Tri Ngu cùng Nhứ Nhứ ra ngoài mua rất nhiều đồ, khi trở về, Nhứ Nhứ cười nói: “Chờ tiểu thư gả đi rồi, nhất định tương lai có thể cùng cô gia…”
Chưa nói hết câu, nàng ấy đã thấy thiếu niên đứng bên cửa sổ trong phòng.
Nhứ Nhứ tròn mắt, đang định trách hắn sao có thể tùy tiện vào khuê phòng của tiểu thư, nhưng chỉ một lát sau bị tiểu thư ra lệnh lui xuống.
Nhứ Nhứ không cam lòng “Vâng” một tiếng rồi lui ra.
Lúc này, Tri Ngu như không có chuyện gì xảy ra, đi đến ngồi trên một chiếc ghế tựa, ngón tay khẽ xoa bóp đầu gối.
“Thẩm Dục, ngươi có biết ta gần đây làm gì không?”
Giọng nói của nàng vẫn mềm mại như mọi khi, nhưng ánh mắt thiếu niên hôm nay nhìn nàng lại tĩnh lặng như giếng cổ không gợn sóng.
Lần này khác với những lần trước, dường như hắn trở về dáng vẻ ban đầu, không vui không giận, bộ dạng lãnh đạm khiến người khác cảm nhận được sự lạnh lẽo thấm sâu vào tận xương tuỷ.
Thiếu niên chống hai tay lên hai bên tay vịn, gần như bao vây nàng trong đó.
“Tiểu thư đang làm gì vậy?”
Tri Ngu: “Ta đang thêu khăn che mặt, hôn sự của ta sẽ diễn ra ngay cuối tháng này…”
Giọng Thẩm Dục càng lúc càng dịu, chậm rãi hỏi: “Vậy tiểu thư thêu xong chưa?”
“Xong rồi.”
Khi nàng cong môi, gò má hiện ra lúm đồng tiền nhạt nhòa, trông rất thích thú với chuyện hôn sự này, thậm chí còn đưa tay muốn vén một bên tấm vải che trong giỏ kim chỉ trên bàn, để lộ ra chiếc khăn thêu tinh xảo bên trong cho hắn xem.
Nào ngờ, tấm vải vừa được vén lên, nàng đã thấy chiếc khăn đã bị cắt rách đến thành nhiều mảnh vụn.
Có thể nhìn thấy người cầm kéo huỷ hoại chiếc khăn này đã ghen ghét đến mức nào.
Thẩm Dục nhìn những mảnh vụn đỏ thẫm như máu, nhưng không hề bất ngờ.
Hắn không cảm xúc: “Xem ra, đây là điềm báo xui xẻo và không lành cho cuộc hôn nhân này rồi.”
Ngón tay thiếu nữ nắm chặt chiếc giỏ hơi cứng lại, nhưng chỉ trong chớp mắt đã bình tĩnh trở lại như thường.
Với Tri Ngu mà nói, đây gần như đã là bước cuối cùng trong kế hoạch của nàng.
Nói theo những tình tiết cũ rích trong các cuốn bản thoại từ xưa đến nay, hắn không quyền không thế, nàng không muốn ở bên hắn, nhưng khoảnh khắc tiếp theo, hắn sẽ được người của hoàng thất tìm thấy.
Sự đảo ngược này thường rất hả hê, người nàng coi thường cuối cùng lại trở thành người mà nàng không thể với tới, còn hắn dĩ nhiên sẽ không thèm liếc nhìn nàng một cái.
Việc đùa giỡn tình cảm rồi vứt bỏ hắn so với việc thẳng thừng nói không thích hắn, sẽ khiến hắn nhìn rõ ràng nàng không xứng đáng với tình cảm của hắn.
“Thẩm Dục, dù ta không phải công chúa, nhưng ta cũng đã quen với việc sống trên cao, ta sẽ không thích một kẻ dân đen đâu.”
Lời nàng mềm mại, nhưng ý tứ trong đó lại vô cùng lạnh lùng: “Cho dù ngươi có trúng tuyển thì cũng chỉ là một viên quan nghèo hèn mà thôi.”
“Ta thích quyền quý, thích những gia đình thế gia vọng tộc, không phải loại người như ngươi.”
Dù hắn có tài giỏi đến đâu cũng không bù đắp được việc hắn không có gia thế thâm hậu, chỉ là một kẻ khắc chết mẫu thân, phụ thân không rõ thân phận.
“Ngươi đừng cản trở ta đến với tương lai tốt đẹp được không?”
Nàng nói xong, lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, khi chậm rãi ngước mắt nhìn thẳng vào thiếu niên, da đầu nàng càng tê dại.
Đôi mắt đen của thiếu niên như phủ một lớp sương lạnh, sau khi nhìn nàng một hồi lâu với vẻ mặt vô cảm, hắn bỗng cười nhẹ.
“Lời của tiểu thư… quả thực khiến ta tỉnh ngộ, như được khai sáng.”
Nàng làm vậy, không nghi ngờ gì là muốn cho hắn hiểu rõ, dù có cam chịu bị nàng đùa giỡn, thì cuối cùng cũng sẽ bị nàng vứt bỏ.
…….
Khi thiếu niên được uyển chuyển khuyên rời đi, Nhứ Nhứ đã từng tặng hắn một phí đi đường.
Thế nhưng không lâu sau, nàng ấy lại mang đồ về y nguyên.
“Nô tỳ đã nói lời hay lẽ phải, nhưng hắn không mang theo bất cứ thứ gì cả…”
Tri Ngu nghe vậy trong lòng cũng thấy khó nói nên lời.
Từ khi nàng mơ thấy hắn, nàng đã không nên tò mò tiến sâu hơn nữa, để rồi sau này có bù đắp thế nào cũng giống như lún sâu như vũng bùn.
May mắn thay, cuối cùng nàng kịp thời tạo hiềm khích với thiếu niên, coi như chuyện này đã kết thúc.
Nàng đã cưu mang hắn một thời gian, công và tội bù trừ cho nhau, có lẽ chỉ cần sau này không rơi vào tay hắn thì sẽ không bị hắn bóp cổ đến chết nữa.
Bởi lẽ sau này thiếu niên không phải người tầm thường, một nhân vật như Tri gia ở trong mắt hắn cũng chỉ là những con kiến hôi, không đáng để liếc mắt nhìn.
Vài ngày sau, trong phủ lại có một vị khách không mời đã đến.
Vị khách này cầu xin được gặp Tri Ngu thì xuất hiện, chính là Thẩm Trăn đã rời khỏi phủ từ lâu.
Thẩm Trăn quỳ gối tạ ơn thiếu nữ: “Nếu không có tiểu thư giúp đỡ, có lẽ chúng ta đã không thuận lợi như vậy, có thể giúp hắn khôi phục thân phận hoàng tử…”
Tri Ngu đảo mắt nhìn xung quanh, đảm bảo không có người khác nghe được rồi mới đáp: “Chuyện này không cần phải cảm ơn ta.”
Thẩm Dục sớm muộn gì cũng sẽ khôi phục thân phận hoàng tử, nàng chỉ là lợi dụng biết trước giấc mơ mà thúc đẩy chuyện này sớm hơn mà thôi.
“Nhưng… xin Thẩm cô nương giữ bí mật cho ta, đừng để Thẩm Dục biết là ta có tham gia chuyện này.”
Tri Ngu hiểu rõ Thẩm Trăn là người đáng tin, một khi đã hứa chắc chắn sẽ giữ lời.
Quả nhiên, sau một thoáng do dự, Thẩm Trăn gật đầu đồng ý.
“Tiểu thư yên tâm, ta từ trước đến nay nói là làm, tiểu thư đã giúp ta, ta tất nhiên không lấy oán trả ơn.”
Những lời thề non hẹn biển này đã trấn ai cả hai.
Một tháng sau, gia đình đã định hôn ước nghe tin đồn Tri Ngu trêu đùa nam bộc trong phủ, đột nhiên huỷ bỏ hôn ước.
Không những thế, trong nhà còn xảy ra hỏa hoạn, bình quý giá vỡ tan, đó đều là điềm báo cho sự xung khắc giữa hai nhà, khiến đối phương vội vàng đến hủy hôn.
Tri Ngu không quá để tâm đến chuyện này.
Những chuyện như thế này, nàng đã làm thì chắc chắn sẽ có dấu vết, việc nó bị đồn ra ngoài cũng hoàn toàn nằm trong dự liệu.
Chỉ là khoảng thời gian tiếp theo, những hình ảnh càng ngày càng rõ hơn trong mơ đã khiến Tri Ngu phát hiện ra cái chết của mình lại liên quan đến Thẩm Trăn.
Trong mơ, nàng thực sự không giống chính mình, bắt nạt người khác quá đáng, đẩy Thẩm Trăn vào nguy hiểm đe dọa đến tính mạng, trong mắt người ngoài, việc nàng chết dưới tay Thẩm Dục dường như là một “chuyện tốt” khiến người ta hả hê.
Điều đó khiến Tri Ngu không khỏi thầm thở phào vì trước kia đã không lựa chọn sai, đã tránh xa đôi thanh mai trúc mã bất hạnh này.
Nửa năm sau.
Thẩm Dục khôi phục thân phận hoàng tử, trong vòng nửa năm đã dùng thực lực để dập tắt mọi lời đàm tiếu và nghi ngờ.
Trong khoảng thời gian ấy, điều biến động duy nhất của Tri gia là phụ thân nàng bị điều đi làm nơi khác ở ngoài kinh thành, không còn sóng gió nào nữa khiến Tri Ngu dần yên tâm trở lại.
Thế nhưng đến đầu xuân, trong cung bắt đầu tuyển phi cho hai vị hoàng tử, và trong danh sách dâng lên, Tri Ngu cũng nằm trong đó.
Sau khi được triệu vào cung, người đầu tiên nàng gặp lại là Dung phi, một vị phi tần được tìm về từ ngoài cung.
Bà ta là dì của Nhị hoàng từ Tông Giác, cũng là tỷ tỷ ruột của mẫu thân Nhị hoàng tử, bà ta từng cứu mạng Hoàng đế trong một trận hoả hoạn nên có địa vị khá cao trong cung.
Trùng hợp thay, Tri Ngu lại một lần nữa nhìn thấy Thẩm Trăn bên cạnh vị Dung phi này.
Thẩm Trăn thoáng kinh ngạc, nhưng vẫn vội vàng giới thiệu với Dung phi.
“Lúc trước chính là Tri tiểu thư đã giúp đỡ con.”
Dung phi đánh giá Tri Ngu từ trên xuống dưới, khẽ mỉm cười: “Hóa ra là vậy, sớm đã nghe Trăn Trăn kể về chuyện từng là tỳ nữ trong phủ ngươi.”
“Bất quá hiện nay ta đã nhận Trăn Trăn làm nghĩa nữ, xem như khổ tận cam lai rồi.”
Giờ đây là “cam”, còn lúc ở Tri gia của nàng thì là “khổ”.
Qua lời nói, dường như vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện Thẩm Trăn từng là nô tỳ ở Tri gia.
Tri Ngu chợt nhớ, Thẩm Trăn được nhặt về khi đang ăn xin trên đường phố, sắp chết vì đói rét.
Còn về công việc của đối phương trong phủ có khổ cực hay không, nàng cũng chẳng rõ.
Nhưng nghe ý tứ của Dung phi, Tri Ngu không tránh khỏi phải có ý tứ tiến lên hành lễ nhận lỗi.
Dung phi thấy vậy, mới cho người đỡ nàng ngồi, còn ban thưởng thêm ghế ngồi.
“Ngày thường Trăn Trăn sống một mình buồn tẻ, trước đây các ngươi đã quen biết nhau thì sau này có thời gian, thường xuyên đến bầu bạn cùng với con bé cũng tốt.”
Hôm nay rõ ràng bà ta muốn tạo thể diện cho Thẩm Trăn, dĩ nhiên Tri Ngu phải thuận theo đối phương mà đồng ý.
Trong mắt người ngoài, một tỳ nữ từng bị sai bảo đột nhiên trở thành đối tượng cần được lấy lòng, còn chủ nhân từng ra oai lại trở thành người phải khép nép, tưởng tượng thôi đã thấy hả hê rồi.
Ai nấy đều cảm thấy Thẩm Trăn khổ tận cam lai, được dịp nở mày nở mặt.
Nhưng khi tiễn Tri Ngu rời cung, Thẩm Trăn không khỏi xin lỗi nàng.
“Tiểu thư đừng để bụng… nghĩa mẫu của ta đối xử rất tốt, đôi khi vài chuyện khó tránh khỏi hơi giận dỗi, bà ấy không phải cố ý nhắm vào tiểu thư đâu.”
Tri Ngu nghĩ đến những lần mình bắt nạt nàng ta trong mơ, chỉ coi người trong mơ chính là mình, lòng nàng còn cảm thấy chột dạ không kịp, làm sao còn trách cứ gì được?
“Dung phi nương nương quý mến ngươi, Thẩm cô nương đúng là có phúc.”
Thẩm Trăn chỉ khẽ đáp, nghĩ đến Thẩm Dục, cũng không muốn qua lại thân thiết với Tri Ngu.
Không vì lý do gì khác, nàng ta chỉ là không muốn vì lòng mềm yếu mà lỡ lời nói ra sự thật, khiến Thẩm Dục tiếp tục hiểu lầm vị tiểu thư này.
Sau đó, Dung phi cũng triệu kiến Tri Ngu đôi ba lần, mỗi lần chỉ là nhắc nhở vài câu rồi không nói gì thêm, đương nhiên Tri Ngu cũng không cảm thấy bị áp lực.
Nhưng vì ra vào cung thường xuyên, khó tránh khỏi chạm mặt Nhị hoàng tử, người thường xuyên đến vấn an Dung phi.
Nhị hoàng tử là cháu trai của Dung phi, vẫn luôn ghi nhớ chuyện Dung phi đã cứu mạng phụ hoàng và mẫu phi mình trong trận hỏa hoạn.
Vì vậy, Dung phi có địa vị rất cao trong hậu cung.
Có lẽ vì biết chuyện Thẩm Dục từng sống ở Tri gia.
Mỗi khi gặp Tri Ngu, Nhị hoàng tử đều hỏi han về Thẩm Dục, Tri Ngu chỉ trả lời một cách chừng mực, trong lời nói nửa thật nửa giả, cố tình tỏ ra mình không còn liên quan gì.
Cuối cùng, Tông Giác nheo mắt hỏi thẳng: “Ngươi thực sự chưa từng có tình ý gì với Tam hoàng tử sao?”
Theo lý, nếu nàng có lòng, muốn tiếp cận lại Thẩm Dục là chuyện dễ như trở bàn tay.
Nhưng theo những gì Tông Giác biết, từ khi vào cung đến nay, thiếu nữ chưa từng đi thăm hỏi một chút tin tức nào về Thẩm Dục.
Thậm chí, ở những nơi đối phương có khả năng xuất hiện, thiếu nữ còn tránh như tránh tà.
Tri Ngu siết chặt ngón tay, cúi thấp mi mắt, tất nhiên không chịu thừa nhận gì cả.
Cuộc đối thoại qua lại giữa hai người rất nhanh đã truyền đến tai Dung phi.
Ma ma bên cạnh nói: “Nghe nói vị tiểu thư kia từng quyến rũ Thẩm Dục, nhưng nhìn không giống lắm…”
Dung phi ra lệnh cho tỳ nữ xoa bóp thái dương, nghe vậy lại cười lạnh một tiếng: “Không giống?”
“Trăn Trăn muốn gả cho Thẩm Dục đã đủ khó khăn rồi, giờ lại vướng thêm tin đồn với một nữ tử Tri gia như này, thật là chướng tai gai mắt.”
Nói rồi bà ta lập tức sai người chuẩn bị dâng canh tẩm bổ lên Thiên tử, trưa nay bà ta sẽ tháp tùng thánh giá.
Đối với những người được chọn làm thê thiếp của các hoàng tử, bà ta đã có ý định đề cử người lên Thiên tử.
Khi tin tức ấy đến tai Tông Giác, người bên cạnh y sốt ruột: “Dung phi nương nương rõ ràng là dì của điện hạ, vì sao lại cố ý chỉ định nữ tử Tri gia kia làm trắc phi cho người?”
Tri Ngu là con nhà quan, đương nhiên so với dân thường thì thân phận không thấp, nhưng để được chọn làm Trắc phi của một hoàng tử, cha nàng chỉ biết lo tự bảo vệ mình suốt mười năm, không có bất kỳ công lao gì to lớn, trong nhà lại có huynh trưởng buôn bán, hoàn toàn không có lợi ích gì cho hoàng tử.
“Có cần bẩm báo lên Hoàng thượng không…”
Tông Giác: “Không cần.”
Người hầu vẫn không hiểu, thấy Nhị hoàng tử dửng dưng như vậy, nghi ngờ liệu Tri gia có ẩn giấu năng lực gì không?
Tông Giác không biết nghĩ đến điều gì, chỉ cười khẽ một tiếng: “Cũng chỉ là Trắc phi thôi, nếu thực sự cần liên minh với gia tộc khác, địa vị Hoàng tử phi đã đủ để đổi lấy sự hợp tác, còn về tiểu thư Tri gia…”
Y nói rồi liếc nhìn người hầu, môi khẽ nhếch: “Ngươi đừng quên ta là nam nhân.”
Đã là nam nhân thì khó tránh khỏi sinh lòng tạp niệm.
Y cầm quân cờ trong tay, trong đầu lại nghĩ đến ngón tay trắng nõn của mỹ nhân siết chặt chiếc khăn lụa mỗi khi y gọi nàng nói chuyện, khi nàng không muốn nói chuyện với y, nàng sẽ mím chặt đôi môi đỏ mọng, đôi mắt phủ mờ sương liếc nhìn, dường như mỗi lần đều bị câu hỏi của y làm cho bối rối không biết phải làm sao.
Bản tính xấu xa trong cốt cách khiến Tông Giác rất muốn làm những chuyện khiến nàng khó xử hơn.
Chẳng hạn như, dùng mu bàn tay chạm vào má tuyết trắng của nàng, để thấy nàng ngước đôi mắt ướt sương lên nhìn y với vẻ không thể tin được, hoặc vô tình dùng lòng bàn tay bao lấy bàn tay nhỏ của nàng, ép nàng không thể thoát ra được…
Y nhận thấy suy nghĩ của mình trở nên đen tối, thật sự không thể nào để người ngoài biết.
Hiện giờ, Dung phi đã tính toán đến y, đối tượng vừa hay lại là cô nương hợp ý y, hà cớ gì lại không làm?