“Ồ, tên của tông môn bọn họ có chữ Thần, trông thật mạnh mẽ và kiêu ngạo.” Cửu Hồi ngửa đầu nhìn tòa nhà bay cách bọn họ càng ngày càng gần.
Đào Nhị hoảng sợ, đại tiên, người ta sắp đè xuống mà ngài còn khen tên người ta, giữa hắn và Cửu Hồi, ai điên hơn?
“Sư phụ, bên trái có hai tông môn đang tới, một trong số đó là Trường Thọ Cung.” Cửu Hồi nhỏ giọng nhắc nhở Ngọc Kính, “Bên phải có ba cái, một trong số đó là Ngự Trân Tông.”
Hai thầy trò trao đổi ánh mắt, ngửa đầu nhìn tòa nhà bay của Thần Cực Môn cách bọn họ càng ngày càng gần, khóe miệng hiện lên nụ cười nhè nhẹ.
Mấy năm gần đây, Thần Cực Môn đã đào tạo ra ba đệ tử có tư chất xuất chúng, rất nhiều lần tông môn này giành được mười thứ hạng đầu trong một số cuộc thi, rất nổi bật. Sau khi được tiểu tông môn thổi phồng mấy chục năm, khó tránh khỏi có chút coi thường các tiểu tông môn.
Trên đường đi, các tiểu tông môn gặp tòa nhà bay của bọn họ đều thức thời nhượng bộ, cho nên khi nhìn thấy chiếc thuyền bay tồi tàn của Vọng Thư Các, bọn họ đương nhiên cho rằng đối phương sẽ nhường không gian rộng rãi cho bọn họ.
Ai ngờ người của tiểu tông môn này dường như nghễnh ngãng, cho đến khi tòa nhà bay của bọn họ sắp đè lên thuyền bay của đối phương, đối phương cũng không có ý định né tránh.
“Cẩn thận!”
“Đừng làm tổn thương ai!”
Thầy thuốc thường nhân từ, các y tu của Trường Thọ Cung vừa hạ xuống mây thì thấy cảnh Thần Cực Môn ỷ thế ức hiếp người khác. Đáng tiếc bọn họ không kịp ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt bất lực nhìn chiếc thuyền bay kia bị đụng văng ra, vài người rơi khỏi thuyền bay ngã xuống đất.
“Sư phụ, sư phụ.” Mọi người nhìn thấy một tiểu cô nương bò ra từ dưới ghế rách bàn gãy, cánh tay và gương mặt của nàng bê bết máu, vừa lăn vừa bò đến chỗ một nữ tử, giọng nói ngập tràn hoảng sợ và lo lắng: “Sư phụ, người có bị gì không?”
“Có ai ở đây không, cầu xin mọi người cứu sư phụ của ta.” Tiểu cô nương ôm nữ tử vào lòng, giọng nói run rẩy vì sợ hãi: “Cầu xin mọi người cứu người.”
Chỉ Du nằm bên cạnh Ngọc Kính đang chuẩn bị đứng dậy, Cửu Hồi lại đặt sư phụ xuống, lao tới bên cạnh hắn, nắm vai hắn lắc mạnh: “Chỉ Du! Chỉ Du, ngươi sao rồi?”
“Cô nương, ngươi chớ sợ, ta là Lạc Quỳ, đại đệ tử chưởng phái của Trường Thọ Cung.” Một nữ tử mặc váy màu xanh lá cây đi đến cạnh Cửu Hồi, dịu dàng an ủi nàng: “Đồng môn của ngươi không sao, chỉ bị linh khí của tòa nhà bay đánh bất tỉnh mà thôi.”
Nàng vừa nói xong, thấy nữ tử nằm dưới đất chậm rãi ngồi dậy, sau đó phun ra máu đỏ tươi. Mặc dù ở trong hoàn cảnh như thế, bà vẫn dịu dàng cười với nàng: “Đa tạ đạo hữu đã giúp đỡ, ta có chút tu vi nên không lo. Xin cô nương giúp ta xem thử hai đồ đệ, bọn họ mới nhập môn không bao lâu, tu vi thấp, ta lo lắng bọn họ chịu không nổi tác động từ linh khí của tòa nhà bay.”
Vẻ mặt bà ảm đạm, cúi đầu lấy hai viên thuốc có chất lượng rất bình thường trong túi ra đưa cho Cửu Hồi: “Cửu Hồi, con và Chỉ Du mau ăn hai viên đan dược này.”
“Sư phụ, đồ nhi không sao.” Cửu Hồi lau máu trên mặt, làn da nàng vốn trắng nõn, lau lung tung như vậy càng có vẻ đáng thương: “Chúng ta vốn không có nhiều đan dược, người ăn đi.”
Bị Cửu Hồi thả xuống đất lại, Chỉ Du bắt đầu suy nghĩ, bây giờ hắn nên mở mắt, hay là tiếp tục nhắm mắt?
Nhìn cảnh sư phụ nhân từ và đồ đệ hiếu thảo, Lạc Quỳ cực kỳ chua xót, đưa cho hai thầy trò mỗi người một chai đan dược chữa trị: “Chữa thương quan trọng hơn, hai vị tiên hữu dùng thuốc của ta trước đi.”
“Cảm ơn tiên hữu.” Cửu Hồi cảm động hành đại lễ với Lạc Quỳ, sau đó mới cầm đan dược khập khiễng đi đến các đồng môn đang bất tỉnh khác, đút đan dược cho bọn họ.
Nàng rót đan dược cực kỳ cẩn thận, tựa như đây là báu vật hiếm có trong thiên hạ, không dám lãng phí chút nào. Người ta nhìn thấy vậy, cảm thấy vô cùng đáng thương.
Những người này đáng thương bao nhiêu, Thần Cực Cung có vẻ đáng giận bấy nhiêu. Bản thân là đại đệ tử chưởng phái của Trường Thọ Cung, Lạc Quỳ cực kỳ chán ghét loại người ỷ thế ức hiếp người khác: “Thần Cực Môn các ngươi làm tổn thương người khác ở dưới chân núi của Cửu Thiên Tông, là vì coi thường Cửu Thiên Tông, hay là coi thường tất cả tông môn kém hơn các ngươi?”
Mọi người trong Thần Cực Môn không dự đoán được, chiếc thuyền bay kia sẽ không tránh không né, để tùy ý bọn họ đè. Đối mặt với sự chất vấn của Trường Thọ Cung, một trong mười đại tông môn, tông chủ của Thần Cực Môn không thể do dự, bước ra khỏi tòa nhà bay giải thích: “Lạc Quỳ đạo hữu, trước khi tòa nhà bay của chúng ta hạ cánh, chúng ta đã kêu bọn họ tránh ra. Ai ngờ bọn họ không tránh không né, mới tạo ra tai nạn lần này.”
Hơn nữa ông mơ hồ cảm giác, tòa nhà bay của mình hình như không hề đụng vào thuyền bay, không biết vì sao thuyền bay bị hỏng nặng như thế.
“Không phải chúng ta không tránh.” Cửu Hồi nhìn các loại pháp khí bay lơ lửng xung quanh, lớn tiếng nói: “Con thuyền bay này là pháp khí bay tốt nhất của tông môn chúng ta. Để có thể tới kịp Cửu Thiên Tông, chúng ta tiết kiệm suốt cả tháng mới gom đủ linh thạch cho chuyến đi này. Vừa rồi Thần Cực Môn ra lệnh cho chúng ta tránh ra, chúng ta không dám bất kính với Thần Cực Môn, nhưng chưa kịp phản ứng……”
Nàng nhìn Thần Cực Môn run bần bật: “Cầu xin tông môn tha mạng cho chúng ta, lần sau chúng ta nhất định không dám nữa.”
Pháp khí tốt nhất, phải tiết kiệm, gom đủ, ra lệnh, không dám bất kính, tha mạng……
Không có chữ nào chỉ trích Thần Cực Môn, nhưng mỗi một câu đủ để cho thanh danh của Thần Cực Môn mãi mãi không thể có lại được nữa.
Những người có mặt ở đây, nếu có chút nhân tính, đều không khỏi tức giận, huống chi là những người tốt bụng như Trường Thọ Cung.
“Người tu luyện thân thiết với nhau như cây liền cành, từ khi nào mà Thần Cực Môn có thể ra lệnh cho các tông môn khác?” Lạc Quỳ lạnh mặt nói: “Ngài có khí phách như vậy, sao không đi diệt yêu trừ ma, thay vì ở đây ức hiếp người đồng đạo?”
Tông chủ của Thần Cực Môn: “……”
Ông rất muốn phản bác đôi câu, nhưng nhất thời tựa như không nên phản bác, nhưng nếu không phản bác thì cảm thấy nội tâm bất bình, khó chịu cả người.
“Đa tạ Lạc Quỳ tỷ tỷ đã cứu mạng.” Cửu Hồi nhẹ nhàng kéo tay áo Lạc Quỳ, đôi mắt to ngấn nước nhìn nàng vô cùng đáng thương: “Tuy thuyền bay của chúng ta đã bị hỏng, nhưng chỉ cần mọi người không sao là tốt rồi, ngươi đừng bực mình vì chuyện của chúng ta. Chúng ta vẫn còn đầy đủ, sau này có thể gom góp linh thạch để chế tạo một con thuyền bay.”
Nói xong, ráng nở một nụ cười với Lạc Quỳ, nụ cười khiến cho trái tim Lạc Quỳ tan chảy. Nàng đau lòng sờ mặt dính máu của Cửu Hồi: “Làm gì có đạo lý làm tổn thương người khác rồi rời đi, ngươi đừng sợ, hôm nay có nhiều người ở đây, chắc chắn sẽ đòi lại công bằng cho các ngươi.”
“Tỷ tỷ.” Cửu Hồi lại nhẹ nhàng kéo tay áo nàng, trong mắt vẫn còn sự sợ hãi chưa kịp tan : “Thần Cực Môn có thế mạnh, thôi bỏ qua chuyện này đi, ta sợ tông môn của tỷ tỷ gặp phải phiền toái.”
Tông chủ của Thần Cực Môn: “……”
Tại sao càng nghe càng sai?
“Sợ phiền toái gì?” Cẩm Khinh Cừu từ không trung chậm rãi bay tới, hắn vẫn cầm cây quạt ngọc, quần áo còn lộng lẫy hơn lần trước Cửu Hồi nhìn thấy hắn: “Lạc Quỳ đạo hữu, Cửu Hồi cô nương, lại gặp mặt.”
Thấy Cẩm Khinh Cừu biết Cửu Hồi, tông chủ của Thần Cực Môn thầm nghĩ không ổn, ông ngẩng đầu nhìn xung quanh, không biết có bao nhiêu tông môn đã vây quanh, nếu tiếp tục chuyện này, sẽ càng bất lợi đối với Thần Cực Môn.
“Lão phu đã không dạy dỗ đồ đệ cho tốt, để cho đệ tử làm việc ác, không coi ai ra gì, xin cô nương thứ lỗi.” Tông chủ của Thần Cực Môn đi đến trước mặt Cửu Hồi, cúi người hành đại lễ với nàng.
Cửu Hồi vội vàng xoay người né tránh, nàng trốn sau lưng Lạc Quỳ, rụt rè hỏi: “Ngài, ngài có khi nào xin lỗi xong, nhân dịp người ta không chú ý lại đến trả thù chúng ta không?”
“Cửu Hồi cô nương chớ sợ, hôm nay có nhiều người ở đây, sau này Thần Cực Môn sẽ không dám có bất cứ thủ đoạn nào đối với các ngươi.” Cẩm Khinh Cừu chơi với cây quạt ngọc, nhìn tông chủ của Thần Cực Môn với nụ cười đầy ẩn ý: “Bào tông chủ, ngài thấy đúng không?”
“Cẩm thiếu chủ nói đúng, vốn do lão phu dạy dỗ không nghiêm, làm sao lại trả thù quý tông môn?” Tông chủ của Thần Cực Môn lấy ra một túi linh thạch lớn: “Đây là bồi thường của lão phu, xin cô nương vui lòng nhận lấy.”
Cửu Hồi lắc đầu không nhận: “Thuyền bay không đáng giá nhiều linh thạch như vậy, chẳng qua là do sư tôn của sư phụ đích thân luyện chế cho sư phụ, sư phụ luôn quý như trân bảo, cho nên chỉ sử dụng trong những trường hợp quan trọng.”
Nàng ngồi xổm dưới đất, nhặt từng mảnh vỡ của thuyền bay, ba cha con Đào gia thấy thế cũng làm theo.
Những mảnh gỗ vỡ này là cái gì?
Quan tâm làm chi, nhặt trước nói sau.
Mọi người nhìn tòa nhà bay xa hoa của Thần Cực Môn trước, sau đó lặng lẽ nhìn đám Cửu Hồi đang nhặt những mảnh vỡ dưới đất, ánh mắt nhìn tông chủ của Thần Cực Môn ngập tràn khiển trách.
Thần Cực Môn, các ngươi thật thiếu đạo đức!
Tông chủ của Thần Cực Môn hơi hoảng sợ trong lòng, đây không phải là lần đầu tiên bọn họ ức hiếp tiểu tông môn, nhưng là lần đầu tiên bọn họ rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan bởi vì ức hiếp tiểu tông môn.
Trước kia các tiểu tông môn bị bọn họ ức hiếp phần lớn đều nén giận, thỉnh thoảng có phản kháng, nhưng bị bọn họ đánh nên lựa chọn nén giận. Nhưng lúc này thì khác, đối phương rõ ràng lựa chọn nhượng bộ, nhưng người nén giận lại là ông.
“Thuyền bay có giá, nhưng tình nghĩa vô giá.” Tông chủ của Thần Cực Môn lại lấy ra một con thuyền bay cấp thiên, cố ý nhấn mạnh đẳng cấp của nó: “Chiếc thuyền bay cấp thiên này tuy không trân quý bằng chiếc do tiền tông chủ luyện chế, nhưng lão phu vô cùng áy náy, xin cô nương hãy nhận lấy coi như là bồi thường.”
Ngươi nhận đi, nếu không nhận, xung quanh càng có nhiều người xem hơn nữa.
“Sao làm như thế được? Từ khi ta gia nhập tông môn, sư phụ đã dạy ta, người tu tiên có chính khí và tinh thần cương trực, ta không thể lấy đồ vật trân quý như vậy được từ ngài.” Cửu Hồi lập tức từ chối không chịu nhận.
“Người của quý tông môn bị thương bởi vì đồ đệ của ta không hiểu chuyện, chiếc thuyền quý cũng bị phá hủy. Xin cô nương hãy nhận lấy, nếu không lão phu khó bình yên cả đời.”
“Thật sự không thể.” Cửu Hồi lại đẩy đồ trở về.
Sau nhiều lần nhún nhường, tông chủ của Thần Cực Môn không giấu được lửa giận trong lòng: “Chẳng lẽ cô nương coi thường mấy thứ này?”
“Vãn bối không dám!” Cửu Hồi sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, hai tay run rẩy cầm túi linh thạch căng phồng và chiếc thuyền bay cấp thiên. Ánh mắt hoảng sợ của nàng và những giọt nước mắt chưa rơi nói với mọi người, không phải nàng muốn nhận mấy thứ này, mà là nàng không dám không nhận.
Ai thấy cảnh này cũng đau lòng cho tiểu cô nương đáng thương và bất lực, cũng chán ghét sự hung hãn của Thần Cực Môn.
“Chậc.” Cẩm Khinh Cừu mở cây quạt ngọc quạt trước ngực vài cái, nhướng mày châm chọc: “Nơi này rộng như vậy, tại sao không xuống tòa nhà bay ở chỗ khác, mà chọn chỗ người ta đã đậu? Thần Cực Môn oai phong quá, Ngự Trân Tông của ta không bao giờ theo kịp.”
“Lão phu không dám.” Tông chủ của Thần Cực Môn thầm than khổ, trong lòng vô cùng hối hận, ông xoay lại tát đệ tử phía sau: “Ngươi là cái thứ nghiệp chướng không nên thân, mau tới xin lỗi cô nương.”
“Vãn bối không dám.” Cửu Hồi cười miễn cưỡng: “Vốn không phải là chuyện gì to tác, đại điển Hợp Thể kỳ của Ngân Tịch chân nhân sắp tới, chúng ta đã trì hoãn hành trình của chư vị đạo hữu, xin chư vị đạo hữu thứ lỗi.”
Nàng chắp tay, cúi người tạ lễ với mọi người xung quanh.
Mọi người biết đại điển Hợp Thể kỳ của Ngân Tịch chân nhân sắp tới, không nên làm lớn chuyện việc này, từng người trách móc Thần Cực Môn vài câu rồi dần dần giải tán, Thần Cực Môn ủ ê mặt mày đi theo sau mọi người lên Cửu Thiên Tông.
Trước khi rời đi, Lạc Quỳ lại an ủi Cửu Hồi vài câu.
“Đa tạ tỷ tỷ.” Cửu Hồi nắm tay Lạc Quỳ: “Hôm nay được tỷ tỷ giúp đỡ, Cửu Hồi sẽ không quên ân tình này.”
“Chỉ tiện tay thôi, ân tình cái gì.” Lạc Quỳ lau máu trên mặt Cửu Hồi: “Hẹn gặp lại trong đại điển ngày mai.”
Cửu Hồi nhìn Lạc Quỳ và mọi người của Trường Thọ Cung rời đi, quay đầu thấy người của Vọng Thư Các đã nhặt sạch sẽ mọi thứ dưới đất, vì thế nàng dùng thuật pháp để thay quần áo sạch sẽ cho mình, cười tủm tỉm đón nhận ánh mắt đánh giá của Cẩm Khinh Cừu.
“Lần trước lúc chia tay, Cửu Hồi cô nương nói không thích ăn cá Hạo Đích, ta tưởng cô nương có xuất thân phú quý, không ngờ tông môn khó khăn như thế.” Cẩm Khinh Cừu thở dài: “Chẳng lẽ lần trước cô nương lừa gạt tại hạ?”
“Đúng vậy.” Cửu Hồi tự tin gật đầu: “Trước khi rời nhà, trưởng bối luôn dặn dò, không thể nhận đồ của nam tử xa lạ, đặc biệt là nam tử quý phái và thanh cao giống ngài.”
Cẩm Khinh Cừu trầm mặc.
Trong đời hắn, hắn hận người khác lừa hắn nhất, nhưng người lừa hắn lại khen hắn quý phái và thanh cao……
Tuy sự lừa gạt của đối phương khiến người ta tức giận, nhưng hắn đánh giá cao ánh mắt nhìn người của đối phương.
Tác giả có lời muốn nói:
Mọi người trong Vọng Thư Các: Trên có trời, dưới có đất, chúng ta không có ăn vạ, đây là do Thần Cực Môn tình nguyện bồi thường.
Cẩm Khinh Cừu: Ta không muốn đối xử tiêu chuẩn kép với người khác, nhưng ai bảo đối phương có mắt nhìn người?
Chỉ Du: Học cũng vô dụng