Tại Hạ Rất Bình Thường - Nguyệt Hạ Điệp Ảnh

Chương 101

Thuyền bay xuyên qua mây, trên mặt mọi người đều lộ ra sự nhẹ nhõm và vui mừng vì sống sót sau thảm họa.

 

Cửu Hồi dựa vào hàng rào, bị các sư huynh và sư tỷ vây quanh hỏi thăm.

 

“Tiểu sư muội, thần quang kia là cái gì, vì sao ngươi muốn tránh?”

 

“Còn con rồng nữa, nó quen biết ngươi phải không?”

 

“Tiểu sư muội, lông chim màu đỏ mà ngươi lấy ra là cái gì, vì sao thiên mệnh sợ ngươi nói những lời này?”

 

“Có lẽ Thiên Đạo cho rằng ta đã lập lại trật tự, vạch trần sự bất công của thiên mệnh, cho nên để ta phi thăng thành tiên.” Cửu Hồi nói một cách mơ hồ: “Nhưng nếu ta thật sự nhân cơ hội này để phi thăng, như vậy những thứ bị thiên mệnh hủy hoại sẽ không thể phục hồi.”

 

Cánh đồng, hoa cỏ cây cối, các thành trì xinh đẹp……

 

Tiên đỉnh vỡ tan, nàng không đề cập việc cây mới này đã từ bỏ thân phận linh thụ là cam mộc.

 

Nghe thấy câu trả lời của Cửu Hồi, các sư huynh và sư tỷ im lặng một hồi lâu, cuối cùng Lạc Yên đưa tay sờ khuôn mặt có vẻ hơi tái nhợt của Cửu Hồi do sử dụng linh lực quá mức: “Ngươi……”

 

“Hóa ra thiên mệnh và Thiên Đạo khác nhau.” Trường Hà nghĩ tới cảnh tượng kinh hoàng tối hôm qua: “May mắn có tiểu sư muội ở đó.”

 

Trong tiềm thức, bọn họ luôn coi thần là đấng tối cao, nên đã quên câu nói “Thiên có thiên quy”.

 

“Không phải là công lao của ta.” Cửu Hồi lắc đầu: “Nếu chỉ dựa vào thực lực của một mình ta, sẽ không thức tỉnh Thiên Đạo được.”

 

Chính lời cầu nguyện của mọi người đã làm cho Thiên Đạo tỉnh lại, nhận ra sự bất công của thiên mệnh, nhưng người mà thiên mệnh hận nhất là nàng.

 

“Các ngươi vây quanh Cửu Hồi làm gì?” Ngọc Kính bưng hai chén thuốc vừa nấu xong đi tới: “Nàng sử dụng linh lực quá mức, cần phải nghỉ ngơi.”

 

“Dạ, sư bá!”

 

“Chúng ta đi liền, sư bá!”

 

Các sư huynh và sư tỷ cười đùa rời đi, xen lẫn đôi câu trêu học “Sư bá làm gì cũng công bằng ghê, nấu hai phần thuốc luôn”.

 

Cửu Hồi và Chỉ Du thành thật uống hết thuốc do Ngọc Kính tự tay nấu, Chỉ Du lấy mứt trong tay áo ra đút cho Cửu Hồi, lông mày đang nhíu chặt của Cửu Hồi dần dần thả lỏng.

 

“Chuyện ở đây đã xong, các con dự định gì cho tương lai?” Ngọc Kính trầm mặc một lát, sau đó chủ động lên tiếng.

 

“Đương nhiên phải chăm chỉ tu luyện trong tương lai, phát huy tinh thần bất khuất của Vọng Thư Các cùng với Chỉ Du và các sư huynh, sư tỷ!” Cửu Hồi dùng cùi chỏ chạm vào eo Chỉ Du: “Đúng không, Chỉ Du?”

 

“Ừ!” Chỉ Du đỏ mặt gật đầu.

 

Tiểu sư tỷ nhắc tới hắn một mình, không gộp hắn chung với các sư huynh và sư tỷ, vui ghê!

 

“Các con vẫn ở lại à?”

 

“Sư phụ muốn đuổi bọn con đi?!” Cửu Hồi trợn tròn mắt!

 

“Không” Ngọc Kính bật cười, “Chỉ cần các con sẵn lòng, Vọng Thư Các mãi mãi là nhà của các con.”

 

“Ừm ừm.” Cửu Hồi ôm cánh tay Ngọc Kính làm nũng: “Sư phụ là sư phụ tốt nhất trên đời.”

 

“Đừng nhõng nhẽo.” Ngọc Kính đặt đầu ngón tay lên trán Cửu Hồi, đẩy đầu nàng ra xa một chút: “Nếu làm vỡ chén, hai đứa sẽ bị trừ tiền tiêu vặt.”

 

“Ồ.” Cửu Hồi thành thật rút tay lại, Ngọc Kính cười như có như không: “Ta biết các con có việc khác phải giải quyết, nhớ đi sớm về sớm, vi sư sẽ chờ các con trở về Vọng Thư Các.”

 

“Sư phụ yên tâm, bọn con nhất định về nhanh lắm!” Cửu Hồi nắm chặt tay Chỉ Du, nhảy xuống thuyền bay, bay về nơi xa.

 

Nhìn hai người rời đi, Ngọc Kính lộ ra một nụ cười dịu dàng.

 

Bà đã suy nghĩ quá nhiều, hai đứa nhỏ này có duyên với Vọng Thư Các bọn họ.

 

“Giờ còn đau không?” Đến chỗ không có ai, Cửu Hồi buông tay Chỉ Du ra, dùng linh lực kiểm tra cho hắn: “Dung hợp trái tim trở lại cơ thể có khó chịu chỗ nào không?”

 

“Không còn đau nữa.” Chỉ Du không muốn buông tay Cửu Hồi ra, lại nắm tay nàng: “Hiện tại ta rất vui.”

 

“Các ngươi đương nhiên vui rồi.”

 

Một màn sương mù dày đặc không có thực thể xuất hiện phía sau bọn họ, bao phủ bọn họ trong màn sương mù.

 

Nhìn khung cảnh trắng xoá xung quanh, Cửu Hồi không hề ngạc nhiên, dường như đã đoán được thần thức ẩn giấu ở phàm trần đã từng bám vào Lưu miệng méo sẽ đến tìm nàng.

 

Nếu có thể đếm hận thù, nàng nhất định sẽ là người có số lượng nhiều nhất.

 

Nàng nắm tay Chỉ Du: “Có thể tránh được Thiên Đạo, giữ lại tàn thức, ngươi là…… vị thần linh trịch thượng kia?”

 

Hai chữ “thần linh” mang đậm sự chế giễu.

 

“Câm miệng!”

 

“Ngươi tham sống sợ chết, mới vừa tránh được Thiên Đạo đã tới tìm ta, là để bảo ta câm miệng à?” Cửu Hồi cười lạnh: “Đáng tiếc ta nổi loạn bẩm sinh, e rằng không thể làm theo ý ngươi.”

 

“Ngươi là một tiểu yêu mà dám vô lễ như thế!”

 

“Thần quân ghê gớm như vậy, cần gì dựa vào màn sương mù dày đặc này để che giấu thân hình, sợ chúng ta tiêu diệt một sợi thần niệm cuối cùng của ngươi phải không?” Một tay Cửu Hồi nắm Chỉ Du, tay kia cầm chặt roi nữ thần: “Ta chưa bao giờ gặp vị thần nào hèn nhát và vô dụng như thế.”

 

“Nếu không tại ngươi, làm sao ta bị Thiên Đạo trừng phạt?” Trong màn sương mù trắng truyền ra sự oán hận không cam lòng: “Ngươi phá hủy kế hoạch của ta, giấu hỏa vũ, khiến ta mất đi thần thân, làm sao ta có thể để ngươi sống sót trên thế gian?”

 

Nghe vậy, Chỉ Du nhìn nơi nào đó trong sương mù với ánh mắt lạnh lẽo.

 

Nghe những lời chỉ trích này, Cửu Hồi hơi thất vọng, hóa ra mất đi thân phận thần linh, thứ đã làm hại vô số sinh linh cũng chỉ như vậy thôi.

 

“Ngươi nói đúng, ta đã cố ý.” Cửu Hồi bật cười: “Nếu ta không gióng trống khua chiêng để Yêu tộc phá huỷ mộ của ác yêu, làm sao có thể chọc giận ngươi, để đấng tối cao như ngươi trừng phạt chúng ta bằng mọi giá? Nếu ta không giấu hỏa vũ, làm sao Thiên Đạo biết ngươi lén lút xuống phàm trần?”

 

“Ngươi phạm sai lầm, Thiên Đạo trừng phạt ngươi, chúng ta là người vô tội nhất bị hại.” Cửu Hồi hỏi lại: “Ngươi xuống phàm trần để độ kiếp, đó là vận mệnh của ngươi. Nhưng vì sự tức giận nhất thời, ngươi đã hại chết nhiều người, vậy ngươi không phải là thần trong lòng chúng ta, mà là ma quỷ ghê tởm.”

 

“Ai nói thần phải thương hại người phàm tục?” Sương mù dày đặc khinh thường cười lạnh: “Đó chỉ là sự tưởng tượng của nhân loại vô dụng mà thôi.”

 

“Ai nói sự sinh tử của các sinh linh ở phàm trần do thần quyết định?” Cửu Hồi trả lời lại một cách mỉa mai: “Đó chẳng qua là sự tưởng tượng của những vị thần linh vô dụng mà thôi.”

 

“Nếu ngươi không thay đổi vận mệnh, Nhân gian giới đã bị hủy diệt bởi lời nguyền rủa của thần từ lâu. Ngươi vốn nên là cây bất tử, vốn nên trở thành kẻ thù sinh tử với mười đại tông môn…”

 

“Ta đã nói rồi, trên đời này không có chuyện gì vốn nên xảy ra! Người thay đổi vận mệnh không phải là ta, mà là muôn vàn sinh linh.” Thấy thần thức này nói chuyện vô lý như thế, Cửu Hồi cảm thấy có lẽ nó chỉ còn chút ngạo mạn trịch thượng mà thôi, ngay cả lý trí cơ bản nhất cũng không còn nữa.

 

“Khi ta dễ dàng chết non nhất, Phù Quang bỏ công bỏ sức để nuôi sống cây non của ta. Khi ta còn nhỏ chưa biết gì, người dân của Nữ Thần thành đã cho ta biết thế nào là bao dung và nhân hậu. Khi ta lớn lên, các trưởng bối dạy dỗ ta biết đúng sai. Khi ta trưởng thành, sư phụ và các sư huynh, sư tỷ đã cho ta biết thế nào là tình đồng môn.”

 

“Bọn họ đã tạo ra ta của hiện tại, bọn họ tự cứu chính mình.”

 

“Những thứ tầm thường này đáng giá để ngươi từ bỏ thân thể cam mộc, từ bỏ con đường phi thăng, thậm chí để linh hồn của cam mộc biến thành sự sống cho thế gian, chỉ để hoa cỏ cây cối sống lại?”

 

Thần thức này không hiểu, mấy thứ như con kiến này có ích lợi gì.

 

“Nhưng chính những thứ không đáng nhắc tới mà ngươi mới nói đó đã đánh thức Thiên Đạo, khiến cho thần hồn của ngươi chết và biến mất, chỉ còn lại thần thức xuống phàm trần sống tạm.” Cửu Hồi nháy mắt với Chỉ Du: “Thiên Đạo đã công nhận sự tồn tại của bọn họ, ngươi là cái thứ gì?”

 

“Ngươi dám làm nhục ta…… A!”

 

Sương mù dày đặc đột ngột phát ra tiếng hét thảm thiết, nó nhìn thần thức mỏng manh của mình bị kiếm chém thành hai sợi, cùng với cái roi trói lại: “Ngươi vừa rồi cố ý chọc tức ta?”

 

“Cuối cùng cũng nhận ra.” Cửu Hồi nhìn thứ màu xám đó, ánh mắt ngập tràn ghét bỏ: “Xám xịt, quá tầm thường, khó có thể tìm ra.”

 

Một khi đã quen với việc ngạo mạn thì không thể nhẫn nhịn và cúi đầu.

 

Thân phận ở địa vị cao cho hắn sự tự tin để tùy ý làm bậy, nhưng không cách nào khiến hắn có lòng trắc ẩn quý giá.

 

“Ta là thần…… thần ở trên trời!” Sương xám tức giận giãy giụa.

 

“Cho ngươi.” Cửu Hồi đưa sương xám cho Chỉ Du, Chỉ Du giơ tay ra, nhẹ nhàng chạm vào, sương xám chỉ kịp phát ra một nửa tiếng kêu thảm thiết, một tia tàn niệm cuối cùng đã hoàn toàn biến mất trong trời đất.

 

Làm ầm ĩ ở phàm trần, nhưng biến mất một cách lặng lẽ.

 

Cửu Hồi: “……”

 

Nàng đã quên, chân thân hoàn chỉnh của Chỉ Du có nhiều công đức đến mức đáng sợ.

 

Vẻ mặt Chỉ Du vô tội: “Nếu ta nói ta không cố ý, ngươi tin không?”

 

“Ta tin, ta không trách ngươi. Ở trong tay tiên quân có công đức vô lượng như ngươi, tàn niệm đã mất thần thân và bị thiên hạ ghét bỏ oán hận chẳng khác gì sát khí, như vậy có được coi là ngươi đã tự tay trả thù cho người thân không?” Cửu Hồi nhớ tới mẫu thân của Chỉ Du, bà cũng đã chết trong trận bệnh dịch 500 năm trước.

 

Chỉ Du giơ tay ra nắm chặt ngón tay Cửu Hồi: “Cảm ơn tiểu sư tỷ.”

 

“Cảm tạ cái gì?” Cửu Hồi cúi đầu nhìn mười ngón tay của hai người, cười hỏi: “Cảm tạ ta đã chỉ đường cho ngươi năm đó, hay là cảm tạ ta đã dạy ngươi cách không chịu thua?”

 

“Cảm ơn ngươi đã xuất hiện trong đời ta.” Sương mù dày đặc tan đi, vài con chim hỉ thước đang ríu rít trên cành, niềm vui trong lòng hắn còn náo nhiệt hơn hỉ thước.

 

Cửu Hồi lắc bàn tay hai người đang nắm nhau: “Không cần cảm tạ.”

 

“Muốn tạ.”

 

“Vậy quà cảm ơn là gì?”

 

“Bản thân ta.” Chỉ Du đỏ mặt, ngay cả vành tai cũng bốc khói: “Ta sẽ làm người ở rể, làm chó săn của ngươi cả đời.”

 

Cửu Hồi nhìn Chỉ Du đỏ mặt tía tai, thở dài: “Lần sau đừng bắt chước cách nói lời yêu đương của đại sư huynh.”

 

Còn nữa, chó săn không phải là một từ hay.

 

“Không phải lời yêu đương, là những lời thật lòng.” Chỉ Du tha thiết nhìn nàng.

 

“Đi thôi.”

 

“Đi đâu?”

 

“Đưa người ở rể tương lai này về nhà, ngôi nhà ở thôn Thượng Hoang.”

 

Thôn Thượng Hoang.

 

Long đại gia vừa nhe răng trợn mắt chữa lành vết thương, vừa bị các trưởng bối khác chỉ trỏ.

 

“Mang cả thân sấm sét về, oai phong ghê!”

 

“Đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, chúng ta sống mấy vạn năm, vận mệnh tương đối đặc biệt, đi ra ngoài bị dính nhân quả, dễ dàng mang đến phiền phức cho Yêu tộc!”

 

“Đi thì cứ đi, mà không chịu xuất hiện sớm chút, khiến cho con bé rau hẹ sử dụng linh lực quá mức, ngươi có ích gì?”

 

“Bớt tranh cãi đi!” Ngô bá bước ra sân, lật cái chăn bông mềm mại đang phơi: “Trấn tiên đỉnh đã bị phá hủy, chân thân của Tiểu Cửu vẫn là hẹ núi, cây cối hoa cỏ bị đập chết và bị thương đã lấy lại sức sống chỉ trong một đêm, ta muốn đến Vọng Thư Các xem thử.”

 

“Thật tốt khi trở thành một lá hẹ núi bình thường.” Long đại gia đổ nửa chai thuốc trị thương trên cánh tay: “Cho dù là rau hẹ, Tiểu Cửu của chúng ta cũng là rau hẹ mạnh nhất.”

 

“Gia gia, nãi nãi, bá bá, thẩm thẩm, con và Chỉ Du về rồi nè!”

 

Long đại gia vội vàng khoác áo ngoài, che lại chỗ bị thương, cùng các trưởng bối khác vội vàng đi ra khỏi sân, nhìn về phía cửa thôn.

 

Dưới ánh nắng vàng, Cửu Hồi dẫn Chỉ Du chạy về phía bọn họ.

 

“Bọn con đã về rồi!”

 

“Trở về là tốt rồi.”

Bình Luận (0)
Comment