Đêm hôm đó, quả nhiên không thành công.
Tri Ngu quá non nớt, cái gì cũng không biết.
Động tác vụng về, lúng túng đến mức suýt nữa khiến Thẩm Dục phát điên, cuối cùng hắn vẫn không thể đợi đến khi nàng học được cách hầu hạ, đã đè nàng xuống gối trước.
Cho dù vậy, cả đêm nàng cũng bị hắn giày vò không ít.
Sáng hôm sau, vì sự việc bị trì hoãn cả đêm, Thẩm Dục phải vội vàng vào triều.
Tỳ nữ hầu hạ đến nói: “Điện hạ hình như có việc gấp, chắc sẽ không về sớm.”
Tri Ngu đoán được, đêm qua hẳn đã khiến hắn lỡ mất nhiều việc quan trọng, nhưng bản thân nàng thì cũng đã tranh thủ được đủ thời gian cho Nhứ Nhứ.
Nhưng suy nghĩ may mắn này nhanh chóng tan biến khi tin Nhứ Nhứ bị bắt truyền đến một cách bất ngờ.
Trong kế hoạch của Nhứ Nhứ, Thẩm Trăn vốn đã tin rằng mình hiểu lầm Tri gia, và Nhứ Nhứ cũng đã kịp thời xử lý đám ma ma của Tri gia trong bí mật.
Nhưng trước khi xử lý xong, Nhứ Nhứ lại bất cẩn để Thẩm Trăn đã lén lút mài dây thừng và tháo băng bịt mắt, bắt quả tang.
Tin này truyền tới tai Dung phi, bà ta lập tức phái tâm phúc đến phủ Tam hoàng tử để đòi lại công bằng cho Thảm Trăn, Tri Ngu càng thấy toang rồi.
Tri Ngu không khỏi nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy mệt mỏi vì giữ chân nam nhân đêm qua đều uổng công, chờ tin này truyền đến tai Thẩm Dục, sợ là hắn sẽ hiểu lầm, cho rằng chính nàng là người đã sai người đi hại Thẩm Trăn?
Khi nàng vội vàng chạy đến, vừa hay nhìn thấy Nhứ Nhứ đang quỳ trên đất.
Trong lòng Tri Ngu hiểu rất rõ, hôm nay tội này không thể để Nhứ Nhứ gánh.
Nếu là nàng nhận, cùng lắm bị trách phạt, nhưng nếu để Nhứ Nhứ gánh thì sẽ mất mạng.
Huống hồ nàng vốn nghĩ đến việc sớm có được hưu thư, chỉ là trong kế hoạch của nàng, giai đoạn tân hôn này thực sự không tìm được lý do gì để gây chuyện.
Xem ra, chi bằng nhân cơ hội phạm lỗi lần này mà phạm thêm một lỗi nữa.
Sau đó sẽ có đủ lý do để dọn về nhà ngoại ở, dần dà, còn sợ vị hoàng tử này không ném hưu thư vào mặt nàng sao?
Nghĩ vậy, Tri Ngu bước đến trước mặt Nhứ Nhứ, ngẩng đầu hỏi Liễu ma ma: “Không biết tỳ nữ của ta đã phạm tội gì?”
Thẩm Trăn đứng bên cạnh còn tái nhợt, thấy Tri Ngu xuất hiện thì ngập ngừng: “Tiểu thư…”
Dường như nhận ra sự không ổn, nàng ta sửa lại: “Phu nhân, tỳ nữ này tâm địa bất chính, muốn bắt cóc ta…”
Tri Ngu ngắt lời, giọng điềm đạm: “Là ta sai nàng làm.”
Dù gì thì chuyện cũng do Tri gia gây ra, dù thế nào Tri Ngu cũng không thể thoát tội, chi bằng nhận thẳng cũng không có gì oan uổng.
Thẩm Trăn nghe vậy, vẻ mặt sững sờ.
Liễu ma ma đứng bên cạnh rõ ràng là người được Dung phi phái đến, nghe những lời này, đôi mắt như chim ưng nhìn chằm chằm vào người Tri Ngu.
Sau khi thong thả uống chén trà, Liễu ma ma cất lời: “Không biết phu nhân vì lý do gì mà muốn làm hại cô nương nhà chúng ta?”
Tri Ngu liếc nhìn Thẩm Trăn, rồi đáp khẽ: “Vì… ta đố kỵ với Thẩm Trăn.”
Vừa muốn tìm cách để Thẩm Dục hưu mình, vừa muốn giảm thiểu ảnh hưởng của chuyện này xuống mức thấp nhất, Tri Ngu dứt khoát tự nhận một trong những tội danh không nhẹ của nữ tử đã xuất giá.
Vì ghen tị chứ không phải mưu sá, nên nàng mới sai người bắt cóc Thẩm Trăn, không muốn để nàng ta phá hỏng tân hôn của mình với Thẩm Dục.
Liễu ma ma cười lạnh, thầm nghĩ nếu là một nữ tử bình thường khác, có lẽ nàng làm như vậy thật sự sẽ không bị trừng phạt gì.
Đáng tiếc, người nàng đắc tội là nữ nhi của Dung phi, người mà Dung phi coi như bảo bối trong lòng bàn tay thì sao có thể dễ dàng bỏ qua?
Vả lại, Dung phi đã phái bà ta đến để chủ trì, đương nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này.
Tri Ngu bảo ma ma tha cho Nhứ Nhứ, còn mình thì cam nguyện quỳ phạt ở nhà chính.
So với Thẩm Trăn có Dung phi và Thẩm Dụj clàm chỗ dựa, phụ thân Tri Ngu làm quan ở xa, Tri Tuỳ là thương nhân, thực sự không có gì đáng nể, vì vậy Thẩm Trăn không phải là người nàng có thể dễ dàng đắc tội.
Liễu ma ma lấy danh nghĩa Dung phi để ép nàng chịu phạt là chuyện quá đỗi dễ dàng.
“Vốn nương nương có ý muốn xử tử kẻ chủ mưu, nhưng nếu là phu nhân… thì chỉ phạt quỳ để cảnh cáo.”
“Dù sao phu nhân vào phủ chưa được bao lâu đã phạm thất xuất (*), đây là tội lớn.”
(*) Thất xuất: Bảy điều quy định người chồng có thể bỏ vợ theo lễ giáo phong kiến Trung Quốc.
Tri Ngu đáp: “Mong ma ma yên tâm, ta nhất định sẽ kiểm điểm sửa sai.”
Liễu ma ma cúi đầu liếc nhìn nàng một cái, lúc này mới lạnh mặt rời đi.
Đến giữa trưa, Nhứ Nhứ vội vàng mang cơm đến cho Tri Ngu.
Tuy Tri Ngu chủ động gây chuyện, nhưng cũng không định thực sự ủy khuất bản thân quỳ cả ngày.
Thế nên khi thấy trên đầu gối đã có vết bầm tím để ấy cớ, rồi mới uống bát canh an thần do Nhứ Nhứ đưa đến.
Chén canh này sau khi uống xong không bao lâu thì bắt đầu phát tác, khiến người ta buồn ngủ.
Như vậy, người ngoài sẽ chỉ nghĩ rằng nàng vì thể lực suy kiệt mà ngất đi, như vậy cũng đủ để kết thúc vở kịch này rồi.
Ngay khi thuốc sắp phát tác, trời vẫn chưa đến hoàng hôn thì Thẩm Dục đột nhiên quay về, xuất hiện ngay trước mặt thiếu nữ.
Tri Ngu vừa mới gây chuyện, vừa nhìn thấy hắn, tim theo bản năng liền run lên.
Khi đã xác định rõ việc mình cần làm, nàng mới lộ ra vẻ mặt uất ức mà không hề hối cải, cố tình muốn chọc cho hắn không vui hơn nữa.
Thẩm Dục bước đến đứng trước mặt nàng, giọng điệu không rõ vui giận: “Nàng quỳ từ sáng đến giờ sao?”
Tri Ngu dùng ngón tay chọc vào chỗ đau trên đầu gối, cảm giác đau nhói khiến nước mắt lập tức dâng đầy trong mắt, giọng nói cũng theo đó run rẩy.
“Điện hạ từ trong cung trở về, chắc hẳn đã biết hết rồi phải không?”
“Ta chính là người không biết hối cải như vậy.”
“Nếu, nếu như Thẩm Trăn còn rơi vào tay ta… ta vẫn sẽ không bỏ qua cho nàng ta, ta sẽ…”
“Nàng sẽ thế nào?”
Giọng Thẩm Dục không phân biệt được vui giận.
Tri Ngu: “…”
“Ta sẽ đuổi nàng ta đi thật xa, cả đời này không cho trở về kinh…”
Trước ánh mắt càng ngày càng u ám của hắn, thiếu nữ sợ đến mức không nói thêm lời nào nữa.
Cảm thấy hơi chóng mặt, nàng biết thuốc an thần đã có tác dụng, chẳng mấy chốc nhắm mắt lại là ngất đi.
Cánh tay Thẩm Dục nhẹ nhàng ôm lấy nàng để nàng không ngã xuống đất, tránh cho vầng trán trắng ngần bị bầm tím.
Thẩm Dục đặt tay lên đầu gối, một tay vén vạt váy nàng lên, lập tức thấy hai vết bầm đáng thương trên đầu gối.
Vết bầm nhìn không nghiêm trọng, nhưng nằm trên đôi chân trắng trẻo của thiếu nữ lại trông thật chói mắt.
Biết Thẩm Dục đã trở về, Liễu ma ma cũng lập tức tới bái kiến, nhân tiện nhắc lại việc Dung phi có lời hỏi thăm.
Mấy ngày nay Thẩm Dục bận lo việc triều chính và bệnh tình của Hoàng đế, nên có lẽ đã lâu chưa đến gặp Dung phi.
“Dung phi nương nương nghe tin Thẩm cô nương mất tích thì rất lo lắng đến ngất xỉu… may là kịp thời tìm được người, nghĩ đến việc phu nhân mới vừa vào cửa nên mới nương tay, chỉ phạt nàng ta quỳ rồi bỏ qua.”
Rồi bà ta lại kể lại tội trạng của Tri Ngu hôm nay.
“Nàng ta lớn tiếng dám phạm tội ghen ghét, nghe nói trước đây còn từng làm nhục điện hạ, một nữ tử không biết giữ lễ giáo như vậy nên lập tức bỏ nàng ta đi, dù có trình báo lên thánh thượng thì điện hạ cũng không phải chịu thiệt.”
Liễu ma ma vừa dứt lời, Thẩm Trăn liền vội vàng chạy đến, rõ ràng là muốn cầu xin cho Tri Ngu ngay trước mặt Thẩm Dục.
“Phu nhân không cố ý đâu…”
Trong lòng nàng ta vẫn còn đang phân vân không biết có nên nói ra chuyện Tri Ngu từng giúp đỡ mình hay không.
Lúc này, bỗng nhiên Thẩm Dục ngước mắt lên, nói với Liễu ma ma: “Ma ma bận rộn cả ngày, hẳn cũng đã mệt rồi nhỉ?”
Liễu ma ma là tâm phúc của Dung phi, lời nói hành động đều đại diện cho sự tôn quý của Dung phi.
Vì thế, trong phủ không một ai dám bất kính với bà ta.
“Lão nô vì Dung phi nương nương và điện hạ mà làm việc, có mệt cũng là chuyện nên làm.”
Nhưng dù là vậy, Thẩm Dục vẫn sai người mang đến một chiếc ghế gỗ đàn hương đến, ban cho Liễu ma ma ngồi để nói chuyện.
Trong lòng người hầu càng tin chắc địa vị tôn quý của ma ma này, tự thấy mình nịnh bợ bà ta cũng không có gì sai.
Liễu ma ma được hoàng tử tôn trọng như vậy, đương nhiên cảm thấy rất nở mày nở mặt.
Bà ta tự cho rằng Thẩm Dục sẽ đứng về phía Dung phi và Thẩm Trăn, nên ngồi rất thoải mái.
Bên cạnh, Thẩm Trăn vẫn còn đang đấu tranh nội tâm, do dự không quyết.
Nào ngờ ngay khoảnh khắc tiếp theo, Thẩm Dục lại bất ngờ nhếch môi, ra lệnh gọi hai thị vệ vào.
Hai thị vệ lực lưỡng, vai u thịt bắp, mỗi người nhanh chóng khống chế một bên tay của Liễu ma ma.
Liễu ma ma đang cầm chiếc chén trà quý giá còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, ngay sau đó một người khác đã vung cao cây gậy thô dài ba thước trong tay, giáng mạnh xuống đầu gối bà ta.
Một tiếng xương gãy giòn tan, trong trẻo xuyên thấu tai mỗi người có mặt ở đó, trước cả tiếng la hét thảm thiết của bà già.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, đến mức khi Liễu ma ma hét lên, Thẩm Trăn mới bừng tỉnh, nhận ra chuyện gì vừa xảy ra.
“Điện hạ!”
Thẩm Trăn kinh hãi và hoang mang nhìn cảnh tượng trước mắt.
Vậy mà khi ánh mắt của nam nhân kia nhìn nàng ta vẫn không hề thay đổi.
“Vì sau này A Ngu không muốn nhìn thấy ngươi nữa, nên chậm nhất là cuối tháng này, ta mong Trăn Trăn có thể biến khỏi kinh thành thì tốt hơn.”
Thẩm Trăn nghe xong, sắc mặt lập tức tái nhợt.
Khi biết tin hôn sự của Thẩm Dục, nàng ta vốn đã có ý định rời khỏi kinh thành.
Nhưng chủ động rời đi và bị đuổi đi là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Phá vỡ mối quan hệ thanh mai trúc mã giữa hai người không phải là điều nàng ta mong muốn.
Thẩm Trăn thừa hiểu những trắc trở ban đầu của Thẩm Dục phần lớn đều có liên quan đến nữ nhân đang ở trong lòng hắn.
Bị hủy hoại kế sinh nhai, bị cháy nhà, rồi bị tiểu thư lừa vào phủ với danh nghĩa bồi thường để trêu đùa, sau đó lại bị vứt bỏ.
Trong khoảng thời gian vừa mới rời khỏi nhà kia, Thẩm Trăn đã tận mắt nhìn thấy hắn trở nên u ám hơn, gầy gò hơn.
Nếu hắn không hận Tri Ngu, thì làm sao lại có thể từ chối phí đi đường mà Tri gia đưa cho?
……
Lúc Tri Ngu tỉnh lại, trời đã tối đen.
Có lẽ vì liều lượng thuốc an thần quá mạnh, nên khi vừa mở mắt, đầu nàng vẫn còn choáng váng, mí mắt như dính chặt vào nhau.
Mãi đến khi thiếu nữ chống tay ngồi dậy, mơ màng một lúc lâu sau mới dần nhớ lại những gì đã xảy ra trước khi nàng ngất đi.
“Phu nhân, cuối cùng người cũng tỉnh lại rồi…”
Vừa nói, Nhứ Nhứ vừa vội vã lấy khăn ướt đưa tới sát bên.
Tri Ngu dùng khăn ướt lau mắt, vừa tỉnh táo lại một chút đã vội vàng hỏi: “Hành lý đã dọn xong chưa?”
Chưa kể đến việc phạm phải điều tối kỵ trong tân hôn, lại còn bỏ về nhà mẹ đẻ không chịu quay về.
Có lẽ Thẩm Dục sẽ bị ép buộc bởi mối quan hệ của họ mà phái người đón nàng về, nếu nàng cứ nhất quyết không về, hắn sẽ có đủ lý do để hưu nàng.
Nghe nàng hỏi xong, Nhứ Nhứ lại không lập tức trả lời, sắc mặt có phần khó xử.
Đúng lúc ấy, phía sau Nhứ Nhứ vang lên một giọng nam vô cùng quen thuộc.
“Nàng muốn đi đâu?”
Thẩm Dục dẫm lên ánh trăng ngoài cửa, bước vào trong phòng.
Vẻ mặt hắn vẫn bình thản như cũ, sau khi xảy ra chuyện như vậy vẫn có thể nói với nàng bằng giọng ôn hoà: “Nếu nàng muốn đi đâu thì đợi một thời gian nữa ta có thể đi cùng nàng.”
Tri Ngu: “…”
Bỏ qua những ân oán cũ giữa họ, Tri Ngu nhớ đến những lời mình nói trước khi ngất đi, lòng không khỏi run rẩy.
“Ta… ta không cần điện hạ đi cùng…”
“Vì sao?”
Tri Ngu nắm chặt chăn, dồn nén cảm xúc, giọng nói cố gắng run rẩy với vẻ buồn bã giả tạo: “Ta đã bị phạt quỳ lâu như vậy trong phủ của điện hạ… chưa từng phải chịu ấm ức như thế này…”
Một tiểu thư được nuông chiều từ bé, từng thoải mái bắt nạt người khác, nhưng bản thân lại không chịu nổi một chút khổ cực nào.
Thực ra thời gian nàng quỳ tổng cộng chưa chắc đã bằng thời gian nàng từng bắt Thẩm Dục quỳ xuống l**m chân cho nàng.
Nhưng Thẩm Dục lại ung dung cắt ngang lời nàng: “Nàng có thể không quỳ.”
Rõ ràng nàng có thể không quỳ, tại sao lại nghe theo lời của một ma ma?
Đối phương hoàn toàn không đi theo lối mòn, câu nói đột ngột khiến Tri Ngu sững sờ trong chốc lát.
Tri Ngu lúng túng giải thích: “Đó là bởi vì… bà ta là thân thích của ân nhân cứu mạng điện hạ, cũng là trưởng bối mà điện hạ kính trọng…”
Dân gian đồn rằng Dung phi từng cứu mạng Thẩm Dục, nên nàng nói vậy cũng chẳng sai.
Nhưng Thẩm Dục chỉ nhìn chằm chằm nàng: “Cho dù là vậy thì có liên quan gì đến nàng?”
Dù là thật thì người được cứu là hắn, liên quan gì đến nàng?
Tri Ngu: “…”
Nàng không cãi lại được hắn.
Nhưng với dáng vẻ điềm tĩnh của hắn khiến nàng không thể kiếm cớ sinh sự.
“Nhưng… nhưng ta vừa mới tỉnh dậy, điện hạ đã làm mặt lạnh với ta, rõ ràng là đã bắt đầu không thương ta nữa rồi…”
Nếu nói những lời ban nãy còn có lý lẽ để ngang ngược, thì những lời này hoàn toàn chẳng có lý lẽ gì, rõ ràng là đang cố tình gây sự.
Thiếu nữ co đầu gối lại, cảm giác đau ở đầu gối lập tức khiến nàng tìm được một hướng đi mới, giọng nói run rẩy vì đau.
“Đầu gối ta đau quá… ta không thích nơi này, ta muốn về nhà…”
Bất kể nàng nói gì, Thẩm Dục cũng chỉ nhìn chằm chằm vào đôi mắt đẫm lệ của nàng.
Ngay lúc nàng vừa rơi nước mắt, nam nhân kia bất ngờ vén áo choàng, quỳ gối trước mặt nàng: “Vậy thì để ta bù cho A Ngu được không?”
Nàng đã quỳ bao lâu, hắn cũng sẽ quỳ đến khi nào nàng nguôi giận mới thôi.
Tri Ngu: ……… Hắn điên rồi sao?
“Chàng… chàng…”
Lúc này đối phương có vẻ không giận nàng, nhưng nghĩ đến việc sau này hắn không chỉ không đối xử tốt với nàng mà còn sẽ giết nàng, Tri Ngu đột nhiên cảm thấy trong lòng càng thêm hoảng sợ.
“Chàng hưu ta không được sao? Hưu ta rồi… điện hạ có thể cưới người mình thích…”
Thẩm Dục đáp: “Nàng chính là người ta thích.”
Chuyện này một năm trước chẳng phải nàng đã biết rất rõ rồi sao?
Tri Ngu: “…”
Đây hoàn toàn khác xa với những gì nàng tưởng tượng.
“Phải làm sao thì điện hạ mới chịu bỏ ta…”
Nam nhân không nói gì, nhưng gương mặt lạnh lùng ấy dường như đã có câu trả lời.
Nếu không có lý do chính đáng vậy thì chỉ có thể đợi đến lúc hắn chết.
Tri Ngu: “…”
Nàng không nhịn được lặng lẽ đánh giá hắn thêm lần nữa, dù nhìn bề ngoài hay bên trong, hắn đều không giống như trong mộng nàng từng thấy.
Nhưng riêng sự vô sỉ kia vẫn quen thuộc đến mức khiến người ta tức điên.
Đặc biệt là hắn thực sự vẫn còn quỳ trước giường, điều này khiến Tri Ngu càng không muốn dây dưa tiếp với hắn nữa.
Có lẽ do thuốc an thần vẫn chưa hoàn toàn tan hết, Tri Ngu dứt khoát xoay người tiếp tục ngủ.