Tác Thành Cho Phu Quân Với Bạch Nguyệt Quang Của Hắn

Chương 158

Ngày xưa, tiểu thư như một đóa sen thanh khiết, mộc mạc, không vướng chút bụi trần, dung nhan lại thanh tú khiến người người say mê.

Thế mà giờ đây, đôi môi nàng đỏ rực như hoa hải đường, lông mày cong mềm, ánh mắt long lanh quyến rũ động lòng người.

Khi nàng hơi nghiêng đầu, mái tóc đen nhánh buông xuống trước ngực, để lộ vành tai trắng mịn đeo viên ngọc châu hình hoa sen sáng lấp lánh, đầu ngón tay nàng thon dài để mặc cho tỳ nữ thoa nước hoa lên từng đầu móng, khiến cả đôi tay càng thêm trắng mịn.

Một lát sau, Thẩm Dục được gọi đến, vừa vào vườn hoa rực rỡ, hắn trông thấy hai gã người hầu đang đứng cạnh một thiếu nữ dáng vẻ uyển chuyển.

Một người cao lớn, một người vạm vỡ, đều là thanh niên chưa đầy hai mươi, theo lệnh nàng, cả hai người đều hái lấy từng đóa đẹp nhất trong bụi cây.

Tri Ngu chọn mãi rồi bảo hai người cài hoa lên tóc nàng để so sánh.

Người hầu được chọn có thân hình cao lớn cố gắng khom lưng với vẻ cung kính, làm theo ý của tiểu thư cao quý đang ngồi trên ghế.

Nhưng khi đứng gần, ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp kiều diễm cùng chiếc cổ trắng ngần của mỹ nhân, mùi hương thoang thoảng từ cơ thể thiếu nữ xộc vào mũi không khỏi khiến người ta choáng váng.

Bàn tay người hầu run rẩy cài hoa đỏ lên mái tóc mượt như nhung đen của nàng, đỏ mặt nói: “Tiểu thư, cài xong rồi ạ…”

Lúc này, nàng mới ngẩng đầu, đôi mắt vô tình lướt thấy Thẩm Dục đã đứng đó tự bao giờ.

Khi thấy đối phương, nàng khẽ nói bằng giọng mềm mại: “Thẩm Dục, trong hai đóa hoa này, ngươi thấy đóa nào đẹp hơn?”

Câu hỏi tưởng là hỏi hoa, nhưng nghe như đang hỏi người.

Ý hỏi hắn, trong hai tên hầu kia, ai mới hợp hầu hạ nàng hơn?

Hai người hầu nghe vậy liền bối rối, căng thẳng đến toát mồ hôi, trong ămts lại ẩn hiện chút mong chờ được chọn.

Nghe vậy, thiếu niên chỉ bước đến.

Hắn cúi người, tháo đoá hoa đỏ trên tóc nàng xuống, rồi đáp: “Ta thấy cả hai đóa hoa này đều không đẹp.”

Ánh mắt hắn liếc qua hai người hầu, rồi bẻ một đoá phù dung hồng phấn, thong thả nói: “ Đóa này mới thật sự hợp với tiểu thư.”

Thiếu nữ khẽ mỉm cười: “Thẩm Dục, tay của ngươi thật đẹp.”

Thẩm Dục cúi mắt nhìn bàn tay trắng nhợt của mình: “Vậy sao?”

“Chả trách hôm đó tiểu thư cắn chặt ngón tay ta không chịu buông.”

Tri Ngu: “Ta cắn khi nào…”

Giọng nàng đột nhiên khựng lại, luống cuống giải thích: “Đó là… là do hôm ấy bị trúng thuốc mới như vậy…”

“Trúng thuốc…… Nhưng không phải tiểu thư không nhớ sao?”

Thiếu niên nghe vậy, ánh mắt đen đặc thoáng hiện vẻ hoang mang: “Còn nữa, ta cũng chưa từng nói tiểu thư dùng cái gì để cắn ngón tay của ta…”

Tri Ngu: ……

Thẩm Dục khẽ cười: “Thì ra tiểu thư cũng đều nhớ rõ.”

Nói rồi, hắn chống một tay lên tay vịn ghế, cúi người cài đoá hoa phù dung màu hồng phấn lên tóc mai thiếu nữ.

Còn hai đóa hoa kia thì bị hắn vứt bỏ dưới chân không chút do dự.

Hai người hầu nhìn nhau, nhưng cơ thể mảnh mai của tiểu thư đã hoàn toàn bị thiếu niên che khuất, trước khi họ kịp tiến lên, đã nghe thấy tiểu thư vừa thẹn vừa giận ra lệnh cho bọn họ lui xuống, hai người đành bất đắc dĩ cúi đầu rời đi.

Trong vườn hoa chỉ còn lại hai người.

Tri Ngu nhận ra mình không để ý đã sập vào bẫy của đối phương, đành phải nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng.

“Chuyện hôm đó…”

“Ngươi phải giữ bí mật.”

Nàng vừa nói, vừa dùng đầu ngón tay chạm vào vai hắn, rồi nhẹ nhàng lướt xuống ngực, giọng càng lúc càng nhẹ: “Thẩm Dục, ngươi có thích ta không?”

Thiếu niên không nói gì.

Tri Ngu tiếp tục: “Nếu thích ta thì hãy thể hiện cho ta thấy, chứng minh cho ta thấy được không?”

Nơi trái tim như có một chiếc lông vũ mềm mại xuyên qua da thịt, len lỏi vào tận sâu thẳm, từ từ khuấy động.

Thiếu niên nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang nghịch ngợm khuấy đảo trái tim hắn, khẽ nói: “Tiểu thư muốn ta chứng minh như thế nào?”

Nàng đáp: “Bằng cách mà cả hai chúng ta đều thích…”

“Ngươi thích gần gũi với ta, đúng không?”

Trên đời này có mấy đôi chủ tớ khác giới có thể giữ được sự trong sạch?

Nếu hắn từ chối nàng, nàng có thể tuỳ tiện tìm vài người khác vừa mặt để hầu hạ giống như lúc nãy.

Những nam tử thấp kém trong phủ chẳng phải cũng chỉ như đoá hoa mà nàng muốn bẻ lúc nào thì bẻ sao?

“Chỉ cần ngươi hầu hạ ta cho tốt, ta sẽ thưởng cho ngươi…”

Lời ám chỉ này hoàn toàn trái ngược với thân phận cao quý của một tiểu thư.

Điều đó càng khiến người khác bất ngờ.

Thiếu niên nghe vậy, đáy mắt là một mảnh âm trầm.

……

Nàng không ngờ việc chủ động quyến rũ thiếu niên lại hiệu quả đến vậy.

Khi bị hắn hôn lên môi, tim Tri Ngu như ngừng đập mất một nhịp, đầu óc cũng trở nên mơ hồ choáng váng.

Ngón tay nàng chỉ đặt lên vai hắn, như muốn đẩy ra, nhưng rồi lại như chợt nhớ điều gì, từ kháng cự hóa thành thuận theo, nàng khẽ vòng tay qua cổ hắn, ngượng ngùng ôm lấy, chiếc cổ trắng ngần ngửa ra, càng khiến cho hắn dễ dàng cúi xuống, vụng về nhưng cháy bỏng trao nàng một nụ hôn sâu.

Tri Ngu đỏ mặt đến tận mang tai, trong lòng thầm nghĩ: không thả con săn sắt sao có thể bắt được cá rô, đây chỉ là một kế sách tạm thời mà thôi…

Không buông lơi một chút thì sao bắt được con sói kia, cũng chỉ là thuận theo thời thế mà thôi…

Cuối cùng, nàng vẫn là người không chịu nổi trước, khó khăn rời khỏi môi hắn, khẽ thở hổn hển: “Đừng… đừng hôn ở nơi này…”

Dù sao nàng cũng không phải người thực sự phóng khoáng từ trong cốt cách, nàng không thể chịu nổi việc thân mật với hắn ở bên ngoài, nơi mà bất cứ lúc nào cũng có người qua lại.

Do đó, ban ngày Tri Ngu luôn giữ vẻ đoan trang và dịu dàng như tiểu thư khuê các nên có.

Thế nhưng khi đến nơi riêng tư không người lui tới, thiếu niên kia được sự ngầm đồng ý của nàng, đè nàng lên chiếc ghế dựa, hôn đến mức * l**n t*nh m*.

Chiếc ghế kia chỉ cần chạm nhẹ là đã rung lắc không ngừng.

Vì vậy chỉ cần đè nàng dưới thân để hôn, chiếc ghế cũng kêu kẽo kẹt không dứt.

Sự bốc đồng của thiếu niên dường như rất khó kiềm chế, tình yêu của hắn, hơi thở của hắn dường như đều đang cận kề bờ vực mất kiểm soát.

Tri Ngu cố ý để hắn nếm trải hương vị ngọt ngào, để hắn thỏa sức l**m lưỡi nàng, cổ trắng ngần của nàng, thậm chí hắn còn m*t nhẹ lên người nàng qua lớp y phục, khiến nàng run rẩy toàn thân, vội vàng đẩy đầu hắn ra.

Càng như vậy, nàng lại càng phải gồng mình, run rẩy nói: “Ngươi… ngươi chỉ có chút bản lĩnh đó thôi sao?”

Giọng nói làm nũng như đang phàn nàn rằng người hầu này hầu hạ không đủ khiến chủ nhân hài lòng.

Tri Ngu đẩy hắn ra, vặn vòng eo mềm mại đứng dậy từ chiếc ghế dựa đang rung lắc không ngừng, chuyển sang ngồi bên giường.

Nàng nghĩ đến thần thái hôm đó Triệu tiểu thư trêu đùa kỹ nam, liền đá giày ra, đặt bàn chân nhỏ vào trong ngực của hắn, bảo hắn xoa bóp cho nàng.

Thẩm Dục cũng không cự tuyệt, nắm chặt chân của nàng, bắt đầu x** n*n lòng bàn chân mềm mại.

Tri Ngu khẽ nói: “Chắc ngươi vẫn chưa biết nhỉ? Muốn hầu hạ ta, đầu tiên phải làm chó của ta.”

Thẩm Dục xoa bóp bàn chân nhỏ cho nàng, cụp mắt đáp: “Ta chính là chó của tiểu thư.”

“Vậy vì sao ngươi không quỳ xuống?”

Thiếu niên ngoan ngoãn quỳ xuống giữa hai đầu gối nàng, nhưng rồi lại nâng mắt cá chân nàng lên hôn, khiến gò má Tri Ngu đỏ bừng.

Nàng cố ý khiêu khích hắn, dùng ngón chân giẫm lên vai hắn, rồi xuống tận cổ áo, cuối cùng ngón chân chọc vào bên dưới…

“Nhìn kìa, ngươi chẳng có phản ứng gì cả…”

Lời còn chưa dứt, sắc mặt thiếu nữ từ có chút đắc ý biến thành ngây ngốc. 

Ngay khi lòng bàn chân bị v*t c*ng cọ vào, Tri Ngu chợt ngây người.

Nàng nhớ rõ trong mơ hắn không… không được mà?

Nhưng đối với một nam nhân bình thường, việc bị tiểu thư nhiều lần câu dẫn chính là một việc cực kỳ khiêu khích lý trí.

Tùy ý để thiếu nữ nói những lời khinh miệt hay cố ý trêu chọc, Thẩm Dục vẫn chỉ dùng đầu ngón tay xoa bóp bàn chân nhỏ trắng nõn của nàng, dường như không nỡ buông tay.

Ánh mắt thiếu niên dần trở nên u ám, hắn nắm lấy tay nàng đặt lên thành giường để nàng không ngã ngửa ra sau, rồi ghé vào tai nàng thì thầm: “Nếu tiểu thư còn cử động lung tung, ta sẽ không nhịn nữa đâu……”

Tri Ngu chưa kịp phản ứng thì liền bị hắn giữ chân, tiếp tục khiêu khích bằng những động tác vừa rồi của nàng.

 

Chỉ đến khi mọi chuyện kết thúc, Tri Ngu ngây người nhìn hắn dùng khăn lau sạch sẽ vết bẩn trên chân cho nàng, những giọt nước mắt trong mắt nàng lúc này mới không kìm được mà rơi.

“Ngươi… ngươi…”

Thẩm Dục cúi đầu đặt khăn vào chậu nước, điềm nhiên nói: “Chân tiểu thư quá mềm, chắc hẳn ngày thường cũng không hay đi lại…”

Thế nên lòng bàn chân vốn trắng nõn giờ bị mài đến đỏ ửng,  nhìn như sắp mòn da.

Tri Ngu không nhịn được đạp hắn, trong miệng run rẩy mắc hắn “Vô sỉ”.

Thẩm Dục vừa đi tất và giày vào cho nàng, vừa tỏ ra càng tham lam hơn.

Hắn hỏi với giọng nghiêm túc: “Khi nào tiểu thư có thể thưởng cho ta nhiều hơn nữa?”

Tri Ngu: “Xem… xem ngươi biểu hiện đã.”

Vẻ mặt ngây thơ của nàng dường như đang nói với thiếu niên rằng nàng hoàn toàn không biết, còn có thể ban thưởng cho hắn bằng cách nào nữa…

Nàng không biết giữa họ còn có thể dùng tay, hoặc thậm chí là quá đáng hơn.

Thậm chí thiếu niên có thể l*t s*ch y phục của tiểu thư, để lộ bờ vai trắng như tuyết, vùng thắt lưng trắng ngần, ngoan ngoãn ngồi trong ngực hắn, dùng cánh tay mềm mại ôm lấy lưng hắn.

Nàng sẽ cầu xin hắn đừng mạnh quá, đừng sâu quá.

Cuối cùng sẽ cầu xin hắn… cho nàng.

……

Những ngọt ngào mà thiếu nữ thỉnh thoảng ban tặng giống như hoa anh túc, càng khiến người ta lún sâu.

Thẩm Dục muốn nàng, nhưng giữa họ lại tồn tại một ranh giới ngăn cách giữa hai người.

Mà kế hoạch ban đầu của hắn là tiến vào chốn quan trường rõ ràng là không đủ để Tri gia hoàn toàn lựa chọn hắn.

Ngược lại, vì trong giai đoạn đầu khi hắn vào quan trường sẽ không có thời gian quan tâm đến Tri gia, thiếu nữ sẽ bị gả cho người khác vào lúc này.

Do đó, hắn mới chọn lần này thi trượt, muốn tìm một con đường khác, dùng những phương pháp khác để sớm hoàn thành việc thăng tiến thân phận.

Dường như hắn đã suy nghĩ rất nhiều, còn Bạch Tịch đột nhiên xuất hiện trong phòng hắn vẫn đang chờ hắn trả lời: “Chủ nhân?”

So với người khác, Bạch Tịch càng hiểu rõ vì sao Thẩm Dục lại sống khổ sở như vậy.

Không phải hắn không có khả năng kiếm tiền, mà bởi vì phía sau hắn còn có một đường dây bí mật cần đầu tư quá nhiều, bao gồm cả Bạch Tịch, đều là những quân cờ do chính hắn nuôi dưỡng.

Ban đầu, Thẩm Dục vốn không muốn sử dụng đến những quân cờ ấy quá sớm, nhưng hiện tại, có vẻ như hắn không còn lựa chọn nào khác.

“Lát nữa, ta muốn ngươi làm một việc.”

Bạch Chỉ đồng ý rồi rời đi.

Khi chỉ còn lại Thẩm Dục trong phòng, hắn gõ đầu ngón tay xuống bàn, trong đầu toàn là hình ảnh thân mật giữa hắn và thiếu nữ những ngày gần đây.

Thiếu niên nghĩ, hương vị của tiểu thư thật tuyệt.

Nhưng nếu hắn cứ mãi ở bên cạnh nàng, e rằng sẽ không thể sở hữu được nàng.

Nếu mục đích ban đầu chỉ là chiếm hữu thể xác của nàng, thì lần trước Thẩm Dục đã có thể thành công rồi.

Cho dù một lần chưa đủ, hắn cũng có thể dùng chuyện đó để uy h**p nàng lén lút quan hệ với hắn, một lần không đủ thì hai lần, hai lần không đủ thì ba lần…

Tóm lại, hắn có thể chiếm hữu nàng mãi cho đến khi chán thì thôi.

Ngón tay hắn gõ nhẹ lên mặt bàn, ánh mắt cụp xuống, tâm tư hoàn toàn che giấu dưới đáy mắt đen.

Rõ ràng hắn muốn không chỉ có thế…

Vì vậy, số phận đã định, hắn và nàng sẽ có một cuộc chia ly ngắn ngủi.

Chắc là Tri ngu đã nghĩ ra cách mới để làm nhục thiếu niên.

Trời vừa tối, Tri Ngu đã đến phòng thiếu niên và hỏi: “Còn cách khác để hầu hạ ta không?”

Thẩm Dục: “Tiểu thư muốn ta hầu hạ thế nào?”

Tri Ngu bảo hắn lấy nước nóng giúp mình rửa chân.

Thiếu niên cũng không hề tỏ ra bị sỉ nhục gì cả.

Tri Ngu cọ bàn chân ướt lên người hắn, hắn liền kiên nhẫn dùng vạt áo lau khô cho nàng.

Tri Ngu khẽ cười: “Thẩm Dục, có phải ngươi… không có lòng tự trọng không?”

Thẩm Dục hôn lên mắt cá chân nàng, khẽ đáp: “Đúng vậy.”

Tri Ngu: “……”

Mỗi khi nghĩ đến những chuyện nàng làm để nhục mạ hắn, trong lòng nàng bỗng thấy bối rối.

Dù sao, ngay từ đầu Tri Ngu cũng chưa từng nghĩ rằng vị đế vương thâm trầm, uy nghiêm, không thể mạo phạm trong tương lai này, lại quỳ xuống lau chân cho nàng, để nàng khinh nhờn sỉ nhục mà dường như vẫn cam tâm tình nguyện…

Nàng đều không dám làm quá, nhưng lúc này hắn lại ngoan ngoãn, dễ bị bắt nạt như vậy… thực sự khiến nàng… không biết phải ra tay thế nào.

Tri Ngu mềm giọng nói: “Thẩm Dục, lần trước ngươi nói ngươi là chó của ta, ngươi sủa một tiếng cho ta nghe xem?”

Ánh mắt Thẩm Dục dán chặt vào đôi chân nhỏ nhắn xinh đẹp của nàng không rời, giống như đang lau chùi một món đồ sứ cực kỳ quý giá.

Lại một lần nữa nghe thấy yêu cầu vô lý của nàng, thiếu niên chỉ hờ hững mở đôi môi mỏng phát ra một tiếng “Gâu.”

Tri Ngu: “……”

Chắc chắn hắn điên rồi…

“Ngươi lau chưa sạch.”

Nàng càng thêm bất mãn, lại càng quá đáng hơn: “Ngươi phải l**m sạch chân của ta mới được.”

Một giọt nước trên mắt cá chân trượt xuống mu bàn chân trắng nõn dường như đã chứng minh lời nàng nói hắn lau không sạch.

Thiếu nữ lắc lắc đôi chân nhỏ, hành động ngày càng quá đáng.

Nàng đoán lần này hắn nhất định sẽ do dự, hoặc sẽ mặt lạnh đi.

Nhưng ngược lại, hắn chủ động hôn lên giọt nước trên mu bàn chân nàng, rồi thuận theo mu bàn chân đi lên.

Khi Tri Ngu nhận ra có gì đó không ổn, muốn thoát ra thì đã muộn rồi.

Sau khi kết thúc, đuôi mắt thiếu nữ đỏ ửng, hơi thở vẫn còn hơi bất ổn.

Thân thể nàng vẫn còn mềm nhũn, có một cảm giác khó nói thành lời.

Thẩm Dục uống ngụm trà nguội, rồi dịu dàng hỏi nàng: “Tiểu thư có hài lòng không?”

Ánh mắt Tri Ngu lướt qua đôi môi hắn, thấy hắn còn nuốt cả nước trà xuống, mặt nàng lập tức đỏ bừng.

“Ngươi… ngươi vô sỉ.”

Thẩm Dục hơi buồn cười, nhận ra lời mắng chửi của nàng thật đơn giản.

Hắn bế thiếu nữ lên, chỉnh lại tiểu khố và vạt váy cho nàng, dường như đã quen với tư thế phục vụ người khác của mình.

“Thẩm Dục…”

Thiếu nữ ngoan ngoãn để cho hắn mặc y phục, do dự một chút rồi ngẩng đầu hôn lên cằm hắn một cái, dịu dàng: “Lần sau ta sẽ không bắt nạt ngươi như vậy nữa, được không?”

Thẩm Dục không đáp, chỉ là ánh mắt khó đoán nhìn nàng.

Ở nơi riêng tư, hành vi trêu đùa nam bộc của nàng gần như giống hệt với Triệu tiểu thư, vì thế những người biết chuyện này cũng không quá kinh ngạc, dường như thiếu nữ này mới thực sự quay về bản tính xấu xa vốn có.

Điều duy nhất bất ngờ là thiếu niên vốn thanh cao, kiêu ngạo từ trong cốt cách lại ngoan ngoãn phối hợp, khiến cho tiểu thư có vẻ giỏi thuần phục người khác hơn trước.

Mặc dù Thẩm Dục biết rõ những lời đồn không hay về mình, hắn vẫn hoàn toàn không bận tâm, vẫn làm hài lòng thiếu nữ, nàng bày đủ trò để bắt nạt hắn, rồi sau đó lại như sợ đắc tội hắn, bất an dâng chính mình đến miệng hắn như một lời tạ tội.

Mối quan hệ tựa như nghiện thuốc phiện này cứ duy trì cho đến một ngày, Thẩm d*c t*nh cờ nghe tỳ nữ nhắc đến chuyện hôn sự của tiểu thư.

Tỳ nữ vốn chỉ đang buôn người với người khác, quay đầu lại đã thấy thiếu niên đứng ở góc tường, suýt chút nữa hoảng sợ đến mức tim muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

“Ngươi tuyệt đối không được nói ra chuyện này.”

Hạnh Nhi xoắn chiếc khăn trong tay tỏ vẻ bất an: “Ngươi không biết đâu, những nhà trước đây đến xem mắt đều không thành, tiểu thư nói với lão gia, có lẽ năm nay là năm không tốt, nếu những chuyện hôn sự tốt đẹp như vậy mà nói ra có thể dễ gặp trở ngại, nên quyết định sau này cũng không cho phép người ngoài bàn tán.”

“May mà hôn sự còn một tháng nữa, chờ một tháng sau sẽ không còn điều gì phải kiêng kỵ nữa.”

Sau khi Hạnh Nhi nói xong liền nhận ra thiếu niên vẫn luôn trầm mặc.

 
Bình Luận (0)
Comment