Tác Thành Cho Phu Quân Với Bạch Nguyệt Quang Của Hắn

Chương 156

Tri Ngu nhớ rõ trong mộng, sau khi Thẩm Dục trải qua nhiều khổ nạn, tâm cơ ngày càng thâm sâu khó dò.

Trong giấc mộng kia, ngoại trừ dần trở nên chững chạc và điềm tĩnh, thì tính cách của hắn cũng trở nên khó đoán hơn bao giờ hết.

Đối với Tri Ngu mà nói, hắn là người rất khó ở chung, chớ đừng nói đến chuyện có thể tùy tiện tiếp cận hắn.

Nàng có thể chắc chắn, nếu đổi lại là Thẩm Dục trước kia gặp phải hoàn cảnh như hiện tại, cho dù trong lòng có nghĩ thế nào, e là có đánh chết cũng không mở miệng thốt ra lời cam chịu cúi đầu dưới người khác như thế.

Vậy mà nay hắn lại có thể thốt ra lời nguyện ý hầu hạ nàng khiến Tri Ngu không khỏi nghi ngờ, chẳng lẽ có phải hắn…

 … Vẫn còn quá ngây thơ?

Nhưng dù là như vậy, làm sao thiếu nữ dám thật sự để vị này làm trâu làm ngựa cho mình?

Có câu nói “Mời thần dễ, tiễn thần khó.” 

Nay nàng muốn cứu vãn sai lầm năm xưa, nếu không nắm chắc mức độ, e rằng chỉ sơ sẩy một chút thôi cũng thành kết thù.

Hậu viện.

Đồ đạc của thiếu niên chẳng những không được chuyển đến phủ mới, mà còn bị đưa ngược trở về chỗ cũ.

“Tiểu thư nói, trượt kỳ thi lần này cũng không sao, năm nay ngươi không đỗ, sang năm có khi lại được cá chép hoá rồng, tiểu tử nhà ngươi… đừng phụ lòng mong mỏi của tiểu thư.”

Sau khi người hầu giúp Thẩm Dục đặt đồ đạc trở lại phòng cũ, không khỏi lắc đầu thở dài.

Ban đầu còn tưởng rằng từ cái ổ gà này sẽ bay ra một con phượng hoàng phi phàm, nhưng việc Thẩm Dục thi trượt đã khiến hắn bỗng chốc mất đi hào quang trạng nguyên, nhận ra thiếu niên này cũng chỉ tầm thường mà thôi.

Thẩm Dục suốt từ đầu đến cuối không nói một lời. Người hầu đoán hắn chắc đang khổ sở vì thi trượt, nên chỉ an ủi qua loa vài câu rồi lui ra.

Trong phòng lại chìm vào tĩnh lặng.

Ngón tay Thẩm Dục khẽ chạm vào cuốn sách trên mặt bàn, trong đầu lại hiện lên ánh mắt thiếu nữ nhìn hắn.

Dường như tiểu thư vẫn không thể tin nổi việc hắn cố ý thi trượt?

Vậy rốt cuộc nàng đã biết bí mật gì về hắn, mà lại tin tưởng chắc chắn rằng hắn có thể đỗ đạt?

Thẩm Dục bỗng nhận ra, hóa ra thi trượt lại còn kéo theo nhiều chuyện thú vị xảy ra như vậy.

……

Khi màn đêm buông xuống, Tri Ngu vẫn còn đang tỉ mỉ sắp xếp lại mọi chuyện đã xảy ra trong giấc mộng.

Càng nghĩ lại, nàng càng chắc chắn rằng hành động trước đây của mình hoàn toàn sai lầm đến mức khó tin.

Việc Thẩm Dục bất ngờ thi rớt lần này, thậm chí có thể không liên quan đến những hành động sai lầm của nàng.

May thay, hiện tại vẫn còn kịp để sửa sai.

Sáng sớm hôm sau, lúc Tri Ngu đang chải đầu trong phòng, bên phía Đào thị lại mang tới một chồng tranh vẽ.

Cũng may trong nhà nuông chiều nên Tri Ngu mới có thể trì hoãn đến giờ, đến nay vẫn còn là khuê nữ.

Đào thị là kế mẫu cho nên không dám thúc ép quá mức, chỉ có thể ngày ngày đưa tranh đến, coi như tận tâm hết mực.

“Nô tỳ thấy lần này mấy người trong tranh đều đẹp hơn hẳn.” 

Nhứ Nhứ lật mở vài tờ tranh cảm thấy hài lòng hơn mọi lần.

Theo yêu cầu của Tri Ngu, Đào thị đã loại hết những bức tầm thường, còn lại đều là những người có xuất thân khá giả là điều kiện cơ bản, tiếp theo là diện mạo cũng trở nên ưa nhìn. 

Tri Ngu xem qua một lượt, ý tưởng từ đêm qua dần nổi lên trong lòng.

Nàng quay sang nói với Nhứ Nhứ: “Ngươi đi gọi Thẩm Dục tới đây.”

Tuy Nhứ Nhứ hơi ngạc nhiên, nhưng không hỏi gì thêm, liền đi làm theo.

Không bao lâu sau, Thẩm Dục đã được đưa đến gian phòng sáng sủa bên ngoài.

Từ ánh nắng rực rỡ bên ngoài bước qua ngưỡng cửa, dáng vẻ thiếu niên mặc y phục màu lam hiện ra rõ ràng dưới mắt Tri Ngu trông rất thanh tao thoát tục.

Hắn vẫn còn rất trẻ, như mầm trúc non đẫm sương sớm, chưa từng để lộ chút sắc bén nào, khiến người ta chỉ cảm thấy sự thuần lương vô hại nơi hắn.

“Thẩm Dục…” 

Thiếu nữ dịu dàng gọi tên hắn, giọng nói và thái độ chẳng khác gì ngày thường.

Nàng đứng bên bàn tròn chạm khắc bằng gỗ tử đàn khảm bạch ngọc, ra hiệu cho thiếu niên lại gần, cùng nhau xem những bức vẽ đặt trên bàn, giọng điệu ẩn chứa sự dò xét.

Tri Ngu muốn hắn giúp mình chọn lựa đối tượng phù hợp, để tiện bề chứng minh rằng nàng hoàn toàn không có ý ‘ép gả’ cho hắn. 

Sau này nếu thật sự có hiểu lầm gì, nàng cũng dễ bề giải thích.

Ban đầu Tri Ngu nghĩ rằng giao việc này cho hắn chắc chắn sẽ khiến hắn không vui.

Nào ngờ từ đầu đến cuối, sắc mặt Thẩm Dục vẫn điềm nhiên, sau khi hiểu ý đồ của nàng, hắn còn cẩn thận xem xét từng người một.

“Ta thấy gia đình này khá tương xứng với nhà ta.” 

Tri Ngu nghiêm túc chỉ vào một người mà mình hài lòng, nhưng Thẩm Dục lại nói: “Người này xuất thân thật sự rất tốt, nhưng diện mạo thì chưa chắc đã xuất chúng.”

Hắn đưa tay chỉ lên đôi mắt trong bức họa, chậm rãi nói: “Nếu là người có dung mạo đẹp, ánh mắt tuyệt đối không thể vẽ thành một khe nhỏ như thế này.”

“Dù họa sĩ có cố tình kéo dài để làm nổi bật đường nét mắt của hắn thì đây cũng không phải là tỉ lệ mắt người bình thường.”

Tiếp đó, hắn lại chỉ ra một vài điểm bất thường khác trong ngũ quan.

“Nếu tiểu thư cưới người thế này, ngày ngày nhìn khuôn mặt ấy trên gối… chỉ sợ ăn không ngon, ngủ không yên.”

Tri Ngu: “…”

Tuy nói nữ tử yêu cái đẹp có phần nông cạn, nhưng hình như hắn thật sự hiểu nàng quá rõ.

Nàng nhất thời đỏ mặt vì bị nhìn thấu, nhưng vẫn nhớ mục đích chính của mình, liền mở thêm một bức họa khác.

“Vậy người này trông cũng không tệ…”

Nói vậy, nhưng trong lòng nàng vẫn thầm bổ sung thêm một câu, chỉ là không đẹp bằng hắn thôi.

Nhưng ngẫm lại, trong toàn kinh thành, người có dung mạo vượt trội hơn hắn chỉ sợ chẳng có mấy ai.

Trong suốt quá trình để thiếu niên đứng bên ngoài quan sát, hầu như đối phương không có bất kỳ biểu hiện bất thường nào.

Đến mức Tri Ngu cũng chẳng thể đoán nổi, rốt cuộc hắn có từng sinh lòng cảm mến với nàng hay chưa.

Trong phủ, chuyện hôn sự của Tri Ngu đang được thu xếp, nhưng xem tranh chân dung thì cũng chỉ là vài tờ giấy mỏng.

Thế là trong khoảng thời gian tới, các vị khách lần lượt đến cửa để xem mắt mới là phần then chốt.

Một hôm, khi Thẩm Dục đi ngang hậu viện, bất ngờ chạm mặt một nam tử trẻ tuổi đến phủ để xem mắt Tri Ngu.

Nam tử kia đứng ở góc tường đi đi lại lại, khi bắt gặp Thẩm Dục, y lập tức luống cuống nói: “Xin lỗi, ta là tam công tử của Quý gia ở Tây thành, ta… ta…”

Y lắp bắp không nói nên lời, lại thấy thiếu niên khẽ khom lưng hành lễ, y cũng vội đáp lễ, nhìn dáng vẻ đúng là có phong thái thư sinh.

Ánh mắt Thẩm Dục lướt qua mặt người kia, cất lời nhẹ nhàng mà hàm ý sâu xa: “Công tử đến để cầu thân tiểu thư nhà ta?”

Đối phương hơi đỏ mặt, khẽ gật đầu.

Trước đây vị tiểu thư này quả thật rất kiêu căng ngỗ ngược, khi đó doạ không ít người phải chùn bước.

Nhưng sau khi nghe nói tất cả những điều đó đều là tin đồn, tam công tử Quý gia này ban đầu còn không tin.

Nhưng sau vài lần tình cờ thoáng thấy dung nhan hoa nhường nguyệt thẹn của nàng, khí chất thanh nhã như u lan, ngay lập tức trái tim y như bị đánh trúng, nhất kiến chung tình với nàng.

“Chỉ tiếc là… dung mạo tiểu thư như tiên giáng trần, người muốn cầu thân đông vô số kể, không biết ta có bao nhiêu phần cơ hội…” 

Trong lòng tam công tử Quý gia thiếu tự tin nhưng cũng không dễ bỏ cuộc, vì thế cứ đi đi lại lại ở đây.

“Không sao, nhiều người vẫn thường thưởng bạc cho đám người hầu bọn ta để dò hỏi sở thích của tiểu thư, việc ấy đã thành lệ.”

Giọng điệu của thiếu niên tuy nhạt, nhưng như có điều gì ẩn ý.

Chỉ cần cho chút bạc, hắn liền sẽ ‘thiện chí’ nói cho đối phương cách lấy lòng tiểu thư nhà họ.

Tam công tử Quý gia nghe thế thì sững người một chút, lập tức mừng rỡ như vừa tìm được đường tắt. 

Y vội lấy ra một túi bạc, cung kính dâng lên.

Thẩm Dục đưa tay nhận lấy, khẽ ước lượng, có vẻ hài lòng, cúi đầu nhìn túi bạc trong tay, chậm rãi nói: “Tiểu thư nhà ta rất thích người có dung mạo tuấn tú.”

Tam công tử Quý gia lập tức ngẩn ra, đột nhiên chú ý đến vẻ ngoài hơi xuất chúng của thiếu niên đối diện.

Thẩm Dục lại nói tiếp: “Nếu công tử không chê, ta có thể chỉ cho công tử vài cách để khiến tiểu thư thích.”

Tam công tử Quý gia vội vàng đáp lời: “Được… được…”

Y lại một lần nữa đánh giá phong thái và dung mạo phi phàm của thiếu niên này, trong lòng không khỏi âm thầm may mắn, may là xuất thân của mình không thấp, nếu chỉ dựa vào một gương mặt thì sợ rằng khó mà lọt vào mắt của tiểu thư.

Nghĩ đến đây, tam công tử Quý gia lại móc thêm một túi bạc nữa đưa cho Thẩm Dục: “Chỉ cần ngươi dạy tốt, ta sẽ thưởng thêm bạc cho ngươi.”

Thẩm Dục nhận bạc, thản nhiên đáp: “Được.”

Có sự sắp xếp ngầm này, mấy ngày nay khi Tri Ngu xem mắt đã phát hiện ra một thiếu niên khác biệt.

Người ấy có cách báo cáo gia thế khác với những người khác, không chỉ báo cáp một cách rập khuôn về tài sản gia thế nhà mình, cũng không nhắc đến tổ tiên hiển hách thế nào.

Toàn thân y toát lên khí chất nho nhã, không hề có sự kiêu căng của những công tử con nhà giàu, mà lại rất khiêm tốn, chỉ nói về hoài bão của bản thân.

Đào thị nói với Tri Ngu: “Gia đình này có một quy tắc cũ truyền từ ba đời, cả đời chỉ cưới một thê tử, sau này có người vì thê tử không thể sinh con mà phá bỏ quy tức này.”

“Đến thế hệ của hắn, sau khi biết chuyện, hắn kiên quyết muốn khôi phụj truyền thống này, cả đời chỉ lấy một người.”

Tri Ngu nghe xong cũng có phần kinh ngạc.

Nàng vốn không quá để tâm việc nam nhân có tam thê tứ thiếp hay không, nhưng điều khiến nàng bất ngờ là giữa thời buổi này vẫn có nam nhân có suy nghĩ như vậy.

Chỉ riêng tâm ý này của y cũng đủ khiến người ta bất ngờ.

Khi đến vườn hoa, Tri Ngu chú ý y phục người kia rất giản dị, một thân áo bào xanh nhạt, không hề phô trương.

Dù có thỉnh thoảng nhắc đến sản nghiệp trong nhà, y cũng không khoe khoang quá mức.

Tam công tử Quý gia nói với Tri Ngu: “Ta còn nuôi rất nhiều mèo hoang, tự tay dựng những ngôi nhà cho chúng trú mưa tránh gió, nếu nàng muốn, lần sau ta có thể đưa nàng đến xem.”

Tri Ngu nghe vậy không khỏi tròn mắt ngạc nhiên, trong lòng lại có thêm vài phần thiện cảm về y.

Nàng khẽ khàng nói: “Công tử có lòng thương xót kẻ yếu thế này, quả thật là hiếm thấy…”

Vốn dĩ thiếu nữ rất ít khi có thiện cảm với người ngoài, vậy mà vị tam công tử Quý gia trước mắt lại khiến Tri Ngu cảm thấy, dù chỉ là bằng hữu bình thường thì nàng cũng không thấy bài xích khi trò chuyện cùng y.

Khi Thẩm Dục từ ngoài trở về, người hầu trông thấy thứ hắn đang cầm trong tay.

“Ngươi ra ngoài mua gì về thế?”

Thẩm Dục mở tay ra, lộ ra hai chiếc hộp nhỏ: “Mua chút son phấn thôi.”

Đối phương lập tức bật cười: “Nam nhân thì cần gì son phấn chứ?”

Thẩm Dục vẫn giữ vẻ điềm nhiên: “Muốn lấy lòng nữ nhân mình thích, có nhan sắc chẳng phải càng có thêm lợi thế sao?”

Người hầu thấy hắn nói chuyện nghiêm túc như vậy, nhất thời hơi ngập ngừng: “Tiểu tử ngươi…”

“Cũng chỉ ngươi khôi ngô mới dám nói mấy lời đó, chứ nếu là chúng ta thoa lên, không biết sẽ ghê tởm đến mức nào.”

Đối phương vừa lẩm bẩm vừa tiếp tục làm công việc trong tay.

Sáng hôm sau.

Thẩm Dục đưa tay trao hộp son phấn cho tam công tử Quý gia.

Hắn nói với đối phương: “Công tử có vẻ như không cao lắm.”

Tam công tử Quý gia thoáng lộ vẻ lúng túng trên mặt.

“Đúng là… hơi thấp thật…”

Nhất là lúc y đứng cạnh một người hầu mà còn thấp hơn, ít nhiều cũng hơi mất mặt.

Thẩm Dục chậm rãi đề xuất: “Công tử có thể thử thêm một lớp đế giày, tuy nhiên đừng tăng chiều cao quá đột ngột, mỗi ngày thêm một chút, như vậy người ngoài sẽ khó mà nhận ra.”

Nói xong, tam công tử Quý gia vẫn do dự, tay cầm hộp son phấn, chần chừ nói: “Nhưng làm vậy thật sự có được không?”

“Trước giờ ta chỉ nghe mấy công tử quý tộc thích bôi phấn, bản thân vẫn chưa từng thử qua…”

Thiếu niên lạnh nhạt nói: “Công tử cứ thử sẽ biết thôi, công tử chỉ cần nhớ kỹ những thiếu sót ta đã nói…”

“Ví dụ như đuôi chân mày công tử quá rủ, tiểu thư sẽ không thích; da không trắng, môi lại quá đậm… Còn cả cách ăn mặc của công tử nữa, phải giản dị.”

Sau một loạt lời dặn dò tỉ mỉ, tam công tử Quý gia càng cảm thấy khoản tiền mình bỏ ra lần này thực sự đáng giá.

“May mà có ngươi giúp ta một ân huệ lớn như vậy, cũng may là ngươi biết rõ tiểu thư nhà mình thích kiểu người thế nào, ta làm theo lời ngươi dặn dò nên nàng mới không từ chối ta.”

Thẩm Dục chỉ mỉm cười, nhưng nụ cười ấy không hề chạm đến đáy mắt.

Đương nhiên hắn không cho rằng tiểu thư nhà mình nhất định sẽ thích người như vậy.

Nhưng dù sao thì một chú cừu non cũng sẽ không phản cảm một con cừu non thích sạch sẽ, biết ăn cỏ, trông có vẻ vô hại.

Vậy là trong khoảng thời gian tiếp theo, được nếm trải quả ngọt, tam công tử Quý gia càng nghe lời Thẩm Dục hơn, răm rắp làm theo.

Tri Ngu nghĩ đến tam công tử Quý gia, lại cảm thấy bản thân sớm muộn gì cũng phải gả cho người khác, mà nếu gả vào một nhà như vậy thì cũng không phải lựa chọn tồi.

Y có hảo cảm với nàng, tính cách lại có phần giống với nàng, hơn nữa còn rất ôn hòa.

Chỉ là điều duy nhất khiến Tri Ngu băn khoăn chính là khí chất và phong cách của hắn khiến nàng có cảm giác quen thuộc.

Nhiều lúc thậm chí nàng không cẩn thận lại nhìn nhầm hắn thành Thẩm Dục…

Lặp đi lặp lại như vậy, Tri Ngu không khỏi thì thầm trong lòng: “Mỗi lần ta ở cạnh một người, trong đầu lại có thể nghĩ đến người khác, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?”

Nhứ Nhứ ngồi bên cạnh nghe xong thì không nhịn được trêu chọc: “Chẳng lẽ tiểu thư đã tương tư rồi? Có phải là vị Quý công tử kia không? Gặp ai cũng liên tưởng đến hắn?”

Tri Ngu lập tức nén lại ý định bóp má nàng ấy, trách mắng: “Không cho phép nói bậy…”

Nhứ Nhứ cười trêu đùa với nàng: “Nô tỳ chỉ là thuận miệng nói thôi mà…”

Bình Luận (0)
Comment