Mấy ngày tiếp theo, mối quan hệ giữa Tri Ngu và thiếu niên càng cẩn trọng dè dặt, tuy đối phương vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, nhưng trên thực tế, cậu gần như không có nhiều tiếp xúc với cô.
Có vẻ cậu thực sự có có việc bận, mỗi ngày đều đi sớm về muộn, điều này cũng khiến Tri Ngu dần bớt căng thẳng hơn.
Hôm nay, thậm chí Thẩm Dục còn không đến trường, đương nhiên Tri Ngu cũng không cố tình hỏi han cậu đã đi đâu.
Chỉ là gần đến kỳ nghỉ, những cuộc kiểm tra bên ngoài gần đây không những không nới lỏng mà còn ngày càng nghiêm ngặt hơn.
Thậm chí chỉ cần học sinh tình cờ đi ngang qua sân thể dục trong trường cũng sẽ bị nhóm người kia chặn lại để kiểm tra thân phận nhiều lần, xác nhận không sai mới được thả đi.
“Gắt vậy sao, xem ra chuyện trong Học viện Heinston có gián điệp là chắc chắn rồi.”
“Nói nhảm, nếu không thì sao chỉ kiểm tra mỗi chỗ này mà không kiểm tra chỗ khác…”
Tri Ngu căng thẳng đến mức tinh thần vô cùng bất an, hôm nay nghe nói đến chiều tan học sẽ có một đợt rà soát mới, do đó cô dứt khoát mượn cớ hoàn thành bài tập trong phòng thí nghiệm, cố tình làm đổ một lọ hóa chất, khiến chân bị bỏng nhẹ.
Nhờ vậy mà Tri Ngu được phép rời trường sớm, về nhà nghỉ ngơi.
Nhưng khi về đến nhà, trong lòng cô vẫn cảm thấy vô cùng bất an.
Còn chưa đến giờ tan học, bên ngoài cửa đột nhiên vang lên vài tiếng động khả nghi.
Điều này khiến Tri Ngu, vốn đã chịu áp lực tinh thần lớn, ngay lập tức nghĩ đến lúc mọi người hôm nay bàn tán, nhắc đến việc những người đó sau khi gặp danh sách khả nghi, còn đến tận nhà để điều tra…
Tim cô đập thình thịch, còn chưa nghĩ ra cách đối phó thì đột nhiên nhìn thấy khe cửa mở ra, dọa sợ Tri Ngu đang đứng sau cánh cửa theo bản năng muốn đóng cánh cửa đang mở dở.
Ngay sau đó, ngoài cửa vang lên một tiếng rên quen thuộc.
Cánh cửa bị ai đó dùng chân chặn lại, rồi bị đẩy mạnh ra.
Thẩm Dục đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Tri Ngu đang đứng phía sau cánh cửa: “Cậu làm gì thế?”
Tri Ngu phía sau cánh cửa đong đầy nước mắt, người cứng đờ, dường như đã bị dọa sợ.
“Cậu sao vậy…”
Nhìn thấy đôi mắt cô ngân ngấn nước nhưng lại không cất nên lời, trong lòng dường như càng khó chịu.
Thiếu niên quay người đóng cửa lại, nhưng lại buộc phải cúi xuống, đối diện với Tri Ngu, người đã giận dỗi cậu suốt mấy ngày qua, cậu mở miệng nói: “Tôi sai rồi…”
Giọng cậu rất gượng gạo: “Hôm đó tôi không nên hung dữ với cậu.”
Tri Ngu ngạc nhiên ngước mắt nhìn cậu, cô ôm lấy ngực, cảm giác sợ hãi dần lắng xuống, phải mất một lúc lâu mới thấp giọng giải thích.
“Tôi tưởng là người xấu, tôi sợ…”
Thẩm Dục thầm nghĩ, quả nhiên cô rất nhát gan…
Nhưng cậu lại chẳng mấy bận tâm đến nỗi lo lắng của cô, ngữ điệu vẫn hờ hững kiêu ngạo: “Yên tâm đi, có tôi ở đây, không có kẻ xấu nào dám đến đâu.”
Đến tối.
Ban ngày, Tri Ngu cảm thấy vết bỏng mình tự gây ra không có vấn đề gì lớn.
Nhưng đến tối bắt đầu phồng rộp và đau nhức hơn, đau đến mức cô không nhịn được mà khóc nức nở trong mơ.
Thẩm Dục bị tiếng khóc làm phiền, bước ra gọi cô tỉnh dậy, nghe cô nói đau chân mới biết ban ngày cô làm đổ hóa chất.
Tri Ngu nhỏ giọng nói: “Ban ngày… không cẩn thận bị bỏng hóa chất…”
Lông mi cô ướt đẫm nước mắt, rõ ràng là rất đau.
Thẩm Dục bảo cô c** q**n ra, nhưng cô không những không động đậy, ngược lại còn ấp úng không nói thành lời.
Nghĩ tới chuyện hôm đó cô vô tình chạm vào chỗ mẫn cảm của mình hôm đó, thiếu niên nhận ra cô thật sự tự ti và nhạy cảm.
“Đúng là không lớn bằng tôi thật, nhưng tôi cũng sẽ không cười nhạo cậu đâu.”
Nghĩ kỹ thì cũng có thể hiểu được, dù sao thì trước mặt người mình thầm mến mà để lộ khuyết điểm, chắc ai cũng sẽ thấy xấu hổ.
Mặc dù có thể hiểu nhưng Thẩm Dục lại không muốn chiều theo cô.
Cậu đe doạ: “Lúc đó mà chân bị hoại tử thì không phải chuyện đùa đâu.”
Dù có thể thay chân robot nhưng dường như cô vẫn rất trân trọng cơ thể nguyên bản của mình.
Thấy cô vẫn cố chấp một cách vô lý, Thẩm Dục cởi chiếc áo phông trên người ra và trùm lên Tri Ngu.
Chiếc áo phông vừa vặn với cơ thể cậu, nhưng khi mặc lên người Tri Ngu bỗng trở nên lùng thùng, rộng và dài, giống như trẻ con trộm mặc đồ của người lớn vậy.
Thẩm Dục kéo vạt áo xuống tận đùi cô: “Giờ có thể cởi rồi chứ?”
Anh nheo mắt: “Chẳng lẽ phải để tôi đích thân ra tay?”
Thấy cô vẫn do dự, cậu giả vờ kéo quần cô, dọa cô lập tức giữ chặt: “Tôi… tôi tự cởi.”
Lúc này Thẩm Dục mới buông tay.
Dưới ánh mắt của thiếu niên, Tri Ngu xấu hổ đến mức cổ gần như đỏ bừng.
Thẩm Dục liếc thấy một màu hồng nhạt dưới vành tai cô, trong lòng không khỏi thầm mắng một tiếng.
Cùng là đàn ông với nhau mà cởi cái quần thôi cũng lâu như thế, nếu không sợ cô khóc, anh thật muốn xé toạc nó ra cho rồi…
Khi những suy nghĩ này lướt qua trong đầu, anh cúi mắt xuống và nhìn thấy một cặp chân trắng nõn nà như ngọc kéo dài ra từ dưới chiếc áo phông rộng thùng thình.
Làn da mềm mại, mịn màng như được làm từ sữa, nhưng…
Ánh mắt Thẩm Dục dán chặt vào chân cô, giọng đầy nghi hoặc: “Sao cậu không có lông chân?”
Tri Ngu: “…”
“Tôi… tôi bị thiếu hụt gen, cơ thể không có lông, từ cổ trở xuống đều không có…”
Thẩm Dục: “…”
Vẻ mặt anh lúc này dường như có chút bàng hoàng.
“Chỗ đó cũng không có?”
Tri Ngu khó hiểu: “Chỗ nào?”
Thẩm Dục: “…”
Đột nhiên cậu gắt lên: “Không có gì.”
Tri Ngu ngẩn ra, sau đó dường như nghĩ ra điều gì đó, ngay lập tức xấu hổ đến mức đầu ngón tay cũng nóng lên.
Cuối cùng cũng chậm rãi kéo chiếc quần xuống tới mắt cá chân.
Vị trí bị bỏng ở đùi đã nổi mấy cái bọng nước, khi bị Thẩm Dục chọc vỡ, bên trong dường như còn có hoá chất sót lại ăn mòn da thịt, nên mới khiến cô đau đến vậy.
Cậu vào nhà tắm lấy nước lạnh, rắc ít thuốc bột chống viêm.
Tri Ngu định tự mình đứng dậy, nhưng đau đến toát mồ hôi lạnh, sau đó bị thiếu niên quay lại và trực tiếp cúi người bế cô lên.
Cậu bế cô nhẹ nhàng như bế một con mèo nhỏ gầy gò, hoàn toàn không mất sức nào.
Trong vòng tay của cậu, Tri Ngu cảm nhận được sự nóng rực khi bàn tay cậu bao bọc lấy hông và dưới chân, cơ thể cô càng trở nên cứng đờ.
Cho đến khi bị đặt vào trong nước, phần th*n d*** cô mới được ngâm hoàn toàn trong làn nước mát lạnh…
Điều xấu hổ là chiếc áo thun trắng mà thiếu niên vừa khoác lên người cô, sau khi thấm nước liền trở nên trong suốt ngay tức thì.
Có lẽ vì cảm nhận được sự không thoải mái của cô, Thẩm Dục vô tình liếc thấy chiếc q**n l*t lờ mờ dưới lớp áo mỏng, cố tình trêu chọc: “Thật dăm.”
Con trai mà mặc quần tam giác, không phải dăm thì là gì?
Mặt Tri Ngu đỏ bừng, hai tay cô siết chặt lấy vạt áo, như thể sắp khóc.
Thẩm Dục thấy vậy liền quát: “Không được khóc!”
Nhưng cô vẫn khóc.
Thẩm Dục: “…”
Cậu muốn giết người, tại sao một đứa con trai lại khóc chỉ vì bị nói là dăm?
Cô có biết những thằng con trai khác ở sau lưng nói những lời tục tĩu có thể gom đủ cả vòng quanh trái đất không?
Cậu chỉ nói vậy mà cô đã không chịu nổi rồi, cô thật sự là con trai hả?
Thẩm Dục: “Không được khóc! Cùng lắm sau này cậu chỉ mặc như vậy trước mặt tôi là được chứ gì!”
Tri Ngu: “…”
Chỉ mặc như vậy trước mặt cậu…
“Tôi… tôi không muốn…”
Cô khẽ phản bác, sau khi dần thích nghi với bầu không khí xấu hổ đến cực điểm này thì mới miễn cưỡng kìm bớt cảm xúc lúng túng.
Sau khi kiểm tra vết thương không còn hóa chất sót lại, khi Tri Ngu cần đứng dậy khỏi bồn tắm, vạt áo đã ướt sũng đến mức hoàn toàn không còn che đậy được gì.
Cô nghĩ tới phần trước ngực trống hoác, nếu đứng dậy, áo sẽ dính chặt vào người, chắc chắn hắn sẽ phát hiện ra điều bất thường…
Thẩm Dục kiên quyết đòi bế cô về, Tri Ngu đành bám lấy mép bồn tắm, cố gắng xoay lưng lại với anh để đứng dậy.
Tuy nhiên, chân cô vẫn đau dữ dội, suýt chút nữa đã trượt ngã khi cố gắng đứng lên khỏi bồn tắm trơn trượt.
Thẩm Dục đã đoán trước được điều này, kịp thời vươn tay ôm lấy eo cô, nhưng lại thấy chiếc áo phông trắng của mình lúc này gần như trong suốt, dính chặt vào người cô.
Ở vị trí cách mặt cậu chưa đầy một centimet, một hình ảnh đầy sức “công phá” bất ngờ phóng to ngay trước mắt cậu: mảnh vải mỏng ướt sũng, lộ rõ đường rãnh mông, và…
Tri Ngu bất chợt kêu lên đau đớn, nhận ra thiếu niên phía sau đang bóp eo cô rất mạnh, như thể muốn bóp gãy.
Khi Thẩm Dục kịp phản ứng, cậu lập tức rời mắt đi, bế thẳng cô lên.
Tri Ngu nằm trong vòng tay cậu, vừa chịu đựng cơn đau ở chân và eo, vừa rụt rè nói: “Tôi không muốn làm phiền cậu nữa…”
Thẩm Dục khựng lại một chút nhưng vẫn không buông tay.
“Lúc nãy tôi làm cậu đau à?”
Tri Ngu cúi đầu, khe khẽ “ừm” một tiếng.
Tay hắn vốn đã rất khỏe, việc bóp nát máy móc cũng chỉ là chuyện đơn giản, nếu không kiềm chế, e rằng bẻ cô thành hai nửa cũng không thành vấn đề.
Cô đau đến mức viền mắt cũng ướt, nhưng lại sợ cậu chê mình yếu đuối.
Ánh mắt Thẩm Dục càng không được tự nhiên. cậu ôm cô đến giường mình: “Để tôi xem.”
Lần này Tri Ngu nhất quyết không chịu.
“Vậy để tôi cho cậu xem nhé?”
Khi cô dùng sức đẩy cửa hôm nay, tay nắm cửa không phòng bị đã đập trúng bụng cậu, đương nhiên cũng để lại vết tích.
Sau khi biết chuyện, Tri Ngu lập tức cảm thấy hơi bất an.
“Xin lỗi, hôm nay tôi cũng không đúng, không nên muốn nhốt cậu ngoài cửa…”
Thẩm Dục cười lạnh: “Phải rồi, trên bụng có một vết bầm lớn, đến giờ vẫn chẳng có ai quan tâm.”
Tri Ngu nghe xong lại nghĩ tới chân mình bị bỏng, anh bận trước bận rộn cả buổi, vậy mà cô làm cậu bị thương lại không hỏi han gì, nghe thật sự rất thất vọng.
Tri Ngu đành dịu giọng: “Vậy để tôi xem cho cậu…”
Nói xong không đợi cậu từ chối, những ngón tay trắng nõn của cô đã dò dẫm vén áo cậu lên. Sau khi nhìn thấy vết bầm trên bụng cậu, cô dùng phần thuốc mỡ còn thừa của mình nhẹ nhàng thoa và xoa lên vết bầm.
Bàn tay nhỏ nhắn mềm mại dường như hoàn toàn không biết rằng việc mình xoa bụng của một người đàn ông như thế sẽ mang lại cảm giác gì cho đối phương.
Sau khi xoa thuốc mỡ cẩn thận, thậm chí cô còn có thể ngước đôi mắt lưu ly ngây thơ lên, giọng quan tâm hỏi cậu đã đỡ hơn chưa.
Yết hầu của thiếu niên từ từ trượt xuống, cậu dùng sức giữ chặt tay cô, rồi với vẻ mặt lạnh tanh, hất cô ra và đóng sầm cửa bỏ đi.
Tri Ngu nhìn theo bóng lưng cậu, trong lòng có chút khó hiểu. Quả nhiên… cậu vẫn khó gần như vậy.
Sáng hôm sau.
Cuối cùng chân của Tri Ngu cũng không còn đau nữa.
Cô dậy sớm, theo thói quen lấy bánh mì ra gặm, thì Thẩm Dục lại bất ngờ xuất hiện ngăn cô lại.
Cậu không cho cô ăn bánh mì, đến nỗi dưới ánh mắt u ám của cậu, Tri Ngu sợ hãi há miệng nhả miếng bánh mì nhỏ vừa cắn ra.
Bánh mì dính nước miếng và dấu răng nhỏ, khiến cô vừa muốn ăn lại không dám ăn.
Thẩm Dục chỉ vào bát cháo dinh dưỡng không biết đã xuất hiện trên bàn từ khi nào: “Cậu ăn cái này đi.”
Tri Ngu nhìn bát cháo thịt thơm nức mắt, đáy mắt không khỏi hiện lên chút do dự.
“Nhưng… bánh mì không ăn thì mai sẽ hỏng mất.”
So với đói bụng, việc lãng phí đồ ăn lại càng khiến Tri Ngu, người sống tằn tiện từ nhỏ khó chấp nhận hơn.
Thẩm Dục thờ ơ: “Tôi ăn là được chứ gì.”
Vừa nói, cậu vừa cau mày và ăn hết chiếc bánh mì của Tri Ngu trong vài miếng.
Tri Ngu: “…”
Trên đó có nước miếng của cô mà, nhưng nếu nhắc nhở anh thì có vẻ hiểu lầm sẽ lớn hơn nhỉ?
Cô im lặng ôm bát nhỏ lên, lần này ngoan ngoãn ăn sạch cháo trong bát.
Mối quan hệ giữa họ được cải thiện một cách bất ngờ, trên đường đến trường, Tri Ngu không thể từ chối sự giúp đỡ ân cần của thiếu niên.
Ngay cả khi lên cầu thang, bàn tay của thiếu niên cũng tự nhiên nắm lấy hông cô, phòng tránh việc cô không dùng được sức mà vô tình vấp ngã.
Tri Ngu vốn dĩ thấp bé và yếu ớt hơn cậu, khi bị thiếu niên ôm lấy trong cánh tay, trông cô như một con chim nhỏ nép vào người.
Nhận thấy vẻ mặt của người bạn cùng bàn bị thương tật và yếu ớt trong vòng tay mình ngày càng kỳ lạ, Thẩm Dục cúi đầu hỏi cô: “Sao, buổi sáng cậu không ăn no à?”
Tri Ngu nhẹ nhàng đẩy tay cậu đang đỡ eo mình ra khi sắp đến cửa lớp: “Tôi hơi khát, muốn đi mua nước.”
Không hiểu sao cô lại cảm thấy chột dạ một cách khó hiểu, đột nhiên không muốn vào lớp cùng lúc với Thẩm Dục.
Có lẽ vì thấy cô bị thương ở chân quá đáng thương, thiếu niên dù cảm thấy cô hơi phiền phức nhưng cuối cùng vẫn để cô ở lại yên ổn, còn cậu thì rời đi khỏi tòa nhà.
Tri Ngu một mình bước vào lớp, chỉ đơn giản là đến chỗ ngồi của mình như mọi khi.
Chỉ vừa ngồi xuống không lâu, xung quanh đã có người chủ động trò chuyện với cô.
Điều này trước đây hầu như không xảy ra. Người khác chỉ để ý đến cô vì có Thẩm Dục.
Như bây giờ, mọi người đều nghĩ Tri Ngu đã đắc tội với Thẩm Dục, mất đi điểm tựa duy nhất của mình.
Ngay sau đó, có người bắt đầu nhắc đến việc sáng nay khi đến trường, họ thấy hai người ôm nhau thân mật.
“Hai cậu con trai ôm nhau? Cậu chắc là không nhìn nhầm chứ?”
“Chắc vậy, ai mà biết được…”
Những lời đùa cợt này chính là điều mà Tri Ngu lo lắng từ trước.
Chưa kịp để Tri Ngu lên tiếng, đã có người mỉa mai nói: “Cũng có thể là thấy người ta không thèm để ý nữa, nên muốn dựa vào việc “bán mông” để lấy lòng đấy, kết quả là khiến Thẩm Dục kinh tởm đến mức hôm nay không thèm đến trường luôn…”
Sự trêu chọc mang tính ác ý đó lập tức khiến những người xung quanh bật cười ồ ạt.
Những câu nói đầy mỉa mai này lập tức khiến những người xung quanh bật cười.
Đến khi Thẩm Dục mua nước xong quay lại, cậu thấy một nam sinh vạm vỡ hơn Tri Ngu đang chống tay lên bàn của cô, dường như muốn ép cô thừa nhận.
Người này được cải tạo toàn thân bằng vật liệu cơ khí cao cấp, vì thế trông vừa cao vừa to, ngày thường rõ ràng cũng có đủ tự tin để khiêu khích người khác.
“Mau nói đi, rốt cuộc có phải cậu “bán mông” không?”
Khi Tri Ngu đang đỏ mặt định tránh đi, thì tên đó bất ngờ bị một cú đá mạnh khiến ngã nhào xuống đất.
“Rầm!” Một tiếng động lớn vang lên, một bàn chân giẫm mạnh lên lưng đối phương.
“Thế à?”
Giọng thiếu niên u ám: “Xem ra mày cũng từng “bán mông” rồi nên mới quen miệng vậy!”
“Cái mông robot của mày chắc đáng giá lắm nhỉ?”
Ngay khi dứt lời, đế giày cậu cũng giẫm mạnh xuống, trực tiếp giẫm nát phần eo của người đó.
“Nhưng từ giờ, cái mông của mày sẽ không bán được nữa đâu…”
Cùng với tiếng kêu răng rắc, thiếu niên lạnh lùng giẫm thẳng cho cái mông robot của đối phương trở thành đống phế liệu.
Đúng lúc cậu định thêm một cú nữa, bên cạnh lại truyền đến một tiếng “cảm ơn” cực kỳ nhỏ.
Thẩm Dục liếc mắt, nhìn thấy Tri Ngu đang kéo vạt áo của cậu.
Cô sợ cậu chưa nghe rõ, bèn ngước đôi mắt lưu ly nhìn cậu, dịu dàng lặp lại một lần nữa: “Thẩm Dục, cảm ơn cậu.”
Thẩm Dục: “…”
Mắt cậu vẫn lạnh lùng, nhưng trong lòng lại cảm thấy dao động.
Dù gì, cô đã lạnh lùng với cậu nhiều ngày như vậy, giờ cuối cùng cũng cho cậu chút thiện chí.
Có lẽ vì ánh mắt cô quá chân thành, Thẩm Dục liền đá mạnh tên kia ra khỏi tầm mắt.
Cậu không hề quan tâm đến việc tên đó có phải thay linh kiện hay mang về nhà máy sửa chữa.
Cậu chỉ lạnh nhạt nói với Tri Ngu: “Sau này không cần cảm ơn tôi.”
Tri Ngu đỏ mặt, nghe xong chỉ “ưm” một tiếng.
Thiếu niên lặng lẽ chứng kiến cảnh tượng này, thầm l**m môi, ánh mắt càng thêm u ám.
…
Sau khi giải quyết xong công việc của mình, Thẩm Dục vẫn không rời khỏi nhà của Tri Ngu.
Thậm chí, khi Tri Ngu thức khuya học bài vài lần, cậu còn rất bá đạo yêu cầu cô phải ngủ trước 12 giờ, không được học quá muộn.
Mỗi lần nghe thấy lời này, Tri Ngu lại cảm thấy lưng mình cứng đờ, vội vàng giải thích: “Tôi có nhiều bài tập, lại còn phải làm nốt bài của cậu…”
Thẩm Dục lập tức nhăn mặt, giật lấy tập bài tập từ tay cô và tự mình viết.
Cảm thấy ánh sáng ban đêm không đủ, cậu lẩm bẩm vài câu không hài lòng, nhưng vẫn nhanh chóng đi mua bóng đèn mới thay.
Đến tối, hai người một cao một thấp ngồi cạnh nhau trước bàn cùng nhau học bài, ăn ý đến lạ thường.
Một tháng sau, một ông lão tóc bạc cầm bút laser chỉ vào bài thi điểm 0 trên màn hình lớn với giọng điệu nghiêm túc: “Lần này, điện hạ đã đạt được 56 điểm, đã tiến bộ vượt bậc so với bài thi 0 điểm trước đây…”
Nói đến đây, thậm chí còn dừng lại một chút.
Sau đó, ông lão nở một nụ cười mãn nguyện: “Mười hai bậc…”
Ngay lập tức, vài người đàn ông trung niên mặc vest chỉnh tề và tóc chải gọn gàng tham gia vào cuộc họp bí mật này đều vỗ tay nhiệt liệt.
Chỉ có một người đàn ông mặc quân phục nheo mắt lại.
Ông ấy hiểu rõ hơn ai hết về thứ mình đã sinh ra…
Gần đây nó còn ngoan hơn cả một con mèo, điều này bất thường đến mức khiến người ta nghi ngờ nó đã bị “đoạt hồn”.
Ông lão giải thích: “Thưa Bệ hạ, Thái tử Điện hạ không phải bị đoạt hồn, nhưng dường như ngài ấy đã tìm được một người bạn tốt.”
Đối phương kể lại những chuyện gần đây của Thẩm Dục, phát hiện ra ngài ấy đi lại rất thân với một học sinh của Học viện Heinston.
Hơn nữa, bây giờ họ còn là bạn cùng bàn, thậm chí Điện hạ còn muốn ở tại nhà của đối phương, cùng nhau thảo luận học tập thâu đêm.
Hoàng đế nghe xong, suy tư nói: “Xem ra, nó đã tìm được một người bạn cùng bàn tốt.”
…
Học kỳ này cuối cùng cũng kết thúc, điểm số của Thẩm Dục từ 56 điểm đã nhảy vọt lên đến hơn 70 – 80 điểm, một sự tiến bộ đáng kinh ngạc.
Trong buổi lễ kỷ niệm trường vào buổi tối, Tri Ngu bị bạn học chuốc rượu, kết quả là Thẩm Dục hung dữ giật lấy ly rượu trên tay cô, không cho cô uống.
Cậu cau mày uống thay cô khá nhiều, xem ra tửu lượng cũng không tốt lắm.
Khó khăn lắm mới về được tới nhà, Tri Ngu đang cố gắng bật đèn thì không may trượt chân vào chân tủ.
Hai người loạng choạng va vào góc tường, cú va chạm của cô khiến Thẩm Dục bị đẩy mạnh vào tường đến nỗi phát ra tiếng “cốp” giòn tan, nghe thôi cũng đủ khiến người khác cảm thấy đau thay.
Tri Ngu luống cuống tay chân muốn bò dậy khỏi người cậu, liên tục xin lỗi: “Tôi xin lỗi…”
Nhưng trong bóng tối, vì không nhìn thấy gì, nên môi cô vô tình chạm phải thứ gì đó, cô hoàn toàn không nhận ra có gì bất thường.
Cho đến khi đôi môi đột nhiên bị ép trở lại một cách mạnh mẽ.
Năm ngón tay của thiếu niên siết chặt bờ vai mềm mại của cô, dường như muốn dùng hết sức lực để vò cô vào lòng.
Dưới sự tác động của cồn, h*m m**n và những mặt tối của con người dường như được phóng đại vô hạn.
Mặc dù không rõ tại sao mình lại làm như vậy, nhưng khi Thẩm Dục chạm vào môi của người trong lòng, đầu óc cậu trở nên trống rỗng.
Chỉ cảm thấy đôi môi nhỏ của cô thật mềm, cái lưỡi thật ngọt…
Có lẽ trong lúc giằng co đã chạm vào công tắc đèn, cảnh tượng trong bóng tối ngay lập tức hiện ra dưới ánh đèn, không còn nơi nào để che giấu.
Cằm của thiếu niên ngay lập tức bị một đôi bàn tay nhỏ mềm mại và run rẩy đẩy ra.
“Cậu…”
Hô hấp của Thẩm Dục dồn dập, cậu cúi đầu nhìn thấy đôi mắt Tri Ngu hoe đỏ, lúc này dường như mới nhận ra mình vừa làm chuyện bắt nạt cô.
Trong đáy mắt cậu lóe lên một tia luống cuống, vô thức cảnh cáo cô.
“Không được khóc…”
“Nếu cậu dám khóc, tôi sẽ tiếp tục hôn cậu…”
Thấy vẻ mặt cô ngây ra trong giây lát rồi lập tức kìm lại nước mắt, nhưng cậu lại càng tức giận một cách khó hiểu.
Vừa nghĩ đến việc có thể cô cảm thấy nụ hôn với mình là một chuyện rất ghê tởm, lòng cậu đột nhiên trở nên bực bội.
“Chúng ta… chúng ta đều là con trai…”
Thẩm Dục: “Tôi không ghét con trai…”
Sau khi cậu nói xong câu này, Tri Ngu dần dần sững sờ.
“À… cậu là gay à?”
Thẩm Dục nhận ra mình vừa nói câu gì đó thật điên rồ, lập tức mặt mày u ám nói: “Cậu không được nghĩ lung tung!”
“Lúc nãy tôi chỉ uống nhiều rượu thôi mà.”
Tri Ngu nén mồ hôi lạnh, vội vàng gật đầu.
Đúng vậy, vừa rồi họ chỉ vô tình ngã, cậu uống quá nhiều rượu nên mới xảy ra hiểu lầm như thế.
…
Sự cố nhỏ này qua đi, dường như không được hai người để tâm.
Sau khi kỳ nghỉ đến, thiếu niên hoàn toàn biến mất khỏi phòng Tri Ngu.
Không còn bị cấp trên kiềm chế, Thẩm Dục trở lại với vòng xã giao của mình, đương nhiên vẫn là Thái tử gia như cá gặp nước, bên cạnh cũng không thiếu bạn bè bầu bạn.
Trong một phòng riêng mờ ảo.
Một nam sinh trẻ tuổi, nhỏ nhắn, thanh tú quỳ nửa gối trước mặt Thẩm Dục, muốn rót đầy ly rượu cho cậu.
Ánh mắt đối phương ướt át, hệt như một chú chó con, ánh mắt thiết tha nhìn về phía “đại gia” trước mặt.
Ngay khoảnh khắc ngón tay cố ý chạm vào thiếu niên, Thẩm Dục lập tức hất đổ ly rượu trên tay cậu ta, ánh mắt ghét bỏ nói: “Cút!”
Người bạn bên cạnh vội vàng rút tiền boa nhét cho cậu ta, sau khi cậu ta rời đi, không nhịn được lầm bầm với Thẩm Dục.
“Nếu là gay thì thích con trai cũng khá bình thường, nhưng nếu cậu không phải gay, tại sao lại thích con trai…”
Thẩm Dục không cảm xúc uống hết phần rượu còn lại trong ly.
Sau vài ngày thử nghiệm, đương nhiên cậu còn hiểu rõ hơn ai hết rằng mình không phải.
Nhưng h*m m**n đè Tri Ngu của cậu càng ngày càng mãnh liệt.
Sau một lúc im lặng, thiếu niên đột nhiên hỏi: “Có khi nào tao là một tên b**n th** không?”
Bạn bè: “……”
“Mày đừng dọa tao…”
Dáng vẻ này của cậu đúng là rất b**n th**, không biết vì sao bị k*ch th*ch như vậy!