“Thu tông chủ.” Ngọc Kính đột ngột xuất hiện, che phía trước Cửu Hồi và Chỉ Du, bà nhẹ nhàng hành lễ như mọi khi: “Lần cuối cùng nhìn thấy Thu tông chủ là 50 năm trước, đã nhiều năm không gặp, phong thái của Thu tông chủ vẫn như xưa.”
Ngọc Kính đưa tay trái ra sau lưng ra hiệu, Cửu Hồi hiểu ngay lập tức, liên tục lui ra sau vài bước. Thấy Chỉ Du không có phản ứng, nàng nắm tay áo hắn, kéo hắn đến bên cạnh mình.
“Vãn bối Cửu Hồi gặp Thu tông chủ.” Nàng giẫm chân Chỉ Du.
Chỉ Du à, ngươi lanh lợi chút đi.
“Vãn bối Chỉ Du gặp Thu tông chủ.”
Chỉ Du cúi đầu nhìn bàn chân bị giẫm, giấu điểm tâm chưa ăn xong vào tay áo.
Cửu Hồi cười vui mừng, tốt quá, biết cách che giấu trước mặt người ngoài.
“Ngọc các chủ.” Thu Hoa đáp lễ, nở nụ cười nhàn nhạt: “Có duyên mới gặp nhau, ta không được mời mà tự đến, xin Ngọc các chủ thứ lỗi.”
“Thu tông chủ bằng lòng lên thuyền là vinh hạnh cho tất cả mọi người trong Vọng Thư Các.” Ngọc Kính quay lại nói với Cửu Hồi: “Cửu Hồi, Chỉ Du, các con không mau đi chuẩn bị nước trà và điểm tâm?”
“Vâng, sư phụ.” Cửu Hồi dẫn Chỉ Du lui ra, hai người bảo con rối chuẩn bị bàn ghế, Cửu Hồi thấy Chỉ Du lấy lá trà trong nạp giới ra, ngăn hắn lại: “Ngươi làm gì đó?”
“Thanh Lam Môn có địa vị hiển hách, lá trà của tông môn quá tầm thường, ta muốn……”
“Vọng Thư Các của chúng ta là gia đình bình dân, làm sao có lá trà quý hiếm được.” Cửu Hồi rửa tay sạch sẽ, lấy trái cây và hoa đào: “Biết đâu Thu tông chủ không thích uống trà.”
“Tông môn của chúng ta có nhiều hoa tươi và trái cây, lấy ra đãi khách để thể hiện lòng thành.” Cửu Hồi duỗi tay lấy sương sớm đang sôi trên bếp: “Hoa nở và hoa rụng vào mùa xuân, như vậy là rất tốt rồi. Ta bưng trà, ngươi bưng điểm tâm, theo kịp nhé.”
Thuyền bay đi xuyên mây, Thu Hoa và Ngọc Kính ngồi đối diện nhau.
Thu Hoa không nói lời nào, Ngọc Kính mỉm cười dịu dàng với bà, thái độ lấy lòng nhưng không nịnh nọt. Trong trí nhớ của Thu Hoa, dường như Ngọc Kính vẫn luôn như vậy, phải nói rằng người của Vọng Thư Các đều là kiểu này.
Lần đầu tiên bà nhìn thấy Ngọc Kính là vào 580 năm trước, ngày đó bà và Bộ Đình tổ chức điển lễ đính hôn long trọng, Ngọc Kính đi theo các chủ tiền nhiệm của Vọng Thư Các, đỏ mặt nhận quà gặp mặt sư phụ đưa.
Lần thứ hai nhìn thấy Ngọc Kính, là vào 500 năm trước, một năm sau khi sư phụ của bà qua đời, bà kế nhiệm vị trí tông chủ của Thanh Lam Môn. Điển lễ kế nhiệm có rất nhiều khách mới, lúc đầu bà không chú ý tới Ngọc Kính, mãi đến cuối khi tạm biệt khách khứa, tất cả mọi người đều chúc mừng bà, chỉ có Ngọc Kính nói với bà hãy bảo trọng.
Vài lần gặp mặt sau đó đều vội vàng đến, vội vàng đi. Thế gian chỉ có một Thanh Lam Môn, nhưng lại có vô số tiểu tông môn như Vọng Thư Các, bà và Ngọc Kính được định sẵn có thân phận và địa vị khác nhau.
Điều làm bà ngạc nhiên là, tu vi của Ngọc Kính đã đạt tới Hợp Thể kỳ. Với tu vi như vậy, dư dả để làm trưởng lão của Thanh Lam Môn, nhưng trong toàn bộ tu tiên giới, không ai chú ý tới điều này.
“Thu tông chủ, mời dùng trà.” Cửu Hồi bưng chén trà đến trước mặt Thu Hoa, Thu Hoa cười: “Ngươi và ta đã quen biết nhiều năm, nhưng ta lại không biết ngươi đã nhận hai đồ nhi tri kỷ.”
Bà lấy ra hai món pháp khí, đưa một món cho Chỉ Du, một món cho Cửu Hồi: “Thời trẻ có một người bạn cũ rất thích phi kiếm do ta luyện chế, hiện giờ bạn cũ đã không còn, bình thường rảnh rỗi luyện chế phi kiếm cũng không biết đưa cho ai, các ngươi cầm chơi đi.”
Phi kiếm trong tay Cửu Hồi được luyện chế từ mã não quý hiếm, trên thân kiếm có rất nhiều phù văn phòng hộ cao thâm. Phi kiếm thế này là niềm mơ ước của biết bao người.
“Không mau cảm tạ Thu tông chủ.” Ngọc Kính mỉm cười: “Đa tạ Thu tông chủ đã tốn kém cho hai đứa nhỏ. Hai đồ đệ của ta có tu vi bình thường, tư chất cũng thường, có phi kiếm phòng hộ mạnh mẽ như vậy ở bên cạnh, ta cũng yên tâm nhiều.”
“Cảm ơn Thu tông chủ.” Cửu Hồi hành đại lễ, nửa chừng lại bị Thu tông chủ đỡ dậy: “Vãn bối trong nhà, không cần phải khách sáo, ngồi xuống cùng nhau dùng trà đi.”
Ngọc Kính cười không nói gì, bà nhìn bàn tay Thu Hoa đang đỡ Cửu Hồi, tông chủ của Thanh Lam Môn đầy quyền lực, không có bao nhiêu giao tình với bà, loại lời nói “vãn bối trong nhà”, e rằng không thể trèo cao nổi.
Thu Hoa nhẹ nhàng buông cổ tay Cửu Hồi ra, bưng chén trà nhẹ nhàng nhấp một ngụm, mí mắt run rẩy cụp xuống: “Cửu Hồi bao nhiêu tuổi?”
“Bẩm Thu tông chủ, hai tháng nữa, vãn bối sẽ mười tám.” Cửu Hồi đẩy điểm tâm đến trước mặt Thu Hoa: “Thu tông chủ nếm thử điểm tâm đi, có hợp khẩu vị của ngài không?”
Thu Hoa ăn điểm tâm xong, lại bưng chén trà lên: “Trẻ như vậy, tốt quá.”
Nước trà không lạnh cũng không nóng, nhiệt độ vừa phải, bà cười nhìn Cửu Hồi: “Trà rất ngon, điểm tâm cũng rất ngon.”
“Các ngươi đến đây để tham gia điển lễ Hợp Thể kỳ của Ngân Tịch Cửu Thiên Tông phải không?” Thu Hoa nhìn Ngọc Kính: “Bỉ tông cũng đi tham gia điển lễ, nếu Ngọc các chủ không chê, chúng ta đi cùng nhau đi.”
Ngọc Kính xuýt nữa bóp nát điểm tâm trong tay, Thu Hoa tham gia điển lễ Hợp Thể kỳ của trưởng lão Cửu Thiên Tông? Thiên hạ đã xảy ra đại loạn gì mà có thể khiến cho Thu Hoa chịu đến Cửu Thiên Tông?
“Làm sao dám ghét bỏ, đó là vinh hạnh của ta.”
Ngọc Kính lấy gương trong nạp giới ra, nói với Cửu Hồi: “Cửu Hồi, sắp đến Cửu Thiên Tông, con xem cây trâm của ta có phù hợp không?”
Gương bị lật, Ngọc Kính lỡ tay, gương bị tuột lăn đến trước mặt Thu Hoa.
Thu Hoa nhặt gương lên, cầm soi mặt, cười khẽ: “Mấy trăm năm đã trôi qua, tuy dung mạo không thay đổi, nhưng ánh mắt thăng trầm hơn, dù sao cũng không thể như trước.”
Bà trả gương lại cho Ngọc Kính, Ngọc Kính đỏ mặt, ngượng ngùng cười: “Tại hạ đã thất lễ, làm Thu tông chủ chê cười.”
Gương không thay đổi, đó là bản thân thực sự của Thu Hoa, chứ không phải yêu quái hay tà ma đang ngụy trang.
“Ai cũng yêu cái đẹp, sao có thể coi là thất lễ.” Thu Hoa ôn hòa ngoài dự đoán: “Quý tông vẫn ổn chứ?”
“Đa tạ sự quan tâm của Thu tông chủ, mọi thứ đều ổn.” Ngọc Kính uống một ngụm trà, là trà hoa đào trái cây mà tông môn thường uống, bà cười chua xót: “Thu tông chủ cũng biết đó, Vọng Thư Các ít người và yếu thế, trấn giữ Đào Lâm thành đã dùng toàn lực của cả tông môn. Nói ra không sợ ngài chê cười, ngay cả chiếc thuyền bay vạn dặm này, mỗi ngày hao phí mấy trăm linh thạch. Nhưng đây là đại điển Hợp Thể kỳ của Ngân Tịch chân nhân, chúng ta không thể ngự kiếm đến đó, có vẻ keo kiệt và làm mất mặt Ngân Tịch chân nhân.”
“Ngọc các chủ đã tiến đến tu vi Hợp Thể kỳ, mà ta vẫn chưa tặng quà chúc mừng.” Thu Hoa phất tay, trên bàn hiện lên vài bình đan dược và một túi linh thạch: “Xin các chủ đừng ghét bỏ.”
“Thế này xấu hổ quá.” Ngọc Kính liên tục xua tay: “Bây giờ là thời điểm tôm cá trong hồ rất nhiều, chúng ta bán tôm cá cũng chống đỡ được, làm sao lại để tông chủ tốn kém.”
“Các tông môn thân thiết với nhau như cây liền cành, các chủ đừng khách sáo với ta.” Thu Hoa nhét đan dược và linh thạch vào tay Cửu Hồi: “Nhận giùm sư phụ ngươi đi.”
“Tạ Thu tông chủ.” Cửu Hồi nhận lấy, nở nụ cười tươi rói với Thu Hoa: “Thu tông chủ tốt quá, có linh thạch của ngài tặng, ta cùng với các sư huynh và sư tỷ không cần bắt cá mỗi ngày.”
“Trẻ nhỏ không hiểu chuyện, cái này…… cái này……” Ngọc Kính xấu hổ, buồn bực thở dài: “Do ta bất tài.”
“Tiểu cô nương mà.” Nụ cười của Thu Hoa cực kỳ ôn hòa, bà lại lấy ra một túi gấm chứa đầy linh thạch: “Cầm cái này luôn đi.”
“Cảm ơn tông chủ.” Cửu Hồi nhận không chút do dự.
Chỉ có Chỉ Du ngồi bên cạnh đang nghiêm túc suy nghĩ, sư huynh và sư tỷ mỗi ngày đi bắt cá khi nào, tại sao hắn chưa bao giờ bắt gặp.
Ở tông môn ba bốn tháng, hắn không hề biết tông môn dựa vào việc bán tôm cá để kiếm sống.
“Thu tông chủ, Cửu Hồi là một đứa trẻ, làm sao có thể mang theo nhiều linh thạch như vậy.” Gò má Ngọc Kính ửng đỏ: “Xin ngài lấy lại linh thạch đi.”
“Không dối gạt Ngọc các chủ, lần đầu tiên nhìn thấy Cửu Hồi, ta cảm thấy ta và nàng có duyên.” Thu Hoa đặt chén trà lên bàn, Cửu Hồi lại rót trà cho bà.
Nụ cười trên mặt Ngọc Kính nhạt đi một chút, lời này có ý gì, muốn cướp đồ đệ của bà à?
“Có lẽ vãn bối trông đáng yêu, hôm ở Vấn Tiên thành, một vị trưởng lão của Vạn Hỏa Tông cũng nói vãn bối và ông ấy có duyên.” Cửu Hồi đặt ấm trà xuống, cười ngây thơ: “Vãn bối cảm thấy Thu tông chủ nói đúng, nếu không có duyên với nhau, làm sao ngài và ta lại gặp nhau trên mây.”
“Đúng rồi, có duyên mới gặp được nhau.” Thu Hoa cười nói: “Nhìn thấy Cửu Hồi, ta nhớ tới một người bạn. Nàng từng nói với ta, muốn cùng ta đi khắp vạn dặm núi sông, ngắm mọi cảnh đẹp trên thế gian.”
Cửu Hồi rót trà cho Ngọc Kính xong, quay qua hỏi Thu Hoa: “Sau đó thế nào?”
Thu Hoa nhìn biển mây cuồn cuộn nơi xa, giọng buồn bã: “Lòng người hiểm ác, nào có mỹ lệ như vậy trên thế gian.”
Bà cụp mắt nhìn Cửu Hồi, nhẹ nhàng nhắm mắt: “Vừa rồi ta thấy dường như ngươi cảm thấy hứng thú với tiên đỉnh?”
Cửu Hồi cười gật đầu: “Có chút tò mò.”
“Cách Thanh Lam Môn hai trăm dặm có Trấn Nhai đỉnh, nếu ngươi tò mò, ta dẫn ngươi đi xem.” Thu Hoa mở mắt ra nhìn về phía Trấn Thiên đỉnh: “Bên kia là Trấn Thiên đỉnh, bây giờ ngươi muốn đi coi không?”
“Thu tông chủ, sắp đến Cửu Thiên Tông rồi.” Ngọc Kính nghi ngờ không phải Thu Hoa muốn dẫn đồ đệ cưng của bà xem đỉnh, mà Thu Hoa muốn lừa đồ đệ của mình.
“Nếu hôm nay không được, vậy lần sau đi.” Thu Hoa nhíu mày chán ghét, Cửu Thiên Tông đúng là đồ xui xẻo.
Thuyền bay đáp xuống bên ngoài Cửu Thiên Tông, thuyền phượng của Thanh Lam Môn cũng dừng bên cạnh.
Đào Nhị co ro trong góc, nhỏ giọng nói với Đào Tương Nghi: “Không phải người ta nói Thanh Lam Môn và Cửu Thiên Tông có thù oán với nhau hay sao?”
Vừa dứt lời, hắn nhìn thấy Cửu Hồi đột ngột quay đầu nhìn hắn.
Hắn sợ tới mức lập tức ngậm miệng lại.
Cửu Hồi nhướng mày, ra hiệu bằng miệng với hắn.
Cái gì?!
Đào Nhị thấy rõ hai chữ Cửu Hồi vừa nói, nghiến răng, nằm trên mặt đất, bắt đầu điên cuồng lăn lộn, gào thét: “Ta mặc kệ, ta mặc kệ, mọi người đã hứa dẫn ta đi dạo Ngũ Ương thành, bây giờ ta muốn đi! Ta muốn đi ngay lập tức!”
Đào Tương Nghi trợn to mắt hoảng sợ, thằng nhóc này nổi điên chuyện gì, không muốn sống nữa hay sao?!
Thu Hoa nhìn vật thể giống người đang điên cuồng vặn vẹo trong góc thuyền bay: “Đó là…… cái gì?”
“Đó là đứa trẻ mà ta biết cả đời, bị chiều hư từ nhỏ, lúc trước chúng ta đã hứa sẽ dẫn hắn đi xem Ngũ Ương thành.” Ngọc Kính đang lo không biết nên tách khỏi Thu Hoa như thế nào, thấy đứa con thứ hai của Đào gia đột nhiên nổi điên, bà thầm thở phào nhẹ nhõm.
Thu Hoa nhìn Cửu Hồi.
“Thu tông chủ, hay là ngài và các đệ tử của quý tông đi trước nhé, chúng ta sẽ đến sau.” Cửu Hồi chỉ vào đầu: “Mấy hôm trước, đứa nhỏ này bị ngã dập đầu, hơi không tỉnh táo.”
Thu Hoa nhìn Cửu Hồi, nhẹ nhàng gật đầu: “Ừm”
Cửu Hồi hành lễ.
Người của Thanh Lam Môn vừa rời đi, Đào Nhị đang bò trên mặt đất lập tức đứng dậy, cúi đầu khom lưng đi đến trước mặt Cửu Hồi: “Tiên tử, ngài thấy tư thế nổi điên vừa rồi của ta có chuẩn không?”
“Trẻ nhỏ dễ dạy.” Cửu Hồi vỗ vai hắn: “Giả điên sẽ bị đánh, nổi điên có hiệu quả sẽ giúp mọi người tránh phiền toái. Tiểu Nhị, ngươi có tiến bộ.”
“Cảm ơn tiên tử khen ngợi!” Được Cửu Hồi khen, trên mặt Đào Nhị tràn ngập vui mừng, nếu giờ có cái đuôi, có lẽ hắn đã lắc nó điên cuồng: “Đi vào Cửu Thiên Tông cùng lúc với Thanh Lam Môn thì bị phiền toái gì?”
“Lỡ như Cửu Thiên Tông và Thanh Lam Môn đánh nhau, chúng ta lại đi vào cùng lúc với Thanh Lam Môn, lúc đó Cửu Thiên Tông sẽ nghĩ thế nào về chúng ta?” Cửu Hồi gõ đầu Đào Nhị: “Chúng ta dám làm mất lòng ai?”
Đào Nhị lắc đầu, không thể làm mất lòng ai cả.
“Tông môn phía trước, xin hãy mau chóng tránh ra, đừng chặn đường Thần Cực Môn!”
Phía trên thuyền bay, một tòa nhà bay thật lớn xuất hiện, nó sắp đè xuống thuyền bay của Vọng Thư Các!
Tác giả có lời muốn nói:
Ngọc Kính: Mọi người biết mà, Vọng Thư Các rất nghèo
Rau hẹ bé bỏng: Mọi người biết mà, Vọng Thư Các nghèo đến mức chỉ có thể bán tôm và cá
Chỉ Du: Bán tôm cá gì? Bắt cá khi nào?