Tác Thành Cho Phu Quân Với Bạch Nguyệt Quang Của Hắn

Chương 160

Danh sách tứ hôn rất nhanh đã thêm tên của Tri Ngu.

Không lâu sau đã có người lén lút đến Tri gia báo tin mừng.

Dù thánh chỉ chưa ban xuống, nhưng Thiên tử đã lệnh cho nội các soạn thảo, việc này xem như đã chắc như đinh đóng cột, chỉ chờ chọn ngày lành tháng tốt đến Tri gia ban hôn.

Đến lúc đó, Tri gia không chỉ phải thắp hương tắm gội, lập hương án sớm chuẩn bị, mà Tri Ngu cũng phải vào cung tạ ơn vào ngày đó.

Nghe được tin tức này, Đào thị vui mừng không thôi, nhìn vẻ mặt của Tri Ngu không khỏi cười nói: “Nữ nhi à, con vui đến choáng váng luôn rồi à?”

Tri Ngu: …Quả thực là choáng váng.

Nhưng bên ngoài nàng vẫn cố tỏ ra bình thường, giống như một nữ nhi gia đình bình thường, thẹn thùng mà tiếp nhận hôn sự này.

Thực ra, cho dù biết người mình sắp gả là hoàng tử, nàng cũng không hề cảm thấy gì. 

Nàng vốn không ôm kỳ vọng gì với việc xuất giá, nhưng gả cho Nhị hoàng tử, điều khó xử là có lẽ sau này không thể tránh khỏi việc phải giao thiệp với Thẩm Dục… Tri Ngu nghĩ đến đây lập tức cảm thấy đau đầu.

Nhưng chuyện nàng lo lắng lại không thành sự thật, bởi vì đêm trước khi ban thánh chỉ, trong cung lại xảy ra một vụ bê bối chấn động.

Nhị hoàng tử và vị hôn thê của Tam hoàng tử đã vướng vào tin đồn tư thông với nhau.

Vị hôn thê của Tam hoàng tử là cháu gái được Thái hoàng thái hậu yêu quý nhất, vốn đã có ý với Tông Giác, xảy ra chuyện như vậy, nàng ta nhất quyết không chịu gả cho người khác.

“Hoàng tử phi tương lai của con đã xảy ra chuyện như vậy với Nhị hoàng tử… để giữ gìn thanh danh cho cả hai, vậy hãy gả Trắc phi của huynh ấy cho con thì sao?”

Trong danh sách đã định sẵn cho các hoàng tử chỉ có hai nhà này, nếu không thay đổi như vậy, e rằng không thể che đậy được nữa.

Hoàng đế thở dài: “Lát nữa, trẫm sẽ ban thêm hai nữ tử có gia thế tốt hơn vào phủ của con, chỉ là sự thiệt thòi này…”

Thẩm Dục bình tĩnh nói: “Phụ hoàng không cần khó xử, để chia sẻ nỗi lo với huynh trưởng, đương nhiên con sẽ không từ chối.”

Hoàng đế lập tức cảm thấy an ủi: “Đứa trẻ ngoan, con đã phải chịu thiệt thòi rồi.”

Vị hôn thê của Tam hoàng tử ban đầu là người có căn cơ vững chắc mà ông đặc biệt chọn để phò trợ Thẩm Dục.

Nhưng giờ để không cho người ngoài truyền ra tin đồn của hoàng tộc, người được chọn cho Thẩm Dục lại bị thay thế một cách khiên cưỡng bằng nữ tử Tri gia.

Sự thiệt thòi này, sau này e rằng phải bồi thường gấp bội.

Trước những lời đó, Thẩm Dục vẫn luôn cụp mắt im lặng.

Về phần Tri gia, sau một phen chuẩn bị kỹ lưỡng, nghe xong thánh chỉ, Tri Ngu liền sững sờ tại chỗ.

Đối tượng thành hôn đột nhiên đổi từ Nhị hoàng tử sang Tam hoàng tử, bề ngoài nghe như chẳng ảnh hưởng gì lớn.

Nhưng khi biết được nguyên nhân thực sự phía sau, thì quả là muốn hộc máu.

Phát hiện mình vẫn không thể tránh khỏi mệnh số kia, Tri Ngu khó mà không cảm thấy tuyệt vọng.

Cuối cùng, thái giám còn nói: “Chuyện này ít nhiều gì cũng là Tam hoàng tử chịu thiệt, cho nên nếu tiểu thư muốn được yên ổn thì phải tìm hiểu kỹ sở thích của ngài ấy trước…”

Tri Ngu: “……”

Nếu là trước kia, nàng chắc chắn đáp Thẩm Dục thích làm chó của nàng cũng được.

Nhưng giờ thì… không chừng sở thích của hắn là bóp cổ nàng sẽ thành sự thật cũng nên.

Sau tất cả những gì đã xảy ra, Tri Ngu nhận ra những chuyện được định sẵn dường như luôn xảy ra đúng với quỹ đạo của nó.

Giống như việc ban đầu nàng không muốn lật đổ quầy hàng của Thẩm Dục nhưng vẫn lật, không muốn nhà của hắn bị cháy nhưng cũng không thể ngăn cả.

Hiện giờ, chuyện hôn sự… cũng không trốn thoát.

Thế nhưng nàng không phải loại người ngồi chờ số phận an bài, việc nàng lật quầy hàng và khiến nhà hắn bị cháy đều đã có sự đền bù, và kết quả cũng khác so với trong mơ.

Có thể thấy, ngay cả khi thực sự phải gả cho hắn, cũng giống như hai chuyện trước, chưa chắc đã không còn đường xoay chuyển.

Tri Ngu nghĩ đến việc trong mơ sau khi mình thành hôn đã luôn bắt nạt và hãm hại Thẩm Trăn, liên tục tìm đường chết.

Chỉ cần nàng giữ gìn đúng bổn phận, nhắm đúng thời cơ để chủ động xin hòa ly thì có lẽ sẽ không đi vào vết xe đổ nữa.

Hỉ sự được định vào một tháng sau.

Đêm tân hôn, đúng lúc Hoàng đế đột quỵ, Thẩm Dục phải vào cung ngay trong đêm, nhưng tin tức được giữ kín không một khe hở, khi truyền đến phòng tân hôn, Nhứ Nhứ không khỏi phàn nàn.

“Người xem, giống y hệt như trong thoại bản đã kể, trong lòng hắn có nữ nhân khác nên mới cố ý vắng mặt trong đêm động phòng để giữ thân trong sạch cho người mình yêu.”

Tuy Tri Ngu kinh ngạc trước suy nghĩ của Nhứ Nhứ, nhưng lại trùng hợp với tình tiết trong mơ.

“Hơn nữa, thê tử ác độc thường sẽ tìm cách xử lý nữ tử mà đối phương thích, nói cũng trùng hợp, lúc nô tỳ đến nghe người ta nói gần đây Thẩm Trăn mất tích, hình như đã đắc tội với kẻ xấu nào đó nên bị bắt đi rồi.”

Nói đến đây, nàng ấy lại bổ sung: “Nhưng nô tỳ có thể làm chứng cho tiểu thư, tiểu thư nhà chúng ta tuyệt đối không làm loại chuyện hại người như vậy.”

Tri Ngu khẽ gật đầu, thầm nghĩ lần này nàng đã hạ quyết tâm nhất định không làm chuyện xấu nào.

Nhưng việc một mình trong đêm động phòng chẳng là gì cả, sau đó, thậm chí Thẩm Dục ở lại trong cung mấy ngày liền không về.

Những người hầu từ Tri gia đều biết những chuyện xấu mà tiểu thư nhà mình đã làm, nên đều chột dạ không dám oán trách, chỉ đoán chắc Tam hoàng tử là cố ý lạnh nhạt với tiểu thư.

Tri Ngu đối với tình huống này ngược lại thấy hài lòng, thầm nghĩ có lẽ ngày mình bị hưu và rời khỏi phủ cũng không còn xa.

Cho đến ngày về thăm nhà, Tri Ngu vẫn trở về một mình.

Vừa vào phủ, Đào thị nghe xong liền nổi giận đùng đùng.

“Con đừng sợ, mẫu thân đã tìm hiểu hết rồi, người chướng mắt mất chính là Thẩm Trăn đó, mẫu thân đã cho người trói nàng ta lại, trước khi con và đinej hạ hàn gắn lại tình cảm, tuyệt đối không để nàng ta phá hỏng mọi chuyện được.”

Tri Ngu: “….”

“Người bắt cóc Thẩm Trăn?”

Đào thị: “Đúng vậy, bắt cóc nàng ta mà Tam hoàng tử còn không chịu về, không bắt cóc nàng ta thì còn ra thể thống gì nữa?”

Tri Ngu: “……”

Cuối cùng nàng cũng hiểu tại sao mình lại làm những chuyện xấu như thế.

Ngày hôm đó, sau khi vội vã trở lại phủ hoàng tử từ Tri gia, trời cũng đã tối hẳn.

Thật may là những ngày này Thẩm Dục vẫn ở trong cung, chưa hay chuyện Thẩm Trăn bị bắt.

Nhưng không may là Thẩm Dục đã trở về vào đêm nay.

Nhứ Nhứ xung phong dẫn người đi giải cứu Thẩm Trăn, nàng ấy đảm bảo với Tri Ngu, chỉ cần gặp được Thẩm Trăn, nhất định có thể giải quyết sạch sẽ, khiến chuyện bắt cóc kia không liên quan gì đến Tri gia.

Chỉ cần đủ thời gian, giải quyết chuyện này không phải là vấn đề.

Nghĩ đến cái miệng nói năng hoạt bát của Nhứ Nhứ, đương nhiên Tri Ngu tin tưởng, nhưng làm thế nào để kéo dài thời gian, không để Thẩm Dục rời khỏi phủ dù chỉ nửa bước đêm nay lại trở thành một vấn đề.

Có lẽ vì vắng mặt trong đêm động phòng lẫn ngày về thăm nhà, chuyện này quá đáng đến mức dù vị hoàng tử này có chán ghét Tri Ngu đến đâu, đêm nay cũng sẽ đến một chuyến.

Một năm không gặp, đến khi nam nhân trẻ tuổi khoác huyền bào kia bước vào cửa, Tri Ngu chợt nhìn thấy khuôn mặt vô cùng quen thuộc của đối phương, tim bất giác đập mạnh.

Một năm này không biết đã xảy ra bao nhiêu chuyện, khiến ánh mắt hắn đã mất đi vẻ non nớt, vẻ mặt dịu dàng như phủ một tầng sương lạnh, khiến người lầm tưởng hắn hiền lành vô hại.

Khi nam nhân xuất hiện, xung quanh tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Môi hắn khẽ mím lại, chỉ cần hắn bước vào đây, những người trong phòng đều không thể bỏ qua sự tồn tại của hắn, cũng cảm thấy một sự áp bức lạnh lẽo như đang bò dần lên cổ và lưng khi ánh mắt hắn quét qua.

Tri Ngu  sững sờ trong chốc lát, rất nhanh đã phản ứng lại, định tiến lên hành lễ vấn an hắn. 

Là thiếp thất của hắn, nàng không những không có tư cách oán trách hắn vắng mặt, mà còn phải quan tâm đến sự vất vả mệt nhọc của hắn trong những ngày này.

Và là chủ nhân cũ của hắn, nàng còn chôn giấu ân oán cũ với hắn, không biết khi nào sẽ bị khơi lại.

Tình cảnh hiện tại đối với Tri Ngu, chẳng khác nào đi trên một sợi dây sắt mỏng bị lửa nung, chân vừa nóng rát lại không dám nhảy ra, chỉ cần sơ sẩy một chút sẽ rơi xuống vực thẳm lửa cháy vạn trượng bên dưới.

Thấy hắn không lên tiếng, Tri Ngu đành chủ động bước lên cởi chiếc huyền bào trên người hắn.

Nhưng ngón tay nàng vừa mới chạm vào cổ áo hắn, liền bị một bàn tay trắng bệch nắm lấy cổ tay mảnh mai.

Thiếu nữ giật mình ngẩng đầu, liền đối diện với ánh mắt đen thẳm sâu không lường được của đối phương.

Giống hệt ánh nhìn hắn từng dành cho nàng một năm trước, cảm xúc đen tối, u ám dưới đáy mắt vẫn khiến người ta rùng mình run rẩy ngay khi chạm phải…

“Một năm không gặp, tiểu thư vẫn bình an chứ?”

Thẩm Dục cụp mắt xuống, chậm rãi gọi lại biệt danh cũ dành cho nàng.

Hai tiếng “tiểu thư” từ miệng hắn thốt ra, càng giống như một lời chế nhạo không lời. 

Vị tiểu thư giỏi đùa giỡn tình cảm, ham hư vinh, bây giờ sao lại chủ động hầu hạ một kẻ tiện dân như hắn?

Ngón tay Tri Ngu cứng lại, song nghĩ đến Nhứ Nhứ bên ngoài còn thiếu thời gian, nàng đành cụp mắt xuống, khẽ đáp: “Điện hạ cứ gọi ta là A Ngu là được rồi…”

Dường như nàng không dám nhìn thẳng vào hắn, cúi đầu lẳng lặng cởi áo choàng cho hắn, Thẩm Dục liền nhìn thấy đoạn cổ trắng ngần sau gáy nàng.

Thân thể thiếu nữ phát triển đầy đặn hơn, càng thêm phần duyên dáng, làn da trắng nõn mềm mại như được tuyết đọng thành, chạm vào lòng bàn tay lại mềm mại đến kinh ngạc.

Có lẽ nghĩ đến chuyện cũ, vẻ mặt hắn không hề gợn sóng, chỉ như chủ nhân nơi này bước chậm tới ngồi xuống chủ vị.

Trong đầu Tri Ngu lúc này chỉ có một ý niệm — câu giờ.

Bởi một khi hắn biết chuyện Tri gia đã bắt cóc Thẩm Trăn…

Tri Ngu nắm chặt tay, cố gắng trấn định bản thân.

Ngay khoảnh khắc đó, tỳ nữ trong phòng bước vào nói nước nóng đã chuẩn bị xong. 

Tri Ngu thở phào nhẹ nhõm, sau đó đè nén áp lực nặng trĩu trong lòng, mở miệng nói: “Trên người ta toàn là mồ hôi, điện hạ có thể chờ ta tắm rửa rồi hẵng đến nói chuyện không?”

Nói người nàng đầy mồ hôi là giả, muốn hắn ở lại đây thêm một lúc là thật.

Nhưng Thẩm Dục chỉ nhận lấy chén trà mà người hầu đưa tới, thản nhiên đáp một tiếng: “Được.”

Tri Ngu mượn cớ tắm rửa mà xoay người đi về phía phòng tắm.

Sau khi tỳ nữ mang quần áo bẩn đi, bộ quần áo sạch mang vào lại vô tình làm ướt một chiếc yếm.

Tri Ngu lơ đãng tắm rửa, chỉ tiện miệng bảo tỳ nữ lấy một chiếc mới.

Sau khi Tri Ngu tắm xong, đợi gần một khắc mà vẫn không thấy tỳ nữ trở lại.

Cách một bức bình phong mỏng, Thẩm Dục đang chờ nàng ra.

Nếu hắn chịu kiên nhẫn đợi tiếp, thậm chí Tri Ngu chỉ muốn ở trong đó cả đêm, để Nhứ Nhứ có đủ thời gian.

Nhưng thời gian trôi đi càng lâu, ngoài cửa Bạch Tịch nhịn không được lên tiếng thúc giục.

Tri Ngu nắm chặt chiếc khăn  đang lau người, trong lòng cũng sốt ruột, sợ nam nhân thực sự rời đi thật, nàng dứt khoát khoác đại chiếc áo mỏng lên người.

Thẩm Dục đã đợi nửa canh giờ, khi nghe thấy tiếng bước chân, vừa ngẩng đầu lên thì thấy toàn thân thiếu nữ phủ một tầng hơi nước.

Ban ngày, y phục tầng tầng lớp lớp phủ lên người, chẳng thể nhìn ra đường cong. 

Nhưng giờ khắc này, trên người Tri Ngu chỉ khoác một lớp lụa mỏng, những đường cong nhấp nhô, vải vóc thấm hơi nước ẩm ướt dính sát vào làn da.

Nam nhân chỉ lướt qua một cái, rồi trầm giọng nói: “Tối nay ta còn có việc…”

Tri Ngu nghe vậy lập tức cảm thấy không ổn.

Nếu vừa rồi còn do dự, thì lúc này xúc động đột ngột như trào l*n đ*nh đầu, khiến nàng dứt khoát chủ động bước lên.

Ngay khoảnh khắc hắn định mở miệng nói muốn đi tìm Thẩm Trăn, thiếu nữ đã khuỵu gối ngồi lên đùi hắn, cụp mắt xuống: “Thẩm Dục, bên ngoài vừa có sấm… ta sợ…”

Nàng cố ý gọi tên cũ của hắn.

Vô sỉ chủ động ngồi lên đùi hắn như vậy, càng chứng tỏ bản tính không an phận của nàng.

Khơi gợi lại ân oán cũ giữa hai người không chỉ có thể nhắc nhở hắn rằng nàng không xứng làm trắc phi của hắn, mà còn nhắc nhở hắn, họ vẫn còn một món nợ cũ chưa tính.

Tri Ngu trong lòng gấp gáp tính toán thời gian, âm thầm tính dù hai người có lật lại chuyện cũ trong một canh giờ, có lẽ chuyện của Thẩm Trăn cũng có thể giải quyết gọn gàng.

Khi hai người vô tình kề sát, cổ áo lỏng lẻo của thiếu nữ không chỉ để lộ xương quai xanh trắng như tuyết, mà còn có thể thấy những giọt nước vội vàng chưa lau khô đang lăn trên những đường cong nhấp nhô.

Thẩm Dục từ từ mở đôi môi mỏng, nhưng lời hắn nói ra lại không phải là lật lại chuyện cũ, mà hắn cụp mắt xuống, nhàn nhạt nói: “Nàng không mặc yếm…”

Tri Ngu: “…”

Không mặc thì đúng là không mặc, nhưng bị nói toạc ra như vậy… cảm giác vẫn khác.

Vành tai thiếu nữ lập tức ửng hồng, nhất là khi thấy hắn tối nay vẫn bình thản như thế, không bị chọc giận chút nào, nàng liền nhỏ giọng giải thích: “Bởi vì ma ma nói, to quá sẽ trông không đoan trang, nên phải dùng yếm nhỏ hơn một chút để bó lại.”

Là ma ma nói… quá lớn sẽ khiến người ta cảm thấy không đoan trang, muốn ta dùng loại nhỏ hơn, bó chặt lại.”

Nếu nói mình cố tình không đợi tỳ nữ lấy đồ để giữ hắn lại, thì lại quá gượng ép.

Những lời giải thích này tuy hơi khó nói, nhưng đều là sự thật.

“Ta khó chịu cả ngày, tắm xong không muốn bị bó buộc nữa…”

Lý do nghe có vẻ ương bướng, nhưng cũng phù hợp với tính cách tiểu thư được nuông chiều từ nhỏ.

Ngay lúc này, bên ngoài lại truyền đến tiếng Bạch Tịch hỏi: “Điện hạ, đêm nay còn ra ngoài không?”

Thẩm Dục nhấc mắt, nhìn về phía cánh cửa.

Tri Ngu căng thẳng nắm chặt ngón tay, lòng bàn tay rịn ra mồ hôi lạnh.

Nàng giả vờ như không nghe thấy tiếng Bạch Tịch, chỉ ghé sát vào tai nam nhân: “Điện hạ không tin sao?”

Ý tứ trong lời nói, dường như có vài phần không thuần khiết.

Hắn không tin thì sao? Chẳng lẽ có thể bảo hắn dùng tay kiểm chứng?

Nghĩ đến đây, tai nàng đỏ rực như sắp nhỏ máu.

Quả nhiên, lần này khiến sự chú ý của nam nhân nhanh chóng quay trở lại với nàng.

Thẩm Dục nhìn nàng một hồi, bỗng nhiên cười khẩy: “Ai đã dạy nàng nói như vậy?”

Tri Ngu: “Không… không ai dạy…”

Nàng chạm vào gò má nóng bừng, quay đầu nói: “Nước trong phòng tắm chắc vẫn còn nóng, để ta thay y phục cho lang quân…”

Phát hiện cho dù mình nói gì, hắn cũng không thật sự nổi giận, Tri Ngu đành tiếp tục giả bộ thiện lương đưa tay đến cởi áo cho hắn.

Nhưng nam nhân chỉ để mặc nàng ngồi trong lòng, dùng đôi bàn tay trắng nõn tháo dải áo trên người hắn.

Cho đến khi ngón tay mềm mại vô tình chạm vào phần dưới phồng lên, khiến tay thiếu nữ lập tức nóng bừng.

Vậy mà nam nhân không hề tức giận, trái lại còn ghé vào tai nàng: “Sao không tiếp tục nữa?”

Tri Ngu: “…”

Bàn tay nhỏ run rẩy cởi lớp thứ hai ra, để lộ lớp y phục lót cuối cùng.

Loại vải lót này mỏng nhẹ, thoải mái, nhưng nhược điểm là quá mỏng.

Đến mức không cần cởi hẳn cũng có thể thấy rõ hình dáng, đường nét, thậm chí là màu sắc bên trong.

Tri Ngu ngượng ngùng đến mức không thể tiếp tục được nữa, đang muốn đứng dậy nhưng mông nàng vừa nhúc nhích một chút đã bị đối phương siết chặt eo, giam lại trong ngực.

Tri Ngu luống cuống tay chân chống vào lồng ngực hắn, liếc qua rèm cửa vẫn chưa buông xuống… 

Nửa phần cạp quần bị nàng cởi ra như thể buông lỏng hờ hững, bất cứ ai nhìn thấy cũng sẽ không nghĩ hai người họ đang làm chuyện trong sạch.

Chuyện quan trọng bên ngoài dường như không chỉ có một.

Nàng phải dùng cách gì mới có thể giữ chân hắn lại, khiến hắn mê muội, lạc thần trí, không còn tâm trí mà bước ra khỏi phòng này?

Nhưng không đợi nàng nghĩ ra, Thẩm Dục đã nghĩ thay nàng rồi.

Tâm tư nàng quá đơn giản, ý muốn giữ hắn lại hết lần này đến lần khác gần như tràn ra từ đôi mắt trong veo như lưu ly.

Dù Thẩm Dục có muốn giả vờ không biết cũng không được.

“Không muốn ta đi?”

Khi nàng kéo góc áo hắn, hắn cúi đầu gần như chạm vào má nàng.

Đôi mắt đen của hắn dán chặt vào miệng nhỏ đang thở hổn hển của nàng, giọng hắn càng trở nên trầm thấp hơn.

“Để xem… miệng nhỏ của A Ngu có chịu được không…”

Cái miệng nhỏ của nàng rất mềm và ướt, một năm trước hôn vào đã khiến người ta khó mà tự kiềm chế được.

Nếu đổi cách chơi khác, e rằng sẽ thực sự đòi mạng.

Bình Luận (0)
Comment