Tri Ngu không thể giải thích nổi tại sao cô lại có phản ứng cứng đờ trước Thẩm Dục.
So với những hiểu lầm khác, cô sợ nắm đấm của cậu sẽ giáng xuống mặt mình hơn.
Tri Ngu thực sự không hiểu cơ địa sinh lý của nam giới… chẳng lẽ lại nói mình vừa uống ngụm nước mới trở nên thế này, như vậy chẳng phải sẽ bại lộ ngay lập tức sao?
Dáng vẻ lắp bắp không dám nói rõ của cô lại càng khiến thiếu niên tin rằng suy đoán của mình là đúng.
Sau khi phát hiện ra bí mật rằng cô luôn khao khát mình, Thẩm Dục lập tức nhớ lại lần trước, lẽ nào cô cố ý bôi thứ chất lỏng trắng đục kia lên người cậu để đánh dấu chủ quyền?!
Cậu vừa giận vừa cảm thấy rất phức tạp.
Trông thì trắng trẻo yếu ớt, không ngờ sau lưng lại tâm cơ và h*m m**n chiếm hữu cậu mạnh đến vậy.
Vậy lần trước khi nằm mơ trên ghế sofa, chẳng lẽ cô cũng mơ thấy cậu sao?
Sao cô dám?!
Thẩm Dục đấm một cú vào bức tường phía sau Tri Ngu, vết nứt trên tường lan ra như mạng nhện ngay lập tức với tiếng “rắc rắc”.
Đối diện với nắm đấm chỉ cách mặt mình chưa đầy một centimet, tim Tri Ngu như muốn nhảy vọt ra khỏi cổ họng.
Đến khi đối phương đóng sầm cửa cửa bỏ đi, cô mới run rẩy thò tay vào túi quần lấy thứ đó ra, vứt thẳng vào máy nghiền rác để phi tang.
Sáng hôm sau đến trường, học viện bỗng canh phòng nghiêm ngặt cả trong lẫn ngoài.
Học sinh quay lại trường thấy vậy, lập tức rỉ tai nhau bàn tán.
Dù Tri Ngu đã đoán trước được mình sẽ bị Thẩm Dục đối xử lạnh nhạt, nhưng Tri Ngu vẫn không thể kìm lòng, trên đường đi, cô muốn khẽ biện minh cho bản thân vài câu.
“Hôm qua tôi thực sự không cố ý…”
Thẩm Dục lạnh lùng nói: “Câm miệng.”
Nói xong liền sải bước đi thẳng vào cổng trường, không hề ngoái đầu lại.
Tri Ngu da mặt mỏng, không dám bám sát như mọi hôm, đúng lúc ấy, một chuyện khác thu hút sự chú ý của cô.
“Nghe gì chưa? Đế quốc đã theo dõi được tên gián điệp của phe phản loạn cài c*m v** thủ đô Đế quốc, vị trí cuối cùng lại ở học viện Heinston…”
Nghe vậy, bước chân của Tri Ngu lập tức chậm lại đôi chút.
Khi cô bước đến gần cổng trường, liền thấy mấy hàng đội tuần tra lạ mặt.
Hàng người xếp trước cô chính là học sinh của Học viện Heinston đến trường ngày hôm nay.
Lần kiểm tra hôm nay không chỉ có thẻ căn cước, mà còn dùng máy quét laser toàn thân để xác minh tuổi xương và giới tính thật.
Bình thường việc kiểm tra giới tính bị coi là phân biệt giới, nhưng lần này là trường hợp ngày thì ngoại lệ.
Khi Tri Ngu đang chần chừ thì cô đã vô tình đứng vào hàng lúc nào không hay.
Cô tận mắt chứng kiến máy laser quét qua toàn thân một học sinh, nhân viên kiểm tra nhìn vào màn hình hiển thị trên tay còn đùa giỡn với một học sinh thấp bé: “Này anh bạn, ‘cái đó’ của cậu sắp to hơn cả đầu cậu rồi đấy.”
Không khí căng thẳng xung quanh bỗng chốc trở nên hài hước, những người bên cạnh đều bật cười theo.
Trừ Tri Ngu.
Cô lập tức nảy ra ý định rút lui, ngay khoảnh khắc cô vừa định quay người, một chấm đỏ laser đã rơi vào giữa trán cô.
Một nhân viên bảo vệ bước đến từ phía sau, cầm khẩu súng laser trong tay và thong thả nói: “Các cháu đừng cử động lung tung, ngoan ngoãn phối hợp kiểm tra – nếu không, các cháu sẽ phải tốn một khoản tiền lớn để sửa chữa bộ não của mình đấy.”
Rõ ràng người đó đang cố gắng duy trì trật tự và không coi Tri Ngu là nghiêm túc.
Tri Ngu vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, toàn thân cứng đờ, tim đập thình thịch.
Nếu bây giờ mà bị phát hiện…
Nhìn những người đứng trước cô lần lượt vượt qua kiểm tra và vào trường một cách suôn sẻ.
Khi sắp đến lượt Tri Ngu, đột nhiên có một giọng nói trẻ trung, của phụ nữ vang lên từ phía không xa của hàng.
Giọng nói mềm mại, thông tuệ của người phụ nữ mang theo nụ cười nhẹ, ngữ điệu dịu dàng như cánh hoa lướt qua trái tim.
Những người xung quanh không khỏi ngước lên nhìn, chỉ thấy phía trước có một người phụ nữ mặc chiếc váy dài màu be ánh ngọc trai đang trò chuyện với người phụ trách.
Một người phụ nữ trẻ mặc chiếc váy dài màu ngọc trai đang nói chuyện với vị sĩ quan phụ trách kiểm tra.
Không cần điều tra, Tri Ngu đã biết rõ thân phận người này.
“Cô là…?”
“Tôi là Tân Hạ.”
Tên cô ấy là Tân Hạ, cả Đế quốc không ai không biết.
Cô ấy là nữ tiến sĩ trẻ tuổi nhất của Học viện Heinstone, là người phụ nữ duy nhất trong lịch sử giành được Huân chương Hoa Hồng mà không cần dùng đến siêu năng lực.
Có lẽ vì thân phận của cô ấy đã khiến viên sĩ quan kia có phần kiêng dè.
Sau khi thái độ của đối phương trở nên lịch sự hơn, anh ta đã cho phép một học sinh đứng trước Tri Ngu đi thẳng mà không cần kiểm tra.
“Tất nhiên, thí nghiệm của cô quan trọng nhất, đương nhiên chúng tôi sẽ không nghi ngờ học sinh của cô…”
Người phụ nữ cong khóe môi đỏ, tạo nên một nụ cười dịu dàng, sau đó một lần nữa ngước mắt nhìn về phía hàng ngũ học sinh.
Khoảnh khắc ánh mắt chạm vào Tri Ngu, dường như cô ấy lướt qua Tri Ngu một cách khó hiểu.
Tần Hạ chầm chậm nói: “Em cũng đi với tôi đến phòng thí nghiệm số 3 đi.”
“Dù sao… hôm nay các em sẽ có rất nhiều nhiệm vụ.”
Đôi mắt màu xám nhạt của người phụ nữ không hề chớp, chăm chú nhìn Tri Ngu đang đứng cứng đờ, nụ cười trên môi dường như càng sâu thêm vài phần.
Không cần kiểm tra mà được trực tiếp đưa vào trường.
Trong văn phòng của phòng thí nghiệm số 3, người phụ nữ đã cho những người khác ra ngoài, chỉ giữ lại mình Tri Ngu.
Tân Hạ: “Lâu rồi không gặp, Tri Ngu.”
Dây thần kinh căng thẳng của Tri Ngu dần dần được một bàn tay nhẹ nhàng xoa dịu vào khoảnh khắc này.
Cô nói: “Lâu rồi không gặp, Tiến sĩ Tân Hạ…”
“Giọng nói của em…”
Tân Hạ cười một tiếng: “Xem ra, chị không thể ngăn cản em được rồi, A Ngu.”
Là một trường nam sinh, học phí của Học viện Heinston cực kỳ đắt đỏ, ngay cả khi thành tích của Tri Ngu có xuất sắc thì cũng chưa chắc có đủ khả năng chi trả.
Vì vậy, Tân Hạ có thể chắc chắn rằng cô đã tích góp số tiền bồi thường và trợ cấp mà cô ấy đã đưa trong những năm qua, không nỡ dùng đến.
Khi Tân Hạ hỏi câu này, Tri Ngu hiếm khi im lặng, mím môi không trả lời.
Nhiều năm trước, trong quá trình Đế quốc truy bắt quân phản loạn, phe phản loạn bị dồn vào đường cùng nên đã liều mạng cho nổ tung một chiếc phi thuyền.
Bố mẹ của Tri Ngu đã qua đời trên chiếc phi thuyền đó, và Tri Ngu cũng sớm trở thành một đứa trẻ mồ côi.
Người chịu trách nhiệm truy bắt lúc đó chính là người bố đã mất từ lâu của Tân Hạ, cho nên cô ấy vẫn luôn cảm thấy day dứt về chuyện này.
Vì vậy những năm qua, cô ấy đã luôn tài trợ cho những người sống sót năm đó, và Tri Ngu là một trong số họ.
“A Ngu, chị đã hứa với em, nhất định sẽ khiến Trùng Mẫu biến mất khỏi thế giới này.”
Trong cuộc chiến giữa các vì sao cách đây một nghìn năm, sau khi Trùng tộc bị diệt vong, Đế quốc mới trỗi dậy.
Cho đến một trăm năm trước, một nhóm quân phản loạn đã xuất hiện, họ âm mưu hồi sinh Trùng Mẫu, dùng dị năng thiên phú của Trùng Mẫu để đối kháng và ăn mòn những người có năng lực tinh thần.
Với người thường mà nói, Trùng Mẫu là nguồn gốc của mọi tội ác, chỉ khi nó bị tiêu diệt hoàn toàn mới có thể ngăn chặn cuộc chiến khốc liệt nhất giữa các vì sao.
Mà Tri Ngu cũng chính vì hiểu rõ điều này, ý định kiên quyết muốn tiếp cận tiến sĩ Tân Hạ và tham gia vào kế hoạch của cô ấy đã giúp cô đi được đến ngày hôm nay.
…
Tan học, Tri Ngu lại hóa thành cái đuôi nhỏ bám theo, nhưng vẫn không dám đi quá gần thiếu niên ấy.
“Nếu một người lỡ làm sai chuyện gì, cậu biết phải làm sao để bạn nam của mình tha thứ không?”
Tri Ngu khá uyển chuyển hỏi một bạn học khác bên cạnh.
Đối phương đáp: “Nếu trùng hợp gặp dịp lễ nào đó, có lẽ có thể nhân cơ hội xoa dịu không khí.”
“Nếu không có ngày lễ gì, hoặc có thể xem thử sinh nhật của cậu ấy sắp đến chưa?”
Tóm lại, tìm một cái cớ thích hợp để chân thành xin lỗi thường sẽ đạt được hiệu quả gấp đôi.
Tri Ngu âm thầm ghi nhớ, thật đúng lúc, cô lại lén thấy sinh nhật trong thẻ học sinh của Thẩm Dục.
Có lẽ vận may của cô cũng đã tốt hơn chút.
Cô phát hiện sắp đến sinh nhật của thiếu niên rồi.
Ngày hôm đó, bên ngoài mưa như trút.
Sau khi thiếu niên trở về, Tri Ngu đã chu đáo chuẩn bị sẵn khăn tắm sạch cho cậu.
Tuy không rõ đã có chuyện gì xảy ra với thiếu niên, khiến cậu lúc nào đi ra ngoài cũng bí ẩn, nhưng nhìn cậu ướt sũng vì mưa, thật khó để không thấy xót xa.
“Tôi đoán là cậu không mang ô sẽ bị ướt, mau đi tắm đi, không thì sẽ bị cảm đó…”
Thiếu niên lạnh nhạt nói một tiếng “Cảm ơn” rồi cúi đầu cầm khăn tắm đi vào phòng tắm.
Tri Ngu nhân lúc này đặt chiếc bánh kem đã làm sẵn lên bàn ăn trong bếp.
Đợi Thẩm Dục ra ngoài, Tri Ngu còn lấy hết dũng khí chủ động tiến lại gần, dùng một chiếc khăn khô khác giúp cậu lau tóc.
Có lẽ vì đang có tâm sự, thiếu niên lơ đãng đến mức không phản đối lòng tốt của cô.
Thấy vậy, Tri Ngu càng dũng cảm hơn: “Cậu đói không?”
Thẩm Dục cụp mắt: “Không đói.”
“Ừm… hay là cậu qua phòng khách xem thử, biết đâu lại đói thì sao?”
Tri Ngu vừa dụ dỗ vừa lừa đẩy cậu đến cạnh bàn ăn.
Trước mặt Thẩm Dục, cô mở nắp đậy tròn trên bàn, để lộ chiếc bánh sinh nhật vừa rồi đã vội vàng cắm nến từ lúc nãy.
“Thẩm Dục, chúc mừng sinh nhật cậu.”
Thẩm Dục sững lại.
Tri Ngu siết chặt đầu ngón tay, lòng bàn tay gần như toát cả mồ hôi.
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên trong đời cô tự tay làm bánh, không tránh khỏi khẩn trương.
“Có lẽ không ngon lắm, hơn nữa tinh tệ của tôi không đủ, không mua được nguyên liệu đắt tiền…”
Cô vừa thẹn thùng muốn giải thích, vừa cắt ra miếng bánh ngon nhất định đưa vào tay đối phương, nhưng lại bị cậu đột ngột nắm chặt cổ tay.
Ánh mắt Thẩm Dục tối sầm, nhìn chằm chằm vào ngọn nến đang cháy, giây tiếp theo, ngọn nến đột nhiên phụt tắt rồi bốc thành khói đen.
Tri Ngu hơi ngạc nhiên, đang định thắp lại, nhưng cằm cô đột nhiên bị một bàn tay to lớn siết chặt, khiến cô hơi nghẹt thở.
Cô ngước mắt lên, trong đôi mắt lưu ly màu đen phản chiếu khuôn mặt vô cảm của thiếu niên.
Trong ánh mắt của đối phương, thậm chí lúc này không hề có chút cảm xúc nào gọi là kinh ngạc hay bất ngờ.
“Nghe cho rõ…”
Thiếu niên cúi đầu nhìn xuống cô, môi mỏng chậm rãi mấp máy từng chữ: “Tôi không cần cậu làm mấy việc vô nghĩa này.”
Khi nói đến từ “vô nghĩa”, ngữ khí của cậu cực kỳ nặng nề.
“Còn nếu có lần sau nữa…”
“Tôi sẽ không nương tay đâu.”
Chiếc bánh sinh nhật giống như một điều cấm kỵ chạm đến vảy ngược của thiếu niên.
Tri Ngu đau đến mức “ưm” một tiếng, sau khi gượng dậy từ cơn đau rát bên má mới cất lời: “Biết rồi…”
Sau này… cô không dám nữa…
Thẩm Dục nhìn chằm chằm cô, phải mất một lúc lâu mới như tìm lại được lý trí, buông tay ra rồi đóng mạnh cửa phòng.
Tri Ngu đứng sững sờ tại chỗ, ôm chiếc bánh trên tay, trong lòng dần dâng lên nỗi tủi thân.
Cô chưa bao giờ làm bánh, ngay cả trong ngày sinh nhật của mình cũng không nỡ ăn.
…
Sáng hôm sau, trời dần hửng nắng.
Buổi sáng, Thẩm Dục chờ Tri Ngu cùng đi học nhưng mãi không thấy bóng dáng cô đâu.
Đến khi tới trường, cậu mới phát hiện cô không hề đợi mình mà đã một mình đến lớp từ sớm.
Thiếu niên nheo mắt, sải bước dài ngồi xuống chỗ của mình và không nói thêm lời nào.
Đến giờ trưa, Tri Ngu liếc nhìn thiếu niên bên cạnh với vẻ chột dạ.
“Tôi… tôi còn có việc khác…”
Cô lúng túng nói xong rồi ôm sách vở, đi về hướng ngược lại nhà ăn, rõ ràng không hề có ý định ăn trưa cùng Thẩm Dục.
Cứ như vậy suốt mấy ngày liền, lúc thì có việc, lúc thì cố ý né tránh.
Đến buổi tối tan học ngày hôm ấy, vẻ mặt Thẩm Dục u ám chắn trước bàn học của Tri Ngu, một tay chống lên bàn cô, lần này cậu gần như chặn hết lối đi của cô.
“Sao? Tối nay cậu cũng có việc à?”
Cái “đuôi nhỏ” dưới mắt cậu gần như cứng đờ lại một cách có thể thấy rõ bằng mắt thường.
Thẩm Dục nhớ lại cuộc cãi vã trong phòng tắm hôm trước, nhướn mày nói: “Cậu làm sai, tôi nói vài câu mà cũng không được à?”
Không hề động tay đánh cô, cũng không mắng chửi cô, chỉ cảnh cáo mấy câu đã là nhẹ nhàng nhất có thể rồi, vậy mà cô lại giận dỗi cậu suốt mấy ngày.
Có lẽ nhận ra rằng cứ thế này cũng không phải là cách, sau một hồi giằng xé tâm lý, Tri Ngu mới khẽ khàng nói ra suy nghĩ của mình.
Cô nói: “Tôi không muốn sống chung với cậu nữa…”
“Chờ vài hôm nữa cậu làm xong việc, có thể… có thể trả lại chìa khóa dự phòng không…”
Giọng Tri Ngu càng nói càng nhỏ dần.
So với việc bị người khác bắt nạt, cô càng không chịu nổi việc tấm lòng mình bỏ ra bị cậu ghét bỏ như thế.
Huống hồ, cậu thật sự rất khó ở chung, còn nguy hiểm hơn mấy người kia nhiều…
Trong quá trình này, nếu vô tình tiết lộ thân phận trước mặt cậu và bị cậu phát hiện ra cô nói dối, chỉ nghĩ đến đó thôi cũng biết cậu sẽ tức giận đến mức đáng sợ như thế nào.
Nghe đến đó, ánh mắt Thẩm Dục lập tức tối sầm.
Cậu đá văng chiếc ghế trước mặt, xoay người ra khỏi lớp, khiến cả đám xung quanh giật mình, hoảng sợ nhìn về phía thủ phạm đã chọc giận cậu.
Dù sao thì chỉ mới đây thôi, mà cô đã dám đắc tội với người đó… thật là bản lĩnh.
Dường như lần này hai người đã cãi nhau và kết thúc không mấy vui vẻ.
Trên đường tan học, người bạn học từng cho Tri Ngu lời khuyên hôm đó thấy vậy không nhịn được lại đến tám chuyện: “Chắc bánh cậu ấy làm dở tệ lắm nhỉ?”
Không thì cậu ta thật sự không hiểu vì sao Thẩm Dục lại nổi giận đến vậy.
Thẩm Dục lạnh lùng liếc nhìn cậu ta: “Ý cậu là gì?”
Đối phương nhún vai: “Hôm đó cậu ấy nói muốn tự tay làm cho cậu một cái bánh để cậu tha thứ có cậu ấy, nhưng xem ra, có vẻ không thành công rồi.”
Nghe vậy, thiếu niên hơi ngẩn ra, hoá ra cái bánh đó… là cô tự làm?
Cậu cau mày.
Hôm đó tâm trạng của cậu thật sự rất tệ… nhưng, lúc đó có vẻ cậu đã quá hung dữ với cô rồi phải không?
Dù sao thì lá gan của cô còn nhỏ hơn người bình thường nữa.