Tác Thành Cho Phu Quân Với Bạch Nguyệt Quang Của Hắn

Chương 152

Thời điểm Tri Ngu tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm ngủ trên một tấm lông chồn trắng cực kỳ xa hoa.

Lúc này, tỷ muội tốt của nàng, Triệu tiểu thư, nữ nhi của Triệu Biên Tu, đang cuộn chiếc roi da trong tay và giục nàng nhanh lên.

Tri Ngu mơ mơ màng màng thức dậy theo tiếng thúc giục của nàng ấy, bị đối phương kéo vào hậu viện, rồi nàng nhìn thấy hai đứa trẻ đang thoi thóp sau những trận đòn roi.

Hai đứa trẻ chưa lớn hẳn, toàn thân đầy vết máu, tiểu cô nương nhỏ hơn nhắm chặt hai mắt, dường như vẫn còn thoi thóp hơi thở cuối cùng.

Thiếu niên lớn hơn cũng ngã trên mặt đất, thân hình gầy gò vẫn đang run rẩy.

Sự ngây ngô bối rối trong đầu Tri Ngu bỗng chốc tan biến dưới sự tác động của cảnh tượng này.

Nàng không hiểu mình và Triệu tiểu thư này đang làm gì…

Triệu tiểu thư liếc nhìn nàng, giọng điệu rất không hài lòng: “Hôm nay ngươi còn chơi nữa không?”

“Không đúng…”

“Sao trạng thái hôm nay của ngươi hơi khác so với mọi khi vậy?”

Triệu tiểu thư mê man hỏi: “A Ngu, ngươi sao vậy?”

Tri Ngu nhận ra nàng ấy vẫn luôn nói chuyện với mình, chợt bừng tỉnh.

Ánh mắt nàng vẫn còn mơ hồ, miệng cũng chậm rãi trả lời: “Không sao… hôm nay hơi choáng đầu…”

Triệu tiểu thư thấy vậy không khỏi mất hứng, may mà hôm nay đã trút giận đủ rồi, lập tức ném cây roi cho người hầu.

“Chán thật, vậy lần sau lại đến vậy.”

Đợi đối phương rời đi, thiếu niên trên mặt đất dường như cố gắng tích góp chút sức lực, bò đến trước mặt tiểu cô nương, gắt gao bảo vệ đối phương.

Tri Ngu cầm chiếc roi trong tay, đầu óc vẫn trống rỗng không có ký ức gì, đành phải ra lệnh cho người bên cạnh, bảo bọn hắn bế tiểu cô nương kia đến y quán kiểm tra.

Nhưng thiếu niên đó lại đề phòng rất cao, kiên quyết bảo vệ muội muội mình.

Tri Ngu nhìn những giọt máu nhỏ giọt trên người tiểu cô nương rất sốt ruột, đúng lúc này không biết từ đâu một nha đầu xông ra, đưa tay kéo phắt thiếu niên sang một bên.

“Đồ không biết điều, chủ tử đã cho ngươi thể diện mà còn không cần, mày tiện hay không tiện?”

Nàng ấy túm tóc đối phương, vung tay tát một cái thật mạnh, khiến thiếu niên choáng váng, đồng thời cũng khiến Tri Ngu đứng một bên sững sờ.

Nha đầu này và hai đứa bé dưới đất ăn mặc giống nhau, cùng những vết thương chồng chất, hiển nhiên đều là con mồi bị người khác tra tấn để mua vui.

Thế nhưng hành động tàn ác, tưởng chừng như hành động nối giáo cho giặc lại thành công kéo được cánh tay đang bám chặt của thiếu niên ra, giúp người hầu lập tức bế tiểu cô nương bị thương lên.

Lúc này cuối cùng Tri Ngu cũng mơ hồ nghĩ ra được chút ngữ khí của nguyên chủ nên có, nàng chậm rãi nói: “Nếu không muốn chữa thì thì thôi, bỏ lỡ cơ hội rồi, sau này ta sẽ không cho thêm nửa lạng bạc nào nữa.”

Thiếu niên đang điên cuồng giãy giụa bỗng nhiên khựng lại.

Đương nhiên cậu thà chết cũng không muốn nhận sự đền bù từ nữ tử độc ác này…

Nhưng mà… nhưng mà…

Đừng nói là bạc, ngay cả đồng xu cậu cũng không có nửa mảnh, nói gì đến việc cứu sống muội muội mình…

Cuối cùng, Tri Ngu đã sai người đưa cả thiếu niên và muội muội cậu đến y quán.

Lúc này, nha đầu kia mới tiến lên phía trước nói: “Chủ tử, người nhìn xem, hai người kia đánh một trận là biết điều hơn nhiều rồi đấy.”

Dường như tiểu nha đầu bẩm sinh đã có khả năng làm chó săn, khiến Tri Ngu không hiểu sao lại… hơi không chống đỡ nổi.

Tri Ngu hỏi nàng ấy: “Ngươi tên là gì?”

Tiểu nha đầu với khuôn mặt lấm lem, nhưng đôi mắt lại sáng ngời trong suốt: “Nô tì tên là Nhứ Nhứ.”

Nàng ấy chủ động bắt đầu tự giới thiệu với Tri Ngu: “Nô tỳ vừa sinh ra phụ mẫu đã chê nữ nhi có bàn tay chữ nhất là xui xẻo, nghe nói rất dễ khắc chết người khác, sau này nô tỳ theo bên cạnh người có thể giúp người đánh người, đánh ai người đó đoản mệnh.”

Tri Ngu: “…”

Thân thế bi thảm như vậy mà cũng có thể bịa ra thành ưu điểm…

Thậm chí nàng cảm thấy nếu là người có tính cách như nguyên chủ, hẳn sẽ rất động lòng?

Sau đó, không đợi Tri Ngu lên tiếng, Nhứ Nhứ đã nhận lấy cái ghế đẩu kê chân từ tay người hầu, dùng tay áo lau sạch sẽ rồi đặt trước xe ngựa, nói với Tri Ngu: “Cô nương mau lên xe, ở đây nắng lớn, kẻo làm cháy sạm làn da mềm mại xinh đẹp của cô nương.”

Cuối cùng thiếu nữ không từ chối sự tiến cử của tiểu nha đầu, bởi đối phương dù thân thể đầy vết thương vẫn phải gượng cười nịnh nọt, có thể thấy cũng là một người đáng thương.

Chỉ là khi trở về phủ, Tri Ngu nhìn căn phòng hoàn toàn xa lạ, tự nhiên lại thất thần một lúc, nghi ngờ liệu mình có phải đã sinh ra ảo giác không?

Nàng không có bất kỳ ký ức nào về bản thân mình, cũng không biết tại sao tự dưng lại mất đi ký ức…

Sở dĩ nghi ngờ mình không phải là nguyên thân, là vì một số đoạn ký ức vụn vặt trong cơ thể này, khiến nàng cảm thấy mình và nguyên thân có tính cách ác liệt hoàn toàn không giống nhau.

Nhưng trước khi nhớ lại hoàn toàn mọi chuyện, Tri Ngu cũng không dám xác nhận rốt cuộc mình có phải là nguyên thân hay không.

Khi dùng bữa tối, nam nhân trung niên trên bàn vô cùng cưng chiều nàng, không cần người hầu bên cạnh mà còn tự tay gắp cho nàng một bát nhỏ đầy tôm, rồi lúc này mới rửa tay sạch sẽ vừa gắp thức ăn vừa dặn dò nàng.

“Bình thường con có thể đùa giỡn trước mặt người nhà cũng được, nhưng tuyệt đối không được ra ngoài làm điều ác.”

Tri Ngu nghe ông đột nhiên nhắc đến chuyện này, nghi ngờ liệu ông có biết chuyện hôm nay nàng cùng các tiểu thư khác ra ngoại thành hành hạ người khác không…

Thế rồi đối phương lại gắp một miếng rau xanh cho nàng, khen ngợi: “Thấy hôm nay A Ngu không làm điều xấu, thưởng cho con món rau phụ thân yêu thích nhất.”

Tri Ngu: “…… Tạ ơn phụ thân.”

Có lẽ vì đối phương cũng là người có tính cách thô kệch, dù hôm nay Tri Ngu kiệm lời và không nổi giận vô cơ, ông cũng không hề nghi ngờ thiếu nữ trước mặt không phải nữ nhi của mình.

Sau bữa tối, huynh trưởng của Tri Ngu mới đến muộn.

Y đã dùng bữa ở bên ngoài, vừa về đến là đi thẳng đến chỗ Tri Ngu, lấy từ trong túi ra một chiếc trâm cài tóc đưa cho nàng.

“Này, chiếc trâm Hỉ Thước ngậm ngọc châu mà muội muốn, ca ca đã mang về cho muội rồi.”

Tri Ngu cúi đầu nhìn chiếc trâm cài tóc xinh đẹp, trong đầu vẫn không có bất kỳ ấn tượng nào.

Tri Tùy hỏi nàng: “Sao vậy, đột nhiên muội lại không thích nữa?”

Tri Ngu cố gắng kìm nén sự bối rối ngày càng tăng, sợ mình nói nhiều sẽ sai nhiều, đành nói: “Không có, chỉ là hai ngày nay không có tinh thần…”

Tri Tuỳ lập tức hiểu ra: “Hiểu rồi, chắc muội lại thiếu y phục đồ trang sức, ngày mai ca ca đưa muội đi dạo phố là được.”

Tri Ngu suy nghĩ một chút nhưng cuối cùng không từ chối.

Vừa hay nàng có thể làm quen với hoàn cảnh ở đây, đồng thời cũng thử xem liệu đi ra ngoài có thể nhớ lại điều gì không.

Đêm hôm đó, đúng lúc Tri Ngu đang bế tắc với tình trạng của bản thân, không ngờ đêm đến nàng lại mơ một giấc mơ kỳ lạ.

Trong mơ là một ngày trời cực kỳ lạnh, mọi người đều mặc áo khoác dày, rụt tay vào trong ống tay áo.

Và Tri Ngu, vì nhìn thấy một thiếu niên dung mạo tuấn tú, đã chủ động tiến lên bắt chuyện.

Thế nhưng khi nàng chủ động nói chuyện với hắn, đối phương không những không như những người khác đến lấy lòng mình, ngược lại còn thờ ơ không thèm để ý.

Vì về thiếu nữ cố ý cưỡi ngựa lật đổ sạp hàng của hắn, ác ý trêu đùa để mua vui…

Sau khi giấc mơ kết thúc, ban đầu Tri Ngu không hề để tâm, mãi đến khi dùng bữa sáng, nàng mới chợt nhớ ra giấc mơ mơ hồ này.

Thật tình cờ, buổi sáng tì nữ phục vụ lại nói với Tri Ngu rằng hôm nay là Tết Nguyên Tiêu, hoàn toàn trùng khớp với ngày mà cảnh tượng trong mơ xảy ra.

Tri Ngu thầm nghĩ có lẽ là do tiềm thức mình biết hôm nay là Tết Nguyên Tiêu nên mới mơ thấy cùng ngày đó?

Nàng đoán vậy và chỉ coi đó là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.

Cho đến khi Tri Tùy chuẩn bị xong vào buổi sáng, y nói với Tri Ngu: “Lần này chúng ta vẫn cưỡi ngựa ra đường…”

Tri Ngu định đồng ý, nhưng chợt nhớ đến giấc mơ đó, dù nàng có không tin đến mấy thì cuối cùng vẫn nảy sinh một chút do dự.

Nàng thay đổi ý định nói với người huynh trưởng xa lạ này: “Nhưng hôm nay muội muốn đi bộ hơn.”

Tri Ngu cảm thấy sẽ không trùng hợp như vậy đâu, nhưng… lỡ như thì sao?

Hôm nay là Tết Nguyên Tiêu, nhưng vì chưa đến tối và hội đèn lồng chưa bắt đầu, nên dù ban ngày cũng náo nhiệt nhưng kém xa so với sau khi trời tối.

Tri Ngu và ca ca đi dạo nửa ngày, khi sắp đi hết con phố này thì nhìn thấy một thiếu niên cách đó không xa.

Trên đường có rất nhiều người, nhưng sở dĩ có thể trông thấy đối phương không phải vì lý do đặc biệt nào cả, mà là vì thiếu niên đó quá đẹp trai.

Mặc dù cơ thể rõ ràng bị suy dinh dưỡng, dáng người thanh thoát gầy guộc như một cây tre dài mảnh.

Ống tay áo ở cổ tay ngắn hơn một đoạn, và cổ áo cũng hơi chật, nhưng người này lại toát ra một vẻ thư sinh không thể xua tan, nhìn là biết ngay một thư sinh nghèo khó.

Thiếu niên cầm bút ở cổ tay rất vững vàng, nhưng các khớp ngón tay lại sưng đỏ vì lạnh.

Trên mặt hắn không có bất kỳ biểu cảm nào, chỉ đôi mắt đen láy sâu thẳm, sau khi đứng bên đường viết xong thư giúp một phụ nhân mù chữ và đọc cho bà ấy nghe, hắn dùng giọng điệu cực kỳ lạnh nhạt đòi bà ấy ba đồng tiền công.

Thời buổi này, ba đồng tiền vừa đủ mua một cái bánh bao to bằng lòng bàn tay, nhưng phụ nhân đó từ thái độ cầu xin giúp đỡ ban đầu bỗng dưng lạnh lùng chế nhạo: “Sao lại là ba đồng, ta thấy rõ ràng ngươi muốn cướp tiền…”

Thế là, ba đồng tiền ban đầu đã được thỏa thuận với thiếu niên, sau khi phụ nhân đanh đá vô lại một một hồi thì trực tiếp ném xuống một đồng rồi quay lưng bỏ đi.

Ánh mắt thiếu niên u ám lướt qua phụ nhân đó, chỉ im lặng nhặt đồng xu rơi trên bàn lên.

Tri Ngu nhìn thấy khi hắn giơ tay lên, lộ ra ống tay áo đã bạc màu do mài mòn, có lẽ cũng đã rách một lỗ, phải vá tạm bằng một mảnh vải màu xám tương tự.

Trong cái lạnh giá mùa đông, người này trông tái nhợt quá mức, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể chết cóng bên đường.

Nhưng dung mạo hắn tuấn tú, trẻ trung và còn non nớt nên có không ít người phải quay lại ngoái nhìn.

Tri Ngu bất chợt nhớ lại giấc mơ đó, và vào khoảnh khắc này, một trực giác mạnh mẽ mách bảo nàng rằng, giấc mơ không chỉ có thể là thật, mà người bị cô lật đổ sạp hàng trong mơ chính là hắn.

Nhưng tại sao nàng lại phải lật đổ sạp hàng của hắn?

Thiếu nữ do dự một hồi giữa việc tin và không tin vào giấc mơ, cuối cùng nàng vẫn nghĩ mình sẽ không làm như vậy, cho nên đi qua muốn hỏi thiếu niên gầy gò như trúc kia, muốn hỏi hắn có quen biết mình không?

Nếu không tại sao trong những mảnh vỡ giấc mơ của mình lại có hắn…

Dù Tri Ngu càng ngày càng đến gần, thiếu niên kia vẫn không hề ngước mắt nhìn nàng một cái.

Cho đến khi thiếu nữ đi đến trước sạp hàng, đột nhiên không may bị vật gì đó vấp phải, liền lao mạnh về phía trước, làm đổ tung cái sạp hàng “đơn sơ tạm bợ”.

Tấm ván bàn rẻ tiền tuy không đập vào người nàng, nhưng hộp mực nhỏ kia lại đổ trực tiếp lên nửa bên vai nàng.

Lòng bàn tay cọ xát mạnh vào mặt đất thô ráp khiến đôi mắt mờ sương của thiếu nữ đau đến ứa nước.

Thiên kim tiểu thư da mỏng thịt mềm làm sao từng chịu vết thương như vậy, nước mắt lập tức lăn trên má Tri Ngu trước khi nàng kịp phản ứng.

Nàng từ từ ngước mắt lên, nhìn thấy thiếu niên trong giấc mơ lúc này đang nhìn mình từ trên cao xuống.

Xung quanh rải rác khắp nơi là bút, mực, giấy, nghiên mà hắn đã phải nhịn đói rất nhiều ngày mới gom góp được, giờ đều rơi vãi trên đất, cái thì bẩn, cái thì hỏng.

Và cảnh tượng này thực sự giống hệt với cảnh trong giấc mơ khi Tri Ngu làm đổ sạp hàng của hắn.

Lòng Tri Ngu thắt lại, đang định nén đau đứng dậy xin lỗi, nhưng phía sau lại một roi quất tới, quất mạnh vào cơ thể yếu ớt của thiếu niên, quất bay một mảng bông.

Rất nhanh, một vệt máu hiện rõ bên mặt hắn.

Theo đó, Tri Tuỳ giận dữ lên tiếng quát mắng: “Đồ hạ lưu, lại dám bày những thứ này chắn đường muội muội ta!”

“Nếu hôm nay muội muội ta ngã hỏng một sợi tóc, cái mạng khốn nạn của ngươi có đủ để bù không?”

Tri Ngu vội vàng quay người ngăn cản Tri Tuỳ: “Ca ca hiểu lầm rồi, huynh đừng như vậy…”

Nhưng Tri Tuỳ lại đẩy nàng sang một bên, nhất quyết muốn đánh chết tên dân đen này để hả giận cho muội muội.

Tri Ngu chợt nhớ ra tính tình của vị ca ca này rất nóng nảy, đặc biệt khi nổi nóng, dường như không nghe không thấy gì cả, hoàn toàn không nghe lời khuyên.

Sau khi y đấm một cú vào mặt thiếu niên, Tri Ngu vội vã tiến lên giật lấy roi trong tay Tri Tuỳ.

Lúc đó Tri Tuỳ mới chợt khựng lại.

Tri Ngu nói với y: “Ca ca đánh người chỉ cần mình sướng tay là được, nhưng muội còn chưa sướng tay, muội muốn tự tay đánh hắn, như vậy mới có thể phát tiết mối hận trong lòng muội.”

Đầu óc Tri Tùy vốn đơn giản, nghe lời nàng nói xong, nghĩ lại thấy quả nhiên rất có lý.

Đúng lúc này có một tiểu tử vẻ mặt vội vã chạy đến, thì thầm vào tai Tri Tùy một hồi, có lẽ là tiệm thuốc dưới quyền quản lý của y xảy ra chuyện gì đó.

Tri Tùy nhíu mày nói: “E là muội muội không biết, bên trong cửa hàng của ta có chút chuyện gấp…”

Nói xong, hắn để lại hộ viện của mình đi cùng muội muội, dặn bọn hắn giúp Tri Ngu dạy dỗ người này thì sớm đưa muội muội về.

Hộ viện nhận lệnh, Tri Ngu lập tức cầm roi của huynh trưởng bước tới.

Dưới ánh mắt lạnh lẽo như băng của thiếu niên, Tri Ngu vung tay đánh hắn một cái, chiếc roi mềm oặt đập vào vai hắn, rồi yếu ớt trượt xuống.

Hộ viện thấy vậy định xông lên giúp, Tri Ngu cũng không muốn tỏ ra quá mâu thuẫn, chỉ ném roi trong tay xuống tỏ vẻ sốt ruột.

“Thôi, ta… ta đã đánh hắn rồi…”

Nàng nói xong thì không dám nhìn cảnh đáng thương của thiếu niên, trong lòng lại thấy hắn đã tổn thất quá nhiều, lập tức móc từ trong túi ra một tờ ngân phiếu, ngồi xổm xuống trước mặt hắn đưa cho hắn.

“Cho ngươi… ngân phiếu…”

Nàng khẽ nói: “Ngươi tự đi mua đồ, không thành vấn đề chứ?”

Khóe miệng thiếu niên bị một cú đấm làm rách, rỉ ra chút máu, nhưng vẫn im lặng không nói một lời.

Tri Ngu càng hổ thẹn, đành nhét tờ ngân phiếu vào ngực hắn, nhưng ngón tay vừa thò vào một đoạn đã phát hiện lòng hắn lạnh lẽo như không có chút hơi ấm nào.

Giống như một khối băng, lại giống như một thi thể không có sức sống, khiến Tri Ngu vô cùng kinh ngạc.

Nàng chậm chạp rút ngón tay ra khỏi ngực hắn, khi nâng đôi mắt lưu ly xinh đẹp đối diện với đôi mắt sâu thẳm của hắn, không hiểu sao lại có chút sợ hãi…

Thấy trời sắp tối, với tư cách là kẻ đầu têu gây tổn thương cho hắn, Tri Ngu thật sự không thể khiến hắn tha thứ, đành phải đứng dậy rời đi trước khi trời tối.

Mặt đất bừa bộn, có người đi đường đứng cạnh chỉ trỏ.

Thiếu niên nhặt lại những thứ có thể dùng được, bao gồm cả tờ giấy tuyên thành bị dính mực.

Tuy không thể viết chữ, nhưng mang về ít nhất cũng có thể nhóm lửa gì đó…

Sau khi hắn dọn dẹp xong, lặng lẽ rời khỏi khu chợ ồn ào.

Bình Luận (0)
Comment