Chưa hết tháng ba mà đám tiểu yêu ở núi Nữ Thần đã nghe một tin, tiểu bá vương của thôn Thượng Hoang đã dẫn chó săn của nàng trở về.
Tin tức vừa được truyền ra, các vụ đánh nhau ở núi Nữ Thần gần như biến mất, các tiểu yêu thường thích đi dạo bên ngoài đột nhiên thích tu luyện, thậm chí không dám bước ra cửa.
Thực thiết thú tộc thậm chí còn giấu đám nhóc con, sợ tiểu ma vương lại tới nhà mình chơi với đàn con của chúng.
Bên dòng sông nhỏ, hoa đào nở rộ, cánh hoa rơi xuống nước, theo dòng nước chậm rãi trôi xa.
Cửu Hồi lắc cần câu, mấy con cá nhỏ trong thùng gỗ bên cạnh lười biếng lắc đuôi, vài cánh hoa rơi xuống đầu chúng nó khiến chúng hoảng sợ, bắn tung tóe vài giọt nước.
Phía sau vang lên tiếng bước chân, Cửu Hồi nửa ngủ nửa tỉnh vì nắng không quay đầu lại, nói: “Trở lại nhanh vậy?”
Tiếng bước chân dừng lại, không tiếp tục tiến về phía trước.
Cửu Hồi tỉnh táo lại, nàng quay đầu, thấy Khổng Thương Nam đang lúng túng đứng dưới cây đào.
“Là ngươi à.” Cửu Hồi buông cần câu, khó hiểu nhướng mày: “Lại muốn đánh nhau với ta?”
“Không đánh với ngươi nữa, dù sao ta cũng đánh không lại ngươi.” Khổng Thương Nam đi đến bên cạnh nàng đứng yên, hắn cũng ở đó vào ngày Cửu Hồi giằng co với thần linh ở núi Phù Quang, khi đó hắn biết, ngày thường lúc đánh nhau với Cửu Hồi, Cửu Hồi đã rất nể mặt hắn.
“Vậy ngươi……” Cửu Hồi thấy vẻ mặt Khổng Thương Nam nghiêm túc, lấy một cái ghế nhỏ trong nạp giới ra đặt bên cạnh: “Có chuyện gì thì ngồi xuống nói, ngửa cổ nói chuyện mỏi lắm.”
Nhìn chằm chằm cái ghế gỗ vừa nhỏ vừa thấp, Khổng Thương Nam vén áo ngồi xuống.
“Hôm nay nghe lời vậy?” Cửu Hồi kinh ngạc nhìn hắn: “Ở bên ngoài gây sự nên cần ta giúp ngươi xin xỏ phải không?”
Nể tình Khổng Thương Nam đã dùng thuyền bay cứu vô số sinh linh mấy ngày trước, nàng sẵn sàng giúp hắn việc nhỏ này.
“Ta không thể tới đây nói chuyện với ngươi hay sao?” Khổng Thương Nam không nhịn được nói: “Ngươi không thể nghĩ tốt về ta à?”
Cửu Hồi càng nghe càng cảm thấy không thích hợp: “Ngươi bị ai nhập phải không?”
Khổng Thương Nam: “……”
Hắn ghét nàng là một cọng rau hẹ không hiểu tình cảm.
“Không có!” Khổng Thương Nam nghiến răng xoay đầu, không thèm để ý Cửu Hồi, bầu không khí giữa hai người lập tức yên tĩnh.
Nước sông chảy qua đá xanh phát ra tiếng động lớn, Khổng Thương Nam nhìn chằm chằm mặt nước một hồi lâu: “Ngươi đến Nhân gian giới là để ngăn chặn thảm họa xảy ra phải không?”
Nếu không có Cửu Hồi, Ma tộc sẽ không bắt tay với giới tu chân chống lại thảm họa vào thời khắc mấu chốt, Yêu tộc sẽ không phá vỡ quy tắc ở ẩn, điều khiển nhiều thuyền bay đi cứu loài người: “Ngươi đã lên kế hoạch cho mọi việc?”
“Ta không giỏi như vậy, càng không thể tính toán kỹ lưỡng như vậy.” Cửu Hồi lắc đầu: “Đôi khi dùng hết tâm cơ cũng sẽ không có kết quả tốt hơn, rất nhiều chuyện đều tùy duyên.”
Thế gian không có vốn nên, không có nếu biết trước, không có nếu như có thể, nàng chỉ là một cọng rau hẹ, không phải là vị thần biết được mọi chuyện trong thiên hạ.
“Hình như ngươi từ nhỏ đã thích tiếp cận Nhân tộc.” Khổng Thương Nam nắm một cọng cỏ bên cạnh: “Sau này còn đến Nhân gian giới nữa không?”
“Ngươi đã quên, ta và Chỉ Du là đệ tử của Vọng Thư Các à?” Cửu Hồi cầm cần câu, thay mồi trên lưỡi câu, tiếp tục câu cá: “Bây giờ chúng ta về nhà, một thời gian nữa, đương nhiên sẽ về tông môn.”
“Ngươi và Chỉ Du đúng là như hình với bóng.” Khổng Thương Nam dần dần siết chặt cọng cỏ: “Nếu, ta nói là nếu……”
“Khổng thiếu quân.” Chỉ Du cầm một hộp đồ ăn từ trên trời rơi xuống, hắn đi đến giữa Cửu Hồi và Khổng Thương Nam, lấy một miếng bánh trong hộp đồ ăn ra, đút cho Cửu Hồi: “Nếm thử bánh hoa đào mới làm đi.”
Cửu Hồi cắn một miếng trên tay hắn: “Hơi ngọt.”
“Vậy à?” Chỉ Du cụp mắt, lông mi thật dài nhuốm chút cô đơn: “Ta làm theo công thức, có lẽ do nếm quá nhiều lần nên đã mất sự phán đoán chính xác về độ ngọt.”
“Ta muốn ăn chút ngọt, cái này vừa miệng lắm.” Cửu Hồi đổi chủ đề: “Đồ ngươi tự tay làm rất ngon.”
“Thật à?” Chỉ Du ngồi xổm trước mặt Cửu Hồi, ngửa đầu nhìn nàng cười.
“Ừ ừ.” Cửu Hồi gật đầu, để chứng minh sự thật trong lời nói của mình, nàng lại ăn thêm một miếng bánh nữa.
“Uống trà đi.” Chỉ Du rót một chén trà, đưa đến miệng Cửu Hồi, ánh mắt dịu dàng hơn hoa đào.
Khổng Thương Nam nhìn Chỉ Du thân mật với Cửu Hồi không coi ai ra gì, sắc mặt hơi tái nhợt, khi nhìn thấy Chỉ Du lấy khăn tay ra lau khóe miệng cho Cửu Hồi, hắn hoảng loạn đứng dậy: “Ta phải đi.”
“Để ta tiễn Khổng thiếu quân.”
“Không cần.” Khổng Thương Nam từ chối.
Chỉ Du gấp khăn tay nhét vào tay áo: “Khổng thiếu quân là khách của Cửu Hồi, ta nên đưa ngươi, xin mời.”
Khổng Thương Nam nhìn Cửu Hồi, xoay người rời đi.
Chỉ Du đi theo sau hắn, hai người đi dọc con sông về phía thôn Khổng gia, Khổng Thương Nam quay lại nhìn hắn: “Cho dù ta là khách của Cửu Hồi cũng không cần ngươi tiễn.”
“Khách của Cửu Hồi là khách của ta.” Chỉ Du chắp tay sau lưng, nở nụ cười: “Không cần phân biệt rõ ràng đến vậy.”
“Cho dù bây giờ ngươi là thành viên của thôn Thượng Hoang, e rằng cũng khó nói những lời kiểu này.” Khổng Thương Nam cười lạnh: “Chỉ công tử đừng coi trọng bản thân quá.”
“Khổng thiếu quân nói đúng, những người khác đương nhiên không có tư cách nói những lời kiểu này.” Chỉ Du dừng lại, nụ cười trên khóe miệng vẫn không biến mất: “Tại hạ chỉ đưa đến đây thôi, Khổng thiếu quân đi thong thả nhé.”
“Chẳng lẽ ngươi có tư cách nói những lời kiểu này?”
“Ta không giống những người khác, ta là người ở rể tương lai được chính Cửu Hồi thừa nhận.” Chỉ Du chờ Khổng Thương Nam hỏi câu này: “Là một người ở rể, đương nhiên là phụ xướng phu tùy, khách của Cửu Hồi là khách của ta.”
Gương mặt Khổng Thương Nam hoàn toàn mất hết màu sắc, hắn không muốn nhìn nụ cười đắc ý của Chỉ Du, xoay người biến thành khổng tước bay đi.
Chỉ Du tiễn Khổng Thương Nam xong, trở về, Cửu Hồi chống cằm nhìn hắn: “Khổng Thương Nam đi rồi à?”
“Ừm.” Chỉ Du ngồi xuống cạnh Cửu Hồi, ánh nắng chiếu xuống sông lóng lánh: “Hình như hắn không vui lắm lúc rời đi, có lẽ hắn có ý kiến đối với ta phải không?”
“Tính tình hắn là như thế, lần sau hắn tới chỗ ta đánh nhau, ta sẽ đánh hắn tàn nhẫn một chút để trút giận cho ngươi.” Cửu Hồi đổ cá trong thùng xuống sông, thu dọn ngư cụ, nắm tay hắn: “Đi, chúng ta đi dạo xung quanh.”
“Ừ.”
Cửu Hồi dẫn Chỉ Du tới núi Nữ Thần, trên đường đi, những tiểu yêu gặp bọn họ đều lần lượt né tránh.
“Hàng năm vào tháng ba và tháng tư, núi Nữ Thần đặc biệt xinh đẹp. Nếu có đứa trẻ nào trong Yêu tộc được sinh ra, sẽ xin một cục đá trên núi Nữ Thần để ở trong sân, cầu xin núi Nữ Thần phù hộ cho đứa trẻ bình an trưởng thành.” Cửu Hồi đưa Chỉ Du lên đỉnh cao nhất của núi Nữ Thần: “Nhìn kìa, coi đây là ranh giới, bên này là Yêu tộc, bên kia là Nhân gian giới.”
Nàng nhìn về phía Nhân gian giới: “Hay là…… chúng ta vào thành?”
“Ừ.” Chỉ Du đồng ý ngay lập tức, nhanh đến mức khiến Cửu Hồi nghĩ rằng, hắn cực kỳ mong chờ được vào thành.
Khi nàng và Chỉ Du vào thành, nàng cuối cùng đã hiểu, vì sao hắn gấp gáp đồng ý vào thành.
“Cửu cô nương!”
“Cửu cô nương đó à!”
Kể từ lúc nhìn thấy Cửu Hồi bay lên không trung để bảo vệ mọi người ở trên núi Phù Quang, danh tiếng của Cửu Hồi ở Nữ Thần thành đã thay đổi.
Mọi người nhất trí cho rằng, dựa vào tài năng và nghị lực, Cửu Hồi được đại nhân vật trong giới tu chân coi trọng, dạy nàng thuật pháp.
Về phần vì sao nàng giỏi như thế, chắc chắn là do tài năng vượt trội của nàng.
Bọn họ chứng kiến sự trưởng thành của nàng, đứa nhỏ này đã thông minh từ nhỏ, giỏi như vậy là điều hợp lý.
Biết mình “có người bề trên”, dân chúng Nữ Thần thành thẳng lưng rất nhiều, mặc dù mấy ngày nay các tu sĩ thường xuyên xuất hiện trong thành, bọn họ cũng không sợ hãi như trước đây.
Bởi vì mỗi tu sĩ tới đây đều hỏi có phải đây là Nữ Thần thành không, thành chủ miễn cưỡng lấy tiền riêng, sửa chữa cổng thành và tường thành.
Tu sĩ ra tay hào phóng, công việc buôn bán của dân chúng trong thành được cải thiện rất nhiều.
Cửu Hồi vừa xuất hiện đã được mọi người nhiệt tình chào đón.
“Cửu cô nương, lại dẫn sư đệ của ngươi đi mua sắm à? Cầm trái cây này ăn đi!”
“Không phải là sư đệ.” Chỉ Du dừng lại, nghiêm túc nhìn ông chủ nhét trái cây vào tay Cửu Hồi.
Ông chủ sửng sốt: “Vậy là gì?”
Lần trước Cửu cô nương vào thành, chẳng phải nàng gọi hắn là sư đệ hay sao, vì sao bây giờ lại không phải?
“Là người ở rể.” Chỉ Du tiếp nhận trái cây của ông chủ, thả một miếng bạc vụn vào lòng bàn tay ông ấy.
“Hả?!” Ông chủ ngơ ngác nhìn hai người tay trong tay rời đi, sau một lúc lâu cũng không có phản ứng.
Người ở rể?
Người ở rể!
Chưa đầy nửa canh giờ, một nửa người dân ở Nữ Thần thành đã biết, Cửu cô nương có người ở rể, đó là sư đệ cực kỳ đẹp bên cạnh nàng.
Khi các tu sĩ khác vào thành, nghe thấy không ít dân chúng nói về người ở rể, không khỏi tò mò: “Ai có người ở rể, thiếu chủ của phủ thành chủ à?”
Người dân của Nữ Thần thành vô cùng tự hào: “Ngài biết Nam Phong của Cửu Thiên Tông không?”
Tu sĩ gật đầu.
“Cửu cô nương của thành chúng ta là bạn tốt của Nam Phong, nàng có người ở rể!”
“Cửu cô nương……” Tu sĩ vừa hỏi chợt hiểu ngay: “Ngươi đang nói đến Cửu Hồi hay sao? Nàng là người của Nữ Thần thành à?”
“Đương nhiên!” Mọi người càng tự hào hơn: “Đứa trẻ Cửu Hồi kia đã thông minh từ nhỏ, ba tuổi đã biết đọc, năm tuổi đã có thể luyện võ, bảy tuổi đã có thể biết trời đất, không có đứa trẻ nào trong thành thông minh hơn nàng.”
Tu sĩ nghe những lời khen ngợi xong, lúc đi ra khỏi đám đông vẫn còn hơi choáng váng. Hóa ra Cửu Hồi đã giỏi từ nhỏ, xứng đáng là người dám chống lại thiên mệnh……
Trong quán trà, trưởng lão áo đen ngồi đối diện với Cửu Hồi và Chỉ Du, ông giơ chén trà lên: “Chúc mừng hai vị.”
“Đa tạ.” Cửu Hồi uống một ngụm trà: “Không ngờ sẽ gặp ngươi ở đây.”
So với lần trước, trưởng lão áo đen đã già hơn rất nhiều, Cửu Hồi nhìn cặp mắt vẩn đục của ông: “Đây là cái giá mà ngươi phải trả cho việc nói ra sự thật ở núi Phù Quang hay sao?”
Trưởng lão áo đen cười thoải mái, không trả lời câu hỏi này của nàng: “Núi Phù Quang không còn nữa, Trấn Tinh Lâu đã bị phá bỏ, ta muốn đến chốn cũ này để đi dạo.”
Quán trà ồn ào, nhưng căn phòng của bọn họ lại rất yên tĩnh.
“Thiếu nữ kia chờ tình lang của nàng, nhưng đời người rất ngắn ngủi. Sau khi nàng chết, tình lang ôm nàng ngủ trong nghĩa trang, trải qua bãi bể nương dâu, mặt trời mọc, mặt trăng thay đổi, ngọn núi nơi bọn họ được chôn cất có tên là núi Nữ Thần.” Trà trong tay trưởng lão áo đen đã lạnh: “Ôm nhau khi còn sống, ở cùng huyệt sau khi chết, coi như là một kết cục tốt đẹp.”
“Linh cốt của tình lang hợp nhất với núi Nữ Thần, vì thế có vùng đất của Yêu tộc.” Trưởng lão áo đen đặt chén trà xuống: “Ngươi lẽ ra không nên ra đời, nhờ sự phù hộ của núi Nữ Thần, đã thoát khỏi sự sắp xếp của thiên mệnh, trở thành một tai nạn của thiên mệnh.”
Chỉ Du chợt hiểu ra, thảo nào hút hồn trận của Bộ Đình không có tác dụng với Cửu Hồi, thảo nào nàng ra đời ở núi Nữ Thần cách núi Phù Quang cả vạn dặm, hóa ra là được núi Nữ Thần phù hộ.
“Như vậy Hắc trưởng lão là ai?” Cửu Hồi thêm trà mới vào chén của trưởng lão áo đen.
“Ta?” Trưởng lão áo đen suy nghĩ thật lâu: “Ta chẳng qua chỉ là một cây bút được luyện chế từ cành phù tang, ngươi có thể coi ta là một sợi tóc đứt trên đầu tình lang.”
“Kiến mộc bị gãy, phù tang mộc bị chết, cam mộc cũng biến mất, thế gian không còn tam đại thần mộc nữa.” Trưởng lão áo đen uống cạn chén trà: “Như vậy cũng không có gì không tốt, thân phận đặc biệt được thế gian ban cho thường sẽ trở thành xiềng xích khó tránh thoát, bị mắc kẹt trong đó đến chết, không cách nào thoát ra được.”
“Đã đến lúc ta phải đi.” Trưởng lão áo đen đặt chén trà xuống, đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, sau một hồi mới quay sang nói với Chỉ Du: “Chúc mừng lang quân đã đạt được ước nguyện, trở thành người ở rể của thôn Thượng Hoang.”
Một nụ cười xuất hiện trên mặt Chỉ Du, đây là lần đầu tiên hắn cười sau khi nhìn thấy trưởng lão áo đen.
Hắc trưởng lão rời đi, Cửu Hồi và Chỉ Du nắm tay nhau đi qua đường phố náo nhiệt. Trẻ con cười đùa, những người buôn bán nhỏ bước vội vã, những người già đi ngang qua bọn họ.
“Xin chào Cửu cô nương.”
“Xin chào thẩm thẩm.”
“Xin chào lang quân của Cửu cô nương.”
“Xin chào thẩm…… thẩm.”
Trong tiếng cười vui vẻ hiền lành của mọi người, Chỉ Du đỏ mặt chen ra khỏi đám đông, lúc bước ra khỏi cổng thành không nhịn được ngoái lại nhìn.
Ba chữ to cứng cáp “Nữ Thần thành” được khắc rõ ràng trên cổng thành.
“Đi thôi, Chỉ lang quân của ta, cùng ta đi đến núi Nữ Thần để cúng bái nào.”
“Được.”
Ngươi ở đâu, ta ở đó.