thức mặc từng món đồ vào.

Sau khi trở về, Tri Ngu ngủ một mạch đến chiều hôm sau.

Khi tỉnh dậy, chỉ cảm thấy cổ họng khô rát như lửa đốt.

Nàng gắng gượng ngồi dậy tự rót trà lạnh uống, lúc này tỳ nữ bên ngoài nghe thấy động tĩnh của nàng, khẽ hỏi: “Cô nương, nô tỳ có thể vào không?”

Có lẽ vì trước đó vẫn luôn bị Hương Mạt âm thầm phản bội, nên Tri Ngu cũng không tin tưởng tỳ nữ mới lắm.

Nhưng tỳ nữ này rất tinh ý, biết Tri Ngu sẽ để ý tỳ nữ vượt qua phép tắc, cho nên chưa bao giờ vượt quá bổn phận dù chỉ một ly.

Đợi thiếu nữ trong phòng khẽ căn dặn cho vào, Tịch Quế mới bước vào rót đầy trà trong ấm một lần nữa.

Nàng ta vừa làm việc vừa liếc đánh giá thiếu nữ sau rèm, đột nhiên nghe thấy đối phương hỏi thăm về thời gian.

“Trong thời gian ta nghỉ ngơi, Thái hậu và Thái tử bên kia… có ai tìm ta không?”

Tịch Quế báo canh giờ xong khẽ lắc đầu nói: “Không có, tuy cô nương ngủ hơi lâu một chút, nhưng cũng coi như yên ổn, nhưng Lương đệ có sai người tìm cô nương.”

Tri Ngu nghe nói lại có người lấy danh nghĩa Lương đệ của Thái tử đến tìm mình, theo bản năng nheo mắt lại, thậm chí còn nghi ngờ Thái tử lại giở trò cũ.

Nhưng sau khi Tịch Quế nói rõ ràng, nàng mới phát hiện lần này khác với lần trước.

Bên Lương đệ phái người đến tìm nàng, người đó có mang theo tín vật, hơn nữa còn nói là chuyện cực kỳ khẩn cấp.

Tri Ngu biết rằng trong chuyện này chỉ cần không cẩn thận sẽ mắc lừa, nhưng nghe nói bằng hữu của mình có việc gấp muốn tìm mình, nàng vẫn không kìm được lập tức xuống giường thay đồ đi gặp đối phương.

Chờ đến khi Tri Ngu ăn mặc chỉnh tề vội vàng đến Đông cung, thái giám của Đông cung thấy nàng thì theo bản năng tiến lên cười nói: “Cô nương đến thăm Thái tử điện hạ thay Thái hậu nương nương phải không?”

Gã ta vừa nói vừa định dẫn đường phía trước, dẫn Tri Ngu đến phòng Thái tử.

Tri Ngu nghĩ nếu mình từ chối vào lúc này, e rằng truyền đến tai Thái hậu lại bị giáo huấn một trận, nên không tránh khỏi việc phải đi thăm Thái tử trước.

Nhưng khi nàng đi theo thái giám, nàng phát hiện Thái tử trông hoàn toàn khác so với lần gặp trước.

Lần này thoạt nhìn mặt đối phương xanh xao trắng bệch, trông chẳng giống giả vờ chút nào.

Trong lòng Tri Ngu thoáng qua một tia ngạc nhiên, nhưng thái giám bên cạnh vẫn thoải mái cười nói: “Cứ theo tình hình hiện tại mà xem, chậm nhất là cuối tháng này, chắc phía Thái hậu sẽ nói chuyện ổn thỏa với Bệ hạ, ban hôn cho người và Thái tử điện hạ để xung hỉ.”

Tri Ngu nghe thấy lời này lập tức thu ánh mắt lại, trong lòng ngập tràn lo lắng, càng không còn suy nghĩ quan tâm đến sắc mặt Thái tử nữa.

Sau khi lãng phí khoảng một khắc thời gian ở chỗ Thái tử, đợi Tri Ngu đến chỗ Cố Yên thì Cố Yên đã sớm biết tin nàng đến Đông Cung, liền cho người chuẩn bị trà nước.

Lần này Cố Yên không còn giận dỗi với Tri Ngu ngay khi gặp mặt, nhưng ánh mắt nàng ta lướt qua Tri Ngu lại có vài phần kỳ lạ.

Cố Yên ra lệnh cho tất cả mọi người trong phòng ra ngoài, chỉ để lại một mình Tri Ngu, đảm bảo không có người thứ ba nghe trộm mới chậm rãi mở miệng.

“Nghe nói lần trước Thái tử từng lấy danh nghĩa của ta muốn lừa ngươi đến đây?”

Tri Ngu trả lời: “Có chuyện như vậy…”

“Nhưng ta không đi, hơn nữa chuyện này cũng chưa từng xác nhận trực tiếp với Thái tử, có thể giữa chừng có hiểu lầm gì đó…”

Đây không phải là Tri Ngu muốn nói đỡ cho Thái tử, mà là lúc này bụng của Cố Yên đã to lớn, thực sự khiến người ta không dám nói lung tung.

Là bằng hữu của nàng ta, đương nhiên Tri Ngu có thể chịu đựng mọi cảm xúc cực đoan do mang thai và những lời nói tổn thương trong thời gian này.

Thế nhưng Tri Ngu vừa nói xong, Cố Yên nhìn nàng một cách khó nói.

“Ngươi che giấu cho hắn ta làm gì? Thái tử là người như thế nào, sao ta lại không biết?”

Cố Yên tiếp lời như thể nhớ ra điều gì, ngữ điệu thờ ơ: “Hôm đó ngươi đi đưa canh cho Thái tử, vừa hay ta đi ngang qua cửa sổ.”

Ngụ ý là có lẽ những lời Thái tử ép buộc Tri Ngu gả cho hắn ta, nàng ta cũng nghe thấy được?

Tri Ngu không khỏi cứng đờ: “Vì sao ngươi không vào?”

Cố Yên nói: “Bởi vì ta buồn nôn.”

“Ta thấy Thái tử quá ghê tởm, nghe thôi đã nôn rồi, nhìn thấy hắn ta chắc còn không chịu nổi hơn.”

“Nhưng A Ngu, giờ tình hình khác rồi.”

Cố Yên nói đến đây, đột nhiên thay đổi ngữ điệu, vẻ mặt ngày càng không tự nhiên.

“Hiện giờ ta đã khác với trước đây, ngược lại còn hy vọng ngươi gả cho Thái tử…”

Khi nàng ta nói ra câu này, biết rằng lời này sẽ khiến thiếu nữ kinh ngạc đến mức nào.

Thế nên Cố Yên không đợi Tri Ngu chất vấn gì, liền buông xuôi, cũng không còn quanh co chút nào.

“Ta đã hạ độc Thái tử, Thái tử sẽ không còn sống được mấy nữa.”

Nhiều người, bao gồm cả đạo trưởng tung tin đồn, đều biết Thái tử đang giả bệnh, ngay cả bản thân Thái tử cũng nghĩ rằng những loại thuốc giả vờ yếu ớt đó đang tạo ra hiệu quả chân thực.

Nhưng họ không biết rằng Thái tử thực sự sắp không xong rồi.

Trước đây Cố Yên không muốn Tri Ngu gả cho Thái tử là vì nàng ta không muốn có bất kỳ xung đột lợi ích nào với Tri Ngu, cũng không muốn Tri Ngu gả cho một người có tính cách tệ bạc như Thái tử.

Hiện tại nàng ta hy vọng Tri Ngu gả cho Thái tử, lại là vì những việc làm bốc đồng dẫn đến đường cùng, nàng ta rất rõ ràng trên đời này ngoài Tri Ngu ra sẽ không có ai giúp nàng ta.

Nếu như đổi lại là người khác làm Thái tử phi, nhất định sẽ phát hiện Thái tử trúng độc, như vậy sẽ có khả năng tra ra là Cố Yên.

Nhưng…

“Nếu là A Ngu gả cho Thái tử, A Ngu sẽ giúp ta che giấu, sẽ đảm bảo ta và đứa bé trong bụng an toàn vô sự, đúng không?”

Sau khi Tri Ngu nghe nàng ta kể lại toàn bộ quá trình thì gần như không thể tin nổi.

Cố Yên lại v**t v* bụng bầu, trong giọng nói lộ ra tia nghẹn ngào khó nhận ra.

Khi nàng ta làm việc đó tàn nhẫn bao nhiêu, bây giờ lại sợ hãi bấy nhiêu.

“A Ngu, ngươi giúp ta…”

Dường như nàng ta đã đặt hết hy vọng cuối cùng vào Tri Ngu.

Khi Cố Yên vươn tay nắm lấy Tri Ngu, những ngón tay run rẩy vì sợ hãi của nàng ta đã khiến Tri Ngu hiểu rõ điều này.

Về sau không có Thái tử, đứa bé trong bụng Cố Yên, và Tri Hư, ba người họ sống trong phủ Thái tử sẽ rất tự tại… Đây đã là kết cục tốt nhất mà Cố Yên có thể nghĩ ra.

Sau khi Tri Ngu rời khỏi chỗ Cố Yên, cả người vẫn còn hơi hoảng hốt, chỉ cảm thấy chuyện này quá lớn, khiến nàng  nhất thời không thể tiêu hóa được.

Trên đường trở về, hai chủ tớ Tịch Quế và Tri Ngu đều thấy hôm nay trong cung có rất nhiều người ra vào, dường như trong cung đang điều tra cái gì đó.

Nhưng trong lòng Tri Ngu giữ một phần cẩn trọng, không trực tiếp hỏi thăm ở bên ngoài mà sau khi trở về, lại để Tịch Quế một mình ra ngoài đi dạo.

Đợi Tịch Quế trở về sau nửa canh giờ, kể lại chuyện bên ngoài.

“Nói ra thì cũng là một chuyện không lớn cũng không nhỏ…”

Tịch Quế nói một cách thần bí: “Nghe nói hôm qua bệ hạ nghỉ ngơi trong lầu các, hình như có cung nữ đã leo lên giường của người…”

Ngón tay Tri Ngu đang nắm tách trà khẽ run lên, không giữ vững được ly trà liền đổ vào ống tay áo.

Tịch Quế giật mình, vội vàng tiến lên giúp đỡ, kết quả liền nhìn thấy dấu vết dưới ống tay áo của thiếu nữ.

Đó là một vòng vết bầm xanh tím trên làn da trắng như tuyết.

Nếu không có dấu vân tay, có lẽ Tịch Quế sẽ không nảy sinh những suy nghĩ không nên có, cũng sẽ không hoang đường mà nghĩ rằng, đêm qua có phải có người đã lẻn vào khuê phòng của cô nương không… Sau khi cảm xúc hưng phấn của đối phương lên đến đỉnh điểm, lập tức nắm chặt lấy cổ tay trắng nõn của thiếu nữ, khiến lớp da mềm mại của thiếu nữ chỉ cần chạm nhẹ cũng để lại dấu vết, lập tức bầm tím…

Trông có vẻ như đã bị chà đạp không nhẹ.

Tri Ngu phát hiện cảnh này liền vội vàng kéo ống tay áo lại, bảo Tịch Quế ra ngoài.

Trong lòng nàng không để tâm đến sơ hở này, chỉ nghĩ rằng khi mình rời đi đêm qua, thái giám đang ngủ gật bên ngoài, nên lúc đó nàng chỉ lo rời đi mà không làm phiền bọn họ.

Hiện giờ nghĩ lại, nàng hoàn toàn có thể thay đổi lời nói của mình rằng mình đã rời đi từ sớm…

Dù sao, nếu Tri Ngu thay đổi ý định cần gả cho Thái tử để che giấu cho Cố Yên, thì… nàng cũng không có lý do gì để tiếp cận Thiên tử nữa.

Muốn vạch rõ ranh giới với Thiên tử vốn dĩ không có gì khó khăn.

Bởi vì trong mắt người ngoài, Thiên tử dường như chỉ coi Tri Ngu như một vãn bối mà thôi.

Mà trước mắt, chỉ cần tìm cách vạch rõ ranh giới giữa mọi chuyện không nên xảy ra đêm qua với bản thân là được.

Quả thật, chuyện này nói khó không khó, nói dễ… e rằng cũng chẳng đơn giản.

Rất nhanh, những người phụ trách đã điều tra đến Tri Ngu vào ngày hôm sau.

Đối phương hỏi Tri Ngu một vài câu hỏi.

Sống lưng Tri Ngu cứng đờ, nhưng vẻ mặt lại giả vờ như không có chuyện gì, thản nhiên trả lời.

Tịch Quế ở bên cạnh lại tinh mắt nhìn thấy vết bầm tím trên cổ tay áo của cô nương đã được che đi bằng phấn, trong mắt nàng ta không khỏi thoáng qua một tia kinh ngạc.

“Hôm qua bệ hạ nói buồn ngủ, muốn vào trong phòng nghỉ ngơi một lát, bảo ta tự rời đi…”

Tri Ngu như nghĩ đến điều gì, chậm rãi bổ sung: “Nói ra thì, khi ta rời đi vốn muốn tìm người đưa ta về, nhưng không ngờ hạ nhân các ngươi không có ở đó, có khi là đang chợp mắt một lát, hoặc đang làm chuyện khác…”

Những lời chưa nói ra, rõ ràng là đang ám chỉ sự thiếu trách nhiệm của họ.

Con người không ai hoàn hảo, canh giữ cửa cả ngày, ngủ gật một chút là chuyện quá đỗi bình thường.

Thiên tử gặp phải thường cũng sẽ không so đo gì cả, chỉ cần có thể kịp thời làm việc là được.

Nhưng tiếc tay, hôm qua đã xảy ra chuyện.

Vậy thì truy cứu ra, trong lòng ai cũng chột dạ, ai dám đảm bảo mình đã nhìn chằm chằm canh giữ suốt toàn bộ quá trình, không bỏ sót một bóng người nào?

Đương nhiên thái giám cũng không dám tra hỏi quá mức, dù sao Tri Ngu cũng là một tiểu chủ tử, nếu không cần thiết, không cần phải đắc tội.

Thái giám hỏi những câu khác theo lệ, nói với Tri Ngu: “Nếu như còn điều tra ra được cái gì, đến lúc đó sẽ lại phái người đến tìm cô nương hỏi thăm, mong cô nương phối hợp.”

Tri Ngu khẽ nói: “Đương nhiên rồi.”

Nói xong, liền bảo Tịch Quế tiễn người.

Sau khi Tịch Quế tiễn người rời đi, quay về thấy Tri Ngu đang ngồi thất thần trên ghế, một tay lặng lẽ đặt lên cổ tay, dường như đang do dự điều gì đó.

Tịch Quế nhìn chằm chằm một lát, lúc này mới tỉ mỉ ngắm nhìn đôi môi đỏ mọng, hàm răng trắng ngần, vẻ đẹp tựa hoa, dung nhan tựa nguyệt của thiếu nữ. Hơn nữa hôm nay nàng mặc một bộ váy lụa thêu hoa mẫu đơn màu hồng khói, cả người như một bông mẫu đơn nhỏ trong cơn mưa xuân rả rích, bị những giọt nước nhẹ nhàng rơi lên, những cánh hoa mềm mại, mỏng manh đến độ sắp tan chảy, khiến người ta không thể rời mắt.

Tịch Quế nghĩ, thiếu nữ không chỉ xinh đẹp, mà còn dễ khiến người ta nảy sinh lòng thương yêu, cho nên…

Mới khiến vị Thiên tử vốn luôn trưởng thành và điềm đạm kia cũng không thể kiềm chế được ư?

Tịch Quế tiến lên nói: “Hình như hôm qua cô nương nửa đêm mới về…”

Thiếu nữ nghe vậy lập tức ngẩng hàng mi lên.

Tịch Quế ngay lập tức quỳ xuống đất.

“Nô tì sẽ không nói ra đâu, bởi vì… nô tì không muốn làm cung nữ, cũng không muốn sau khi đủ hai mươi lăm tuổi bị đuổi ra khỏi cung để làm dân thường…”

Tịch Quế cắn răng nói: “Nô tì muốn… thay cô nương nhận chuyện đêm hôm đó, như vậy, nô tì có thể trở thành phi tần của Hoàng đế.”

So với thê tử của người giàu, thê tử của quan lại, e rằng không bằng phi tần của Thiên tử rạng rỡ chói mắt.

“Hiện tại cô nương khổ não như vậy, chi bằng nhường cơ hội này cho nô tì, giúp nô tì thành toàn, sau này nô tì nhất định sẽ báo đáp cô nương!”

Tịch Quế quỳ trên đất, lời lẽ chân thành.

Tri Ngu nắm chặt đầu ngón tay, tâm trạng khá rối bời.

Thế nên không quá hai ngày, khi thái giám lại tìm đến tận cửa, đưa ra một viên ngọc châu hỏi Tri Ngu, vật này có phải của nàng không, Tịch Quế liền ra mặt nói là của nàng ta.

Thái giám khá ngạc nhiên.

Hôm đó Tịch Quế cũng đã đến lầu các, nhưng vì Tri Ngu trong lòng đề phòng tỳ nữ, luôn không cho phép nàng ta hầu hạ ở gần, nên nàng ta đã rời đi không lâu sau đó, giữa chừng còn quay lại hai lần, cuối cùng vẫn là Tri Ngu vì thuận tiện hành sự nên bảo nàng ta lặng lẽ rời đi.

Tịch Quế là một người thông minh, cảm thấy cô nương có việc cần làm, nên cố ý không chào hỏi những người hầu khác mà lặng lẽ rời đi.

Tóm lại, trong hoàn cảnh trùng hợp, không ai có thể khẳng định, người ở lại lầu các đến cuối cùng hôm đó là ai.

“Nô tì cũng sợ ảnh hưởng đến thanh danh chưa thành gia lập thất của cô nương, cho nên… cho nên vẫn luôn giấu kín không nói…”

Tịch Quế trước mặt người ngoài quỳ xuống dập đầu với Tri Ngu nói: “Nô tì có lỗi với cô nương, là nô tì đã làm cô nương mất mặt.”

Thái giám nhìn chằm chằm hai chủ tớ họ, vẻ mặt kinh ngạc bất định.

“Vẫn xin cô nương tự mình trả lời đi, chuyện này… nô tài cũng không biết phải trả lời thế nào.”

Dù sao trước mắt Tri Ngu có thể là Thái tử phi tương lai, nếu tin tức này từ miệng hạ nhân bọn họ nói ra, dù không bị bịt miệng đánh chết, e rằng cũng khó tránh khỏi một trận tai họa.

Để không ảnh hưởng đến thanh danh trong sạch của thiếu nữ, đương nhiên tự mình nàng trả lời vẫn thoả đáng hơn.

Trong đại điện tràn ngập hương long diên hương, đợi khi các thái giám đều lui xuống, chỉ còn lại một mình Tri Ngu ở lại trong điện để bẩm báo với nam nhân.

Sau khi Tri Ngu hành lễ, vẫn không dám ngẩng đầu nhìn thẳng, chỉ với giọng điệu như thường ngày, trước tiên đề cập đến chuyện của Thái tử.

“Thái tử bệnh nặng tiều tụy, Thái hậu cũng từng bàn bạc với thần nữ… thần nữ thấy không đành lòng, nên hai hôm nay đã nghĩ thông suốt, nguyện ý gả cho Thái tử sớm hơn.”

Thiên tử không đáp lời, chỉ lấy ra viên ngọc châu, hỏi Tri Ngu: “Đây là cái gì?”

Tri Ngu ngước mắt lướt qua một cái, khẽ nói: “Là đồ vật của thần nữ, nhưng đúng thật lúc đầu của thần nữ, sau đó tặng cho tỳ nữ.”

Chủ tử ban thưởng đồ cho hạ nhân, đây gần như là chuyện thường ngày, không có gì đáng ngạc nhiên.

Đương nhiên nam nhân không thể đưa ra bất kỳ nghi vấn nào về việc này.

Thẩm Dục nghe xong lời nàng, dường như cũng không có phản ứng quá lớn.

Đặc biệt là dáng vẻ ngồi trên long ỷ, vẻ trầm ổn này của hắn càng khiến người ta không thể liên tưởng đến nam nhân đêm hôm đó đã gần như thô bạo ép nàng vào cột giường…

Hắn v**t v* chiếc nhẫn ngọc trên ngón tay, giọng điệu nhàn nhạt nói: “Vậy được…”

“Đêm nay để tỳ nữ kia tới, hầu hạ trẫm một lần nữa.”

Thấy thiếu nữ nghe xong càng cứng đờ, Thẩm Dục vẫn như thường lệ dịu dàng hỏi nàng: “Sao vậy, nha đầu có ý kiến gì với chuyện này sao?”

Tri Ngu nắm chặt vạt áo, vội vàng lắc đầu: “Tịch Quế có thể… có thể được bệ hạ sủng hạnh là phúc khí của nàng ấy.”

Bình Luận (0)
Comment