Có lẽ là do ban ngày đi chơi bên ngoài quá lâu, tốn không ít sức lực.
Khi Tri Ngu về nhà đợi nước nóng, không khỏi dựa vào bên cạnh lồng hấp nghi ngút khói mà chợp mắt một lúc.
Sau khi tỉnh dậy phát hiện bên ngoài tuyết đã rơi.
Tri Ngu tiếc nuối nhìn bầu trời tối sầm, miệng chợt thốt lên “Toi rồi”.
Vừa rồi nàng chợp mắt lại mơ một giấc mơ khác.
Và lần này, Tri Ngu mơ thấy sau khi mình cưỡi ngựa làm đổ sạp hàng của thiếu niên, lập tức kiêu ngạo ném một tờ ngân phiếu thẳng vào mặt hắn.
Sau khi đêm xuống, thiếu niên bị một đám vô lại xông vào nhà, không chỉ đấm đá túi bụi mà còn muốn lục soát tờ ngân phiếu trên người hắn.
Nhưng khi thiếu niên trở về, hắn đã trả lại ngân phiếu cho quản sự Tri gia, đám người kia không tìm thấy, trong cơn giận dữ lập tức phóng hoả đốt căn nhà tranh của hắn, còn nhốt hắn vào bên trong.
Giấc mơ dừng lại ở đây, khiến Tri Ngu không biết cuối cùng thiếu niên có thoát ra được không.
Nhưng có lần thứ nhất, thì nàng không thể không lần thứ hai.
Tri Ngu thầm nghĩ tất cả đều tại nàng, chính nàng đã đưa ngân phiếu cho hắn ở nơi đông đúc dẫn đến tai hoạ này.
Trong đêm, Tri Ngu dựa theo trí nhớ mà tìm đến chỗ đó.
Khi đến được căn nhà nhỏ đó, lửa đã bốc lên ngùn ngụt.
Tri Ngu sai người đạp cửa, thiếu niên được cứu ra với khuôn mặt bên phải đẫm máu rất đáng sợ.
Đám tuỳ tùng bên cạnh Tri Ngu cũng kinh hãi: “Cô nương đừng lại gần…”
Tri Ngu lại không để ý, vội vàng lấy chiếc khăn tay bên người ra, ngón tay run rẩy lau vết máu trên mặt hắn.
Đương nhiên nàng không hy vọng người này vì mình mà bị lửa thiêu…
Chỉ là khi nàng căng thẳng dùng nước tuyết trên đất lau sạch mặt cho hắn, mới phát hiện những vết máu này không phải của hắn…
Tri Ngu không khỏi ngỡ ngàng: “Mặt ngươi không bị thương…”
Thiếu niên nén đau đớn trên người từ từ mở mắt, dùng đôi mắt đen sâu thẳm khó dò nhìn nàng.
Ngón tay của thiếu nữ rất mềm, mềm hơn cả thỏ con mà hắn từng sờ hồi nhỏ, trên người nàng toát ra mùi hương trong veo, khiến nơi bẩn thỉu này bỗng chốc hóa thành một giấc mơ nào đó.
Ngay cả vòng tay của nàng… cũng ấm áp.
Hắn miễn cưỡng lấy lại ý thức, chống đỡ cơ thể, hé mở đôi môi khô nứt nhợt nhạt hỏi: “Không biết tiểu thư… rốt cuộc muốn làm gì?”
Thiếu nữ lại nắm chặt khăn tay, luống cuống mở miệng: “Xin, xin lỗi.”
“Ta không biết đưa ngân phiếu cho ngươi lại sẽ hại ngươi, ta xin lỗi…”
Thậm chí, dường như hắn đã trả lại ngân phiếu rồi.
Thẩm Dục nhận thấy có vẻ nàng đang tự trách, trong mắt không khỏi thoáng qua một tia nghiền ngẫm.
Nhưng trên mặt hắn vẫn giữ vẻ bình thường, nhìn căn nhà đang bốc cháy, vô cảm nói: “Nhưng ta không còn nhà nữa rồi.”
Mặc dù, hắn cũng chưa bao giờ có một ngôi nhà.
Trong lòng Tri Ngu càng thêm hổ thẹn.
Nàng khẽ nói: “Nếu… nếu ngươi không ngại, có thể ở nhà ta.”
“Ta sẽ cho người chuẩn bị bút, mực, giấy, nghiên cho ngươi, để ngươi chuyên tâm đọc sách.”
Thiếu niên nghe được điều này, đôi mắt đen thâm thúy từ từ chuyển hướng nhìn nàng.
“Vì sao tiểu thư lại đối xử tốt với ta như vậy?”
Giọng điệu Tri Ngu bất an: “Bởi vì đều là lỗi của ta, là ta không cẩn thận làm đổ sạp hàng của ngươi, còn gây ra cho ngươi nhiều phiền phức như vậy…”
“Ta phải chịu trách nhiệm về chuyện này…”
Nàng nói xong, giọng điệu nhẹ nhàng: “Không biết ngươi có thể cho ta cơ hội để ta đền bù cho ngươi không?”
……
Sau khi Tri Ngu đưa thiếu niên về, trời đã khuya.
May là trong nhà cưng chiều nàng quá mức, nên việc nàng dùng quyền lực của mình ở trong nhà để che giấu là điều rất dễ dàng.
Người hầu sắp xếp thiếu niên vào một căn phòng, nói với hắn: “Căn phòng dành cho người hầu này sau này sẽ là chỗ của ngươi.”
Thẩm Dục nhìn căn phòng dành cho người hầu mà thấy vô cùng mỉa mai.
Thảo nào đa số mọi người thà làm chó của người giàu, chứ không muốn làm người nghèo.
Nơi đây ngay cả một căn phòng cho người hầu cũng tốt hơn chỗ ở ban đầu của hắn gấp trăm lần.
Chỉ là không biết, những người này rốt cuộc muốn làm gì?
Theo Thẩm Dục, giữa người với người tất yếu phải có sự trao đổi lợi ích, hoàn toàn không tồn tại sự thiện lương thuần túy.
Buổi tối, người hầu để lại bánh bao cho hắn, đợi đối phương rời đi, Thẩm Dục cố gắng xuống đất, vết thương trên người hắn lập tức nứt ra, chảy rất nhiều máu.
Thẩm Dục che lại một lúc nhưng không cầm máu được, dứt khoát mặc kệ nó.
Hắn dùng cành cây đào một cái tổ kiến, ném cả vỏ bánh bao và nhân cho kiến, phát hiện kiến ăn mà không chết, sau đó mới ngấu nghiến cắn cái bánh bao vào miệng.
Dù sao một ngày chỉ ăn nửa cái màn thầu, thiếu niên đang tuổi ăn tuổi lớn hàng ngày đều phải chịu đựng rất vất vả.
Sau khi ăn xong, dạ dày của hắn lại bất ngờ được lấp đầy thức ăn, khiến hắn cảm thấy không chân thực.
Thẩm Dục cho rằng, vị tiểu thư kia đối với hắn chắc chắn có mưu đồ gì đó, chỉ là hiện giờ còn chưa biết mà thôi.
Đến ngày thứ hai, có người đến dạy Thẩm Dục học quy tắc.
Đối phương là người hầu lâu năm trong viện của Tri Ngu, hiển nhiên không ưa thiếu niên được tiểu thư đưa về từ bên ngoài, cố tình khi dạy hắn quy tắc thì tìm cách khắc nghiệt và hành hạ hắn.
Thế nhưng thiếu niên này đều làm theo, khi rảnh rỗi vào buổi trưa, hắn lại âm thầm ngồi ở góc phòng mài một tảng đá.
Tối qua hắn suy nghĩ cả đêm cũng không hiểu rõ hai huynh muội nhà này có ý đồ gì với hắn…
Cho nên Thẩm Dục cũng lười nghĩ.
Hắn có thể giết bọn họ trước khi bọn họ thực hiện ý đồ của mình.
Giết một nam nhân trưởng thành có quyền thế đối với thiếu niên bây giờ có lẽ còn chút khó khăn, nhưng giết một thiếu nữ đối với hắn mà nói có lẽ đơn giản như giết gà vậy.
……
Bên này, mới sáng sớm Tri Ngu đã bị kế mẫu gọi đến xem vài bức họa chân dung.
Nàng đã đến tuổi cập kê, người nhà vẫn luôn để ý tìm kiếm những mối xứng đôi cho nàng.
Chỉ là hôm nay thiếu nữ xem có vẻ lơ đễnh, Đào thị hỏi nàng: “A Ngu thích kiểu người nào có thể trực tiếp nói với mẫu thân, không cần phải ngại.”
Tri Ngu thực sự không có tâm trí nào để xem, do dự một chút, lảng tránh Đào thị: “Những người này… không được đẹp cho lắm.”
Đào thị ngẩn người, sau khi xem xét những bức họa đó, lập tức hiểu ra.
Bà mỉm cười tủm tỉm: “Hiểu rồi, vậy mẫu thân sẽ chọn lại cho con.”
Khi từ chỗ Đào thị trở về, Nhứ Nhứ chủ động đưa ra ý kiến: “Thì ra cô nương yêu thích nam nhân đẹp trai sao? Vậy cô nương hoàn toàn có thể bao nuôi “tiểu bạch kiểm” mà…”
Tri Ngu bị nàng ấy nói đến đỏ mặt, vội vàng phản bác: “Ta không có nghĩ mấy chuyện đó…”
Nhứ Nhứ: “Cũng đúng, những người đẹp trai nhất thường rất có khí phách, chưa chắc đã chịu để cô nương bao nuôi, nhưng chúng ta có thể hạ dược hắn, đợi cô nương hèn hạ đạt được mục đích rồi, dù hắn có hận cũng chẳng làm gì được…”
Tri Ngu lập tức không kìm được bịt miệng nàng ấy lại, đỏ mặt nói: “Ta thật sự không nghĩ đến những chuyện đó, ngươi đừng nói nữa.”
Nhứ Nhứ: “… Ưm.”
Nàng ấy nhận ra sao tính cách cô nương này lại mâu thuẫn thế? Không phải mình đang nói theo ý của nàng sao?
Đợi đến khi trời tối hẳn, rốt cuộc Tri Ngu không kìm được gọi người hầu bên ngoài vào, hỏi han tình hình của thiếu niên.
Không ngờ đối phương lại vô cùng nịnh nọt nói: “Cô nương yên tâm, tiểu nhân vẫn luôn dạy dỗ quy tắc cho hắn.”
Tri Ngu nghe vậy thì ngẩn người, vội vàng ngăn cản: “Không cần dạy, thân thể của hắn còn chưa khoẻ, cứ để hắn nghỉ ngơi cho tốt đã.”
Người hầu kia lập tức ngớ người, thầm nghĩ chẳng qua là một cái mạng không đáng tiền, chết thì vứt đi là được, dưỡng thương gì chứ…
Tuy nhiên, cô nương đã lên tiếng, gã cũng chỉ đành đồng ý.
Đợi đối phương đi rồi, Tri Ngu không yên tâm, lại sai Nhứ Nhứ lén lút đi xem xét.
Nàng vẫn luôn bất an, đều do tối qua không hiểu sao lại đối mặt với đôi mắt đen thâm trầm của đối phương thì vô cớ cảm thấy rùng mình hoảng hốt.
Cứ như thể mình đã chọc phải thứ gì đó không nên chọc, khiến lòng nàng cả ngày hôm đó đều run rẩy.
Do đó hôm nay Tri Ngu cũng đi tắm rửa nghỉ ngơi sớm.
Thế nhưng đêm qua không hề có giấc mơ nào, đêm nay lại không hiểu sao tiếp nối.
Lần này, giấc mơ của Tri Ngu trở nên dài hơn.
Nàng mơ thấy tương lai thiếu niên quyền khuynh triều chính, địa vị cao vút, ngay sau đó cảnh tượng chuyển cảnh là cảnh hắn siết cổ nàng đến chết…
Nửa đêm bị giấc mơ dọa tỉnh, Tri Ngu gần như choáng váng tại chỗ.
Tuy trong mơ không thể hiện tất cả chi tiết và nội dung, nhưng liên hệ các đoạn trước sau, có thể đại khái hình dung ra một mối quan hệ nhân quả hoàn chỉnh.
Thì ra… thì ra vì ban đầu mình đã luôn ngược đãi, ức h**p thiếu niên, nên cuối cùng mình mới bị hắn siết cổ đến chết để hả giận sao?
Việc làm đổ sạp hàng trong mơ, và việc ngân phiếu mang đến tai họa cho hắn, khiến hắn suýt bị người ta phóng hỏa thiêu chết đều đã ứng nghiệm.
Có lẽ chính những điều này đã khiến hắn ghi hận nàng, kéo theo cả người nhà nàng cũng bị ghi hận.
Tim Tri Ngu đập loạn xạ không ngừng, vừa nghĩ đến phụ thân, huynh trưởng và kế mẫu đều sẽ chết thảm vì mình, trong lòng càng sợ hãi.
Đêm nàng ngủ không ngon, mắt thâm quầng, khiến Nhứ Nhứ nhìn thấy rất xót xa.
Nhưng Tri Ngu không chịu ngủ nữa, chỉ đợi trời sáng, nhất quyết sai Nhứ Nhứ gọi thiếu niên đến.
Trước khi Thẩm Dục gặp thiếu nữ, không những được tắm nước nóng sạch sẽ, mà còn có một bộ quần áo sạch sẽ tinh tươm.
Thực ra, việc mới hay cũ không quan trọng đối với hắn, điều quan trọng nhất là bộ quần áo này rất vừa vặn.
Có lẽ vì đã được dạy quy tắc, sau khi thiếu niên bước đến liền quỳ xuống trước Tri Ngu, giọng điệu lễ phép nói: “Đa tạ tiểu thư đã cứu giúp…”
Tri Ngu vốn đang ngồi trên ghế, tay ôm chén trà nóng, nghĩ đến cảnh hắn sau này đăng cơ cửu ngũ chí tôn, chợt kinh hãi đến tê dại cả da đầu.
Nàng đứng cứng đờ tại chỗ, mãi không có bất kỳ phản ứng nào, thiếu niên khẽ nâng đôi mắt đen lên, sau khi Tri Ngu đối mặt với ánh mắt hắn thì càng khiếp vía hãi hùng.
Tri Ngu giữ bình tĩnh, bảo những người khác lui xuống trước, rồi vội vàng đỡ hắn dậy.
Nàng chủ động phủi bụi trên đầu gối cho hắn, trong tiềm thức coi hắn như vị Đế vương tương lai nắm giữ quyền sinh sát, giọng điệu hơi lấy lòng, nhẹ nhàng nói: “Đất lạnh lắm phải không? Trời lạnh thế này, đừng để bị cảm lạnh… Đầu gối của ngươi mới khỏi…”
Thẩm Dục nghiêng đầu nhìn khuôn mặt nhỏ xinh đẹp đang kề gần của nàng, cũng vô cớ cảm nhận được sự căng thẳng khác thường của nàng đối với hắn, cùng một thứ tình cảm không dám nhìn thẳng… Hắn không khỏi khẽ cúi mắt, chợt nghĩ ra điều gì đó.
Thiếu niên từ từ trả lời: “Không lạnh, đa tạ tiểu thư.”
Ngón tay Tri Ngu lập tức buông hắn ra, giọng điệu lúng túng: “Không lạnh là tốt rồi…”
Nàng tuỳ tiện hỏi thăm vài câu, rồi thật sự không chịu nổi áp lực khi ở cùng phòng với hắn, đành bảo hắn quay về.
Thiếu niên tự nhiên thuận theo lui xuống.
Chỉ đợi rời khỏi viện của thiếu nữ, sau khi Thẩm Dục trở về, chậm rãi đến trước chậu nước, hắn rửa sạch đôi tay đồng thời cúi đầu nhìn vào chậu nước.
Chuyện vẫn luôn hoang mang dường như cuối cùng đã có câu trả lời.
Hắn nhìn bóng mình trên mặt nước, nhận ra vẻ ngoài này quả thực rất có lợi thế, trong số các nam tử cũng có thể coi là ưa nhìn…
Phát hiện có lẽ đối phương h*m m**n vẻ ngoài của hắn, ngược lại hắn cảm thấy vô cùng thú vị.
Dù sao Thẩm Dục nằm mơ cũng không thể ngờ, lại có một ngày vẻ ngoài gầy yếu vô dụng này có thể phát huy tác dụng.