Chờ đến khi nàng tỉnh lại sau một giấc ngủ dài, cảm giác choáng váng và mệt mỏi rốt cuộc cũng biến mất hoàn toàn, cả người lười biếng, thoải mái.
Vừa mở mắt ra, nàng đã nghe tiếng chim hót líu lo ngoài cửa sổ.
Tri Ngu theo bản năng định gọi Nhứ Nhứ vào hầu hạ, nhưng chưa kịp mở miệng thì đã nghe thấy giọng Bạch Tịch truyền từ bên ngoài.
“Điện hạ, nên vào cung rồi…”
Tri Ngu đang quay mặt vào trong, đang chuẩn bị ngồi dậy thì cơ thể khựng lại.
Nàng nào ngờ được người nam nhân kia vẫn còn quỳ tại chỗ cũ, trầm giọng nói với người ngoài cửa: “Hôm nay không đi.”
Bạch Tịch nghe vậy, giọng càng trở nên cứng nhắc: “Vậy điện hạ định quỳ đến bao giờ…”
“Bạch Tịch, ngươi nói nhiều rồi.”
Ngoài cửa lập tức im lặng như tờ.
Tri Ngu xoay người lại, bàng hoàng phát hiện Thẩm Dục vẫn đang quỳ ở đó.
Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, bỗng thấy hắn chẳng thay đổi gì cả, rõ ràng vẫn không chịu nghe lời như một năm trước…
Dáng vẻ này rõ ràng là đang nhắc nhở nàng, những ngọt ngào khi đó đều là bằng chứng cho tội lỗi của nàng khi đã bắt nạt và vứt bỏ hắn.
Dường như cảm thấy chột dạ khó hiểu, Tri Ngu càng muốn che giấu cảm xúc trong tim, liền không nhịn được giơ chân đặt lên vai hắn.
Nàng thẹn quá hóa giận: “Thẩm Dục, chàng điên rồi phải không?”
Nhưng hắn lại chỉ nhẹ giọng nói: “Vì A Ngu chưa từng phải chịu uất ức như vậy, là ta sơ ý nên mới khiến nàng phải chịu thiệt thòi.”
Nói thì là vậy nhưng Tri Ngu chưa từng thật sự cảm thấy mình bị uất ức.
Chuyện bắt cóc Thẩm Trăn, từ đầu đến cuối đều là lỗi của Tri gia, việc nàng đi quỳ phạt cũng là nhân cơ hội tìm đường lui để rời xa hắn…
Hơn nữa, hai vết bầm tím trên đầu gối kia… cũng là do nàng tự mình âm thầm chà xát ra, đâu có ai thật sự phạt nàng đến mức đó?
Càng nghĩ, nàng càng thấy bất an, chỉ đành phải nhỏ giọng: “Thôi được rồi, ta tha thứ cho điện hạ, điện hạ đừng quỳ nữa.”
Nói rồi, nàng hơi xấu hổ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Ta đói rồi, điện hạ đi ăn chút gì với ta đi…”
Thiếu nữ mân mê ngón tay trên váy, không dám nhìn thẳng vào hắn.
Thẩm Dục nghe vậy, lúc này mới dịu giọng đáp “Được”, rồi cho người chuẩn bị bữa ăn.
Khi hai người cùng dùng bữa, Tri Ngu nhìn hắn như đang nhìn một người xa lạ, lần đầu tiên có cảm giác hắn dường như không giống với người trong giấc mơ kia.
Mà bản thân nàng, dường như… cũng không giống với người trong mơ.
Nhưng dù thế, Tri Ngu vẫn không hiểu rốt cuộc mọi chuyện trong mơ là như thế nào…
Vì không thể lấy cớ về nhà, nàng đành phải tiếp tục ở lại phủ của Thẩm Dục.
Ban ngày, Thẩm Dục đối xử với nàng như một phu quân mẫu mực, không có chút sai sót nào.
Nhiều lần như vậy, Tri Ngu không nhịn được hỏi hắn: “Chẳng lẽ điện hạ không oán ta sao?”
Nàng từng ức h**p hắn, đùa giỡn hắn, cuối cùng còn vứt bỏ hắn.
Ngay cả chính nàng khi nghĩ lại cũng cảm thấy bản thân quá tệ, vậy mà hắn chưa từng có ý trả đũa nào, càng chưa từng đề cập chuyện chia xa.
Thẩm Dục mỗi lần nghe hỏi như vậy đều tỏ vẻ lạnh nhạt và im lặng.
Làm sao hắn có thể không oán hận?
Lúc nhìn thấy nàng trong phủ, hắn từng nghĩ sẽ để nàng chịu chút đau khổ, khiến nàng phải hối hận vì từng tuyệt tình như thế.
Nhưng nàng chỉ ngoan ngoãn chủ động ngồi trong lòng hắn, mọi ác ý trong lòng hắn liền tan biến không còn.
Ngày hôm sau thì xảy ra chuyện quỳ phạt.
Thiếu nữ khiến hắn bị tổn thương từ trong ra ngoài, vậy mà hắn chưa từng động vào nàng dù chỉ một sợi tóc.
Nếu đổi lại là người khác, sao Thẩm Dục có thể tha thứ?
Đặc biệt là khi hắn phát hiện nàng có ý định rời đi, hắn lại cảm thấy lồng ngực nghẹn lại.
Nếu phải nói ra tất cả, có lẽ hắn chỉ có thể cầu xin nàng đừng tàn nhẫn như một năm trước, đừng nói những lời tàn nhẫn như thế nữa.
Nàng thích quyền thế, thích phú quý, mà nay hắn đều có đủ.
Thế nhưng sự bình yên giả tạo ấy đến ban đêm lại vỡ tan thành tiếng nức nỏ cầu xin của thiếu nữ.
Tri Ngu nằm trên gối, bị hắn quấn lấy không ngừng, mồ hôi ướt đẫm, đến tận lúc ấy mới hiểu hắn mà không oán hận nàng?
Cách bắt nạt này rõ ràng là hận đến mức muốn ăn tươi nuốt sống nàng.
Những điều mà Thẩm Dục nghĩ đến nhưng chưa thực hiện khi còn là nô bộc của nàng, giờ đây hắn lại kiên nhẫn hoàn thành từng món một với nàng.
Đến cuối tháng, Thẩm Trăn bất ngờ muốn rời đi.
Trước khi đi, nàng ta cố ý đến gặp Tri Ngu để từ biệt.
“Ta xin lỗi, phu nhân…”
Tri Ngu nhớ lại chuyện hôm đó, vội nói: “Ngươi đừng đi, ta sẽ đi nói rõ với điện hạ…”
Nhưng Thẩm Trăn ngăn lại: “Vốn dĩ ta đã muốn rời đi rồi, không còn lưu luyến gì nơi này nữa, cũng biết mẫu thân ta dù không gặp ta thì vẫn sống tốt, cho nên ta không cần phải lo lắng cho bà ấy nữa.”
Thẩm Trăn trong lòng nghĩ, trước đây từng có cảm tình với Thẩm Dục, nhưng sau khi hắn đã thành gia với người mình thích, nàng ta thật sự không muốn ở lại kinh thành nữa.
Tri Ngu không thể ngăn được nàng ta, dù có đưa phí đi đường thì nàng ta cũng sẽ từ chối.
Cảm thấy bản thân mình không thể thay đổi số phận người khác, nàng đành chấp nhận.
Nàng không biết rằng khi hôn mê, Thẩm Dục đã đánh gãy chân của Liễu ma ma, cũng không biết hắn đã sớm xé toạc lớp mặt nạ giả tạo với Dung phi trong cung.
Chỉ là sau khi Thẩm Trăn đi rồi, mọi chuyện trong mộng của Tri Ngu ngày càng khác với hiện thực.
Các biến cố khiến Tri Ngu luôn suy nghĩ về những giấc mộng ấy.
Dần dà, có một đêm nàng giật mình tỉnh giấc từ trong mộng.
Thẩm Dục thấy nàng bị ác mộng dọa đến ch** n**c mắt, liền ôm nàng vào lòng vỗ về lưng nàng, hỏi nàng đã mơ thấy gì.
Tim Tri Ngu đập loạn xạ, không nhịn được mà thăm dò hắn: “Ta mơ thấy vì quá yêu điện hạ mà bị điện hạ b*p ch*t.”
Thẩm Dục nghe xong không có phản ứng gì, chỉ an ủi nàng: “Điều đó cho thấy giấc mơ hoàn toàn trái ngược với hiện thực.”
“Không phải đâu… giấc mơ đó là thật.”
Tri Ngu nghĩ đến đây, hàng mi càng ướt đẫm hơn: “Sớm muộn gì điện hạ cũng sẽ giết ta… ta sợ lắm.”
Thẩm Dục nghe những lời này, tuy trong lòng ngạc nhiên nhưng vẫn không lộ ra ngoài, hôn đi những giọt nước mắt của nàng, thậm chí nửa đêm còn thề thốt trên gối với nàng.
Phải mất một lúc lâu được hắn an ủi, nàng mới tin rằng tạm thời hắn không có ý định bóp cổ nàng, nàng mới chịu đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo hắn: “Vậy điện hạ có thể hứa với ta, đưa cho ta hưu thư được không…”
Như vậy nếu sau này hắn thật sự muốn giết nàng, nàng còn có thể bỏ chạy.
Thẩm Dục: “…”
Hắn cúi đầu nhìn kỹ vẻ mặt của nàng, tự nhiên cũng nghĩ đến dáng vẻ nàng thỉnh thoảng lại hoảng sợ.
Dường như giờ đã tìm ra được nguyên nhân.
Thẩm Dục như nghĩ ra điều gì đó, trước khi Tri Ngu ngủ say, hắn khẽ đáp một tiếng “Được” bên tai nàng.
Hắn hứa với nàng, sẽ đưa hưu thư cho nàng.
Nàng mơ màng đáp lời, tưởng đó chỉ là ảo giác trong mộng.
Nào ngờ nửa tháng sau, nàng thật sự có được hưu thư do chính tay Thẩm Dục viết.
Tri Ngu coi thư như báu vật, lòng an tâm hơn rất nhiều.
Nàng ngạc nhiên trước hành động của đối phương, không nhịn được hỏi: “Điện hạ không sợ ta sẽ chạy sao?”
Thẩm Dục hỏi nàng: “Nàng sẽ chạy sao?”
Nàng cố ý nói: “Điều đó còn phụ thuộc vào biểu hiện của điện hạ…”
Thẩm Dục thấy trong mắt nàng không còn sợ hãi hắn nữa, giọng nói càng dịu dàng hơn: “Vậy sau này ta không dám làm nàng tức giận nữa.”
Khi nàng định mở miệng thì đã bị hắn nói gì thì hắn đè lên bàn hôn xuống.
Môi và lưỡi của nam nhân gần như thô bạo tiến vào trọng miệng nàng, thiếu nữ vừa ngượng ngùng lại hiếm khi chủ động ôm lấy hắn, đáp lại hắn, dùng cái lưỡi nhỏ ngượng ngùng quấn lấy hắn.
Nhưng chỉ như vậy thôi cũng đủ để hắn phá vỡ lớp vỏ bọc “quân tử” ban ngày của mình.
Trong khi cánh cửa phòng vẫn mở, trong phòng vang lên tiếng động khiến người ta đỏ mặt.
Sau nửa canh giờ, thiếu nữ đỏ mặt được Thẩm Dục ôm vào lòng, nàng lập tức đỏ mắt: “Lần sau nếu điện hạ còn như vậy, ta sẽ cầm hưu thư mà đi…”
Hắn hôn lên tóc mai nàng, vẫn tiếp tục hành động vô sỉ của mình, trong miệng chỉ nói một tiếng “Được.”
Sau khi mọi chuyện lắng xuống, Thẩm Dục đưa cho nàng một chén canh thuốc, khiến Tri Ngu liên tưởng đến canh tránh thai.
Nàng không muốn làm mẫu thân sớm nên ngoan ngoãn uống hết.
Sau khi uống thuốc, trời dần tối, Tri Ngu nhớ lại những hành động ngang ngược của hắn ban ngày.
Nàng cứ nghĩ hắn làm như vậy đã là quá đáng lắm rồi, nhưng không ngờ khi hắn ôm nàng vào phòng tắm để tắm cho nàng, Thẩm Dục lại một lần nữa hành sự ngay trên đùi.
Khi ra khỏi phòng tắm, trời đã hoàn toàn tối sầm, Tri Ngu muốn so đo với hắn cũng không còn sức lực nữa.
Nhưng khi tỳ nữ bưng đến chén thuốc thứ hai, Thẩm Dục lại không đút cho Tri Ngu nữa, mà tự mình uống.
Tri Ngu kinh ngạc: “Đây không phải canh tránh thai sao?”
Thẩm Dục: “Không phải.”
Hắn suy nghĩ một lát rồi nói với nàng: “Đây là một loại Cổ tử mẫu mà ta tìm được gần đây.”
Tác dụng của Cổ tử mẫu là, một ngày nào đó nếu cổ mẫu chết, thì cổ tử cũng sẽ chết theo.
Ngược lại, nếu cổ tử chết, cổ mẫu sẽ không bị ảnh hưởng gì.
Thứ mà Thẩm Dục uống là cổ tử, còn Tri Ngu uống ban nãy là cổ mẫu.
Sau khi Tri Ngu hiểu rõ chuyện này, nhận ra nếu mình chết thì hắn cũng sẽ chết theo, nàng lập tức muốn bảo hắn nhổ hết chỗ thuốc vừa uống ra.
Thẩm Dục giữ lấy bàn tay đang vội vã muốn bóp miệng hắn của nàng: “Giờ nàng tin chưa?”
Nàng luôn cảm thấy hắn sẽ giết nàng, vậy thì dùng cách này, xem ra đối với nàng sẽ có thêm sự đảm bảo.
Đối với Thẩm Dục, trừ khi nàng không phải là nàng, bằng không hắn làm sao nhẫn tâm đối xử tệ bạc với nàng dù chỉ là một chút? Huống gì là tự tay bóp cổ nàng?
Tri Ngu không khỏi hỏi: “Nhưng nếu ta chết trước chàng thì sao?”
Dù hắn thực sự không bóp cổ nàng chết, nhưng nàng cũng chưa chắc sẽ sống lâu hơn hắn.
Cuộc đời có nhiều biến số, nếu nàng nửa đường mắc một trận bệnh nặng rồi chết đi, đều có khả năng.
Khi đó, chẳng phải hắn cũng sẽ phải chịu chung số phận với nàng sao?
Thẩm Dục như suy nghĩ gì rồi nói: “Vậy nên A Ngu nhất định phải sống lâu trăm tuổi, cùng ta chung sống đến bạc đầu.”
Tri Ngu nhận ra có lẽ hắn đã suy tính kỹ càng trước khi làm vậy, trong lòng khó nói thành lời.
Nàng lấy lại bình tĩnh rồi nói: “Hóa ra điện hạ cũng là một tên ngốc.”
Nàng vừa dứt lời thì bị hắn khẽ búng trán: “Có thể là bị nàng truyền nhiễm rồi…”
Tri Ngu: “…”
Chuyện này rõ ràng hắn đã hy sinh rất nhiều, nên nàng không để ý hắn mắng nàng ngốc: “Nhưng giấc mơ của ta kỳ lạ như vậy…”
Rõ ràng mọi thứ trong mơ đều ứng nghiệm, nhưng cũng có nhiều điểm khác biệt.
Cuối cùng nàng không kìm được, mạnh dạn tiết lộ thêm chi tiết cho hắn nghe.
Nàng sợ hắn không tin, nhưng hắn nghe xong chỉ trầm ngâm: “Có thể bởi vì là nàng.”
Người được mô tả trong giấc mơ rõ ràng không phải là nàng của hiện tại.
“Nếu ngay từ đầu đã là A Ngu, e rằng chỉ cần nàng ngoắc tay là ta đã đi theo rồi.”
Tri Ngu không tin, nàng không hề quên ánh mắt không mấy thiện chí của hắn lúc ban đầu.
“Điện hạ lừa ta…”
“Là thật.”
Thẩm Dục hôn lên ngón tay nàng, nhớ lại lần đầu gặp nàng.
Thiếu nữ vụng về như mèo con.
Trong lòng hắn vừa bực vì nàng đụng đổ quầy hàng của hắn.
Nhưng ý nghĩ muốn ôm chú mèo con ngốc nghếch này về nhà lén nuôi để trừng phạt, cũng là lần đầu tiên trong đời hắn có…
Hắn nghĩ, một Tri Ngu như thế này, dù gặp bao nhiêu lần, hắn cũng sẽ rất yêu thích.
Giống như miếng ngọc bội bị thiếu mất một nửa, mép gãy trống rỗng và đau đớn, chỉ có một cô nương vừa ý như nàng mới có thể lấp đầy viên mãn.
Dù có bao nhiêu người đến, cũng không ai thay thế được nàng.
Bất kể lặp lại bao nhiêu lần, hắn vẫn chỉ yêu một mình nàng, điều này vĩnh viễn sẽ không thay đổi!