Tại Hạ Rất Bình Thường - Nguyệt Hạ Điệp Ảnh

Chương 22

“Không cần.” Hắn cố gắng đứng dậy, nhưng lại yếu ớt ngã xuống.

“Vẫn còn kiên cường.” Cửu Hồi thở dài, kéo Nam Phong vào kết giới, thấy đệ tử chưởng phái của Thần Cực Môn nhe răng cười với nàng, nàng chỉ túi tiền trên eo hắn, giơ năm ngón tay.

 

“Có thể rẻ hơn không?” Vẻ mặt của đệ tử chưởng phái cay đắng, phần lớn đồ đáng giá trên người đã đền cho Cửu Hồi trước bữa tiệc, bây giờ kêu hắn lại móc ra 5000 linh thạch, hắn thật sự đau lòng.

 

Cửu Hồi xoay đầu, không có ý định để ý đến hắn.

 

“5000 thì 5000.” Đại đệ tử chưởng phái cắn răng, gỡ túi tiền đưa tới rìa kết giới: “Ngươi cho ta vào.”

 

“Vào đi.” Cửu Hồi vẫy tay đưa đại đệ tử chưởng phái vào kết giới, nhưng nàng không nói cho hắn biết, nàng vốn chỉ định lấy 500.

 

Đại đệ tử chưởng phái ủ rũ rúc vào góc kết giới, ôm túi tiền trống rỗng tự an ủi bản thân rằng mặc dù linh thạch dễ biến mất, nhưng tánh mạng khó quay lại.

 

“Nam Phong đạo hữu, đừng nằm, mau đứng dậy, lệnh sư chuẩn bị bắt ba ba trong rọ.” Cửu Hồi vén một góc khăn trải bàn lên, xách vạt áo Nam Phong, kéo hắn ra đằng trước.

 

Nam Phong ngẩng đầu, nhìn thấy sư tôn vốn đang trúng độc, phất tay nhẹ nhàng tạo một kết giới, nhốt toàn bộ người của Ma giáo trong kết giới.

 

“Sao ngươi biết sư phụ ta không trúng độc?” Nam Phong sửng sốt hỏi Cửu Hồi, ngay cả hắn cũng không phát hiện, làm sao Cửu Hồi đoán được?

 

“Ở đây.” Cửu Hồi chỉ vào đầu mình.

 

“Ngài có thể nói kỹ hơn cho chúng ta biết được không?” Đào Nhị lấy một nắm hạt dưa trong túi ra.

 

“Các ngươi chưa đoán ra à?” Cửu Hồi lấy một nửa hạt dưa trong tay Đào Nhị: “Để ta nói suy đoán cho các ngươi nghe.”

 

Nam Phong im lặng, đại đệ tử chưởng phái lặng lẽ nhích mông vào giữa.

 

“Sau khi tiến vào Cửu Thiên Tông ta phát hiện, Cửu Thiên Tông không chỉ có đại trận bảo vệ núi, mỗi ngày còn có đệ tử tuần tra núi liên tục mười hai canh giờ để bảo vệ tông môn, các đệ tử tuần tra núi đều có tu vi Kết Đan kỳ trở lên, chưa kể có hơn mười trưởng lão với tu vi cao thâm trấn giữ. Dưới sự phòng hộ nghiêm ngặt như vậy, làm sao có thể để nhiều người Ma giáo lẻn vào? Trừ phi một nửa Cửu Thiên Tông từ bỏ ánh sáng và gia nhập bóng tối, trở thành người của Ma giáo.”

 

“Tuyệt đối không có chuyện đó.” Nam Phong kiên quyết nói: “Đệ tử của Cửu Thiên Tông tu luyện nhân đức, làm sao có thể kết bạn với Ma giáo.”

 

Cửu Hồi liếc nhìn hắn: “Nghe nói Ngân Tịch chân nhân của quý tông……”

 

Gương mặt luôn luôn đứng đắn và nghiêm túc của Nam Phong xuýt nữa không kìm nén được, hắn nghiến răng nghiến lợi: “Đừng nhắc lại chuyện cũ, hơn nữa yêu nữ Ma giáo cố ý dụ dỗ, có ý đồ hủy hoại tâm đạo của Ngân Tịch sư thúc, liên quan gì đến sư thúc của ta?”

 

Lúc này trong đại điện, ma tu đang chửi Ngân Tịch ầm ĩ: “Ngân Tịch! Ngươi lợi dụng công chúa của chúng ta còn nhỏ để dụ dỗ nàng động lòng, sau đó bỏ rơi nàng, tại sao ngụy quân tử giống ngươi lại được gọi là tiên quân?”

 

Lời chỉ trích của Ma giáo xuyên qua đại điện, truyền vào trong kết giới. Mọi người lặng lẽ liếc nhìn Nam Phong, ngay cả đại đệ tử chưởng phái đang sợ hãi cũng không nhịn được ngẩng đầu nhìn thoáng qua.

 

Nam Phong: “……”

 

“Không những thế, các ngươi còn lợi dụng tấm lòng yêu quý công chúa của hộ pháp để dụ hắn đến Vấn Tiên Thành và lấy mạng hắn. Các ngươi là một đám ngụy quân tử giỏi mưu mô và thủ đoạn, Ma giáo chúng ta sẽ bắt các ngươi nợ máu phải trả bằng máu!”

 

“Chuyện xảy ra ở Vấn Tiên Thành cũng là kế hoạch của Cửu Thiên Tông các ngươi à?” Đào Nhị giơ ngón tay cái với Nam Phong: “Đúng là đại tông môn, mưu mô rất tỉ mỉ.”

 

Nam Phong nghẹn đỏ bừng cả mặt: “Chuyện này không liên quan đến chúng ta!” Hắn quýnh lên, ảnh hưởng đến nội thương, hắn che ngực, lại phun ra mấy ngụm máu.

 

Chỉ Du liếc nhìn Cửu Hồi, Cửu Hồi cười vô tội, nàng chỉ dùng dao giết heo đâm vào thắt lưng của hộ pháp Ma giáo, chuyện khác liên quan gì tới nàng?

 

“Ta biết ngươi lo lắng, nhưng ngươi đừng vội, chúng ta tin tưởng việc này không liên quan đến Cửu Thiên Tông.” Đào Nhị sợ nếu nói tiếp, Nam Phong lại phun ra máu, vội vàng nói vài câu ca ngợi Cửu Thiên Tông.

 

Dù sao cũng là đại đệ tử chưởng phái của Cửu Thiên Tông, bọn họ không thể làm mất lòng hắn.

 

“Đệ tử của Cửu Thiên Tông đương nhiên không thể nào cấu kết với Ma giáo, cho nên đại điển này được tổ chức để làm mồi nhử Ma giáo, chúng ta làm khách cũng góp đủ số quân cờ kiêm mồi nhử.” Cửu Hồi cười đầy ẩn ý: “Hy sinh số nhỏ để đổi lấy lợi ích lớn nhất, Bộ Đình tiên tôn là người rất thấu hiểu.”

 

Nam Phong không nói tiếp, ánh mắt hắn tập trung vào sư phụ mà hắn kính trọng nhất.

 

Những lời nhục mạ và chỉ trích của Ma giáo không gây ra bất kỳ phản ứng nào từ Bộ Đình, ông ta xoay người nhìn chỗ từng treo bức tranh cam mộc trên bàn thờ, rút kiếm ra và giơ lên.

 

Chỉ bằng một kiếm đã làm cho vô số đệ tử Ma giáo biến thành tro. Những người còn lại của Ma giáo sợ tới mức liên tục lùi về phía sau, nhưng phát hiện bọn họ đã bị giam trong kết giới, không thể tránh, không có đường trốn.

 

Đến lúc này, bọn họ mới hiểu chuyện gì đang xảy ra.

 

“Chúng ta bị mắc bẫy!”

 

“Bộ Đình, thủ đoạn của ngươi thật tàn nhẫn.”

 

Bộ Đình không nghe những người này nhục mạ, ông ta cầm kiếm đi xuống bậc thang, lại giơ kiếm lên, các đệ tử Ma giáo chửi bới lại giảm một nửa.

 

Sắc mặt của cung chủ Trường Thọ Cung hơi khó coi, bà nhìn Bộ Đình không hề có dấu hiệu trúng độc, lập tức hiểu ra. E rằng Bộ Đình đã biết kế hoạch của Ma giới, nhưng ông ta muốn bắt hết những người này một lần, thà để cho đệ tử của Trường Thọ Cung làm mồi.

 

“Bộ Đình, cho dù hôm nay ngươi giết hết chúng ta, cũng không ngăn được sự trừng phạt của trời.” Ma tu có tu vi tối cao che chỗ bị thương trên ngực, vẻ mặt dữ tợn: “Tông chủ của Cửu Thiên Tông thì sao, cũng là một người phàm mà thôi.”

 

“Trời trừng phạt con người, Ma giới cũng không có đường thoát.” Bộ Đình sử dụng nhát kiếm thứ ba, toàn bộ đại điện chỉ còn lại ba ma tu còn sống. Ông ta dừng lại, nhìn ma tu nằm dưới đất với gương mặt vô cảm: “Nếu có thể kiếm được một cơ hội sống sót, giết hết yêu ma trong thiên hạ thì có vấn đề gì?”

 

“Ha ha ha ha ha ha!” Ma tu đang hộc máu dường như nghe được câu nói đùa hoang đường nhất: “Ngươi cho rằng trời muốn giết ma và yêu à? Trời muốn tiêu diệt con người các ngươi đó! Ma giới chúng ta làm việc, chẳng qua là theo đại đạo, theo thiên mệnh mà thôi.”

 

“Ngôn ngữ gian ác mê hoặc lòng người.” Bộ Đình dùng kiếm đâm thủng đan điền của ma tu, dẫm lên máu của ma tu đang chảy ra, đi đến trước mặt hai ma tu cuối cùng.

 

Sắc mặt hai ma tu trắng bệch, máu thấm ra áo ngoài, vẻ mặt Bộ Đình thờ ơ: “Ai trong các ngươi là đại hoàng tử của Ma tộc?”

 

Hai ma tu không nói gì.

 

Bộ Đình không hỏi nữa, ông ta vung kiếm lên.

 

“Tiên tôn!” Ngân Tịch ngăn nhát kiếm này: “Hay là giữ lại tánh mạng bọn chúng, hỏi về kế hoạch tiếp theo của Ma giáo?”

 

“Ngươi muốn biết cũng không khó.” Bộ Đình cất kiếm.

 

Thấy thanh kiếm đã vào vỏ, Ngân Tịch khẽ thả lỏng trong lòng.

 

Đào Nhị co ro trong kết giới mai rùa, mặt tái nhợt: “Sức mạnh thật đáng sợ.”

 

Các ma tu này có tu vi cao thâm vẫn không ngăn được nhát kiếm mà Bộ tiên tôn chém ra, kiếm khí uy nghiêm lan khắp đại điện khiến hắn không thở nổi.

 

Đại đệ tử chưởng phái nhân cơ hội này ngượng ngùng nhích đến trước mặt Cửu Hồi: “5000 linh thạch có thể……”

 

“Ngươi đừng nghĩ tới, nghĩ cũng có tội!” Cửu Hồi che túi tiền trốn sau lưng Chỉ Du, Chỉ Du phối hợp dang hai tay ra, che nàng kín mít.

 

Đệ tử chưởng phái định nói thêm, trên đại điện đột nhiên vang lên tiếng kêu thảm thiết.

 

Hai ma tu ôm đầu ngã xuống đất, phát ra tiếng rên khiến mọi người không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng.

 

“Thanh…… Thanh hồn thuật.” Sắc mặt của cung chủ Trường Thọ Cung trắng bệch, đây là thuật pháp tàn nhẫn hơn sưu hồn thuật, không những tước bỏ linh hồn ra khỏi thân thể, còn lấy toàn bộ ký ức của đối phương, người bị thôi miên sẽ đau đớn đến mức sống không bằng chết. Thuật pháp này cực kỳ nguy hiểm, rất dễ bị phản công, gần như không ai dám dùng thuật pháp này.

 

Cho đến ngày nay, không còn người biết thuật pháp này, không biết Bộ Đình học nó ở đâu.

 

Hắn ngưng tụ ký ức lấy được thành pháp cầu, Bộ Đình đưa pháp cầu cho Ngân Tịch: “Mọi thứ ngươi muốn biết ở bên trong.”

 

Ngân Tịch nhìn đại hoàng tử Ma giáo run rẩy và rên rỉ đau đớn trên mặt đất, giơ tay ra nhận pháp cầu với sắc mặt trắng bệch.

 

Hắn biết, đại hoàng tử sẽ mất mạng.

 

“Kiếp nạn sắp đến, hàng trăm triệu sinh linh ở sau lưng ngươi, chớ nên yếu đuối ủy mị.” Bộ Đình không hề nhìn Ngân Tịch, vung kiếm chấm dứt tánh mạng của hai ma tu cuối cùng, ra lệnh cho đệ tử tiến vào dọn dẹp mớ hỗn độn.

 

Máu của ma tu nhuộm đỏ toàn bộ đại điện, Bộ Đình xoay người đối mặt với mọi người: “Đa tạ chư vị đã giúp đỡ bỉ tông tiêu diệt các ma đầu, đã khiến mọi người sợ hãi, ta cảm thấy xấu hổ trong lòng.”

 

Ông ta lùi lại một bước, chắp tay trịnh trọng hành đại lễ.

 

Mọi người vốn không vui vì Bộ Đình giấu họ, nhưng nhìn thấy người có thân phận vượt hẳn người thường như ông ta cúi xuống xin lỗi mọi người, họ ngược lại cảm thấy vừa mừng vừa lo, vội vàng đứng dậy đáp lễ.

 

Nếu là kế hoạch nhằm vào Ma giáo, đương nhiên không thể để quá nhiều người biết, hơn nữa bọn họ cũng không gặp nguy hiểm ảnh hưởng đến tánh mạng, nếu so đo thì có vẻ lòng dạ hẹp hòi.

 

Đệ tử chưởng phái của Thần Cực Môn bóp cái túi tiền trống rỗng, cảm thấy 5000 linh thạch được sử dụng hơi oan ức. Nếu biết trước sẽ không có nguy hiểm, hắn sẽ không xin Cửu Hồi cho trốn vào kết giới phòng hộ này.

 

Hắn nhìn Cửu Hồi nấp sau lưng Chỉ Du, tức giận nhưng không dám nói gì.

 

Bữa tiệc kết thúc trong sự hỗn loạn, mọi người giải tán, Bộ Đình đứng một mình trong đại điện trống rỗng, ông ta lướt mắt qua tất cả bàn ghế, cuối cùng nhìn thấy một mảnh tro tàn nho nhỏ ở trên bàn trong góc.

 

Chậm rãi đi đến cái bàn này, ông ta giơ tay.

 

Kẹt.

 

Cửa điện bị gió thổi mở ra, Bộ Đình nhìn gió cuốn tro tàn xoay tròn bay múa trên không trung, cuối cùng bay ra ngoài điện. Ông ta đuổi theo hai bước, sau đó dừng lại, phất tay đóng cửa điện, đại điện trống rỗng dần dần mờ đi, cho đến khi bóng tối bao phủ cả người Bộ Đình.

 

Mặt trời xuống núi, màn đêm buông xuống.

 

Ánh trăng lạnh lẽo, Trấn Yêu Ngục càng thêm quỷ dị và đáng sợ dưới ánh trăng, nơi này không có hoa cỏ hay tiếng côn trùng kêu, chỉ có tiếng chuông đồng thỉnh thoảng vang lên.

 

Thu Hoa đi dưới ánh trăng đến chân tháp, ánh trăng chiếu vào mặt bà, sắc mặt bà vừa lạnh lùng vừa trắng bệch, trong đôi mắt đen như mực có sự quyết tâm điên cuồng.

 

“Trảm Thiên Kiếm!” Bà giơ kiếm lên, chém vào kết giới.

 

“Thu tông chủ.”

 

Bà ngừng vung kiếm, xoay người nhìn người tới.

 

Cửu Hồi ngồi trên cành cây, lắc chân, cười rạng rỡ với Thu Hoa: “Tòa tháp này không chỉ trấn áp một con đại yêu có tu vi cả ngàn năm, còn có vô số yêu làm nhiều việc ác. Nếu chúng nó chạy ra, người bình thường trong phạm vi vài trăm dặm sẽ khó giữ được mạng sống.”

 

“Ngươi ở chỗ này khi nào?” Thu Hoa không cất kiếm.

 

“Ta tới đây sau khi trời tối.” Cửu Hồi từ trên cây nhảy xuống, đi đến bên cạnh Thu Hoa, ngửa đầu nhìn trời: “Ngài nhìn ánh trăng đêm nay kìa.”

 

Thu Hoa ngẩng đầu nhìn không trung.

 

“Ánh trăng thật đẹp.” Cửu Hồi đặt tay lên kết giới, kết giới dâng lên ánh sáng nhàn nhạt: “Có lẽ ngay lúc này, có học giả đang ngắm trăng ngâm thơ, có trẻ con đang chơi đuổi bắt dưới ánh trăng, còn có người bán hàng nhờ ánh trăng để đi đường, tông chủ thật sự nhẫn tâm à?”

 

Bàn tay cầm kiếm của Thu Hoa khẽ run, giọng điệu nghẹn ngào nức nở: “Ngươi lui ra, nếu không ta sẽ giết ngươi.”

 

“Suỵt” Cửu Hồi nắm cổ tay đang cầm kiếm của Thu Hoa: “Có người tới, chúng ta trốn trước đi.”

 

Thu Hoa nhìn Cửu Hồi, không tránh tay nàng.

 

“Yên tâm, có ta ở đây, chắc chắn sẽ không để ai phát hiện ra chúng ta.” Cửu Hồi  kéo Thu Hoa bay lên cây, hai người nắm tay ngồi cạnh nhau, lấy một chiếc áo khoác gạc cá mập rộng khoác lên người cả hai, hai người lập tức biến mất.

 

“Nhìn này, phong cảnh ở đây đẹp phải không?” Cửu Hồi lấy thanh kiếm trong tay Thu Hoa, thanh kiếm biến thành một cây trâm vàng trong lòng bàn tay nàng, nàng duỗi tay sửa tóc mái của Thu Hoa, cắm cây trâm vàng lên búi tóc bà.

 

Trong bóng tối, tiếng bước chân càng ngày càng gần.

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Cửu Hồi: Nhìn kìa, ánh trăng đêm nay rất đẹp, tại sao không cùng ta đi đến một tương lai tươi đẹp

Bình Luận (0)
Comment