Tác Thành Cho Phu Quân Với Bạch Nguyệt Quang Của Hắn

Chương 163

Mèo con Tri Ngu nghe thấy có người đang bàn tán về việc một sinh vật thí nghiệm đã trốn thoát khỏi phòng thí nghiệm.

Sinh vật bỏ trốn chính là một “sinh vật siêu đáng yêu” mà họ đã bắt được từ “Trái Đất cổ đại” trong một cuộc thử nghiệm đường hầm thời gian – một con mèo.

Mèo con không hiểu những từ ngữ kỳ lạ đó, chỉ biết cuộn mình thoải mái trong vòng tay chủ nhân và ngủ ngon lành, bỗng nhiên, cô chủ nhỏ lại bắt đầu chảy máu mũi.

Cô bé nói: “Con sắp chết rồi…”

Các bác sĩ và mọi người trong bệnh viện đều nhìn cô bé với ánh mắt đầy thương hại và bàn tán rằng có lẽ cô bé không thể sống quá ba tháng nữa.

Mèo con l**m nhẹ lên má chủ nhân, lòng đầy quyến luyến, nó nghĩ nếu có thể giúp chủ nhân sống lâu hơn thì tốt quá.

Kết quả, điều kỳ diệu đã xảy ra, sau khi nảy ra ý nghĩ đó, nó cảm thấy cơ thể mình ngày càng yếu đi, trong khi cô chủ nhỏ lại ngày càng khoẻ hơn. Ngay cả tần suất chảy máu mũi không rõ nguyên nhân cũng dần giảm bớt.

Về sau, cô bé thậm chí không còn chảy máu nữa.

Khi “khói đen” tình cờ đi ngang qua, nó nhìn thấy cô bé đang ôm một chú mèo con và khóc.

Cô bé khóc rất đau lòng, áp má vào cơ thể mèo con trong lòng, nghẹn ngào nói: “Mèo con sắp chết rồi.”

“Khói đen” quan sát kỹ, nhận thấy lần này phu nhân vẫn không nhớ được gì.

Sóng năng lượng của thế giới này quá lớn nên nó khó kiểm soát được, do đó đã xảy ra một sai sót nhỏ.

“Khói đen” cứ ngỡ sai sót của mình sẽ khiến thế giới này xuất hiện hai mảnh linh hồn, nhưng khi tìm được phu nhân, nó lại không phát hiện ra điều gì bất thường.

“Khói đen” nói: “Ta có thể đưa mèo con của cháu đi để nó tiếp tục sống ở một thế giới khác.”

Cô bé: “Thật sao? Giống như thế giới khác mà bố mẹ cháu đã đi đến sao?”

“Khói đen”: “Không giống lắm, nhưng mèo con có thể sống sót.”

Cô bé lập tức dùng đôi bàn tay nhỏ bé kéo “khói đen”, tha thiết cầu xin với tiếng nức nở đau lòng: “Xin hãy giúp cháu…”

“Khói đen” đồng ý.

Đương nhiên nó sẽ không từ chối yêu cầu của phu nhân.

Đối với “khói đen”, việc biến mèo con thành một con mèo ma cà rồng rồi giúp nó sống sót là một chuyện rất dễ dàng.

Nó bế chú mèo lên, đưa đến thế giới khởi nguyên – nơi mà phu nhân và chủ nhân gặp nhau, nhưng trên đường đi, trước khi “khói đen” kịp tìm thấy chủ nhân của mình ở thế giới đó thì mèo con đã biến mất.

Bởi vì sinh vật nhỏ bé quá yếu ớt, đến cả linh hồn cũng không thể giữ được, khi đi qua phía trên lồng chứa nó đã đột ngột biến mất trong làn sương mù mà “khói đen” bao bọc, khiến “khói đen” không biết nó đã rơi xuống đâu.

“Khói đen” nghĩ, dù sao việc này cũng coi như là an ủi cho cô bé, để cô bé nghĩ rằng mèo con vẫn sống ở một thế giới khác.

Nhiều năm sau.

Buổi sáng.

Sau khi Tri Ngu thức dậy đã rửa mặt, sau đó cẩn thận cố định con chip vào dưới cổ áo, ngay lập tức, trên chiếc cổ trắng trẻo của thiếu nữ liền hiện lên một yết hầu của con trai, và giọng nói phát ra cũng biến thành giọng của một thiếu niên.

Quãng đường từ khu ổ chuột đến học viện vừa đủ để ăn hết một mẩu bánh mì còn sót lại từ tối hôm trước.

Bữa ăn ở Học viện Heinston tinh tế đến bất ngờ, điều này khiến Tri Ngu hiểu vì sao học phí lại đắt đỏ đến như vậy.

Xét đến việc vẫn đang trong giai đoạn phát triển, thậm chí buổi tối Tri Ngu còn được nhận thêm một ổ bánh mì tăng trưởng giàu dinh dưỡng để ăn khuya, còn nhiều  hơn cả những học sinh lớn tuổi khác.

Khi đến Học viện Heinston, Tri Ngu nhanh chóng nhét miếng cuối cùng vào miệng, vừa định bước vào lớp, đột nhiên một cái chân bất ngờ duỗi ra từ bên cạnh khiến Tri Ngu vấp ngã.

Vầng trán trắng trẻo của Tri Ngu đập mạnh xuống sàn kim loại, phát ra tiếng ‘cốp’ giòn tan.

Cú ngã khiến cô tối sầm mặt mũi.

Mấy người bên cạnh không không nhịn được cười phá lên: “Để tao xem đứa nào ngã sấp mặt thế này?”

Nghe thấy giọng của đối phương, Tri Ngu vội vàng ôm cặp sách đứng dậy, nhưng một bàn tay đã giữ chặt gáy cô, khiến đầu gối đang co lại của cô lại đập mạnh xuống sàn, cô đành phải giữ nguyên tư thế bị bị ép xuống đất.

“Bạn tao bảo có đứa âm thầm bảo A Kiệt đừng đến trường, mày nghĩ có thật không?”

Do sự chênh lệch về gen và sức mạnh tinh thần, cánh tay của cậu ta thậm chí còn to hơn cả chân của Tri Ngu.

Đối phương xách gáy cô lên dễ dàng như xách một con mèo, sức lực hoàn toàn áp đảo khiến Tri Ngu không thể phản kháng, cô chỉ có thể ôm chặt sách trong lòng và khẽ phủ nhận.

“Không phải tôi…”

Cô chỉ ngầm nhắc A Kiệt nên nghỉ ngơi thêm vài hôm…

Cô chưa từng trực tiếp nói với đối phương rằng nhóm người của Bad định bẻ gãy cánh tay cuối cùng của cậu ấy – đó là cánh tay duy nhất cậu ấy có thể dùng để làm việc kiếm tiền chữa bệnh cho bà.

Sau khi vào học viện, Tri Ngu mới thực sự cảm nhận được nơi đây kỳ thị kẻ yếu đến mức nào.

Tri Ngu không thông minh, nhưng rất giỏi tự bảo vệ mình, cô luôn cẩn thận để sự hiện diện của mình trở nên mờ nhạt nhất, hoặc tránh bị rơi vào tình huống bị bắt nạt.

Trong suốt thời gian qua, Tri Ngu cũng chỉ thỉnh thoảng nhắc nhở những người yếu đuối giống mình tránh né một số vụ bắt nạt không cần thiết, chỉ vậy mà thôi.

“Nếu mày vẫn không nhớ ra nhà thằng A Kiệt ở đâu, thì hôm nay tao sẽ phải giúp mày động não đấy.”

Ngay khi đối phương vừa nắm lấy cổ áo Tri Ngu chuẩn bị nhấc bổng cô lên, bỗng nhiên có một giọng nói u ám vang lên: “Ồn ào chết được.”

Cảnh tượng xung quanh lập tức rơi vào im lặng chết chóc.

Tên to con vốn quen bắt nạt lập tức cứng đờ, thậm chí cánh tay cũng run lên nhè nhẹ khi nghe thấy giọng nói đáng sợ ấy.

Tri Ngu liếc mắt nhìn người vừa đến.

Là một thiếu niên có mái tóc đen tuyền, dáng người cao ráo, nhưng làn da lại cực kỳ nhợt nhạt.

Cô nhớ ra, trong ngày khai giảng, người này là người duy nhất bị đội cận vệ hoàng gia dùng súng nổ áp giải vào học viện.

Người đó tên là Thẩm Dục.

Ngay ngày đầu tiên vào học, cậu đã đập nát một kẻ định dằn mặt mình.

Chính xác là “đập nát” theo nghĩa đen luôn, người đó cũng chính là cựu đại ca của Bad – kẻ đang xách Tri Ngu lúc nãy.

Khi Tri Ngu kịp hoàn hồn thì đám người kia đã sợ mất vía mà chạy biến từ lúc nào.

Tri Ngu ngồi bệt dưới đất, xương cụt đau nhức như thể vừa bị gãy.

Cô không kịp xoa, vội vàng ôm lấy đống sách vở rơi vãi trên sàn rồi cắm đầu chạy thục mạng.

Dù sao người mà đám kia còn không dám chọc vào, cô lại càng không thể dây vào được.

*

Sau khi chạy một vòng bên ngoài, Tri Ngu quay lại lớp học và mới biết hoá ra đội cận vệ mang huy hiệu Hoa Hồng của Đế quốc lại xuất động, đây có lẽ là lần thứ hai họ bắt cậu thiếu niên này về ép đi học.

Mọi người đều biết thân thế của cậu chắc chắn không tầm thường, vì vậy dù cậu có sức mạnh để “đập nát” người khác hay không thì ở trong học viện này cũng không có ai dám gây sự với cậu.

Tri Ngu về chỗ ngồi mới phát hiện ra rằng chỗ ngồi của thiếu niên tóc đen kia lại ở ngay trước mặt cô.

Trạng thái của thiếu niên rất u uất, rõ ràng là bị ép buộc phải đi học vì một lý do nào đó.

Cậu lấy sách che mặt, nằm ngả ra sau, khiến một lọn tóc đen suýt chạm tới mặt bàn phía sau. Điều này làm cho Tri Ngu nhỏ bé đáng thương ở hàng sau, căng thẳng đến mức dựng cả tóc gáy.

Trong suốt quá trình đó, nhóm người lúc nãy còn muốn gây rắc rối cho Tri Ngu, giờ lại không có đủ dũng khí để liếc nhìn về phía này thêm một lần nào.

Cứ thế, Tri Ngu an toàn cho đến khi tan học, không còn ai gây sự với cô nữa.

Mang theo sách vở mà A Kiệt chưa kịp lấy đi, Tri Ngu chắc chắn không có ai bám theo mới lặng lẽ tìm đến nhà của A Kiệt để đưa sách cho cậu ấy.

Cánh cửa tồi tàn mở ra, A Kiệt chống nạng bằng một tay, nói: “Tri Ngu, cậu đến rồi.”

Cậu ấy mời Tri Ngu vào nhà và nói với cô: “Tôi quyết định xin nghỉ phép.”

Tri Ngu ngạc nhiên, cô muốn khuyên can nhưng cậu ấy lại lắc đầu: “Không được, nếu tôi đến trường nữa, cánh tay robot sẽ bị bọn chúng đập nát hoàn toàn.”

“Cậu biết mà, nếu không có cánh tay robot thì tôi sẽ mất nguồn thu nhập, tôi cần kiếm tiền chữa bệnh cho bà và mua một cánh tay robot mới nữa.”

Rõ ràng, A Kiệt muốn tự mình có cánh tay robot dự phòng để thay thế sau khi bị đánh hỏng, rồi mới dám tiếp tục đến trường.

Trong căn phòng của A Kiệt có một bàn làm việc nhỏ, cánh tay robot cậu ấy mua có thể thực hiện những công việc thủ công mà ngón tay người thường không làm được.

“Tiếc là sau này tôi còn muốn làm nhà thiết kế tinh tú, nhưng tạm thời phải gác lại rồi.”

“Tri Ngu, điều kiện của cậu còn tệ hơn tôi, đến cả tiền thay cánh tay robot cũng không có…”

Nói đến đó, dường như cậu ấy nhận ra điều gì, bối rối gãi đầu: “Xin lỗi, tôi không giỏi ăn nói.”

Cậu ấy chỉ cảm thấy Tri Ngu nên nghỉ học sớm hơn mình mà thôi.

Vì chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ đến lượt cô.

Dù sao thì đây là một xã hội kẻ mạnh làm vua, kẻ yếu mới chính là tội lỗi.

Tri Ngu chỉ lắc đầu: “Không sao.”

Trước khi rời đi, A Kiệt tặng Tri Ngu một bộ trang sức nữ, bởi vì sản phẩm thủ công của cậu ấy chỉ có những món đồ này.

Cậu ấy nhất quyết bảo cô nhận lấy, Tri Ngu đành cảm ơn và nhận lấy món quà của cậu ấy.

Cô khích lệ: “Hy vọng một năm sau cậu tích đủ tiền, rồi có thể quay lại Học viện Heinston để hoàn thành việc học.”

A Kiệt phấn chấn hẳn lên: “Chắc chắn rồi, chỉ cần tôi có đủ cánh tay robot.”

Tri Ngu vốn nghĩ rằng sau chuyện hôm qua, bọn người kia sẽ kiềm chế hơn.

Nhưng ngày hôm sau, cô phát hiện chúng đang đợi mình ở cầu thang trường học với ánh mắt ác ý.

Tim Tri Ngu đập mạnh một nhịp, đang định bỏ chạy thì ánh mắt chúng bỗng nhiên đờ ra, dường như gặp phải chuyện gì đó khiến chúng trở tay không kịp.

Tri Ngu quay lại, kinh ngạc trông thấy thiếu niên tóc đen hôm qua.

Đôi mắt của cậu sâu thẳm như giếng cổ không gợn sóng, dù chỉ bước tới với vẻ mặt lạnh lùng đầy chán chường, những kẻ kia cũng không dám có bất kỳ cử động bất thường nào.

Tri Ngu chợt nhớ ra điều gì đó, vội cúi đầu đi theo sau cậu, sau khi đi ngang qua nhóm người đó, cô đã vào được lớp một cách suôn sẻ.

Sau khi phát hiện ra hiện tượng này, Tri Ngu ngày càng tin chắc mọi người đều rất sợ Thẩm Dục.

Thậm chí cô còn nghĩ, nếu cậu không trốn học và ở đây mãi thì thật tốt biết bao.

Sẽ không có ai dám bắt nạt người khác trước mặt cậu nữa.

Sau vài lần như vậy, khi Tri Ngu phát hiện ra bí mật này, những tính toán trong lòng cô càng trở nên rõ ràng hơn.

Số lượng những người yếu đuối bị bắt nạt trong lớp ngày càng ít đi, cho đến khi gần như chỉ còn lại một mình cô, trong đầu cô bỗng nảy ra một ý tưởng mới.

Có lẽ… cô có thể lén lút hoạt động gần thiếu niên này, như vậy sẽ không còn ai dám tìm cô gây sự nữa.

Tới buổi trưa, Thẩm Dục cũng đi đến căng tin lấy cơm như thường lệ.

Thấy vậy, Tri Ngu lập tức lấy hộp cơm của mình và đi theo đến căng tin.

Vào giờ này, có rất nhiều người đến căng tin, vì thế khi cô đi theo thiếu niên, không ai nhận ra điều gì bất thường.

Sau khi thiếu niên lấy một phần cơm dinh dưỡng cân bằng, Tri Ngu cũng vội vàng chọn phần ăn của mình ở một quầy khác rồi lon ton đi theo.

Tiếp đó, cô ‘vô tình’ ngồi vào chỗ chếch đối diện hoặc cách cậu ba bốn ghế.

Trong suốt bữa ăn, Tri Ngu thỉnh thoảng lại lén liếc nhìn đối phương.

Thiếu niên ăn không nhanh không chậm, nhưng động tác lại rất tao nhã.

Sự cao quý toát ra trong từng cử chỉ không hề cố ý, tự nhiên đến mức như thể là bản năng trời sinh.

Khi cậu ăn chậm, Tri Ngu cũng nhai từng hạt cơm một, đang ăn dở, cô thấy cậu nhíu mày, dường như không hài lòng với món ăn hôm nay, rồi đột nhiên đặt đũa xuống và không ăn nữa.

Ngay lập tức, Tri Ngu cũng vội vàng nhé hết cơm còn lại vào miệng, hai má phồng lên như chuột hamster và theo sau cậu, tiếp tục nuốt số cơm còn lại trong miệng.

Mấy ngày trôi qua, thiếu niên kiêu ngạo lạnh lùng chưa bao giờ quay đầu lại nhìn, dĩ nhiên sẽ không hề để ý đến cô.

Nhưng những người khác lại vô cùng ngạc nhiên, mặc dù họ nghi ngờ Tri Ngu đang “hổ giả oai hùm”, nhưng vì không có bằng chứng cụ thể nên trước mắt chẳng ai dám manh động.

Cho đến một ngày, thiếu niên ở bàn phía trước Tri Ngu mãi không đến.

Đến khi giáo viên tan lớp, lòng Tri Ngu bắt đầu hoảng loạn.

Theo bản năng, cô muốn đi theo giáo viên ra khỏi lớp, nhưng vừa bước ra khỏi cửa, cô đã bị ai đó túm cổ áo rồi đè mạnh vào vách tường.

 

“Buông tôi ra…”

Dù thân thể cô đã cố gắng phát triển hơn trước, nhưng so với đám người đã được biến đổi gen này, hai cánh tay thon dài không thể với tới của cô trông thật lố bịch.

“Hahaha, trông mày yếu đuối thế…”

“Nếu thằng A Kiệt nghỉ học rồi, chi bằng chúng ta xé quần áo của nó ra, bắt nó mặc váy nữ gợi cảm, rồi tô son đỏ cho nó, được không?”

Trong mắt bọn họ, Tri Ngu có làn da trắng môi đỏ, cảm thấy hiệu quả gây cười hẳn sẽ hơn cả A Kiệt khi mặc chiếc váy nữ gợi cảm.

Tiếng hò hét của mấy người đó lập tức làm cho không khí trở nên náo nhiệt.

Mặt Tri Ngu đỏ bừng, trong tầm mắt, cô lờ mờ thấy một bóng đen đang chầm chậm bước tới.

Có lẽ vì cơ thể không khỏe, lần này xuất hiện sắc mặt cậu càng nhợt nhạt hơn, thần thái cũng vô cùng u ám.

Tri Ngu nghẹt thở, nước mắt sinh lý trào ra, tầm nhìn mờ đến mức cô nghĩ đó chỉ là ảo giác, thì lúc này, giọng nói lạnh lùng quen thuộc mới vang lên.

Cảm nhận được luồng khí hỗn loạn trong cơ thể, lần này thiếu niên còn nói nhiều hơn lần trước mấy từ.

“Lần trước đã nói là ồn ào rồi… mấy người muốn chết à?”

Tri Ngu đột nhiên ngã xuống đất, cô không nhìn thấy đám người kia chạy đi đâu.

Nhưng lần này, bước chân của thiếu niên chậm rãi tiến thẳng về phía cô.

Cậu dừng lại trước mặt cô một lúc, đôi mắt đen nhìn cô với vẻ thờ ơ.

Tri Ngu dựng tóc gáy.

Trong lúc tim cô đang reo lên lo lắng, nghĩ rằng cậu sẽ trút giận lên đầu mình vì những người kia đã bỏ chạy rồi, bỗng nhiên nghe thấy giọng cậu lạnh lùng và thiếu kiên nhẫn: “Tránh ra.”

Tri Ngu: “…”

Nhận ra mình đang chắn cửa, cô nhanh chóng chống tay đứng lên và di chuyển sang một bên cửa.

Thiếu niên thu hồi ánh mắt, đi thẳng vào lớp học.

Một lúc lâu sau, Tri Ngu mới lén lút trốn vào chỗ ngồi phía sau cậu như một tên trộm.

Trong tiết tự học cuối cùng, cô cảm thấy cơ thể rất khó chịu.

Đến khi đầu óc choáng váng, cô cảm thấy dưới mũi mình ươn ướt, lóc đó mới nhận ra mình đang chảy máu mũi.

Tri Ngu lập tức cố gắng cầm máu, nhưng khi lau máu mũi, cô sơ ý làm văng máu lên áo của thiếu niên ở bàn trên.

Cả người cô cứng đờ.

May mắn là thiếu niên vẫn đang ngủ bù như thường lệ.

Không may là, khi cô cố gắng lau đi dấu vết tích “gây án”, Tri Ngu không những làm cho vết máu loang ra một mảng lớn mà còn để lại dấu vân tay màu đỏ.

Tri Ngu: “…”

Quả nhiên, Thẩm Dục cảm thấy lưng có động tĩnh như bị gãi ngứa, khẽ cau mày mở mắt.

Khi thấy vết máu mũi bị bôi loang lổ trên lưng áo, vẻ mặt chán ghét hiện lên trên gương mặt tuấn tú, lạnh lùng của cậu khiến Tri Ngu nghĩ rằng mình sắp bị ăn đòn một trận.

Cô theo bản năng co người lại chuẩn bị tinh thần chịu đòn thì nghe thấy giọng nói trầm thấp của cậu: “Bẩn chết đi được”, sau đó có thứ gì đó đập vào đầu Tri Ngu.

Nhưng thứ nện xuống không phải là nắm đấm của cậu mà là chiếc áo khoác dính máu mũi của Tri Ngu.

Tri Ngu ngửi thấy một mùi hương lành lạnh, khiến cô ngẩn người. Đến khi hoàn hồn mới nhận ra hành động hít hà mùi hương cơ thể còn vương lại trên áo người khác như vậy thật là b**n th**…

Khi cô kéo chiếc áo xuống, mặt cô hơi nóng bừng.

 
Bình Luận (0)
Comment