Mấu chốt của vấn đề đều nằm ở trên người thiếu niên.
Người này rất quỷ dị, dường như không ai có thể giết được hắn.
Giống như trong trận hỏa hoạn, dù người hắn đầy máu, nhưng phần lớn lại là máu của người khác…
Sau đó Tri Ngu dò hỏi, những tráng sĩ xông vào phòng hắn không ai sống sót, tất cả đều đã chết.
Thậm chí nàng không thể tưởng tượng nổi, trong hoàn cảnh yếu thế như vậy, rốt cuộc hắn đã làm thế nào…
Còn trong giấc mơ của Tri Ngu, những người muốn giết hắn càng nhiều hơn, có kẻ yếu hơn Tri gia, có kẻ mạnh hơn Tri gia, tóm lại không ai thành công cả, lại còn đều không ngoại lệ mà rơi vào tay hắn, bị hắn từ từ hành hạ đến chết khi hắn nắm quyền.
Thiếu niên này không phải người bình thường, cho dù nàng không đưa hắn về, hắn cũng có thể kéo dài hơi tàn sống sót đi đến đỉnh cao danh vọng và quyền lực.
Cuối cùng, Tri Ngu quyết định thử trong thời gian ngắn nhất tăng tối đa độ thiện cảm của thiếu niên, chỉ cần mình đối xử tốt với hắn, không để hắn chán ghét cả nhà họ, nghĩ rằng cuối cùng hắn cũng sẽ nương tay.
Lúc này Tri Ngu mới chợt nghĩ đến vết thương của Thẩm Dục.
Nàng nhớ hắn có bị thương, nhưng cụ thể bị thương ở đâu, có nghiêm trọng không… nhưng hắn rất đề phòng người khác, không muốn người ngoài dễ dàng nhìn thấu.
Tri Ngu để tâm đến chuyện này, quá trưa liền cho người chuẩn bị xe ngựa ra khỏi phủ một chuyến.
Nàng cố ý đến một tiệm thuốc có danh tiếng trong kinh thành, vào trong chọn những loại thuốc trị thương thượng hạng trong ký ức, vừa vặn thấy một bà lão đi vào cảm ơn bà chủ tiệm.
“Nhờ có Lý nương tử bán rẻ cho ta loại thuốc trị nứt nẻ tự làm này, mà cháu trai ta năm nào cũng bị nứt nẻ tay đã được chữa khỏi…”
Bà chủ tiệm cười nói: “Khách sáo làm gì, từ trước đến nay bà luôn mua thuốc ở chỗ ta, ta không giúp bà thì giúp ai chứ.”
Sau khi hai người hỏi han vài câu, bà lão liền tiếp tục vội vã đi chợ lo việc buôn bán.
Bà chủ tiệm lúc này quay đầu lại liền thấy vị tiểu thư trong tiệm đang đi về phía mình.
“Ta cũng muốn mua loại thuốc trị nẻ mà bà lão kia vừa nói, nương tử còn hàng sẵn ở đây không?”
Tri Ngu nghĩ đến đôi tay đầy vết nẻ của thiếu niên, dường như cầm bút cũng gặp chút trở ngại, hẳn là cũng không dễ chịu gì.
Bà chủ tiệm thấy cô nương này có đôi tay trắng nõn mà còn muốn mua thứ này, liền biết nàng cũng mua cho người khác dùng.
“Có, có, có, ta đi lấy cho tiểu thư ngay đây.”
Đợi khi bà ấy lấy một hộp thuốc trị nẻ mới, lại không quên dặn dò Tri Ngu: “Phải rồi, cô nương phải nhớ thuốc này chỉ bôi thôi thì không được, còn phải kết hợp với xoa bóp các huyệt đạo trên tay, cả hai công đoạn đều không thể thiếu.”
Nói rồi bà chủ tiệm lấy một ít thuốc thoa đều lên các khớp ngón tay của thiếu nữ, rồi cẩn thận xoa bóp từng ngón tay.
Chỉ chờ đối phương dạy xong, Tri Ngu cảm thấy hai bàn tay mình nóng ấm, đến nỗi không cần dùng lò sưởi tay nữa.
Nàng tự cảm thấy thuốc mỡ này hiệu quả thật sự rất tốt, hài lòng cho người trả bạc xong, liền mang theo hộp thuốc mỡ này.
……
Quả thực mấy ngày nay Thẩm Dục đã có một môi trường học tập phù hợp.
Thiếu nữ cho người chuẩn bị bút, mực, giấy, nghiên đều là những thứ mà chỉ con nhà quyền quý mới dùng được, thậm chí một số sách hiếm cũng được bày sẵn trên bàn hắn.
Vậy nên, sau khi mọi thứ này được bày ra trước mắt Thẩm Dục, ý muốn lấy lòng hắn của đối phương vẫn không có dấu hiệu dừng lại.
Thậm chí vị tiểu thư kia còn gọi hắn đến lần nữa.
Lần này, dường như nàng đau lòng cho vết nứt trên tay hắn.
Nàng gọi hắn đến gần, cực kỳ kiên nhẫn bôi thuốc mỡ lên những ngón tay sưng đỏ xấu xí của hắn, sau đó, nàng đặt tay hắn vào lòng bàn tay mình xoa cho nóng lên, rồi nói với hắn: “Bà chủ tiệm thuốc nói, phải vừa xoa bóp huyệt đạo vừa xoa nóng cao thuốc thì mới phát huy tác dụng tốt hơn… Người xem tay ngươi có nóng lên không?”
Tay hắn đặt trong lòng bàn tay mềm mại của nàng, lòng bàn tay thô ráp chai sần cũng thỉnh thoảng cọ xát vào những ngón tay mềm mại của thiếu nữ, làm làn da trắng nõn của nàng đỏ ửng.
Điều này không những không khiến Thẩm Dục cảm thấy xấu hổ, ngược lại… càng muốn đảo khách thành chủ, nắm chặt lấy bàn tay nàng trong lòng bàn tay mình, ra sức xoa cho đỏ hơn.
Một tia u tối lướt qua đôi mắt đen láy, nhưng trên mặt thiếu niên vẫn là vẻ hiền lành, hắn cúi đầu cung kính nói: “Đa tạ tiểu thư, đỡ nhiều rồi.”
Thiếu nữ lập tức cong môi, gò má lộ ra má lúm đồng tiền, lại không nhịn được mà mong đợi hỏi: “Vậy… ta đối xử với ngươi như vậy, ngươi có thích không?”
Thiếu niên nghe vậy, dường như hơi ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn nàng.
Không ngờ trông nàng có vẻ là người tích cách nội tâm, vậy mà lại táo bạo như vậy, nóng lòng muốn… tỏ tình với hắn.
Ánh mắt hắn càng sâu thêm, giả vờ không biết, chỉ từ từ nói: “Đa tạ tiểu thư đã chăm sóc.”
Có lẽ do trong phòng tối quá nên Tri Ngu cảm thấy hơi nóng, má nàng ửng hồng, sau đó lại bảo hắn ngồi xuống.
Dường như Thẩm Dục vì thân phận của mình mà do dự, nhưng bị thiếu nữ đè nửa bả vai cưỡng chế ngồi xuống.
Tri Ngu đưa tay bẻ bánh ngọt trong đĩa ra, chia cho mỗi người một nửa.
Nàng cố ý cắn một miếng để hắn biết bánh này không có độc, sau đó mới nhẹ giọng nói: “Ngươi nếm thử trước xem, xem có thích không?”
Thẩm Dục nhìn nàng, dưới sự thúc giục của nàng, hắn từ từ cắn một miếng.
Hắn trả lời: “Rất ngọt.”
Thiếu nữ nghe câu trả lời này trong lòng tự nhiên lại không kìm được thầm vui mừng.
“Vậy được, Thẩm Dục, đều mang những thứ này về cho ngươi, khi nào ngươi đọc sách mệt thì ăn một chút.”
“Hiện giờ ngươi đang tuổi trưởng thành, tuyệt đối đừng để mình bị đói…”
Tri Ngu gói kỹ bánh ngọt rồi nhét vào lòng hắn, thiếu niên muốn nắm lấy cánh tay nàng để ngăn lại, nhưng không cẩn thận lại nắm lấy những ngón tay mềm mại của nàng.
Bàn tay nhỏ nhắn nằm ngoan ngoãn mềm mại trong lòng bàn tay hắn, hoàn toàn không biết giãy ra.
Dường như Tri Ngu hoàn toàn không để ý đến điều này, chỉ khẽ nói: “Đừng để người khác phát hiện, đợi ngươi ăn xong, ta sẽ lén lút mang đến cho ngươi.”
Sở dĩ phải lén lút đưa, là vì nếu nàng quá phô trương khi đối xử tốt với một nam tử, có lẽ sẽ gây ra sự chú ý không cần thiết từ người khác.
Lúc này Tri Ngu chỉ một lòng muốn nhanh chóng tăng tối đa độ thiện cảm của hắn, để sau này hắn không còn ghi hận cả nhà nàng nữa.
Đợi trời tối, người hầu mang kim sang dược đến cho Thẩm Dục, và truyền lời dặn dò của tiểu thư cho hắn.
“Tiểu thư nói, bảo rằng khoảng thời gian này ngươi hãy nghỉ ngơi thật tốt, tuyệt đối đừng lao lực.”
Người hầu để lại chai lọ rồi quay về nghỉ ngơi.
Thẩm Dục nhìn ngắm những lọ thuốc tinh xảo, trong lòng không khỏi nghĩ đến những hành động gần đây của vị tiểu thư này.
Tiểu thư thích hắn sao?
Hắn tùy ý nhón một cái lọ nhỏ trong ngón tay nghịch chơi, trong đầu bất thình lình nghĩ, nàng thích đến mức nào?
Sẽ thích đến mức muốn trèo lên giường hắn, cùng hắn hú hí sao?
Ý nghĩ này không hề mang theo bất kỳ d*c v*ng nào lướt qua tâm trí, nhưng đúng vào đêm hôm đó, thiếu niên chìm vào giấc mơ, và đón nhận lần mộng tinh đầu tiên trong đời.
Sáng ngày thứ hai, Thẩm Dục ngồi dậy, xoa xoa vầng trán uể oải, sau khi phát hiện hiện tượng này cũng hơi ngẩn người.
Cảnh tượng trong mơ không cụ thể, nhưng hắn biết có liên quan đến thiếu nữ…
Bởi vì là nàng, nên… cơ thể hắn đã có phản ứng mà một nam nhân bình thường đều sẽ có.
Còn Tri Ngu bên này lại từ miệng người hầu biết được trên y phục thay ra của thiếu niên có vết máu.
Phát hiện vết thương của hắn có lẽ nghiêm trọng hơn nàng tưởng, Tri Ngu lập tức không ngồi yên được, sáng sớm liền đích thân đến thăm hắn.
Khi nàng đi vào thiếu niên vẫn chưa dậy, thấy nàng đến, hiển nhiên đối phương cũng rất bất ngờ.
Tri Ngu thấy sắc mặt hắn kỳ lạ, càng thêm tin rằng hắn không khỏe, vội vàng tiến lên hỏi: “Có phải vết thương lại nứt ra rồi không?”
Thẩm Dục nói: “Không phải.”
Dường như lúc nào hắn cũng giữ thái độ lạnh nhạt như vậy, ngược lại khiến người ta sốt ruột.
Tri Ngu nhận thấy hắn thật sự không chịu nghe lời khuyên, nếu thật sự để lại di chứng gì, sau này nếu mỗi khi trở trời lại đau nhức ngứa ngáy, chỉ sợ cả đời này hắn càng không quên được mối thù với bọn họ thì sao?
Thiếu nữ vội vàng muốn vén tấm chăn đang che vết thương của hắn ra, để tận mắt xem bên dưới quần áo hắn là tình cảnh máu thịt như thế nào.
Thế nhưng tấm chăn vừa mới vén được một nửa, đã thấy một vệt ẩm ướt trên chiếc quần rộng thùng thình của thiếu niên…
Nàng không khỏi khẽ sững sờ, những ngón tay nắm chặt tấm chăn chợt khựng lại.
Lúc này Thẩm Dục cũng kịp thời ấn lại tấm chăn xuống.
Tri Ngu buông tay, thậm chí những ngón tay vẫn giữ nguyên tư thế cứng đờ.
Nàng dần dần cảm thấy xấu hổ từ tận đáy lòng, làm sao có thể nghĩ đến một người lớn như hắn lại còn như vậy…
Giờ khắc này, trong đầu thiếu nữ gần như đang quay cuồng, nghĩ xem liệu sau này hắn có vì mình đã bắt gặp cảnh tượng hắn lớn như vậy mà còn tè dầm mà bị diệt khẩu không…
Nhưng dường như thiếu niên có thể đọc được suy nghĩ, mở miệng giải thích: “Không phải tè dầm.”
Tri Ngu: “A…, hả?”
Hắn… hắn đang nói chuyện với nàng sao?
Tri Ngu chỉ có thể lúng túng hỏi: “Vậy… vậy là gì?”
Thẩm Dục muốn trực tiếp nói cho nàng biết, hắn không phải là trẻ con, mà là một nam nhân có h*m m**n.
Hắn muốn nói với thiếu nữ: Lần sau tiểu thư tuyệt đối đừng tuỳ tiện vén chăn của một nam nhân, bởi vì nàng sẽ không biết rõ… bên dưới chiếc chăn sẽ có thứ gì đang chờ nàng đâu.
Nếu không phải thế này, mà là thứ gì đó thô ráp hơn… chỉ sợ nàng càng không chịu nổi, đúng không?
Nhưng những điều này còn chưa nói ra, lúc này thiếu nữ đã đỏ mặt, cụp mắt xuống, ngón tay siết chặt vạt váy.
Thấy sắp không thể xuống nước được, thiếu niên đành tiếp tục giữ vẻ vô hại, khẽ nói: “Chắc là bị bệnh rồi, ta cũng không biết mình bị làm sao…”
Dù sao, nếu không nói như vậy, hắn cũng lười giải thích những chuyện tình d.ụ.c đó với nàng.
Thật bất ngờ, sau khi nghe lời hắn nói thiếu nữ lại tin là thật, nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, bỗng nhiên nàng như bị ma xui quỷ khiến mà hiểu ra đó là gì…
Hắn không phải bị bệnh, hắn chỉ là… trưởng thành mà thôi.
Khi Tri Ngu trở về chỗ của mình, vẻ ngượng nghịu trên mặt vẫn chưa tan biến.
Nàng nhận ra vị đế vương tương lai giờ đây lại thuần khiết đến mức không hiểu chuyện này…
Đương nhiên Tri Ngu không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để người trong phủ giúp đỡ hắn, cố nén sự xấu hổ gọi Nhứ Nhứ đến dặn dò một hồi.
Sau đó, Nhứ Nhứ tìm người hầu nào đó quen thuộc với Thẩm Dục, sai người hầu đó dạy thiếu niên một số kiến thức thường thức.
Tuy người hầu cảm thấy cạn lời, nhưng nhận tiền thưởng rồi thì vẫn làm theo, trước mặt Thẩm Dục chỉ tỏ vẻ tốt bụng, trực tiếp đưa một cuốn sổ ra.
“Tiểu tử nhà ngươi…”
Vốn dĩ hắn ta muốn trách Thẩm Dục vì khuôn mặt thu hút ong bướm, nhưng nghĩ đi nghĩ lại lại sợ nói nhiều sai nhiều, đành nén lời lại, cười tủm tỉm nói: “Ngươi hãy nghiên cứu kỹ lưỡng một phen, sau này nếu phải hầu hạ người khác thì chắc chắn sẽ có chỗ dùng được.”
Thẩm Dục mở cuốn sách ra, liền thấy bên trong từng trang là những bức hình khá lộ liễu, hóa ra là một cuốn xuân cung đồ.
Hắn nói mình không hiểu, nàng liền cho người đưa cho hắn một cuốn sách như vậy…
Thẩm Dục nắm chặt quyển sách, trong lòng càng chế giễu hơn.
Tiểu thư cho rằng hắn học xong thì có thể phục vụ nàng tốt hơn sao?
Đáng tiếc…
Sau khi người hầu hoàn thành nhiệm vụ rời đi, Thẩm Dục liền tiện tay ném cuốn sách vào chậu than.
Hiển nhiên hắn không có ý định lấy sắc đẹp để hầu hạ người khác.
…
Ngày hôm đó, Thẩm Trăn đã bí mật tìm gặp thiếu niên, nàng ta cẩn thận quan sát đối phương rồi kích động nói: “Huynh cũng tên là Thẩm Dục, huynh… huynh còn nhớ ta không?”
Hai người ngồi xuống hàn huyên một lúc lâu, Thẩm Trăn mới xác định thiếu niên trước mắt chính là cậu bé đã cùng mình lớn lên từ nhỏ.
Thẩm Dục thản nhiên nói: “Trăn Trăn yên tâm, ta sẽ liên lạc với mẫu thân muội giúp muội.”
Thẩm Trăn nghe hắn nhắc đến mẫu thân, mắt liền đỏ hoe, nói với hắn: “Cảm ơn huynh…”
Thật trùng hợp, cảnh tượng này lại lọt vào mắt Tri Ngu.
Hôm đó Tri Ngu đến, tình cờ thấy bên cạnh thiếu niên có thêm một thiếu nữ thanh tú, không khỏi khẽ sững sờ.
Khi Thẩm Trăn rời đi, vừa vặn đụng phải nàng, vội vàng cung kính hành lễ với nàng, lúc đó Tri Ngu mới biết được thân phận của nàng ta.
“Nô tỳ Thẩm Trăn, hiện đang làm việc ở Túy Hà Viện.”
Trong lòng Tri Ngu mơ hồ dường như cũng có ấn tượng về nàng ta, không kìm được mà hỏi: “Ngươi quen hắn sao?”
Thẩm Trăn nói: “Nô tỳ và huynh ấy quen biết từ nhỏ, bọn ta… bọn ta đã quen nhau từ rất lâu rồi.”
Tri Ngu nghe vậy trong lòng liền hiểu rõ, hóa ra bọn họ lại là thanh mai trúc mã…
Vì là người có liên quan đến Thẩm Dục, Tri Ngu dò hỏi kỹ càng một phen, phát hiện thiếu niên ở hậu viện này không hề thân thiết với bất kỳ nữ tử nào.
Duy nhất đối với Thẩm Trăn là một ngoại lệ.
Dường như hắn không hề phản cảm việc Thẩm Trăn tiếp cận hắn.
Biết được khế ước bán thân của Thẩm Trăn nằm trong tay kế mẫu Đào thị, Tri Ngu không thể không nhắc đến chuyện này bên cạnh Đào thị, muốn thăm dò hỏi, có khi bọn họ có lòng giúp hai người họ thành toàn cũng là một chuyện tốt cũng nên?
Đào thị nghe vậy nói: “Chuyện này có gì khó, ngày mai mẫu thân sẽ làm giúp con.”
Tri Ngu thấy trời đã tối, nghĩ bụng cũng tốt, ngày mai nàng sẽ đến và bàn bạc kỹ hơn với Đào thị về cách giải quyết chuyện này.
Chỉ chờ đến ngày thứ hai, Đào thị liền nói với Tri Ngu rằng chuyện này đã được giải quyết ổn thỏa.
Tri Ngu ngơ ngác hỏi: “Mẫu thân làm cách nào vậy?”
Đào thị nói: “Hạ dược chứ sao, hạ dược cho hai đứa nó chẳng phải chúng nó sẽ thành đôi sao?”
Tri Ngu: “……”
Trong mơ nàng lờ mờ nhớ hình như mình cũng từng hạ dược ai đó… Chẳng lẽ đều là học từ kế mẫu?
Không đợi nàng hỏi, Đào thị lại tiếp tục: “A Ngu cứ yên tâm, đã cho người hạ dược xong hết rồi, A Ngu chỉ cần đợi kết quả thôi.”
Tri Ngu: “……”
Nàng không dám tiếp tục ở lại chỗ Đào thị, sau khi ra ngoài liền vội vã chạy đến hậu viện.
Khi thiếu nữ khó khăn lắm mới thở hổn hển đến trước cửa phòng Thẩm Dục, vừa vặn bắt gặp Thẩm Trăn đang bưng một bát nước mơ chua trong tay.
Tri Ngu có ý định mở miệng ngăn cản, nhưng lại sợ Thẩm Dục hiểu lầm Tri gia cố ý muốn hại người bên cạnh hắn, rồi lại càng ghi hận thì sao?
Khi Thẩm Trăn đứng dậy hành lễ, Tri Ngu đành nén sự hoảng loạn trong lòng, tiến lên giả vờ vô ý phát hiện bát nước mơ chua trên bàn, nói với Thẩm Trăn: “Ta khát quá, có thể cho ta uống nước ô mai của ngươi không?”
Thẩm Trăn hơi bất ngờ, nhưng vẫn đưa bát nước ô mai cho tiểu thư.
Thiếu nữ dùng hai tay nâng bát lên, quả nhiên như rất khát, uống hết sạch cả bát nước ô mai đầy ắp đó.
Nàng đặt bát xuống, định thở phào nhẹ nhõm, ai ngờ ánh mắt liếc ngang một chút, bèn phát hiện trong tay thiếu niên cũng có một bát nước ô mai y hệt.
Tri Ngu: “……”
Chẳng lẽ… cũng đã hạ dược vào bát của Thẩm Dục rồi sao?
Thấy đối phương dường như cũng sắp uống, Tri Ngu vội vàng vươn tay nắm lấy bát trong tay hắn, nói với hắn: “Bát này cũng cho ta uống đi…”
Có lẽ biết mình làm vậy rất vô lý, khi nói ra câu này, vành tai thiếu nữ gần như đỏ bừng.
Sau đó, Thẩm Dục thấy đôi môi ẩm ướt đỏ hồng của nàng không lệch chút nào mà in đúng vào chỗ hắn vừa uống, uống cạn bát nước ô mai không còn một giọt.
Uống xong, thiếu nữ liền ôm bụng, như thể lại nhớ ra chuyện gì gấp gáp, lo lắng rời khỏi đây.
Thẩm Trăn nhìn hai cái bát không trên bàn, một lúc lâu sau mới hoàn hồn.
“Tiểu thư, nàng ấy…”
Thẩm Dục khẽ gõ ngón tay lên mặt bàn hai cái, giọng nói nhẹ nhàng: “Không sao, nàng ấy chỉ là…”
Những lời còn lại, thiếu niên không nói hết.
Là ghen sao?
Giống như lần trước rõ ràng đến tìm hắn, nhưng vì Thẩm Trăn ở đây nên không lộ diện.