Trong khoảng thời gian Thẩm Dục vắng mặt, Tri Ngu tháo con chip biến giọng ra và cảm thấy thoải mái hơn hẳn.
Việc cô luôn đeo con chip chuyển giới này đương nhiên không phải không có cảm giác gì, đặc biệt là mỗi khi nói ra giọng con trai, cô lại có cảm giác như có dòng điện chạy qua cổ.
Và trong quá trình ăn uống và cơ thể thay đổi, ngực của cô gái ngày càng căng tức và ngột ngạt hơn. Sau khi tháo con chip ra, cô mới phát hiện “bánh bao nhỏ” đã biến thành “thỏ trắng lớn” từ lúc nào.
Tri Ngu đã giả trai quá lâu, thậm chí còn hơi không quen với vẻ ngoài con gái. Đặc biệt khi mặc chiếc áo rộng thùng thình, ngực cô lại rung rinh, khiến cô phải đeo khẩu trang, lén lút như ăn trộm đi vào trung tâm thương mại mua một bộ đồ lót vừa với kích cỡ cơ thể mình.
Trước khi bắt đầu học kỳ mới, Thẩm Dục quay về, tiện tay lấy ra hai tấm vé xem phim 3D trong túi quần.
Cả đời Tri Ngu chưa từng được đi xem phim lần nào, nhìn thấy hai tấm vé trên mặt đều hiện lên một tia do dự.
“Nghe nói vé xem phim đắt lắm…”
Mọi trải nghiệm trong rạp chiếu phim hiện nay đều dựa trên công nghệ 3D cao cấp. Hơn nữa, mỗi lần chiếu một bộ phim, chi phí cho các đạo cụ phim bị hỏng cũng được tính vào giá vé, vì vậy để xem một bộ phim chân thực như vậy, giá vé sẽ rất đắt.
Thẩm Dục nhận thấy cô luôn đặc biệt nhạy cảm với tiền bạc, chỉ thờ ơ nói: “Là bạn tặng, không mất tiền đâu.”
Nhưng nếu cô không đi thì hai tấm vé đắt đỏ này sẽ trở nên vô giá trị.
Với Tri Ngu mà nói, đây cũng là một sự lãng phí không thể chấp nhận được.
Sau khi trời tối, lần đầu tiên Tri Ngu bước ra khỏi khu ổ chuột vào buổi đêm.
Từ khi còn rất nhỏ, cô đã không còn đi một mình trên đường vào ban đêm, huống chi là ra ngoài vào buổi tối.
Bây giờ lại được một ‘người bạn’ rủ đi chơi, đúng là một trải nghiệm chưa từng có.
Vì vậy, khi ra ngoài, Tri Ngu luôn tỏ ra rất gò bó. Ngược lại, thiếu niên bên cạnh lại thản nhiên như không, cứ như thể cậu ra ngoài với cô chỉ để không lãng phí vé xem phim mà thôi.
Sau khi hai người vào rạp, trong khi Tri Ngu đang trải nghiệm cảm giác mới lạ, cô hoàn toàn không ngờ bộ phim được chiếu hôm nay lại là một bộ phim kinh dị.
Nghĩ đến giá vé đắt đỏ… Để không lãng phí tiền, sau khi phim bắt đầu, cô chỉ đành cắn răng xem tiếp.
Thế là, khi bối cảnh chuyển sang một hành lang không thấy điểm cuối, một khuôn mặt quỷ đáng sợ, trắng bệch đột nhiên xuất hiện dưới dạng 3D mà không có bất kỳ dấu hiệu nào trước mặt Tri Ngu, khiến cô sợ hãi đến mức lập tức ôm chặt lấy thiếu niên bên cạnh.
Cơ thể mềm mại run rẩy nép chặt vào lòng thiếu niên, gần như muốn chui thẳng vào ngực cậu. Ngay cả cánh tay nhỏ nhắn cũng siết chặt lấy lưng cậu không dám buông ra.
Thậm chí Tri Ngu còn cảm thấy con quỷ dán sát vào sau gáy lạnh lẽo của mình. Bị khung cảnh chân thực đến mức này dọa sợ, cô run rẩy nói, đầu óc gần như trống rỗng: “Tôi sợ quá…”
Cơ thể Thẩm Dục hơi cứng đờ, nhưng cậu vẫn ôm cô vào lòng, vỗ nhẹ sau lưng một cách vụng về, giọng nói dịu dàng: “Đừng sợ.”
Khi nhìn kỹ hơn, thấy mặt cô sợ hãi đến tái mét, thiếu niên nảy ra ý định muốn đấm nát thiết bị 3D đang chiếu con quỷ đó. Bị dọa đến mức hoảng loạn, Tri Ngu vội vàng kéo cậu ra ngoài, lo rằng họ đi xem phim lại phải trả một cái giá còn không thể chấp nhận được hơn nữa.
Đến khi ra ngoài, giữa khu chợ đêm nhộn nhịp, Tri Ngu mới dần dần bình tĩnh lại.
Hai người cùng nhau đi xuyên qua dòng người, ghé vào một quán vỉa hè thơm lừng.
Lần này, Tri Ngu vô cùng ngượng ngùng mời cậu.
Sau khi ăn xong, trên đường về nhà, thiếu niên nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tri Ngu.
Tri Ngu căng thẳng đến mức lòng bàn tay toát mồ hôi. Ánh mắt lướt qua thấy xung quanh chỉ có các cặp đôi mới làm thế, cô càng xấu hổ hơn, muốn rút ngón tay ra khỏi lòng bàn tay rộng lớn của cậu.
Thế nhưng Thẩm Dục lại nhẹ nhàng siết chặt tay cô: “Dạo này có nhiều tên cướp xe bay lắm, tôi mà buông tay ra, có khi chỉ cần tôi lơi tay một chút thì cậu sẽ bị bắt cóc đến một hành tinh khác để mổ lấy nội tạng đấy.”
“Lúc cảnh sát tìm được cậu, có khi chỉ còn lại mỗi bộ xương.”
Tri Ngu bị lời miêu tả ấy dọa sợ đến mức tưởng tượng ra mấy bản tin tội phạm từng đọc, liền vô thức đi sát lại gần cậu hơn.
“Vậy chúng ta về nhà nhanh đi.”
Dù sao thì sau khi xem phim xong cũng đã là rạng sáng, thậm chí có một vài chỗ vẫn chưa tắt hết đèn đường.
Thẩm Dục cố gắng kiềm chế khóe môi đang muốn nhếch lên, mặt căng thẳng “ừm” một tiếng, tiện thể siết chặt một cách lặng lẽ đến tận gốc ngón tay mềm mại của cô.
Sáng hôm sau, Tri Ngu ngạc nhiên phát hiện Thẩm Dục dậy từ rất sớm và đã chuẩn bị cả một bàn đồ ăn sáng thịnh soạn.
Trước ánh mắt kinh ngạc của cô, Thẩm Dục nhướn mày nói: “Đây đều là tôi cố tình về… về nhà học từ đầu bếp đấy.”
Mỗi sáng cô đều ăn mấy cái bánh mì cứng đến rụng răng kia, không cần tìm bác sĩ gia đình, cậu cũng biết dạ dày cô cần được chăm sóc tử tế.
Dưới ánh mắt nóng bỏng của thiếu niên, Tri Ngu đành ngồi xuống, từ từ ăn hết sạch bữa sáng do chính tay cậu làm.
Sau khi ăn xong, không chỉ chóp mũi lấm tấm mồ hôi, mà dạ dày cô cũng cảm thấy ấm áp. Bàn tay và bàn chân vốn lạnh buốt giờ đã được sưởi ấm đến cực độ.
Sự thoải mái đã lâu không có lan tỏa khắp cơ thể, khiến Tri Ngu thậm chí còn cảm thấy không quen.
Tri Ngu không khỏi cảm ơn đối phương, khi cô định đứng dậy đi giặt quần áo, thì đối phương lại tự tin nói: “Tôi giặt xong rồi.”
Tri Ngu: “…”
Mắt cô giật mạnh một cái: “Anh… anh giặt hết quần áo trong giỏ rồi sao?”
Thẩm Dục đắc chí: “Đúng vậy.”
Tri Ngu ngước mắt lên, nhìn thấy chiếc q**n l*t của mình thậm chí còn đang phơi ngoài ban công, cô muốn ngất xỉu ngay tại chỗ.
Thẩm Dục nhìn theo ánh mắt cô, tưởng cô không hài lòng, liền chậm rãi giải thích: “Đồ lót là tôi cố ý giặt tay đấy.”
Thái tử Điện hạ chưa từng tự giặt q**n l*t của mình, đây cũng là lần đầu tiên trong đời cậu giặt đồ lót cho người khác, cho nên cậu cảm thấy tự hào và đắc ý trong lòng.
Anh khó mà không cảm thấy tự hào và đắc ý trong lòng.
Chiếc q**n l*t tam giác bằng cotton trắng tinh được phơi phẳng phiu không một nếp nhăn. Cái quần đó bé xíu đến mức thậm chí Thẩm Dục có thể nắm gọn trong lòng bàn tay, hoặc dùng hai ngón tay xé rách dễ dàng. Khi giặt riêng, không chỉ không tốn sức, mà còn phải cực kỳ nhẹ nhàng, cẩn thận để không làm rách chiếc quần.
Hai mảnh vải trắng nhỏ xíu bay nhẹ trong gió, không ngừng mách bảo Tri Ngu rằng nó đã được bàn tay của ai nhào nặn sạch sẽ, rồi lại được gỡ từng nếp nhăn để phơi phẳng phiu như vậy.
Tri Ngu vừa xấu hổ vừa giận dữ: “Đừng nói nữa!”
Cô cúi đầu định chạy đi, Thẩm Dục thấy cô quá ngại ngùng, liền đưa tay chống vào tường, kín đáo chặn đường đi của cô.
Cậu cúi đầu xuống, ánh mắt đen trầm lặng nhìn cô, đột nhiên hỏi: “Cậu thích con trai… hay con gái?”
Tri Ngu vốn đã chột dạ, đột nhiên nghe cậu hỏi, không kịp suy nghĩ đã theo phản xạ đáp ngay: “Đương nhiên là con trai rồi…”
Nói xong, sắc mặt Thẩm Dục hơi sững sờ.
Chả trách lúc nào cũng đỏ mặt trước mặt cậu, chỉ cần cậu chạm nhẹ vào là cô đã xấu hổ không chịu nổi.
Thẩm Dục: “Tri Ngu, chúng ta hẹn hò đi.”
Sau khi nghe câu nói này và hiểu được ý nghĩa của nó, Tri Ngu gần như sững sờ tại chỗ, cả người như bị sét đánh.
“Nhưng… nhưng tôi là con trai…”
Thẩm Dục: “Tôi biết.”
“Nói đi, cậu muốn gì thì mới chịu ở bên tôi?”
Khi nói ra câu này, vành tai của thiếu niên cũng đỏ ửng.
Ai bảo cậu là tên b**n th** cơ chứ?
Những ngày không được gặp cô, gần như lúc nào cậu cũng nghĩ về cô.
Viết tên cô lên vở cũng cảm thấy rất vui vẻ trong lòng, hoặc có những giấc mơ kỳ lạ vào ban đêm, khi tỉnh dậy, d*c v*ng tăng lên gấp bội.
Ý nghĩ muốn chiếm hữu cô, muốn cô chỉ thuộc về mình lan tràn khắp lòng ngực.
Chỉ cần nghĩ đến việc đó, cả người cậu như thiêu đốt trong lửa nóng.
Giống như bây giờ, ánh mắt cậu vô cùng thâm trầm, chờ đợi câu trả lời của cô, chờ cô cho phép cậu bế cô lên đùi, cho phép cậu xâm nhập vào môi cô và ôm chặt lấy cô.
Cũng chính vì không thể chịu đựng được việc phải xa cô, nên trước khi khai giảng, cậu đã nóng lòng tìm cớ đi xem phim để lại gần cô lần nữa.
Quả nhiên, trước lời tỏ tình bá đạo này, cô giống như cây xấu hổ, chỉ cần chạm nhẹ là lại co rúm lại: “Tôi… tôi không…”
Cơ thể vốn đã kề rất gần của Thẩm Dục lại càng áp sát hơn, cậu cúi xuống nói: “Cậu nói gì cơ?”
Giọng cô quá nhỏ, khiến cậu không thể nghe rõ.
Có phải là cô ngại ngùng không dám mở miệng đòi hỏi không?
Là muốn một hành tinh làm quà tặng cho lần hẹn hò đầu tiên, hay là muốn có được lời hứa về thân phận Thái tử phi ngay bây giờ…
Thiếu niên cúi đầu xuống, môi mỏng không tự chủ chạm vào má cô, khiến cô khẽ run rẩy.
Tri Ngu muốn đẩy cậu ra, lại bị cậu nắm chặt cổ tay, cô lập tức nhịn không được dùng ngón tay ngăn cánh môi nóng bỏng của cậu.
Đối phương nhân cơ hội hôn lên đầu ngón tay cô, hôn đến mức cô mặt đỏ bừng, xấu hổ co rúm các ngón tay lại.
“Tri Ngu, tôi thích cậu.”
Lời tỏ tình nhẹ nhàng thốt ra từ miệng của thiếu niên.
Tri Ngu như một con tôm bị đặt trên chảo nóng, toàn thân đỏ bừng.
Cậu thích cô…
Cô không biết phải trả lời thế nào, chỉ có thể khẽ run rẩy mi mắt nói: “Tôi… tôi cần suy nghĩ một chút…”
Thẩm Dục vẫn còn chưa hài lòng: “Suy nghĩ bao lâu?”
Tri Ngu càng ngượng ngùng hơn: “Rất nhanh thôi… tôi sẽ trả lời cậu sớm nhất có thể.”
“Em nói thích con trai không phải nói dối chứ?”
Bây giờ, người lo được lo mất lại là thiếu niên, cậu sợ cô đổi ý không cho cậu cơ hội nữa.
Vừa rồi Tri Ngu lỡ lời nói sai, nên cũng không dám dễ dàng thay đổi câu trả lời.
“Vậy hôn tôi một cái để chứng minh đi.”
Cậu thực sự không thể kiềm chế được gian xảo trong lòng, cố ý muốn trêu chọc cô.
Nhưng đối với Tri Ngu, so với việc chứng minh mình thích đàn ông, điều cô chột dạ và sợ hãi hơn là mình chỉ cần sơ suất một chút thôi cũng sẽ bại lộ thân phận con gái.
Vì vậy khi đối phương đưa ra yêu cầu, cô ngượng ngùng dán đôi môi mềm mại, ẩm ướt của mình lên môi thiếu niên, rồi xấu hổ đến mức không thể chịu nổi, đẩy cậu ra và trốn vào phòng.
Thẩm Dục vẫn giữ tư thế một tay chống vào tường, cậu kinh ngạc khi thấy cô thật sự chủ động hôn mình… Cậu cụp mắt xuống, một lúc lâu mới v**t v* đôi môi còn vương lại sự mềm mại, khóe môi không khỏi cong lên.
…
Một ngày trước lễ khai giảng của học kỳ mới, Tân Hạ bảo Tri Ngu nghỉ vài hôm, không cần bước chân vào học viện Heinstone nữa.
Lúc này Tri Ngu lúc này mới biết cơ hội mà mình chờ đợi bấy lâu đã đến.
“Tiến sĩ Tân Hạ, trước đây em nghe nói Học viện Heinstone có gián điệp của quân phản loạn…”
Tân Hạ nói: “A Ngu, chuyện này rất phức tạp, em vẫn còn là một đứa trẻ, đừng dính líu vào.”
“Chị chỉ có thể đảm bảo với em…”
Có lẽ không nỡ để đứa trẻ tốt bụng có hoàn cảnh khó khăn này hiểu lầm mình, cuối cùng Tân Hạ nói: “Chị chỉ có thể đảm bảo rằng chị thực sự đang tiến hành một kế hoạch tiêu diệt Trùng mẫu.”
Tri Ngu: “Dù thế nào, em vẫn tin chị, Tân Hạ.”
Ở một khía cạnh nào đó, Tri Ngu chính là “đứa con” do Tân Hạ nuôi lớn, không có cô ấy, cũng sẽ không có Tri Ngu của hôm nay.
Vào ngày lễ khai giảng, Tri Ngu do dự rất lâu rồi vẫn đến.
Trong buổi lễ khai giảng, Học viện Heinstone sẽ dùng lõi của Trùng tộc để dạy cho học sinh bài học đầu tiên – cách tiêu huỷ hạch thú và giải thích tầm nguy hiểm của nó.
“Hạch thú… là những lõi năng lượng còn sót lại mà Trùng tộc để lại sau khi bị diệt vong.”
Người bình thường có thể kích hoạt dị năng cơ thể bằng cách ăn hạch thú, nhưng cũng phải trả một cái giá rất đắt – sẽ mãi trung thành với Trùng mẫu, giúp đối phương phát động chiến tranh.
Chính vì thế, trong toàn bộ Đế quốc Hoa Hồng, hầu như chỉ có những người có năng lực tinh thần tồn tại mà không có dị năng.
Trừ khi một ngày nào đó Trùng mẫu bị tiêu diệt hoàn toàn, loại bỏ được mối lo ngại bị Trùng mẫu kiểm soát, thì hạch thú mới được phép dùng để cải tạo cơ thể con người.
“Vì vậy, sau này khi các em nhìn thấy hạch thú, việc tiêu huỷ hạch thú là nghĩa vụ và trách nhiệm cơ bản nhất của mỗi công dân.”
Khi buổi lễ tiến hành được một nửa, tủ trưng bày hạch thú đột nhiên bị nổ tung.
Một tiếng huyên náo lớn ngay lập tức vang lên trong đám đông.
Kẻ chủ mưu đằng sau tất cả cuối cùng đã lộ diện. Ai có thể ngờ rằng, những người tham gia vào chuyện này lại là Tiến sĩ Tân Hạ và một nhân viên đang tại chức khác.
Tuy nhiên, trong lúc tranh giành hạch thú, hai người họ dường như đã nảy sinh mâu thuẫn nội bộ.
Đối phương: “Tân Hạ, đồ phản bội!”
Sắc mặt Tân Hạ thay đổi: “Ý anh là gì?”
Người đó cười lạnh: “Dù hôm nay tôi bị bắt không sao cả, nhưng tôi sẽ cho tất cả những người trên phi thuyền Cấm Kỵ Hoa Hồng biết cô và đứa trẻ được Thái tử Đế quốc sủng ái kia thân cận đến mức nào…”
Để chăm sóc và giữ bí mật thân phận của Tri Ngu tại Học viện Heinstone, Tân Hạ đã ngầm ưu ái và giúp đỡ cô rất nhiều.
Nhưng rõ ràng Tân Hạ không biết cậu thiếu niên bên cạnh Tri Ngu chính là Thái tử của Đế quốc.
“Cô có quan hệ thân thiết với bọn họ như vậy, khó mà đảm bảo cô không phải là gián điệp mà Đế quốc cài vào đây?”
Bất kể có phải hay không, những lời của người đó đã ngay lập tức đẩy Tân Hạ vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Khoảnh khắc tủ trưng bày bị nổ tung hoàn toàn, Tân Hạ tung một cú đấm vào mũi đối phương, rồi giật lấy hạch thú bên trong.
Bị đá ngã, hạch thú bị bay ra khỏi tay của người đàn ông.
Hạch thú lăn tròn rơi xuống chân một học sinh, người kia thấy đó là Tri Ngu liền cười lạnh không ngừng.
“Nhìn kìa, cô bảo vệ đứa trẻ mà Thái tử coi như bảo vật trong lòng đến mức ấy, còn nói mình không phải kẻ phản bội…”
Trong khi tất cả mọi người đều đang vội vã chạy trốn và tránh hiềm nghi, chỉ có Tri Ngu đi ngược lại đám đông, tìm đến chỗ Tân Hạ.
Cô nhặt hạch thú trên mặt đất lên, đột nhiên cắt ngang lời của người đó: “Tiến sĩ Tân Hạ không phải là kẻ phản bội.”
Ánh mắt đối phương u ám nhìn cô: “Mày nói gì cơ…?”
Ông ta định mở miệng chế giễu, nhưng giây tiếp theo, hạch thú tượng trưng cho Trùng tộc đã bị học sinh kia nuốt chửng.
Nét cười châm biếm trên gương mặt ông ta lập tức đóng băng, thay vào đó là vẻ kinh ngạc tột độ.
Bởi vì bất kỳ ai sau khi nuốt hạch thú, một khi Trùng mẫu tỉnh lại, người đó chỉ biết tuân theo mệnh của nó.
Đó cũng chính là lý do vì sao, trong số những người trên tàu Cấm Kỵ Hoa Hồng, chỉ những kẻ phản loạn mang biểu tượng hoa hồng đen mới được xem là trung thành tuyệt đối.
Và việc này cũng đồng nghĩa với việc cô đã chạm đến “vảy ngược” của Đế quốc, làm như vậy chỉ có con đường chết.
…
Tủ trưng bày liên kết với bức tường và một số tòa nhà bị sụp đổ, gạch đá rơi vãi khắp nơi, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng súng nổ và tiếng la hét của học sinh.
Tri Ngu loạng choạng ngã vào góc tường.
Cổ họng cô nóng rát như thiêu đốt.
Sau khi nuốt hạch thú, toàn thân cô nóng bừng như có lửa bốc lên từ trong huyết mạch.
Sau khi nuốt viên thú hạch, cả người cô như bốc hỏa, nhưng nơi nóng bỏng nhất chính là bên cổ, cảm giác nóng như muốn thiêu đốt cô sống ngay giây tiếp theo.
Chỉ một lát sau, một ấn ký hình hoa hồng đen u ám hiện lên bên cổ, y hệt biểu tượng của Cấm Kỵ Hoa Hồng trên lá cờ quân phản loạn.
Một bông hoa hồng đen, cũng là biểu tượng độc nhất vô nhị của quân phản loạn.
Cảm giác c*ng tr**ng khắp cơ thể khiến Tri Ngu nhất thời rơi vào trạng thái choáng váng.
Ngay sau đó, bên tai đột nhiên vang lên tiếng nổ.
Trong cơn hỗn loạn, Tri Ngu nghe thấy giọng nói gần như lạnh lùng của thiếu niên vang lên bên tai.
“Vậy… ngay từ đầu cậu tiếp cận tôi là vì cậu là người của quân phản loạn sao?”
Thẩm Dục cụp mắt xuống, nói với vẻ mặt vô cảm: “Cậu có biết vì sao tôi không thích đón sinh nhật không?”
“Năm đó mẹ tôi đã uống hạch thú để kích phát dị năng cơ thể, sau đó bà ấy bị Trùng mẫu kiểm soát, đã giết ông bà nội của tôi.”
Và khả năng khống chế lửa trên người cậu cũng không phải là năng lực tinh thần thừa hưởng từ cha, mà là một phần dị năng thừa hưởng từ mẹ.
Vì vậy, nếu ngay từ đầu cô biết thân phận của cậu thì nên hiểu cậu căm ghét Trùng tộc đến mức nào.
“Hạch thú phải mất ít nhất nửa tiếng để dung hợp trong cơ thể cậu, nếu bây giờ tôi chọn b*p ch*t cậu…”
Bàn tay đặt trên cổ cô khẽ siết lại, và giọng nói của thiếu niên vào lúc này gần như lạnh lùng không có chút cảm xúc.
“Có lẽ tôi vẫn có thể giữ cho cậu một cái xác vẹn toàn, trong sạch.”
Tình yêu mãnh liệt mới chớm nở của cậu, trước lý trí của một Thái tử Đế quốc, dường như yếu ớt đến mức không thể chịu nổi một đòn.
Chỉ cần siết chặt bàn tay, cậu có thể kết liễu mạng sống của cô một cách triệt để.
Và trên thế giới này sẽ không còn một cô gái thứ hai nào giống cô nữa.
Ngay khoảnh khắc Tri Ngu nhận ra ý đồ của cậu, đột nhiên quân phản loạn từ trên trời ập xuống, đục một lỗ lớn trên trần nhà.
Trong làn khói bụi mù mịt, Tri Ngu và Tân Hạ được cứu đi.
Bên ngoài, các sĩ quan đứng đầu đã đột phá hàng rào phục kích của quân phản loạn và vội vã chạy đến.
“Thái tử điện hạ…”
Thẩm Dục đứng yên tại chỗ với vẻ mặt cực kỳ đáng sợ, dùng tay không rút cái gai nhọn xuyên qua cánh tay mình, máu lập tức chảy ra xối xả.
Người bên cạnh lập tức muốn bước lên cầm máu cho cậu, nhưng bị cậu gạt ra với vẻ mặt tái nhợt, lạnh lùng, rồi cắm mạnh cái gai dính máu đó vào một cây cột.
“Ta thề —”
Một dòng máu tươi từ từ chảy xuống theo cái gai trên cây cột, giống như một giọt nước mắt đỏ tươi.
Ánh mắt thiếu niên u ám, mặc cho cơ thể bị cơn đau dữ dội nhấn chìm.
“Nếu còn sống, ta sẽ đích thân bắt giữ Tiến sĩ Tân Hạ của Heinstone và kẻ phản bội… Tri Ngu.”