Tại Hạ Rất Bình Thường - Nguyệt Hạ Điệp Ảnh

Chương 100

Bộ Đình sửng sốt khi nghe Cửu Hồi tự xưng là yêu nữ, sau đó hiểu ngay, nàng cố ý chế nhạo ông ta đã từng chỉ trích Phù Quang tiên quân động tình.

 

Sư phụ của ông ta, Mộc Tê, tông chủ của chín tông môn khác, cái chết của bọn họ trở nên vô nghĩa, thậm chí trở thành bùa đòi mạng cho thảm họa sắp xảy ra.

 

Ông ta đã sai, bọn họ đã sai, nhưng Mộc Tê vô tội, dân chúng trong thiên hạ cũng vô tội.

 

Ông ta hận bản thân, hận mình đã chọn đi vào con đường sai lầm, không thể quay đầu lại.

 

Ông ta càng hận vận mệnh hơn, mấy trăm mạng người của gia tộc Cửu Phương, vô số tánh mạng của sinh linh trong thiên hạ, đều chẳng qua là một  “câu hỏi khảo nghiệm” trong mắt nó.

 

Lẽ ra ông ta nên chết trong cái đêm tuyệt vọng đó giống như những người trong gia tộc Cửu Phương. Nếu ông ta đã chết, Mộc Tê sẽ không gặp ông ta, mọi chuyện sẽ không xảy ra.

 

Cuộc đời ông ta là một trò đùa ngu ngốc và đáng buồn.

 

Nhìn thấy một tia sét khác đánh xuống, Bộ Đình ngửa đầu nhìn sấm sét, thả càn khôn kiếm, nhắm mắt lại, yên tĩnh chờ sét tới.

 

Đợi một lát, không có sấm sét buông xuống, ông ta mở mắt ra, thấy Cửu Hồi che phía trước ông ta, nàng đã rời đi nhưng quay lại.

 

“Này!” Cửu Hồi chỉ vào càn khôn kiếm dưới đất: “Muốn chết thì đợi lát nữa rồi chết, bây giờ là lúc cần dùng người, ngươi có thể sáng suốt một chút không?”

 

Nàng tạm thời mở phong ấn cho ông ta là để ông ta làm trâu làm ngựa, chứ không phải để ông ta đòi chết đòi sống.

 

“Ngươi nói đúng.” Bộ Đình nhìn lên không trung bằng ánh mắt sâu thẳm: “Ta chưa thể chết, ít nhất không thể chết ngay bây giờ.”

 

“Càn khôn kiếm!”

 

Thanh kiếm bay trở lại tay Bộ Đình, ông ta phi thân tiến lên, thanh kiếm quét sạch vô số đám mây sấm sét, bảo vệ chặt chẽ mấy thuyền bay chở người dân Mạn Tương thành.

 

“Trảm thiên kiếm!”

 

Thu Hoa ở đằng xa cũng đồng thời ra tay, quét sạch một nửa đám mây sấm sét khác.

 

Nhìn thấy hai thanh kiếm hủy thiên diệt địa này, các tu sĩ đều kinh ngạc nhìn.

 

Một kiếm có thể cố định càn khôn, một kiếm có thể chém trời đất, bọn họ là kiếm tu tài giỏi nhất trong giới tu chân.

 

Mỗi người canh một bên, lại chán ghét nhau, không muốn liếc nhìn đối phương.

 

“Vừa rồi ngươi nói chuyện với cọng rau già.” Phù Quang kín đáo tới gần Cửu Hồi, hắn đeo mặt nạ, toát ra vẻ ấm ức.

 

“Có muốn biết ta nói cái gì với ông ta không?” Cửu Hồi bấm tay niệm thần chú, vô số lá bùa phòng hộ tràn ngập không trung, ngăn cản cơn mưa to đột ngột trút xuống.

 

Không, không phải là một cơn mưa to.

 

Là mưa tuyết trộn lẫn với mưa đá từ trên trời lăn xuống, đập xuống mặt đất không thương tiếc, những cánh đồng và cỏ cây bị đập thành một đống hỗn loạn, muông thú phát ra tiếng kêu đau đớn.

 

“Đại Hoàng!” Trên thuyền bay chở người dân Thiên Hạc thành, một đứa trẻ nằm bên cửa sổ, chỉ vào một con chó màu vàng chạy như bay dưới đất, nói với mấy đứa trẻ khác xung quanh: “Đó là Đại Hoàng của ta!”

 

Trẻ con còn nhỏ, không biết rằng chó con không thể nào đuổi kịp thuyền bay, cậu bé chỉ biết mình không phải chia lìa với Đại Hoàng.

 

Đại Hoàng đang bị mấy đứa trẻ chú ý bất ngờ nhảy xuống dòng sông chảy xiết, cứu hai con chó, ba con heo, hai con dê rơi xuống nước, giữa tiếng la hét của bọn trẻ, vội chạy trong gió tuyết và mưa đá, cứu các động vật khác.

 

“Á, Đại Hoàng của ngươi giỏi quá!”

 

“Mau nhìn kìa, chỗ đó có con sóc biết bay!” Một đứa trẻ ở cửa sổ khác kêu lên: “Con sóc kia cứu hai người rơi khỏi thuyền bay. Mẫu thân, sóc biết bay hả?”

 

Thai phụ ngồi bên cạnh đứa trẻ bảo vệ bụng, nhìn con sóc đang cố gắng giữ thăng bằng trong gió tuyết, hai chân nhỏ bé ôm chặt con người: “Sóc không thể bay, đây là một con…… sóc yêu rất giỏi.”

 

Yêu, ở trong các câu chuyện của Nhân gian giới, thường xuất hiện dưới hình tượng tàn nhẫn và độc ác, bọn chúng giỏi mê hoặc lòng người, dụ dỗ Nhân tộc phạm sai lầm, cho nên mọi người luôn nói yêu thay đổi đủ màu.

 

“Trên mây có con cá đen trắng rất lớn, chúng nó chở thật nhiều người trên lưng!”

 

Thai phụ nhìn đám mây đen kịt, bị sốc bởi những con cá voi lưng đen bụng trắng khổng lồ bay lượn trong mây.

 

Tiếng kêu to của cá voi phát ra từ những đám mây. Cá voi xếp hàng ngay ngắn từ trên xuống dưới, những con cá voi phía trên chặn mưa đá từ trên trời rơi xuống, những con cá voi phía dưới chở người sắp xếp gọn gàng, nhìn từ xa tựa như một tòa nhà cao tầng đen trắng đan xen nhau.

 

“Đó là nghịch kích kình yêu……” Tu sĩ chấn động trong lòng khi nhìn thấy con cá voi trên cùng bị đập tróc da nát thịt, máu chảy đầm đìa.

 

“Cá mè hoa vô dụng.” Ô thừa tướng thò đầu ra khỏi mây, che phía trên cá voi trên cùng, mưa đá đập lên mai rùa phát ra tiếng bùm bùm: “Vào thời khắc nguy hiểm thế này, cần có Ô gia gia đây ra tay!”

 

“Là ngươi?!” Kim Qua ngửa đầu nhìn một lúc lâu, cuối cùng nhận ra con rùa đồi mồi này là con rùa vô dụng mà mình dùng đuôi quất mấy trăm năm trước.

 

“Ta đúng là gia gia của ngươi!” Ô thừa tướng to ra gấp mấy lần trong chớp mắt, che đàn cá mè hoa phía dưới kín mít: “Bọn nhãi ranh, cho các ngươi xem sự lợi hại của gia gia đây!”

 

Mưa đá cứng và lạnh ngắt rơi xuống mai rùa như gãi ngứa, không gây hại gì cho Ô thừa tướng. Nó vừa chắn mưa đá cho đàn cá voi, vừa lải nhải khoe khoang những thành tích to lớn của mình mấy năm nay.

 

Nào là được các tu sĩ tôn trọng, được nhiều trẻ con thích v.v……

 

Kim Qua: “……”

 

Năm đó hắn coi con rùa này như một trái banh, nhất định là bởi vì hắn quá khó chịu với mấy con cá, làm sao trên đời này lại có con rùa khoác lác như thế!

 

Dân chúng trên thuyền bay nhìn những người được cá voi cứu, dần dần yên tĩnh lại. Rùa trở thành dù cho cá voi, cá voi lớn nhất trở thành dù cho cá voi bên dưới, vốn là một chuyện buồn cười, nhưng ngay lúc này không ai cười nổi.

 

Bọn chúng thực hiện hành động buồn cười này vì lợi ích của những người trên lưng cá.

 

Một con thuyền bay đến gần cá voi, mọi người thấy con cá voi trên cùng phát ra âm thanh, mấy con cá cõng người trên lưng đến thuyền bay, sau đó nhảy lên, xếp hàng rồi biến mất sau đám mây.

 

“Mẫu thân, mấy con cá mập mạp đó đi đâu?”

 

“Ta không biết, con phải nhớ kỹ, chúng nó không được gọi là cá mập mạp, bọn chúng được gọi là nghịch kích kình.”

 

Sau khi hết mưa đá, gió bão như con rồng hung dữ ập đến. Núi Phù Quang trở thành mắt bão, vô số pháp trận phòng hộ được khắc trong Phù Quang điện kêu gào trong cơn cuồng phong.

 

Lách cách.

 

Tiếng ngói lưu ly đầu tiên bị vỡ truyền đến tai Cửu Hồi. Nàng quay đầu lại, nhìn cả tòa Phù Quang điện bị cuốn vào cơn cuồng phong đang rít gào.

 

Cung điện giam giữ Phù Quang 506 năm này đã biến mất trong thảm họa đủ để huỷ diệt trời đất.

 

Tất cả tu sĩ tự động che trước thuyền bay, dùng thân thể mình làm kết giới cho những người thường phía sau.

 

Kết giới đủ màu sắc bay lên trời, tất cả tu sĩ nhìn Phù Quang điện từng chút biến mất, cuối cùng tan biến trong cơn cuồng phong.

 

“Phù Quang điện không còn nữa, ngươi được tự do.” Cửu Hồi đứng cạnh Phù Quang, giọng nói dịu dàng: “Vừa rồi ta nói với Bộ Đình, ta là yêu nữ đã khiến ngươi động tình.”

 

Hai tay nàng thực hiện một pháp quyết phức tạp, roi nữ thần lập tức kéo dài mấy chục dặm, thân roi phát ra ánh sáng xanh nhạt, dựng lên một bức tường cao cho thuyền bay.

 

“Bảo vệ!” Pháp quyết đã hoàn thành, giữa trán Cửu Hồi hiện lên một đường vạch màu xanh nhạt, nàng nhìn về phương xa, lẩm bẩm: “Mười đại tiên đỉnh đã vỡ hết rồi.”

 

“Ngươi nói sai rồi.” Phù Quang đặt tay vào lòng bàn tay Cửu Hồi: “Ta đã quyến rũ ngươi.”

 

Một luồng linh lực ổn định tiến vào cơ thể Cửu Hồi, roi nữ thần vốn đã lan rộng mấy chục dặm lại dài hơn, tạo thành một vòng tròn, bảo vệ tất cả thuyền bay trong vòng tròn ánh sáng do roi dài dệt ra.

 

Làm sao một tu sĩ Nguyên Anh kỳ có được kỹ năng như vậy?

 

Nhưng không ai hỏi, cũng không ai nghi ngờ, tất cả mọi người dùng hết mọi bản lĩnh, chỉ mong có thể ngăn cơn cuồng phong phá hủy mọi thứ.

 

Phù Quang điện an toàn nhất trên thế gian giống như một căn nhà tranh yếu ớt trong cơn cuồng phong, liệu bọn họ có thể ngăn cơn cuồng phong rít gào?

 

Không ai biết, nhưng bọn họ không thể rút lui, cũng không có đường lui.

 

“Cửu Hồi, để ta giúp ngươi.” Nam Phong bay đến cạnh Cửu Hồi, truyền linh lực vào roi nữ thần.

 

Roi nữ thần vốn chỉ có một bức tường ánh sáng màu xanh lục, hiện giờ đã có thêm một lớp ánh sáng màu xanh lam nhạt ở bên ngoài.

 

Thu Hoa đặt tay lên roi nữ thần, nhìn núi sông phía dưới, cười nhạt. Mộc Tê thà chết cũng muốn bảo vệ nhân gian, làm sao bà có thể nhìn nó bị phá hủy trong nháy mắt?

 

Bên ngoài lớp ánh sáng màu xanh lam là linh tường màu đỏ cao lớn.

 

Càng ngày càng có nhiều linh lực, dựa vào vòng tròn của roi nữ thần, lần lượt dựng lên nhiều kết giới.

 

Vô số linh lực tạo thành bức tường đẹp nhất thế gian, dân chúng được bảo vệ sau vô số lớp linh tường không tự chủ được đứng dậy, nhìn các tu sĩ dang tay, dệt nên những bức tường cao.

 

Cuồng phong càng ngày càng gần tựa như ác thú đang rít gào, xé nát hết lớp kết giới này đến lớp kết giới khác.

 

Vô số tu sĩ phun ra máu và ngã xuống, từng cặp cánh tay giơ ra, đỡ những người ngã xuống.

 

Từng lớp linh tường biến mất, trước cơn cuồng phong giận dữ của thần linh, linh lực do linh lực của tu sĩ dệt nên giống như tờ giấy mỏng manh, không có sức phản kháng.

 

Bầu trời đen nhánh đang cố gắng nuốt chửng thế gian.

 

“Sợ không?” Cửu Hồi hỏi Phù Quang.

 

Phù Quang lắc đầu: “Ta đã có ngươi.”

 

Một trăm lớp, năm mươi lớp, hai mươi lớp, mười lớp……

 

Kết giới càng ngày càng mỏng, ngay cả roi nữ thần cũng bắt đầu run rẩy trong cuồng phong.

 

“Rắc……”

 

Mặt nạ của Phù Quang bị nứt, Nam Phong đang cố gắng chống đỡ nhìn thấy gương mặt quen thuộc này, đầu óc trống rỗng.

 

“Suỵt!” Cửu Hồi giơ một ngón tay với hắn, khi cơn cuồng phong tới gần bọn họ, nàng lấy một cái mặt nạ mới bằng bạch ngọc đeo cho Phù Quang.

 

“Kết giới không chịu đựng nổi nữa!” Sắc mặt Thu Hoa trắng bệch, cắn đầu ngón tay để rút máu trong tim ra, vẽ pháp chú phòng hộ trên kết giới.

 

“Ngươi không muốn sống nữa hay sao!” Bộ Đình ngăn cản với gương mặt vô cảm: “Cho dù muốn lấy tuổi thọ để kéo dài cũng không tới phiên ngươi.”

 

Ông ta dùng càn khôn kiếm cắt cổ tay mình, máu đỏ tươi nhỏ xuống kết giới, lớp kết giới thứ năm vốn đang lung lay sắp đổ lập tức trở nên cực kỳ kiên cố.

 

“Lấy tuổi thọ của ta, trận thành!” Sau khi thề xong, mái tóc đen của Bộ Đình lập tức trắng như tuyết, ông ta quay lưng về phía mọi người, nhìn cơn cuồng phong vô cùng mạnh mẽ.

 

Nếu lấy mạng sống của một người để đổi lấy sự toàn diện cho nhiều sinh linh thì đó là sự lựa chọn tốt nhất, cho dù người này là ông ta.

 

Nhưng kết giới trông kiên cố cũng chỉ vững chắc một lát, khoảnh khắc ông ta ngã xuống, ông ta cảm thấy bình yên hơn bao giờ hết.

 

“Đã đón được, đã đón được!”

 

Vô số bàn tay đón được ông ta, có bàn tay già nua và thô ráp, có bàn tay mạnh mẽ, có bàn tay còn non nớt, nhưng bàn tay nào cũng ấm áp.

 

Ông ta miễn cưỡng mở mắt ra, nhìn thấy những gương mặt xa lạ và bình thường, và Nam Phong từ trên mây rơi xuống, ông ta cố gắng giật đầu ngón tay về hướng Nam Phong rơi xuống, sau đó rơi vào bóng tối vô biên.

 

“Chỉ còn lại hai chúng ta.” Trâm trên đầu Cửu Hồi đã bị cuồng phong thổi bay, mái tóc đen như mực tung bay trên không trung, nàng quay đầu nhìn thuyền bay dày đặc phía sau, ngửa đầu nhìn trời: “Vẫn còn Thiên Đạo ở trên thiên mệnh, thiên mệnh bất công, ta không chấp nhận!”

 

Cuồng phong dường như ngưng lại một lát, sau đó càng mạnh hơn, có vẻ muốn lập tức nuốt Cửu Hồi vào trong mắt gió.

 

“Thiên có thiên quy, thế gian cũng có quy tắc của thế gian!” Cửu Hồi lớn tiếng nói: “Nếu hết thảy đều là sự thử thử thách của thiên mệnh đối với Nhân gian giới, vì sao thần linh lại muốn các vị thần xuống phàm trần, để cho ác yêu đã chết được sống lại, cố gắng dùng hỏa vũ để thả ác yêu Xích Tuyền trong trấn yêu ngục ra làm hại nhân gian.”

 

“Chẳng lẽ đây là sự công bằng của ông trời?!” Cửu Hồi lấy một lông chim đỏ như máu trong nạp giới ra, giơ lên cao: “Thiên Đạo ở trên cao, Cửu Hồi cầu xin Thiên Đạo đưa đến công bằng cho trời đất……”

 

Sấm sét màu tím đánh vào Cửu Hồi, không muốn cho nàng cơ hội nói chuyện.

 

“Đừng!” Vô số tiếng hét đau đớn và tuyệt vọng phát ra từ đám đông!

 

Phù Quang bay lên, dang rộng hai tay che trước mặt Cửu Hồi.

 

“Gầm!” Một con rồng khổng lồ từ trong không trung bay ra, lượn trên đầu Cửu Hồi và Phù Quang, chặn sấm sét màu tím cho nàng.

 

“Thiên Đạo ở trên cao, Phù Quang cầu xin Thiên Đạo đưa đến công bằng cho trời đất!”

 

Phù Quang bay lên dùng kiếm đẩy sấm sét màu tím đánh về phía con rồng: “Nếu thiên mệnh bất công, tại sao lại quyết định sự sống chết của sinh linh trong thiên hạ?”

 

“Thiên Đạo ở trên cao, Ma tộc cầu xin Thiên Đạo đưa đến công bằng cho trời đất!”

 

“Thiên Đạo ở trên cao, Yêu tộc cầu xin Thiên Đạo đưa đến công bằng cho trời đất!”

 

“Thiên Đạo ở trên cao, Đào Lâm thành cầu xin Thiên Đạo đưa đến công bằng cho trời đất!”

 

Cuồng phong đang rít gào đột ngột im bặt.

 

Cửu Hồi buông tay ra, lông chim đỏ như máu từ từ bay lên. Tất cả mọi người nhìn lông chim tung bay cho đến khi nó bay lên trời cao, cuối cùng không nhìn thấy nữa.

 

Cửu Hồi giễu cợt nhìn những đám mây sấm sét lóe trên trời nhưng không dám tiếp tục đánh xuống, nói rằng thử nghiệm các sinh linh nhưng lại lén gian lận.

 

Một lần kiểm tra, thí sinh không gian lận, giám khảo lại lén gian lận chỉ vì không muốn thí sinh thi đậu, đây là công bằng kiểu gì?

 

Trên thuyền bay, Đào Tương Nghi nhớ tới chuyện liên quan đến huyết vũ hôm đó. Cây nhang mà Cửu Hồi tiên tử thắp để thỉnh thần đột nhiên bị gãy, hắn hỏi nàng tại sao, nàng chỉ nhìn chăm chú lên bầu trời, không nói gì.

 

Có lẽ lúc ấy Cửu Hồi tiên tử đã đoán được, thần đã thao túng lời nói và việc làm của Lưu miệng méo, thần xuống phàm trần, nhang thỉnh thần được làm từ kiến mộc mới bị gãy.

 

Nếu thần linh có tình cảm và ham muốn riêng tư thì khác gì với bọn họ, tại sao trịch thượng phán xét bọn họ?

 

Cuồng phong ngừng lại, ánh sáng xanh của roi nữ thần chập chờn, không biết qua bao lâu, sấm sét chợt lóe lên trên bầu trời, mây đen quay cuồng, dường như có thứ gì đó khóc lóc trong mây.

 

“Gió đã ngừng……”

 

“Giờ Tý tới rồi.”

 

“Thảm họa còn xảy ra không?”

 

Cửu Hồi phun ra một ngụm máu, giơ tay vuốt ve vết thương bị sét màu tím đánh trúng trên thân rồng, trong mắt đầy sương mù: “Không phải đã nói người không thể xuất hiện hay sao?”

 

“Không còn cách nào khác, ta cưng chiều trẻ con.” Con rồng khổng lồ ngẩng đầu: “Chỉ bị thương nhẹ, ta về thôn Thượng Hoang chờ các con về nhà.”

 

Nói xong, không đợi Cửu Hồi nói chuyện đã biến thành một luồng ánh sáng biến mất.

 

Cửu Hồi lau nước mắt trên mặt, xoay người nhìn mọi người phía sau kết giới, giơ tay thu lại roi nữ thần, nói nhỏ với Phù Quang: “Thảm họa đã kết thúc.”

 

“Ừ.” Phù Quang nhìn núi Phù Quang trơ trụi: “Kết thúc rồi.”

 

Đột nhiên một luồng ánh sáng từ trên trời chiếu xuống, rọi vào người Cửu Hồi.

 

Thần quang ấm áp, những đám mây công đức màu tím tràn ngập tựa như một con đường sáng sủa dẫn đến Thần giới.

 

Phù Quang đột nhiên đưa tay nắm chặt tay áo Cửu Hồi, hắn nhìn thần quang từ trên trời chiếu xuống, buông tay ra từng chút một, cố gắng nhếch khóe miệng với nàng.

 

“Ta không có công cứu thế. Mỗi người, mỗi tu sĩ, mỗi sinh linh ở đây đều cố gắng hết sức để sống sót.” Cửu Hồi lùi lại một bước, bay ra khỏi nơi thần quang chiếu sáng: “Sinh linh trong thiên hạ chỉ cầu xin sự công bằng.”

 

Nàng nhìn mọi người, mọi người cũng nhìn nàng.

 

Thần quang lóe lên, biến thành vô số ánh huỳnh quang, tan biến giữa trời đất.

 

Bất cứ nơi nào ánh huỳnh quang đi qua, cánh đồng màu mỡ và thảm thực vật bị mưa đá và gió tuyết phá huỷ dần dần sống lại.

 

Gió đêm thổi qua, mây đen tản đi, vầng trăng tròn treo cao trên bầu trời tỏa ra ánh sáng rực rỡ.

 

“Ánh trăng đêm nay đẹp quá……”

 

Một ông lão ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng sau khi mây đen tan đi, nước mắt chảy dài trên mặt.

 

Vào lúc bình minh, các thuyền bay bắt đầu quay về thành trì của mình, không ai biết Phù Quang tiên quân biến mất khi nào, khi bọn họ kịp phản ứng, không còn bóng dáng của Phù Quang tiên quân.

 

Nam Phong đứng trên núi Phù Quang nơi tuyết vừa tan, nhìn Cửu Hồi và Chỉ Du nắm tay nhau bước lên thuyền bay của Vọng Thư Các.

 

“Cửu Hồi, Chỉ Du……”

 

Cửu Hồi quay lại mỉm cười với hắn, nhẹ nhàng đặt ngón trỏ lên miệng.

 

【Suỵt, ngươi sẽ giữ bí mật giùm chúng ta phải không?】

 

Nam Phong nhìn cặp đôi đang nắm tay nhau, hơi giật mình, gật đầu.

 

“Sư huynh, ngươi yên tâm đi, tiên tôn không bị nguy hiểm gì về tánh mạng đâu, Mạn Tương thành đã đưa ông về.” Thập Nhất chạy đến bên cạnh Nam Phong: “Ngươi đang nhìn gì đó?”

 

Nam Phong liếc vạt áo dính đầy lông chó màu vàng của hắn, giả vờ không biết hắn lén lút nhân cơ hội gặp lại người nhà: “Nhìn mặt trời mọc.”

 

Mặt trời đang mọc, ánh sáng đỏ tràn ngập khắp nơi.

Bình Luận (0)
Comment