Buổi trưa hôm đó, trời nắng đẹp rực rỡ.
Tri Ngu đi dạo bên hồ, từ xa đã nhìn thấy bóng lưng của một nam tử.
Vừa nhìn thấy, trong đầu nàng bất giác hiện lên hình ảnh Thẩm Dục, Tri Ngu không khỏi cảm thấy gần đây mình nghĩ đến hắn quá thường xuyên.
Cho rằng mình nhìn nhầm người, nàng mạnh dạn bước lên gọi khẽ “Quý công tử”, thế nhưng đến khi đối phương nghiêng người sang, gương mặt ấy không phải Thẩm Dục thì còn ai?
Bước chân Tri Ngu lập tức khựng lại.
Thiếu niên kia cũng đã thấy nàng, ngẩng đầu nhìn: “Tiểu thư?”
Tri Ngu nhận ra mình thật sự đã gọi nhầm người, lại còn gọi trúng chính chủ, đầu óc nhất thời trống rỗng.
Thẩm Dục nhìn thấy nàng đứng ngây ra như tượng, nghĩ đến cách nàng gọi mình vừa rồi, chậm rãi hỏi: “Vì sao tiểu thư lại nhận nhầm ta thành Quý công tử?”
Tri Ngu nắm chặt lòng bàn tay, sau khi xác nhận đây đúng là Thẩm Dục, trong lòng càng xấu hổ: “Vì… Quý công tử trông có vẻ giống ngươi…”
Thẩm Dục: “Vậy sao?”
Hắn dịu dàng nói: “Hoá ra tiểu thư thích dáng vẻ như ta?”
Tim Tri Ngu như đập hụt một nhịp, nhịp tim rối loạn ngay trong khoảnh khắc.
Nàng siết chặt khăn tay, bối rối không biết phải đáp thế nào, chỉ đành lí nhí nói: “Ta còn có việc, đi trước đây.”
Chân không dám chậm bước chút nào, chỉ đến khi đi xa rồi, Tri Ngu mới dám đưa tay lên che lấy gương mặt đang nóng ran của mình.
Điều khiến nàng cuống cuồng tránh né không chỉ là vì hắn, mà còn bởi một điều nàng đột nhiên nhận ra nàng không thể phủ nhận lời hắn vừa nói.
Mọi phương diện khi ở bên tam công tử Quý gia đều khiến Tri gia hài lòng.
Hôm đó, tam công tử Quý gia mang theo trưởng bối trong nhà đến bàn chuyện hôn sự.
Chỉ đợi hai nhà thống nhất, họ sẽ chính thức mời bà mối đến cửa cầu hôn.
Tri Ngu nghe tin ấy thì trong lòng bắt đầu do dự, nàng hài lòng mọi thứ ở tam công tử Quý gia, trực việc hai người không phải rung đ*ng t*nh yêu, nhưng nàng vẫn nghĩ đời này có lẽ cũng chẳng gặp được thứ tình cảm ấy.
Thế nhưng đúng lúc ấy, bên ngoài lại vang lên tiếng ồn ào.
Đào thị cho người gọi vào hỏi chuyện, lúc này mới biết trong lúc đưa bàn trang điểm bằng gỗ lê vào thay trong phòng mình không cẩn thận bị lăn xuống khỏi xe đẩy khi vận chuyển vào phủ.
“Trời ơi, cái bàn đó không rẻ chút nào! Có hỏng gì không?”
Đào thị sốt ruột hỏi.
Lúc này người hầu mồ hôi lạnh toát, vừa nói rằng lúc đó may có một thiếu niên giúp một tay, nhờ vậy mà chiếc bàn trị giá ngàn vàng mới thoát khỏi tình trạng hư hỏng.
Tuy nhiên, bàn trang điểm rất nặng, khi rơi xuống dường như va vào chân của đối phương.
Dù sao trong phủ đang có khách, Đào thị nghe đến đây thì ngăn người hầu nói tiếp.
“Bàn trang điểm không sao là được rồi, ngươi lui xuống đi.”
Sau khi người hầu lui ra, nhưng mí mắt Tri Ngu bất giác giật giật.
Sự chú ý của nàng theo chân người hầu đi xa, mơ hồ nghe được tiếng động trong sự ồn ào của bên ngoài.
“Không phải con của lão Lưu bị đập trúng chứ?”
“Cũng chưa chắc…”
Ngay lúc ấy, bên tai nàng lại vang lên giọng dịu dàng của tam công tử Quý gia: “Nàng thấy hôn sự định vào ba tháng được không?”
Tri Ngu lơ đãng đáp: “Sau ba tháng thì thời tiết chắc cũng dễ chịu…”
Lúc này, nàng nhìn tam công tử Quý gia ở khoảng cách gần, phát hiện lông mày và ánh mắt hắn càng giống Thẩm Dục…
Ngay sau đó, nàng nghe thấy người hầu nói ngoài cửa: “Nhớ rồi, nghe nói là tên Thẩm Dục… cũng không biết có bị thương nặng không…”
Trong khoảnh khắc cái tên ấy lọt vào tai, thiếu nữ đột nhiên bật dậy khỏi ghế.
Đào thị giật mình: “A Ngu, con sao vậy?”
Bà lật cuốn sổ trong tay: “Con mau lại đây xem, nếu định vào ba tháng sau thì nên chọn ngày nào là tốt?”
Tri Ngu lại không kìm được nhìn về phía tam công tử Quý gia đang kinh ngạc.
Ban đầu nàng còn hơi do dự.
Nhưng gần đây như bị ám ảnh, càng nhìn người này càng thấy y giống Thẩm Dục, như thể từng khoảnh khắc đều nhắc nhở nàng đang che giấu một ý nghĩ khó nói nào đó.
Tri Ngu đấu tranh một hồi, cuối cùng chỉ đành nhẹ giọng nói: “Xin lỗi…”
Nàng cứ nhìn y lại nhớ đến một người khác… như vậy, rõ ràng họ không hợp nhau.
……
Trở về viện của mình, Tri Ngu lập tức dặn Nhứ Nhứ đi mời đại phu.
“Mời hai người, một người xem vết thương bên ngoài, một người xem vết thương bên trong…”
Nhứ Nhứ thấy nàng sốt ruột đến mức lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh, không khỏi thắc mắc: “Sao tiểu thư lại gấp vậy? Nghĩ cũng chẳng có gì nghiêm trọng.”
Tất nhiên Tri Ngu không thể kể lại giấc mộng trong lòng mình, chỉ khẽ nói: “Dù sao người bị thương là do ta đưa vào phủ, ta phải có trách nhiệm.”
Nhứ Nhứ vừa giúp nàng lau mồ hôi tay vừa gật đầu đồng tình: “Cũng phải… bị va đập quả thật có thể nhẹ cũng có thể nặng, giống như có người chỉ không cẩn thận đập đầu vào cây, lúc đó nhìn chẳng sao, kết quả về nhà ngủ một giấc rồi không tỉnh lại nữa, nghe nói là máu tụ trong đầu.”
Sau một hồi bận rộn như vậy, khi hai vị đại phu đến thì mặt trời cũng đã lặn xuống rồi.
“Nhìn sắc khí thì chắc là không có gì đáng ngại…”
Hơn nữa, thiếu niên không cho phép họ đến gần kiểm tra kỹ, sau khi bắt mạch và quan sát, họ cũng chỉ có thể kê lại một vài đơn thuốc.
Tri Ngu nghe xong liền cúi đầu cảm tạ, sau đó bảo người đưa hai vị đại phu ra ngoài.
Khi mọi việc xong xuôi, bên ngoài trời cũng đã tối sầm.
Tri Ngu đang do dự nhìn ra ngoài cửa, lúc này Nhứ Nhứ tiến lại gần: “Cô nương, nước nóng đã chuẩn bị xong rồi, không đi tắm ngay thì nước sẽ nguội mất.”
Tri Ngu đành gác lại tâm sự, vào phòng tắm gội rửa.
Đêm đó, khi đã nằm lên giường, Tri Ngu nhắm mắt ngủ sau, những hình ảnh nàng mơ thấy đều là sau này thiếu niên chạm vào cái chân bị thương của mình thì nhớ lại ngày xưa từng chịu khổ ở chỗ nàng, rồi ra tay thẳng thừng cho người diệt sạch cả gia đình nàng.
Tri Ngu giật mình tỉnh dậy, tim đập thình thịch.
Trong lòng nàng vô cùng bất an.
Dù đại phu nói không sao, nhưng dù sao cũng chưa kiểm tra kỹ càng, làm sao có thể đảm bảo được?
Nếu lỡ như nửa đêm hắn xảy ra chuyện, thậm chí mất mạng… có phải cũng không ai biết không?
Bỏ qua cảm xúc cá nhân, chỉ riêng những gì xảy ra trong giấc mơ, nếu hắn chết có lẽ cũng không phải là chuyện xấu.
Nhưng nếu hắn chết ở Tri gia, sau này thân phận hoàng tử của hắn bị phát hiện thì Tri gia cũng không thoát tội.
Tri Ngu vốn định gọi Nhứ Nhứ dậy, nhưng nghĩ lại việc mình nửa đêm đi thăm Thẩm Dục, thật sự cũng không phải chuyện thỏa đáng.
Hơn nữa, nàng cũng không biết phải giải thích thế nào với Nhứ Nhứ rằng mình đang lo lắng điều gì…
Thiếu nữ suy nghĩ một lúc rồi tự mình khoác áo choàng lên.
Đợi khi nàng quen đường quen lối tìm đến chỗ ở của Thẩm Dục, thử gõ cửa vài lần nhưng không ai đáp lại.
Nàng phát hiện cửa chính đã cài then, nhưng cửa sổ thì lại quên đóng.
Dù sao Tri Ngu cũng chẳng để tâm đến mấy quy củ ấy, liền trèo qua cửa sổ vào trong phòng.
Theo trí nhớ, nàng lần mò hướng về phía giường, đang định tìm nến để thắp sáng thì bất ngờ bị ai đó kéo mạnh, khiến cả người chao đảo.
“Ngươi…”
Thiếu niên giữ lấy nàng chỉ kịp thốt ra một từ, rồi đột nhiên nhận ra điều gì đó mà dừng lại.
Sau đó, khi nửa tấm rèm giường được vén lên, ánh trăng lọt vào, Thẩm Dục nhìn thấy thiếu nữ tóc tai bù xù đang bị đè dưới giường.
Đôi mắt lưu ly của thiếu nữ hoảng loạn nhìn hắn, giọng nói khẽ run: “Thẩm Dục… ngươi làm ta đau…”
Thẩm Dục lặng lẽ quan sát nàng, bàn tay đang kìm chặt nàng dường như càng tiến một bước, phát hiện ra sự mềm mại của nàng.
Một tiểu thư mềm yếu như vậy, yếu ớt không xương ngã vào lòng hắn, đối với xiềng xích mà hắn ác ý áp đặt lên nàng, dường như nàng chẳng thể thoát ra được…
Thậm chí vì khoảnh khắc vừa rồi trong bóng tối đã khiến tiểu thư sợ hãi đến mức khoẻ mắt đỏ ửng…
Hắn như đang giả vờ chỉ cố định lại màn giường, lại như lơ đễnh, đến nỗi một lúc sau Thẩm Dục mới từ từ nới lỏng sự kìm kẹp gần như thô bạo đối với thiếu nữ.
“Sao tiểu thư lại đến đây?”
Cổ tay bị bóp đau nhói, Tri Ngu xoa nhẹ chỗ đó, vẫn còn sợ hãi: “Ta nghe nói ngươi bị đồ nặng đè trúng…”
“Ta không sao.”
Tri Ngu vẫn không yên tâm: “Có thể để ta xem được không?”
Thẩm Dục khẽ nâng mắt nhìn nàng, trả lời: “Được.”
“Nhưng mà…”
“Tiểu thư phải cho ta một lý do.”
Câu nói rơi xuống khiến căn phòng bỗng chốc trở nên yên lặng.
Thẩm Dục lại không để tâm đến vẻ mặt cứng đờ của thiếu nữ, mà vẫn đều giọng nói tiếp: “Vì sao tiểu thư lại quan tâm ta như vậy, sợ ta gặp chuyện như vậy sao?”
“Thậm chí… sợ đến mức nửa đêm trèo cửa sổ vào thăm ta?”
Tri Ngu: “…”
Cằm nàng bị một ngón tay thon dài nâng lên.
Dường như tên nô bộc hèn mọn đã gỡ bỏ lớp ngụy trang hiền lành, lúc này hắn trông táo bạo đến bất ngờ.
Thẩm Dục liếc mắt sang, giọng nói càng khó hiểu: “Chẳng lẽ tiểu thư thích ta sao?”
Dù biết hắn thi trượt, biến thành tên phế vật vô dụng, dù hắn bị vật nặng đập trúng và có thể sau này thành tên tàn phế.
Nàng vẫn khẩn trương đến mức ngủ không ngon.
Nếu nói không thích…
Ai tin được chứ?
Bàn tay đang siết chặt của nàng bị thiếu niên nắm lấy.
Hắn nắm lấy tay nàng, rồi kéo ống quần mình lên, dưới ánh trăng để lộ bắp chân trắng trẻo, hoàn toàn không có vết thương nào.
“Tiểu thư xem, chân ta vẫn lành lặn.”
Nếu câu nói trước đó miễn cưỡng khiến Tri Ngu thở phào nhẹ nhõm, thì câu nói sau của thiếu niên lại thắt chặt trái tim nàng một lần nữa.
Hắn ghé sát tai nàng, giọng nói nhẹ như gió: “Trong lòng tiểu thư có ta… đúng không?”
Giọng hắn vừa dứt, ngọn nến trong phòng cũng ‘xoẹt’ một tiếng được thắp lên.
Ánh nến phản chiếu vào mắt Tri Ngu khiến nàng chợt nhận ra đôi môi hắn suýt nữa đã chạm vào cổ trắng nõn của nàng là vì tư thế cúi người thắp nến.
Căn phòng đột nhiên từ mờ ảo trở nên sáng rõ.
Tri Ngu lúc này mới để ý tóc Thẩm Dục buông xõa, toàn thân toát lên một vẻ lười biếng mà ngày thường chưa từng có.
Có lẽ vì nóng, nên lúc ngủ đã nới lỏng dây áo, để lộ b* ng*c rắn chắc, kéo dài đến cả bụng dưới.
Khuôn mặt hắn được phủ một lớp ánh sáng ấm áp, trông dịu dàng hơn bình thường.
Đôi mắt đen sâu thẳm và u tối của hắn như hút hồn người khác, khiến người ta khó mà rời mắt được.
Sau khi thắp nến, hắn không hề kéo giãn khoảng cách với nàng, ngược lại còn vô tình lại gần thêm một chút.
Tri Ngu cảm nhận hơi thở hắn phả gần bên, bản năng khiến nàng khẩn trương đến mức nhắm chặt mắt.
Thẩm Dục dừng lại cách môi nàng chưa đến một tấc, rồi khẽ bật cười thành tiếng.
Lúc này thiếu nữ mới mở mắt ra và nhận ra… mình vừa làm gì.
Nàng đang chờ hắn hôn mình sao?
Nhận ra điều đó, gương mặt Tri Ngu lập tức nóng bừng.
Có phải tiểu thư thích ta không?”
Giọng Thẩm Dục trầm thấp hơn, mang theo sự dịu dàng hiếm có.
Tim Tri Ngu đập nhanh đến mức đầu óc nàng trống rỗng, chỉ theo bản năng muốn chặn câu hỏi của hắn: “Vậy… ngươi có thích ta không?”
Câu hỏi bật ra khỏi miệng nhưng lại như mang theo chút hờn dỗi như đang chất vấn vì sao hắn không hôn mình?
Thiếu niên cong môi, khẽ cúi đầu xuống, lần này lại đặt môi mỏng lên khóe môi thiếu nữ trước khi nàng nhắm mắt.
Đôi môi nóng ấm chạm vào làn môi mềm mại, ướt át của nàng, hơi thở của hai người quyện vào nhau.
Rồi lại tách ra.
Thẩm Dục dùng ngón tay cái v**t v* chiếc cằm thon của nàng, giọng trầm thấp nói: “Rất thích.”
“Thích đến mức không nỡ hôn tiểu thư.”
Nếu giờ hắn cứ hôn đến khi môi nàng sưng đỏ, lưỡi tê rát thì ngày mai uống nước cũng phải rưng rưng nước mắt vì đau thì phải làm sao?
Tiểu thư ngây thơ như vậy, nếu bị người khác phát hiện ra thì sao?
Tri Ngu nghe câu trả lời của hắn, bỗng khẽ run mi, dường như ngượn đến mức cổ cũng ửng hồng, trong mắt hắn lại đáng yêu đến mê người.
Khi trở về phòng mình, tim Tri Ngu vẫn còn đập loạn nhịp không ngừng.
Nàng chợt nhận ra đêm nay mình hình như bị hắn dụ dỗ đến mức chưa kịp làm gì.
Ngược lại còn… hỏi hắn có thích mình không?
Nàng cảm thấy bản thân đúng là bị vẻ ngoài của hắn làm cho mê mẩn đến mức cái mạng nhỏ của mình cũng quên mất rồi?
Thiếu nữ che mặt đầy chán nản, thầm nghĩ đúng là “Trên đầu chữ sắc có cây đao”, cổ nhân không hề nói sai.
Sáng hôm sau, khi Nhứ Nhứ hầu hạ tiểu thư dậy cũng không phát hiện ra chút khác lạ nào.
Chỉ là sáng nay tiểu thư hơi khác thường.
Bình thường chỉ cần búi tóc đơn giản cho tiện ngồi hoặc nằm, nay tiểu thư lại bảo Nhứ Nhứ làm kiểu tóc đang thịnh hành nhất trong mùa xuân này ở kinh thành.
Thậm chí đôi hoa tai ngày thường ngại rườm rà không muốn đeo, nay cũng chọn một đôi hoa sen đính ngọc đeo lên hai vành tai trắng ngần, tôn lên vẻ thanh thoát diễm lệ của thiếu nữ.
Tri Ngu nhìn chằm chằm vào gương mà thất thần, trong lòng lại cuộn trào vô số suy nghĩ.
Nàng nghĩ, dù lý do hắn dụ dỗ nàng có phải là thích hay không, nhưng ít ra… hắn không phải là không có hứng thú với nàng.
Mà trong giấc mơ, việc đi đến kết cục bi thảm của nàng và Tri gia có lẽ trước đó hắn cũng từng thích nàng?
Nhưng Tri Ngu cảm thấy, dù có thích thì cũng không đáng để nàng mạo hiểm bị bóp cổ đến chết.
So sánh với giấc mộng trước đó, Tri Ngu ngày càng nhận ra tam công tử Quý gia gần đây có rất nhiều thay đổi.
Giày của y dày lên từng chút một, sắc mặt càng ngày càng nhợt nhạt, lông mày và ánh mắt hoàn toàn khác biệt so với lần đầu gặp mặt…
Nhất là sau đêm qua… Tri Ngu đau đầu nhận ra thiếu niên là một người rất tâm cơ.
Nếu nàng trực tiếp nói với hắn rằng mình không thích hắn, chỉ sợ hắn sẽ chẳng tin.
Dù sao thì nàng cũng đã bị hắn quyến rũ đến mức không thể chối cãi.
Ngay cả tam công tử Quý gia cũng bị hắn đùa giỡn trong lòng bàn tay, là để cho Tri Ngu ở bên cạnh nam nhân khác cũng vẫn luôn nhớ đến hắn.
Nếu không nhờ giấc mơ cảnh báo nàng về sự nguy hiểm đáng sợ của hắn.
Làm sao nàng có thể là đối thủ của hắn? E là đã sớm rơi vào tay hắn rồi…
Cho nên, Tri Ngu biết mình không thể kìm nén trong lòng, sau khi trang điểm lộng lẫy, nàng muốn mạo hiểm thử một phương pháp khác.