Sau khi tan học, Tri Ngu lại tiếp tục lén lút bám theo Thẩm Dục như một chiếc đuôi nhỏ.
Nhưng lần này, dường như cậu đã thay đổi lộ trình, khi cô đi vào một con hẻm thì cậu đột nhiên biến mất.
Tri Ngu đi đến cuối hẻm, cảm thấy bối rối, vừa định ra khỏi hẻm thì thấy thiếu niên xuất hiện từ một góc.
Da đầu Tri Ngu tê dại ngay lập tức, cô quay người định chạy thì mới phát hiện phía sau là ngõ cụt.
Rõ ràng hắn đã cố tình làm vậy để cô không thể chạy thoát.
Thẩm Dục chậm rãi tiến tới gần.
“Rốt cuộc cậu theo dõi tôi là muốn làm gì?”
Trong lúc hoảng loạn, miệng Tri Ngu nhanh hơn não: “Tôi… tôi muốn làm đàn em của cậu.”
Thẩm Dục nhìn cô với vẻ mặt u ám, rồi cười khẩy: “Dựa vào cậu?”
Tri Ngu vội gật đầu: “Tôi làm được…”
Thẩm Dục đánh giá cô từ trên xuống dưới, giọng càng khinh thường: “Cậu quá yếu.”
Lần nào thấy cô cũng đều bị người khác đánh, cậu không nhận loại phế vật như vậy.
Nói xong, cậu quay người bỏ đi, nhưng Tri Ngu linh cảm đây có thể là cơ hội hiếm có.
Cô dũng cảm đi theo và khẽ nói: “Tôi có thể xách cặp cho cậu, có thể chạy việc vặt cho cậu, còn… còn có thể làm bài tập hộ cậu nữa…”
Cô lắp bắp tìm ưu điểm của mình mà không hề nhận ra người phía trước đột nhiên dừng bước.
Tri Ngu không kịp phanh, đâm sầm vào lưng cậu.
Khi Thẩm Dục xoay người lại, cậu phát hiện “chàng trai” yếu ớt, gầy gò này lại bắt đầu chảy máu mũi.
Cậu bực bội ném cho cô một tờ giấy.
Tri Ngu một tay bịt mũi, khi đưa tay ra nhận thì phát hiện giấy đó là “giấy tinh tú” có thể bán được 1000 đồng tinh tệ trên thị trường đồ cũ. Cô vội vàng gấp cẩn thận tờ giấy lại, nhét vào trong người, rồi dùng tay áo lau máu mũi.
Thẩm Dục: “…”
“Nếu còn dám lén lút đi theo tôi nữa, tôi sẽ đánh gãy chân cậu.”
Ánh mắt đối phương u ám, rõ ràng là đã biết những hành động nhỏ của cô trong mấy ngày nay từ lâu rồi.
Trời tối, nhưng Thẩm Dục hiếm khi vẫn ở lại trong một con hẻm tối tăm mà chưa rời đi.
Cậu ngẩng đầu lên, những đốm đỏ nhấp nháy trong màn đêm đen kịt có nghĩa là Đế quốc đang theo dõi cậu sát sao từng giây từng phút.
Cho đến hôm nay, khi cậu bước vào khu ổ chuột, cậu phát hiện con mắt theo dõi thông minh đó đã dừng lại ở khu vực xung quanh và không đi vào nữa.
Trước đây, Thẩm Dục nghĩ rằng mình đã rời khỏi nơi này, càng đi xa càng dễ thoát khỏi sự giám sát của họ.
Bây giờ cậu nhận ra, chính những khu ổ chuột lạc hậu này lại bị họ loại bỏ khỏi mạng lưới thông tin, lại là nơi họ không thể giám sát cậu mọi lúc.
Thế nên, vào chiều hôm sau khi tan học, lúc Tri Ngu đang chuẩn bị về nhà sớm, thiếu niên ngồi bàn trên bỗng nhiên nói với cô: “Tối nay tôi đến nhà cậu.”
Tri Ngu: “…”
“Chuyện này không tiện lắm…”
Một nắm đấm mạnh mẽ đập xuống bàn học của cô.
“Cậu nói gì?”
“Vâng… được ạ…”
Nếu đây là điều kiện để được làm đàn em thì cũng không phải là không thể.
Nhưng khi Tri Ngu vừa đồng ý đưa thiếu niên về nhà, vừa về đến nơi thì cô mới nhớ ra mình đã phơi thứ gì trên ban công.
Đẩy cửa vào, cô lập tức chạy ra ban công, vội vàng nắm lấy chiếc áo lót ren và q**n l*t nhỏ màu trắng nổi bật nhất trong lòng bàn tay, định ném vào phòng.
Ai ngờ, hành động lén lút ấy lại khiến thiếu niên vốn đa nghi lập tức gọi cô lại.
“Đưa ra đây.”
Cậu cụp hàng mi dài, nhìn chằm chằm vào phía sau cô, rõ ràng không cho phép phản kháng.
Tri Ngu đành xấu hổ lấy chiếc áo lót trắng đã lộ ra một phần, muốn giải thích: “Thật ra cái này không phải của tôi…”
Ren trắng tinh khiết quấn quanh bàn tay trắng nõn của cô, chất vải mềm mại bị cô nắm chặt trong lòng bàn tay, như thể muốn che giấu hoàn toàn.
Thiếu niên nhìn chằm chằm vào món đồ trong tay cô một lúc, sau khi nhận ra đó là gì, ánh mắt cậu trở nên khinh bỉ.
Hiển nhiên cậu không cho rằng đây là đồ của cô.
“b**n th**.”
Tri Ngu: “…”
“Tôi không phải…”
Giây tiếp theo, miếng vải trong lòng bàn tay Tri Ngu đột nhiên nóng lên, nóng đến mức cô vội vàng mở tay ra.
“Lần sau tôi còn phát hiện cậu trộm đồ lót của phụ nữ, tôi sẽ không ngại thay cho cậu một đôi tay robot đâu.”
Lời vừa dứt, ngọn lửa bùng lên thiêu sạch miếng vải trong tay cô.
Tri Ngu: “…”
Cô vừa xấu hổ đỏ mặt, vừa đau lòng vì đó là một trong món đồ lót ít ỏi của cô đã bị thiêu rụi.
Đây cũng là lần đầu tiên Tri Ngu tận mắt chứng kiến sức mạnh của người có chỉ số tinh thần lực trên cấp S.
Điều đó cũng chứng minh việc Thẩm Dục chỉ dùng tay đấm nát đầu robot của người khác là một hành động nhân từ đến mức nào.
Cậu đi vòng quanh phòng, nhận thấy ở đây còn tệ hơn cậu tưởng tượng.
Không có nhà tắm riêng, thậm chí trong số ít các phòng, chỉ có chiếc giường của Tri Ngu là sạch sẽ và gọn gàng nhất.
Trên đó còn vương một mùi hương nhẹ nhàng dễ chịu.
Cậu khẽ nâng mi mắt, nói với Tri Ngu: “Tối nay tôi sẽ ngủ ở đây.”
Tri Ngu lí nhí: “Nhưng đây là giường của tôi…”
“Vậy thì đừng mơ lên giường.”
Cậu cũng chẳng có ý định ngủ chung với tên luộm thuộm này.
Tri Ngu: “…”
Cô tức muốn chết, nhưng lại chẳng làm gì được.
Sáng hôm sau, Tri Ngu thức dậy đúng giờ chuẩn bị đi học thì phát hiện thiếu niên trong phòng cũng đã dậy từ sớm.
Cô lấy bánh mì ra, lịch sự hỏi: “Cậu ăn không?”
Dường như thiếu niên đã quen được người khác phục vụ, thấy chiếc bánh mì cô đưa tới, tuy chẳng mấy hứng thú nhưng vẫn nể mặt cắn một miếng.
Ăn xong rồi, cậu mới hỏi lại: “Sao cậu không ăn?”
Tri Ngu: “Cậu ăn hết rồi còn đâu…”
Thẩm Dục: “…”
Cô ăn ít đến vậy, trách sao người gầy gò yếu ớt, ngay cả bàn tay cũng nhỏ xíu.
Cậu nghĩ cô không có người thân, lại thường xuyên bị bắt nạt, cũng khó trách sinh ra tính cách lệch lạc trở thành một tên b**n th**.
Cậu không tính toán chuyện cũ nữa, nhưng tốt nhất đừng có lần sau.
Khi hai người cùng bước vào lớp, dường như người khác đã quen với cảnh tượng này.
Thậm chí còn lén lút bàn tán rằng Tri Ngu đi rất khéo, khoảng cách lần này giữa cô và thiếu niên gần đến mức khiến người khác tưởng họ cùng chui ra từ một cái chăn vậy.
Thẩm Dục phát hiện cô lúc nào cũng đeo chiếc cặp nặng trịch, bờ vai gầy yếu như sắp bị đè gãy.
Cậu nói với cô: “Sau này đừng có đeo cái cặp to đùng xấu xí đó theo sau làm mất mặt tôi nữa.”
Tri Ngu lờ mờ nhận ra thái độ hơi khoan dung của cậu, có ý định nhận cô làm đàn em nên trong lòng mừng rỡ, nhưng nghĩ lại điều gì đó, cô lại do dự.
“Nếu không mang cặp, bọn họ sẽ lấy bài tập của tôi ra xé nát mất.”
Nghe vậy, mắt Thẩm Dục chợt lạnh lẽo lướt qua cả lớp, rồi chậm rãi “Ồ” một tiếng: “Vậy à?”
“Tôi cũng muốn xem ai dám.”
Nói rồi, cậu đấm thẳng xuống mặt bàn Tri Ngu.
Tri Ngu nhìn cái lỗ lõm sâu trên mặt bàn, lần này cô thực sự cảm thấy hoa mắt.
Cái bàn của cô!
Thiếu niên nhận ra cô có ý định khóc, mới nhớ ra mình lỡ tay, lập tức nói với giọng hung dữ: “Cấm khóc!”
Con trai mà khóc lóc đúng là ghê tởm.
Cậu hiếm khi tỏ ra rộng lượng, nói với cô: “Cậu có thể chuyển lên ngồi cùng bàn với tôi…”
Cuối cùng, Tri Ngu cũng nén được nỗi ấm ức của mình.
Cô đâu phải tìm được đại ca để che chở, rõ ràng là tự rước về một ông ôn thần để cung phụng mà.
…
Ngày thứ hai sống chung vừa vặn là cuối tuần.
Thẩm Dục rời đi nói là có việc phải làm, cũng không bảo khi nào về.
Tri Ngu tranh thủ lúc hắn không ở nhà, dọn dẹp tất cả những đồ “khả nghi” trong nhà.
Đơn thuốc cô đã mua trên mạng để ức chế kinh nguyệt từ một tuần trước vẫn chưa được giao.
Mãi đến chập tối, Tri Ngu mới nhận được bưu phẩm.
Sau khi uống thuốc, đồ lót của cô vẫn bị dính ẩm ướt một chút.
Tri Ngu tranh thủ thiếu niên chưa về, vội vàng vào phòng ngủ lục tung tủ để tìm thuốc tẩy để xử lý vết máu trên đồ lót.
Nhưng xui xẻo thay, Thẩm Dục lại trở về đúng lúc này.
Cô vừa mới đổ thuốc tẩy lên, thấy cậu về thì vội vàng ném chiếc đồ lót dính máu vào thùng rác, rồi lấy một đống giấy lau che lại.
Sau đó, cô giả vờ vừa tỉnh giấc trên sofa.
Thẩm Dục vừa đẩy cửa vào, thấy mặt cô ướt đẫm mồ hôi, lại thấy thùng rác gần sát bên, cậu đột ngột giơ chân đá văng thùng rác, Tri Ngu giật mình, theo phản xạ giữ chặt thùng rác, sợ thứ bên trong sẽ rơi ra ngoài.
“Sao mồ hôi nhiều thế?”
Tri Ngu: “Tôi… tôi vừa gặp ác mộng…”
Thẩm Dục liếc vào đống giấy trắng trong thùng, vẻ mặt như ngộ ra điều gì: “Nhỏ vậy mà dùng nhiều giấy thế này, bảo sao không cao lên được…”
Cậu nhìn đỉnh đầu cô, ngón tay ngứa ngáy, xấu tính vò lọn tóc mềm mại đang vểnh lên trên đầu cô.
Tri Ngu nhận ra cậu hiểu nhầm gì đó, đỏ bừng cả mặt, vội đưa tay đẩy cậu ra.
Nhưng cô quên mất tay mình vừa chạm phải thuốc tẩy màu trắng, khiến chất lỏng đáng ngờ đó lập tức dính vào tay thiếu niên.
Thẩm Dục cúi đầu nhìn, lập tức lộ vẻ ghê tởm, rút khăn giấy bên cạnh lau sạch tay.
Ánh mắt đối phương lạnh lẽo lướt qua Tri Ngu một cái, nhưng lần này lại không nói gì.
Chờ khi cậu bước vào phòng, Tri Ngu bất giác nhớ lại Bad khiêu khích cậu, làm văng canh lên người cậu, để rồi bị đập nát đầu robot của người kia ngay trước mặt cô…
Hậu quả là người đó phải đeo một con chip trên cổ suốt mấy ngày để đi học.
Cô sờ cổ mình, trong lòng cảm thấy may mắn vì cái đầu vẫn còn nguyên.
Có lẽ hôm nay cậu có việc gấp cần vào phòng, nên mới chưa kịp đập vỡ đầu cô.
Hôm đó tan học, cuối cùng Bad cũng tranh thủ được lúc thiếu niên bị cấp trên gọi đi, liền dẫn người chặn đường cô.
Với vẻ mặt hung tợn, cậu ta nói với Tri Ngu trước khi cô kịp hét lên “Cứu mạng”: “Xin lỗi, bọn tao sẽ không bao giờ gây rắc rối cho mày nữa, mày có thể nói với Thẩm Dục một tiếng, bảo cậu ta đừng để bụng chuyện này được không?”
Cô đâu dám hứa đại.
Chỉ đợi thiếu niên kia đến, đám người xung quanh lập tức tản đi.
Thẩm Dục đi đến trước mặt cô, hỏi: “Bọn chúng vừa vây quanh nói gì với cậu?”
Cô vội vàng lắc đầu, “Không có gì đâu…”
Về đến nhà, trong lúc Thẩm Dục đang tắm trong phòng tắm, cô nhận được một kiện hàng chuyển phát nhanh.
“Vì gói quà Cá tháng Tư mà quý khách đặt mua trước đó quá hot, nhà sản xuất bị thiếu hàng, sau khi sản xuất khôi phục lại bình thường, nhà sản xuất đã gửi quà tặng để bù đắp, xin quý khách vui lòng ký nhận.”
Gói quà Cá tháng Tư mà cô mua là một con chip để thay đổi thành đặc điểm nam giới, còn quà tặng kèm là gì thì Tri Ngu không để ý.
Khi cô mở hộp, phát hiện bên trong là một c** nh* (*) giả?
(*) Tác giả dùng từ thô hơn nhưng em chưa nghĩ ra được từ gì lịch sự hơn để thay thế. =))))
Cô cầm món đó trong tay mà mặt nóng bừng, thầm nghĩ không biết thứ này có thật sự hữu ích không?
Việc ngụy trang đến mức này có thật sự hoàn hảo hơn không?
Có lẽ vì tò mò, cô không nhịn được mà đóng cửa phòng và đeo thử.
Nhưng sau khi đeo thứ này rồi mặc quần, cô luôn cảm thấy khó chịu kỳ lạ.
Cô phát hiện cảm giác kỳ quái đó có lẽ là vì kích thước quá dài.
Thấy thứ này làm bằng cao su, Tri Ngu theo bản năng muốn vào phòng tắm lấy kéo cắt bớt một đoạn.
Ai ngờ vừa đẩy cửa bước vào thì thấy thiếu niên đang lau người, lúc này, cô mới như bừng tỉnh khỏi luồng suy nghĩ ngớ ngẩn vừa rồi, nhớ ra trong nhà còn có một người khác!
May mà hắn vẫn quấn khăn tắm bên dưới, chỉ có hình ảnh những giọt nước đọng trên cơ bụng săn chắc đang bốc lên, trông có vẻ “không đứng đắn” cho lắm.
Cô luống cuống giải thích: “Tôi… tôi vào đây tìm kéo…”
Thẩm Dục tiện tay lau phần cổ còn ướt, giọng đầy hàm ý: “Kéo thường đặt trong bếp, sao lại tìm trong nhà tắm?”
Cô: “……”
Vì hồi trước cô từng đứng trước gương trong nhà tắm mà cắt mái tóc dài của mình.
Khi Thẩm Dục đến gần để xem xét cô, dường như cậu cảm thấy có thứ gì đó cộm cộm.
Tri Ngu theo bản năng khom lưng, lập tức quay người định mở cửa.
Thiếu niên chợt nhớ lại cảnh Bad vây quanh cô vào ban ngày, thấy vẻ mặt có vẻ đau khổ của cô, sắc mặt lập tức sa sầm, cậu ấn mạnh chặn cánh cửa đang hé mở khiến Tri Ngu giật mình, vội vàng đưa tay che quần.
Thẩm Dục thấy hành động quen thuộc này của cô, hỏi: “Có phải bị bọn nó đánh vào chỗ đó không?”
Tri Ngu: “Không phải…”
Cô lúng túng đến độ chỉ muốn chui xuống đất, cố gắng cúi người xuống để che giấu kỹ hơn.
Ai ngờ thiếu niên đã sớm chướng mắt với dáng vẻ rụt rè của cô, cậu đưa tay kéo bàn tay cô đang giấu sau lưng, lại vô tình chạm phải một thứ khác.
Khoảnh khắc đó, thời gian trong phòng tắm như đông cứng lại.
Khi Tri Ngu hoàn hồn, vội vàng dùng ngón tay gạt mạnh ngón tay của thiếu niên còn đang dính chặt trên “c** nh* giả” của mình ra.
Thẩm Dục: “……”
Sau khi nhận ra mình vừa chạm phải thứ gì, thiếu niên bực bội túm lấy cổ áo cô.
“Cậu b**n th** à?”
Sao lại có phản ứng kiểu đó với cậu?
Tốt nhất hôm nay nên giải thích rõ ràng cho cậu.
Đừng để cậu phát hiện ngày nào cô cũng lén lút đi theo, thực ra là luôn có những suy nghĩ không đứng đắn với cậu!!!