Tại Hạ Rất Bình Thường - Nguyệt Hạ Điệp Ảnh

Chương 23

Tiếng bước chân hơi lộn xộn, không phải chỉ một người tới.

Cửu Hồi đặt ngón trỏ lên môi, chớp mắt: “Chúng ta có thể nói nhỏ, bên ngoài không nhìn thấy, cũng không nghe thấy.”

 

Thu Hoa ngơ ngác nhìn nàng, cho đến khi tiếng bước chân dừng lại ở dưới tàng cây, bà mới chợt hoàn hồn, cúi đầu nhìn mấy người đi về phía Trấn Yêu Ngục.

 

“Sư phụ.” Nam Phong quan sát xung quanh: “Các trưởng lão của tông môn đã trấn giữ bốn phía, ngoại trừ…… Ngân Tịch sư thúc. Đồ nhi đã phái người truyền đạt mười tông lệnh cho các vị tông chủ, chắc bọn họ sẽ đến nhanh thôi.”

 

“Vết thương của ngươi như thế nào?” Bộ Đình thấy sắc mặt Nam Phong vẫn có chút tái nhợt, đưa cho hắn một chai đan dược: “Ta đã giấu ngươi chuyện hôm nay, ngươi có trách vi sư không?”

 

Nam Phong lắc đầu: “Diệt yêu và trừ ma là chuyện lớn, không thể để chút tin tức nào lọt ra ngoài, đồ nhi hiểu nỗi khổ của sư phụ.”

 

Bộ Đình khẽ gật đầu: “Tuy Ngân Tịch có năng khiếu, nhưng đáng tiếc hắn xử lý công việc quá cảm tính. Ngươi khác với hắn, không làm vi sư thất vọng.”

 

Nam Phong chắp tay vái chào: “Đồ nhi không dám.”

 

Bộ Đình không hề nhìn hắn, nhìn tầng cao nhất của Trấn Yêu Ngục, vẻ mặt lãnh đạm bước vào trong kết giới.

 

“Thằng nhóc Bộ Đình, bản tôn biết là ngươi, đồ súc sinh!” Một tiếng rống từ Trấn Yêu Ngục truyền ra: “Một ngày nào đó, bản tôn sẽ tự tay giết ngươi. Bản tôn muốn ăn thịt và xương của ngươi từng chút một, rút linh hồn của ngươi thả vào biển máu, làm cho ngươi đau khổ mãi mãi!”

 

“Cái thứ súc sinh như ngươi lừa thiên hạ để lấy tiếng, kiếp này ngươi sẽ không bao giờ có thể phi thăng!”

 

Nghe ác yêu trong Trấn Yêu Ngục chửi rủa, sắc mặt của Bộ Đình không hề thay đổi. Ông ta đã nghe những lời chửi bới như vậy cả ngàn lần, lời nói ác độc không hề ảnh hưởng đến cảm xúc của ông ta chút nào cả.

 

Trong kết giới thật mạnh, chỉ có một mình ông ta nghe thấy lời nguyền rủa bất lực và cuồng nộ này. Gió thổi quần áo bay phất phới, ông ta chậm rãi lên tiếng: “Trấn Tinh Lâu đã dự đoán, sẽ có người thả ngươi - yêu ma vạn năm - ra vào đêm trăng tròn tháng này, máu của vô số thành trì sẽ chảy thành sông vì ngươi, biến thành luyện ngục trên nhân gian.”

 

“Hôm nay là đêm trăng tròn.” Ông ta mở bàn tay ra, pháp khí bản mạng hiện lên lòng bàn tay từng tấc một: “Ta muốn xem thử, có thể thay đổi lời tiên tri không.”

 

“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha.” Yêu ma phát ra tiếng cười vui sướng: “Cho dù có thể thay đổi lời tiên tri, làm sao vi phạm được ý trời?”

 

“500 năm trước, ta có thể thay đổi một lần, hiện giờ ta có thể thay đổi lần thứ hai.” Vẻ mặt Bộ Đình nghiêm nghị: “Ta không tin vận mệnh.”

 

“Ngu xuẩn, ngươi cho rằng ngươi đã thay đổi vận mệnh 500 năm?” Yêu ma vạn năm điên cuồng trong tiếng cười hỗn loạn và giễu cợt: “Ngươi đang rung hồi chuông báo tử cuối cùng, chứ không phải thay đổi vận mệnh. Có một ngày ngươi sẽ hiểu, để ta nuốt chửng nhân loại vô dụng mới là lối thoát cuối cùng cho những người tu luyện như các ngươi.”

 

“Ngươi nói nhiều quá.” Bộ Đình vung tay áo, giam cả tòa Trấn Yêu Ngục, bên trong cuối cùng không truyền ra âm thanh nào cả.

 

“Bọn họ đang nói gì?” Cách kết giới, Cửu Hồi không nghe thấy âm thanh bên trong Trấn Yêu Ngục, không thể thỏa mãn trí tò mò, tim gan cồn cào nhìn đông ngó tây.

 

“Đang bị mắng.” Tâm trạng của Thu Hoa đã dần dần bình tĩnh: “Đại yêu vạn năm này bị Bộ Đình lừa vào tháp bằng cách lấy người khác làm mồi nhử. Nó bị nhốt trong tòa tháp này bao lâu thì nguyền rủa Bộ Đình bấy lâu.”

 

“Vậy mà ông ta vẫn còn sống.” Cửu Hồi nhỏ giọng lẩm bẩm: “Đại yêu vạn năm gần như là bán thần, lời nguyền rủa của nó linh nghiệm lắm. Bộ tiên tôn bị mắng nhiều năm mà chẳng những không có chuyện gì, còn tu luyện đến Đại Thừa toàn cấp, có thể thấy mạng của ông ta cứng đến mức nào.”

 

“Tai họa kéo dài cả ngàn năm.” Giọng nói của Thu Hoa mang theo sự giễu cợt và chán ghét: “Xưa nay hắn thích gài bẫy người khác, trong mắt hắn chỉ có hai loại người, có giá trị lợi dụng và không có giá trị lợi dụng. Trong toàn bộ giới tu chân, không biết có bao nhiêu người đã bị bề ngoài thanh cao lạnh lùng xuất trần của hắn lừa gạt, cho rằng hắn thật sự là tiên tôn không dính khói lửa phàm tục.”

 

Cửu Hồi lặng lẽ che mặt, không ngờ quan hệ giữa hai người trở nên tồi tệ như vậy, lời đồn bên ngoài không hề phóng đại chút nào.

 

Nam Phong canh giữ bên ngoài kết giới nhìn xung quanh, hắn cảm thấy có người ở gần. Nhưng nếu thật sự có người, với tu vi của sư phụ, làm sao không phát hiện được?

 

Có lẽ biến cố đột ngột vào buổi trưa hôm nay khiến hắn đa nghi. Nghĩ vậy, hắn cười khổ, nắm chặt thanh kiếm.

 

“Thấy hai ngôi sao ở phía bắc không?” Thu Hoa đã lâu không ngồi bình tĩnh ngắm trăng sao, cho dù cách đó không xa có người mà bà rất hận. Mấy năm nay bà quá mệt mỏi, đến mức chỉ cần nhắm mắt lại, bà sẽ nhớ tới cặp mắt sáng ngời đó.

 

“Ta biết, trong đó có một ngôi sao tên là Thiên Sát, một ngôi sao tên là Nguyệt Đức.” Cửu Hồi nắm áo khoác gạc cá mập, ngăn nó bị gió thổi bay, để lộ tung tích của bọn họ: “Hai ngôi sao đó đã khiêu vũ trên trời ba tháng rồi.”

 

“Khiêu vũ?” Thu Hoa định nhắc nhở Cửu Hồi, rất nhiều chuyện có thể xảy ra trong tương lai, không ngờ Cửu Hồi lại nghĩ đến các ngôi sao khiêu vũ.

 

“Ừm.” Ỷ Nam Phong ở phía dưới không nghe được giọng mình, Cửu Hồi chỉ lên trời: “Ngài nhìn hai ngôi sao nhảy múa kia quấn lấy nhau giống khiêu vũ không?”

 

Hiện tượng ngôi sao gây ra tai hoạ trời sập đất lún trong mắt người ngoài, ở trong mắt tiểu cô nương, chẳng qua là ngôi sao nhảy múa xinh đẹp. Thu Hoa im lặng một hồi lâu, chậm rãi gật đầu: “Giống.”

 

Ánh trăng quả thật rất đẹp, nhưng bà đã mất đi tâm trạng ngắm trăng. Tiểu cô nương bên cạnh khác bà, ngôi sao lấp lánh cũng được nàng coi là khiêu vũ.

 

Bà không chỉ trích sự ngây thơ và thiếu hiểu biết của tiểu cô nương, mà đồng tình với vẻ đẹp trong mắt nàng.

 

Giờ phút này, mỗi một viện dành cho khách đều yên tĩnh, thậm chí yên tĩnh đến dị thường sau khi xảy ra chuyện lúc trưa.

 

Đào Nhị bưng một đĩa linh quả tươi, đi đến viện của Cửu Hồi, giơ tay chuẩn bị gõ cửa, cửa phòng bên cạnh mở ra.

 

“Chỉ Du tiên trưởng?” Đào Nhị thấy phòng Cửu Hồi chưa thắp nến, do dự hỏi: “Cửu Hồi tiên tử không ở trong phòng à?”

 

“Nàng ngủ rồi.” Chỉ Du nhìn hắn bằng đôi mắt đen láy: “Tìm nàng có chuyện gì?”

 

“Không, không có việc gì cả.” Bị Chỉ Du nhìn chằm chằm như vậy, không hiểu sao trong lòng Đào Nhị hơi e ngại, hắn đưa đĩa trái cây đầy ắp cho Chỉ Du: “Đây là linh quả tươi mà ta mới lấy, ngài cầm nếm thử đi.”

 

Chỉ Du không nhận: “Cho Cửu Hồi phải không?”

 

“Cũng giống như cho ngài, giống nhau mà.” Đào Nhị không dám ép buộc Chỉ Du, đành phải nở nụ cười lấy lòng: “Ngài và Cửu Hồi tiên tử đều là đệ tử của Ngọc tiên tôn, tại hạ tôn kính các ngài như nhau.”

 

“Khi nào Cửu Hồi thức dậy, ta sẽ đưa cho nàng.” Chỉ Du nhận đĩa trái cây, nhìn vầng trăng tròn treo trên bầu trời, hai bóng người một đỏ một xanh bay ngang qua trên không trung.

 

Hắn có chút ấn tượng với hai lão nhân thích mặc xanh đỏ loè loẹt này, là trưởng lão của Trấn Tinh Lâu, nếu không có việc gì thì coi bói cho cả thiên hạ.

 

“Đêm nay đừng ra ngoài.” Chỉ Du cất đĩa trái cây vào nạp giới: “Trở về đi.”

 

“Ờ ờ.” Đào Nhị ngơ ngác gật đầu, xoay người đi ra khỏi viện. Nhìn thấy vài đệ tử nội môn của Cửu Thiên Tông đi tới hướng này, hắn vội vàng bước nhanh về phòng, ấn chặt chốt cửa, hạ quyết tâm ai gõ cửa cũng không mở.

 

“Truyền lệnh của mười đại tông chủ, mời chư vị tông chủ đến Trấn Yêu Ngục nói chuyện!”

 

Vận dụng lệnh của mười đại tông chủ?

 

Triệu tập lực lượng như thế, bất kể các tông chủ trong viện có tâm tư gì đều gác lại sự ân oán cá nhân, mang theo pháp khí bản mạng đi ra ngoài.

 

Chỉ Du đứng dưới mái hiên, giúp Cửu Hồi đóng cửa sổ phòng, sau đó đi ra khỏi viện.

 

Gió đêm hơi lạnh, hoa cỏ đủ màu nở rộ dọc đường, lộng lẫy và sống động. Trong tông môn của giới tu chân, dưới sự duy trì của pháp trận và linh lực, không có sự phân biệt giữa bốn mùa. Chỉ Du thậm chí không nhớ được, hiện giờ là mùa xuân hay là mùa đông.

 

Khoảng cách từ các viện dành cho khách đến Trấn Yêu Ngục rất xa, thỉnh thoảng có tiên tu bay qua trên không trung, hắn đi một mình trên đường, có vẻ hơi quạnh quẽ.

 

“Này!” Đệ tử chưởng phái của Thần Cực Môn đứng trên phi kiếm, thấy Chỉ Du đi chậm rãi một mình, hắn lại ngự kiếm vòng trở lại: “Muốn ta mang ngươi đi một đoạn không, chỉ lấy ngươi một trăm linh thạch.”

 

Hắn canh cánh trong lòng 5000 linh thạch đã bị mất lúc trưa, cực kỳ đau lòng, quyết tâm muốn kiếm lại số tiền này.

 

Chỉ Du lắc đầu.

 

“Không chịu thì 50 cũng được.” Cho dù chân con muỗi nhỏ cũng là thịt, đại đệ tử chưởng phái muốn tranh thủ một chút.

 

Chỉ Du vẫn lắc đầu.

 

“Chậc.”

 

Đồ quỷ nghèo!

 

Đại đệ tử chưởng phái chửi thầm, xoay người bay đi không cam lòng. Hắn của bây giờ đã là người trưởng thành, tuyệt đối sẽ không nói những lời chửi bới trước mặt người ta.

 

Khi hắn bay đến trước Trấn Yêu Ngục, tông chủ của các tông môn và các đệ tử chưởng phái đã tới gần hết. Hắn nhìn xung quanh, cất phi kiếm, đứng dưới gốc cây mới dám nhỏ giọng mắng: "Đám quỷ nghèo của Vọng Thư Các, vừa nghèo vừa keo kiệt, lão tử xui xẻo mới gặp phải bọn họ.”

 

Cửu Hồi ngồi trên cành cây cúi đầu, nở một nụ cười thân thiện với đại đệ tử chưởng phái đang mắng ở dưới tàng cây.

 

“Sau này đừng để lão tử gặp bọn họ bên ngoài, nếu không……” Đại đệ tử chưởng phái đột nhiên cảm thấy cổ hơi lạnh, hắn sờ cổ, nhìn xung quanh, xác nhận không có người của Vọng Thư Các mới yên tâm to gan mắng tiếp: “Nếu không lão tử chắc chắn sẽ cho bọn họ biết cái gì gọi là khóc lóc thảm thiết, hối hận không ngừng!”

 

Vài chiếc lá rớt xuống đầu hắn, một chiếc rơi vào miệng hắn.

 

“Phì phì phì!”

 

Đại đệ tử chưởng phái phun lá cây đắng trong miệng ra, đúng là xui xẻo, ngay cả lá cây cũng bắt nạt hắn?!

 

Phần lớn các tiểu tông môn ở đây không biết chuyện gì đã xảy ra, có người to gan tụ tập lại thì thầm.

 

“Chuyện gì đã xảy ra vậy, vì sao gọi chúng ta đến Trấn Yêu Ngục?”

 

“Không biết, chẳng lẽ lúc trưa mới giết ma xong, buổi tối chuẩn bị giết yêu?”

 

“Sao, ngươi muốn so tài với ác yêu trong Trấn Yêu Ngục?”

 

“Ta? Ngươi thấy ta có giống miếng thịt trong miệng ác yêu không?”

 

Cửu Hồi không khỏi bật cười trước lời của các tông chủ, nàng sợ bị người ta phát hiện ra động tĩnh của mình, nhích lại gần Thu Hoa: “Ha ha ha ha ha, giới tu chân đúng là có nhân tài khắp nơi.”

 

Đuôi tóc mai của tiểu cô nương cọ vào tai Thu Hoa khiến vành tai bà tê dại và hơi ngứa. Đã lâu lắm rồi bà mới ngồi gần người khác đến vậy, trong trí nhớ bà, lần gần nhất là 500 năm trước.

 

Đêm đó bà nắm tay bạn liều mạng bỏ chạy, rõ ràng là một đêm bi thảm, nhưng không giống như cơn giông trong truyện. Bà nhớ đêm đó ánh trăng sáng lạ thường, các vì sao cực kỳ rực rỡ, máu của bạn nhỏ vào lòng bàn tay bà nóng như lửa.

 

Bà ngước nhìn bầu trời, hai mắt phủ đầy sương mù, ánh trăng đêm nay giống như đêm đó.

 

“Này, các ngươi có phát hiện hay không, tuy Cửu Thiên Tông gọi chúng ta tới đây dưới danh nghĩa là lệnh của mười đại tông môn, nhưng Thu tiên tôn không đến.”

 

Tông chủ của các tiểu tông môn vừa thì thầm, bọn họ tụ tập trong góc, không giống như tới để thảo luận vấn đề, mà giống như các lão nhân và lão thái thái ra cửa thôn tán gẫu vì nhàm chán.

 

“Thu tiên tôn không đứng ra mắng vị kia là sự hỗ trợ lớn nhất, trưa nay Thu tiên tôn không hề nể mặt vị kia.”

 

“Chuyện năm xưa, chắc chắn là lỗi của vị kia.”

 

“Vì sao?”

 

“Ẩn nhẫn và trầm mặc là do lương tâm cắn rứt khó chịu, mọi người đều hiểu.”

 

Cửu Hồi lén nhìn Thu Hoa, giơ hai tay bịt tai: “Tông chủ, ta không nghe thấy gì cả.”

 

“Nghe thấy cũng không sao.” Thu Hoa nhìn Bộ Đình đang đứng dưới Trấn Yêu Ngục: “Bọn họ nói không sai, ẩn nhẫn và trầm mặc là do lương tâm cắn rứt khó chịu.”

 

Cẩm Khinh Cừu đại diện cho Ngự Trân Tông, một trong mười đại tông môn, đứng ở đằng trước. Hắn nhìn bảy vị tông chủ khác, tông chủ của Thanh Lam Môn quả nhiên không có mặt.

 

Bảy vị tông chủ còn lại dường như quên mất Thu tiên tôn, cầm pháp khí với vẻ mặt trang nghiêm. Cẩm Khinh Cừu xoay chiếc quạt ngọc, nhìn ra sau vài lần, không biết Cửu Hồi cô nương của Vọng Thư Các có ở đây không?

 

Khi hai vị xanh đỏ từ trên trời rơi xuống, Cẩm Khinh Cừu nén nụ cười trên mặt, chắp tay hành lễ với hai người.

 

Bốn vị trưởng lão ở trong Trấn Tinh Lâu quanh năm, hôm nay hai vị trưởng lão xanh và đỏ đích thân tới Cửu Thiên Tông, không biết sẽ xảy ra chuyện gì lớn?

 

Hai vị trưởng lão xanh và đỏ xuất hiện, tất cả mọi người đều im lặng, cho dù là người thiếu hiểu biết cũng hiểu, nếu trưởng lão của Trấn Tinh Lâu xuất hiện, sẽ xảy ra chuyện chấn động.

 

“Hiện tượng thiên văn đã dự đoán, vào đêm trăng tròn, ác yêu của Trấn Yêu Ngục sẽ xuất hiện trên thế gian, máu nhuộm cả vạn dặm.” Sắc mặt của hai vị trưởng lão xanh đỏ già nua và tiều tụy: “Xin chư vị tối nay hãy canh giữ Trấn Yêu Ngục vì mọi người trong thiên hạ, tìm kiếm sự sống.”

 

“Cái gì? Ác yêu sẽ xuất hiện?!”

 

“Kết giới của Trấn Yêu Ngục rất mạnh, nếu không có tu vi Đại Thừa kỳ, không thể mở ra kết giới, làm sao có thể mở được Trấn Yêu Ngục?”

 

“Xin hỏi hai vị trưởng lão, có thể thay đổi lời tiên tri không?”

 

“Đương nhiên có thể thay đổi.” Ánh mắt của hai vị trưởng lão xanh và đỏ kiên định: “Nếu vận mệnh không thể thay đổi, vì sao ông trời để chúng ta đoán trước những gì chưa xảy ra?”

 

Hai người cúi xuống hành lễ với mọi người, bọn họ đã rất già, ngay cả động tác hành lễ cũng chậm rãi nhưng những ông già bình thường.

 

Thu Hoa hơi quay đầu đi, không thấy hai vị trưởng lão mới mấy tháng mà họ đã nhanh chóng già đi.

 

“Nơi này ồn ào quá, ta đi cùng tông chủ đến chỗ khác đi.” Cửu Hồi nắm tay bà, “Nghe nói Cửu Thiên Tông có chín đỉnh núi, chúng ta lên đỉnh cao nhất đi.”

 

Thu Hoa cúi đầu, nắm bàn tay trắng nõn sạch sẽ, không có vết máu hay vết thương nào, đây là bàn tay của tiểu cô nương 18 tuổi.

 

“Không từ chối tức là đồng ý.” Cửu Hồi rút chiếc trâm ngọc, biến nó thành phi kiếm, kéo Thu Hoa nhảy lên kiếm: “Đi theo ta.”

 

Áo khoác gạc bay trên bầu trời đêm, Thu Hoa quay đầu nhìn Trấn Yêu Ngục dưới ánh trăng qua lớp gạc, vuốt ve cây trâm thanh kiếm trên tóc, cuối cùng từ từ bỏ tay xuống.

 

Bà muốn hỏi vì sao Cửu Hồi trùng hợp ở đây, còn có thể chạm vào Trảm Thiên Kiếm của bà. Nhưng bà không biết nên bắt đầu từ đâu, tựa như Cửu Hồi chưa bao giờ hỏi bà, vì sao bà muốn phá hủy kết giới bên ngoài Trấn Yêu Ngục.

 

Chỉ Du vẫn đi chậm rãi trên đường, ánh trăng làm bóng dáng của hắn dài và mỏng, hắn dừng lại, bắt chước động tác thường ngày của Cửu Hồi, tự tạo một cái tai thỏ cho mình.

 

Hắn nhanh chóng mất đi hứng thú, hắn cảm thấy mình làm không giống lắm, và không đáng yêu như Cửu Hồi.

 

Trên bầu trời đêm phía trước xuất hiện một cánh tay bay lượn, nếu người khác thấy cảnh này, có lẽ sẽ sợ tới mức tái mặt. Nhưng người thấy bàn tay này là Chỉ Du, hắn cẩn thận quan sát bàn tay bay càng ngày càng gần, khi bàn tay sắp túm vạt áo của hắn, hắn giơ tay ra.

 

Hai tay nắm nhau, Cửu Hồi kéo Chỉ Du lên kiếm. Ba người khoác chung áo choàng gạc nên hơi chen chúc, thỉnh thoảng chân bọn họ lộ ra bên ngoài.

 

Trong Bách Thú Viên, mấy con yêu thú không ngủ nằm phơi mình dưới ánh trăng. Đột nhiên nhìn thấy ba cặp chân bay trên đỉnh đầu, chúng nó sợ tới mức một hồi lâu mới lấy lại tinh thần.

 

“Hiện giờ thế gian hỗn loạn đến mức này à, ngay cả chân cũng có thể tu luyện thành yêu?”

 

“Nói vớ vẩn, các ngươi không thấy gì cả.”

 

Yêu tộc yếu thế, bọn họ đã nghèo đến nổi làm thú cưỡi cho người ta để kiếm sống. Hiếm khi có yêu mới, không thể để nó bị người tu tiên phát hiện.

 

Đi theo Nhân tộc kiếm sống là một chuyện, bán đứng Yêu tộc cho Nhân tộc là chuyện khác, chúng nó rất rõ trong lòng.

 

“Ngươi đi đâu đó?” Sau khi bị Cửu Hồi kéo lên kiếm, Chỉ Du ngoan ngoãn đứng ở cuối kiếm, hắn không nhìn Thu Hoa, như thể bà ở trên thanh kiếm hay không cũng không quan trọng.

 

“Đi ngắm trăng sao.” Cửu Hồi gỡ áo khoác gạc che cho ba người, “Đêm nay rất đẹp, may mắn gặp được ngươi trên đường, chúng ta có thể đi chung.”

 

Lúc này Chỉ Du mới nhướng mí mắt lên nhìn Thu Hoa, hắn chắp tay chào Thu Hoa: “Vãn bối gặp Thu tông chủ.”

 

“Không cần đa lễ.” Thu Hoa khẽ gật đầu với hắn.

 

“Vừa rồi sao ngươi phát hiện là của ta?” Cửu Hồi biết, Chỉ Du sẽ không dễ dàng duỗi tay với người khác.

 

“Ta nhận ra tay ngươi.” Chỉ Du có vẻ không hiểu vì sao Cửu Hồi hỏi vấn đề này: “Tay của ngươi không giống tay người khác.”

 

“Là đẹp hơn người khác hay sao?” Cửu Hồi giơ tay lên quơ trước mặt Chỉ Du.

 

“Ngón trỏ và ngón áp út của ngươi dài bằng nhau, móng tay đầy đặn màu hồng nhạt, hơi giống……”

 

“Dừng lại.” Cửu Hồi khoanh tay: “Ngươi chỉ cần nói, tay của ta có đẹp không, những thứ khác không quan trọng.”

 

Chỉ Du lại nhìn tay nàng, chậm rãi gật đầu: “Đẹp.”

 

“Trẻ nhỏ dễ dạy, sau này nếu ai hỏi ngươi vấn đề như thế này, nhớ bỏ qua miêu tả ở giữa, trực tiếp trả lời là đẹp.” Cửu Hồi hài lòng gật đầu: “Có hiểu không?”

 

“Không ổn.” Chỉ Du lắc đầu.

 

Cửu Hồi hơi nhíu mày: “Vì sao?”

 

“Phải thực tế.”

 

“Hì hì.” Cửu Hồi ôm mặt cười, mi mắt cong cong: “Ngay giờ khắc này, trong tình cảnh này, ta đánh giá cao sự thực tế của ngươi.”

 

Thu Hoa lẳng lặng nhìn hai người cười đùa, sắc mặt dần dần dịu đi. Trong nháy mắt, bà cảm thấy thoải mái hơn bao giờ hết, tựa như trên thế gian này, không có chuyện gì liên quan đến bà, chỉ có tiếng cười bên cạnh mới là thật.

 

Phi kiếm dừng lại trên đỉnh núi dốc và hẹp, ba người ngồi dưới đất, gió thổi bay quần áo, khăn choàng tung bay trong đêm, không ai dùng pháp thuật ngăn cơn gió tự do này.

 

Chỉ Du lấy ra đĩa linh quả mà Đào Nhị đưa, Cửu Hồi chia một phần cho Thu Hoa: “Đêm còn rất dài, chúng ta có thể vừa ăn vừa nói chuyện.”

 

Ở nơi này, Thu Hoa có thể từ bỏ thân phận của mình, Cửu Hồi cũng không tuân theo lễ nghi của vãn bối, bọn họ chỉ là ba người ngắm trăng bình thường.

 

“Đứng càng cao, cảm thấy phong cảnh càng động lòng người.” Cửu Hồi ngồi không thoải mái, dứt khoát nằm ngửa trên mặt đất, để khỏi vất vả khi ngắm trăng: “Nhưng nếu đứng ở vị trí cao quá lâu sẽ dễ dàng quên phong cảnh bên dưới.”

 

Chỉ Du thấy Cửu Hồi nằm xuống, hắn nhìn tới nhìn lui mặt đất, quyết tâm bắt chước tư thế của nàng và nằm xuống.

 

“Khi còn nhỏ, trưởng bối dẫn ta đi chợ trong thành, thôn của chúng ta sống rất hẻo lánh, cho nên thành mà chúng ta đến cũng rất nhỏ.” Nhắc tới thôn hẻo lánh, Cửu Hồi có chút tự hào: “Tuy nhiên, thôn của chúng ta là giàu nhất trong vòng mười tám dặm, mỗi lần vào thành, các trưởng bối đều mua cho ta rất nhiều đồ ăn ngon.”

 

“Tào phớ ở phố nam là ngon nhất, mỗi lần vào thành ta đều ăn một chén lớn.”

 

“Có một quán mì thủ công ở phố đông, ông chủ quán mì hơi sợ nương tử. Nhưng ta cảm thấy bà chủ quán chẳng hung dữ, bà ấy cho những đứa trẻ không có phụ mẫu ăn mì miễn phí, còn gạt bọn trẻ rằng bà chỉ bán 50 phần ăn.”

 

“Hầu bàn của tiệm ăn ở phố bắc sẽ nhảy ở cổng để chào mời khách, nhưng họ nhảy không đẹp.”

 

“Những người sống ở phố tây tương đối nghèo, bọn họ thích trồng cây ăn quả trong sân. Có lần ta bị lạc khỏi trưởng bối, vô tình đi đến phố tây, bọn họ nhét cho ta một túi đầy trái cây.”

 

Cửu Hồi kể về từng loại cây cỏ trong tiểu thành, và những điều nhỏ nhặt hầu như không có ai để ý: “Có rất nhiều tiểu thành giống như vậy, không có tông môn bảo vệ, cũng không có người với tu vi cao siêu canh giữ. Một yêu, một ma, đủ để phá huỷ cả tòa thành trì.”

 

Thu Hoa không nhìn Cửu Hồi, bà nhìn về phía Trấn Yêu Ngục, không nói lời nào.

 

“Thu tông chủ, ăn thêm không?” Cửu Hồi lấy thêm một nắm linh quả đặt trước mặt Thu Hoa.

 

“Đêm nay là âm mưu mà Cửu Phương Bộ Đình nhằm vào ta.” Thu Hoa cầm linh quả: “Trong toàn bộ giới tu chân, ngoại trừ hắn và ta, có rất ít người mở được kết giới của Trấn Yêu Ngục.”

 

“Ta thực sự không có ý định thả ác yêu ra, ta chỉ chán ghét với đủ loại âm mưu của Cửu Phương Bộ Đình.” Vẻ mặt Thu Hoa mệt mỏi. Kiếp nạn từ trên trời rơi xuống, muôn vàn sinh linh đang bị đe dọa, bà không thể buông bỏ quá khứ, nhưng không thể không màng đến các sinh linh, chi bằng kết thúc mọi chuyện……

 

“Cửu Phương là ai?” Trọng điểm chú ý của Cửu Hồi hơi khác.

 

“Cửu Phương là họ của Bộ Đình.” Thu Hoa giải thích: “Năm đó cả tộc Cửu Phương bị Ma tộc giết sạch, Bộ Đình là người duy nhất của gia tộc Cửu Phương may mắn sống sót.”

 

“Hắn không thể chấp nhận bất cứ biến số nào xuất hiện trong kế hoạch, mà ta rất có thể là biến số đó.” Thu Hoa cười nhạo: “Để đạt được mục đích, hắn có thể hy sinh bất kỳ ai, kể cả bản thân mình, hắn là một kẻ điên không có tình cảm.”

 

“Nếu Thu tông chủ biết đây là âm mưu nhằm vào ngài, vì sao còn đến Trấn Yêu Ngục?” Cửu Hồi thấy mặt đất hơi cứng, khó nằm nên trải đệm cho mình: “Nếu ta là ngài, tuyệt đối sẽ không làm như vậy.”

 

“Nếu là ngươi, ngươi sẽ làm gì?”

 

Chỉ Du mơ hồ có dự cảm không tốt, thậm chí không hiểu sao có chút đồng cảm với Bộ Đình.

 

“Gây ra sự ngột ngạt cho người mình chán ghét là chuyện đơn giản nhất trên thế gian.” Cửu Hồi nhướng mày: “Sự ngột ngạt chân chính thường chỉ cần cách đơn giản nhất.”

 

“Hiện giờ toàn bộ người của Cửu Thiên Tông đang canh giữ Trấn Yêu Ngục, có rất nhiều chỗ cho chúng ta tùy ý phát huy.” Cửu Hồi cuộn cái đệm lại, nhét vào nạp giới, hai tay chống nạnh: “Tối nay chúng ta phải nhường chỗ cho tiên tôn hiểu rõ, thế nào là hối hận, thế nào là bất lực và cuồng nộ, thế nào là giương đông kích tây!”

 

Có lẽ do giọng điệu của Cửu Hồi quá chắc chắn, có lẽ do ánh mắt của nàng quá kiên định, hoặc có lẽ bà không có lựa chọn nào khác, cho nên Thu Hoa tiên tôn thật sự lựa chọn tin tưởng lời nói của một tiểu cô nương 18 tuổi.

 

Chỉ Du im lặng đi theo sau hai người, hắn suy nghĩ nát óc cũng không hiểu, Thu Hoa là tông chủ của Thanh Lam Môn, vì sao đồng ý với đề nghị vớ vẩn như vậy.

 

Trăng đã lên cao, xung quanh Trấn Yêu Ngục yên tĩnh, ngoại trừ thỉnh thoảng có gió thổi qua, không có chuyện gì xảy ra.

 

Đương nhiên mọi người không nghi ngờ lời tiên tri của Trấn Tinh Lâu, bọn họ chỉ nghĩ rằng có nhiều người canh gác nơi này thì người muốn thả ác yêu ra sẽ không dám xuất hiện.

 

Một vị tông chủ của tiểu tông môn có tu vi không cao vô tình ngủ thiếp đi, pháp khí trong tay rơi xuống đất, phát ra tiếng vang chói tai.

 

Ngọc Kính và Đào thành chủ ngồi trong góc, dựa vào thân cây cúi đầu ngủ gật, chợt nghe thấy tiếng binh khí, vội vàng ngồi thẳng dậy, đánh nhau rồi à?

 

Vị tông chủ làm rớt pháp khí đỏ mặt khi bị mọi người nhìn, nhặt pháp khí lên giấu trong đám đông.

 

Sắc mặt của hai vị trưởng lão xanh và đỏ không còn nghiêm túc như lúc vừa tới, bọn họ bấm tay tính toán, thầm thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần kiên trì thêm nửa canh giờ là có thể thành công thoát khỏi lời tiên tri.

 

Sâu trong bụi rậm, một con cú rừng ngụy trang thành thân cây, cẩn thận di chuyển đôi chân cứng đờ của nó.

 

Đáng lẽ nó nên hiểu từ lâu, đừng dễ dàng tin tưởng lời nói của con người.

 

"Tính toán như thần" cái gì, còn nói rằng vào đêm trăng tròn sẽ được như ước nguyện, nó ở đây đợi khoảng hai canh giờ, cũng không có ai tới phá vỡ kết giới của Trấn Yêu Ngục.

 

Quẻ đó hết một trăm lượng vàng, nó tích lũy suốt hai năm mới có một trăm lượng!

 

Bây giờ bị người ta lừa hết sạch, lão đại bị nhốt trong yêu ngục vẫn chưa được cứu ra, cú rừng tức giận phun cái lông chim ngậm trong miệng hai canh giờ.

 

Cái lông chim này là do kẻ “Tính toán như thần” tặng miễn phí cho nó, còn nói khi người ta phá vỡ kết giới bên ngoài Trấn Yêu Ngục, ngậm lông chim lên đỉnh tháp là có thể cứu lão đại đã bị nhốt ba năm ra.

 

Hừ!

 

Nếu tốn một trăm lượng mà tính ra đồ giả, thì lông chim này chắc chắn cũng giả, không biết là lông gà hay lông vịt rách nát gì.

 

Hắn rõ ràng có thể trực tiếp lừa nó một trăm lượng, cố tình còn muốn đưa nó một cọng lông chim để làm nhục nó, lòng người thật sự đáng sợ!

 

Quá xấu xí!

 

“Ách xì!” Đại đệ tử chưởng phái của Thần Cực Môn đang dựa vào thân cây ngủ ngon lành, một cọng lông chim bay tới chóp mũi hắn, ngứa đến nỗi hắn hắt xì vài cái, lông chim rơi vào cổ họng hắn vì hắn há miệng quá to.

 

Hắn nhắm mắt, xoa mũi, chép miệng hai cái rồi dựa vào rễ cây ngủ tiếp.

 

Một vị lão tông chủ thấy một số người tu tiên trẻ tuổi nằm xung quanh, vô cùng buồn bã lắc đầu thở dài: “Các đệ tử hiện nay đúng là thế hệ này không bằng thế hệ trước!”

 

May mắn thay, đệ tử của mười đại tông môn không làm người ta thất vọng, bọn họ đều đứng thẳng tắp, tràn đầy năng lượng.

 

Ánh trăng dần dần di chuyển về phía tây, cuối cùng đã yên bình vượt qua lời tiên tri. Hai vị trưởng lão xanh và đỏ cảm tạ mọi người lần nữa, rồi vội vàng biến thành những luồng ánh sáng rời đi.

 

Các tông chủ, đệ tử chưởng phái cũng dần dần giải tán. Tông chủ của mười đại tông môn đưa mắt nhìn nhau, lần lượt cáo từ Bộ Đình.

 

Tối nay bọn họ không có sự đồng ý của Thanh Lam Môn đã lấy danh nghĩa của mười đại tông môn để truyền lệnh cho tất cả tông chủ, đó là có lỗi với Thu Hoa. Nếu ở lại đây, tin đồn nhảm nhí nào đó truyền tới tai Thu Hoa sẽ ảnh hưởng đến quan hệ tốt đẹp.

 

Nhưng bọn họ chưa kịp rời đi, Thu Hoa đã dẫn theo vài đệ tử của Thanh Lam Môn ăn mặc lộng lẫy đi đến.

 

Vài vị tông chủ có quan hệ cá nhân không tồi với Thu Hoa tỏ vẻ xấu hổ, chủ động chào hỏi rồi tránh sang một bên, ngượng ngùng không dám lên tiếng.

 

“Bình Lăng Thu Hoa.” Bộ Đình cầm thanh kiếm lạnh bước ra khỏi kết giới của Trấn Yêu Ngục, đi từng bước một đến đứng cách Thu Hoa tám bước.

 

“Cửu Phương tông chủ.” Thu Hoa mỉm cười, năm đó hai người gặp nhau lần đầu, sư phụ từng mỉm cười nói bà rằng tên của bà và Bộ Đình kết hợp với nhau là “Thu Hoa Mãn Đình”, có ý nghĩa cực kỳ tốt lành.

 

Bà rút cây trâm hình kiếm, biến thành Trảm Thiên Kiếm: “Ngươi giả mạo tông lệnh của tông ta, tự tiện phát mười tông lệnh, hiện giờ lại cầm kiếm đối mặt, ngươi cho rằng ta hiền lành yếu đuối à?”

 

“Bọn họ sẽ đánh nhau thật à?” Ở dưới áo khoác gạc, Cửu Hồi kéo tay áo Chỉ Du: “Đứng ở đây, lỡ như bọn họ đánh nhau, sẽ dễ dàng bị kiếm khí cuốn đi.”

 

“Không đâu.” Chỉ Du lắc đầu: “Thu Hoa không sai, Bộ Đình sẽ không động kiếm.”

 

“Tối nay ngươi đi đâu?” Quả thực như lời của Chỉ Du, Bộ Đình tra kiếm vào vỏ trước mặt vài vị tông chủ.

 

“Ngắm trăng.” Thu Hoa cười mỉa mai: “Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy, ánh trăng đêm nay cũng đẹp khó quên như 500 năm trước? Trăng sao lấp lánh, gió đêm dịu nhẹ, ta không muốn bỏ lỡ chút nào.”

 

Mí mắt Bộ Đình run rẩy, không nói gì.

 

“Thôi, tối nay ta đã ngắm cảnh xong, lại nhớ cố nhân, tâm trạng hiếm khi vui vẻ nên không so đo chuyện mười tông lệnh với ngươi.” Thu Hoa cũng cất kiếm, lấy một túi linh thạch ở trên eo ném tới chân Bộ Đình: “Hôm nay Thanh Lam Môn của ta không trấn giữ yêu ngục, ta cũng xấu hổ trong lòng, túi linh thạch này coi như là lệ phí ta cho Cửu Phương tông chủ vì đã vất vả.”

 

Tu luyện đến cảnh giới của bọn họ đã sớm cắt đứt trần duyên, càng nên kiêng dè không đề cập tới họ. Hai người gọi nhau bằng họ trước mặt vài vị tông chủ khác, chẳng khác gì chỉ vào mũi đối phương chửi bới ầm ĩ.

 

Vài vị tông chủ im lặng, cả đêm không thấy, bản lĩnh làm nhục người khác của Thu tông chủ dường như tiến bộ rất nhiều.

 

“Đau lòng quá, trong đó có 50 linh thạch luôn.” Cửu Hồi nói nhỏ với Chỉ Du: “Chút nữa nếu bọn họ không nhặt, chúng ta lén nhặt nhé.”

 

Chỉ Du: “……”

 

Nàng là người nghĩ ra chiêu này, người xót linh thạch cũng là nàng.

 

Thu Hoa cúi đầu nhìn túi tiền rơi dưới đất dính đầy bụi: “Không cần cảm tạ, cáo từ.”

 

Bà xoay người rời đi, làn váy và khăn choàng tạo ra gợn sóng duyên dáng trong không khí, mọi người đều nhìn ra, bà cố ý đến đây chỉ để chọc tức tiên tôn.

 

“Tối nay các vị đạo hữu đã vất vả.” Bộ Đình chắp tay với mọi người: “Trời đã tối rồi, xin chư vị tùy tiện.”

 

Các vị tông chủ vội vàng cáo từ, không ai muốn lội vào vũng nước đục giữa hai người.

 

Mọi người giải tán, Bộ Đình lại đi vào kết giới, cởi bỏ sự giam giữ của Trấn Yêu Ngục.

 

“Ngươi đã định là không thể thoát khỏi số phận ngục tù, cho dù có lời tiên tri cũng thế.” Bộ Đình nhàn nhạt lên tiếng: “Ta sẽ giam ngươi ở đây, cho đến khi linh hồn ngươi lìa khỏi xác.”

 

“Ngươi cho rằng ngươi là người thay đổi lời tiên tri à?” Ác yêu cười to: “Ngươi có thể nhất thời cản trở ta, nhưng không thể ngăn ta cả đời.”

 

Ánh sáng trên kết giới nhấp nháy, Cửu Hồi kéo Chỉ Du xuyên qua kết giới, muốn nghe xem ác yêu mắng Bộ tiên tôn như thế nào.

 

“Thằng nhóc vô tri và kiêu ngạo! Một ngày nào đó, bản tôn sẽ khiến ngươi hối hận về việc ngươi đã làm hôm nay!”

 

Thằng nhóc?

 

Cửu Hồi nhìn Bộ tiên tôn trông chỉ có 26 - 27, nhưng thực tế đã khoảng 700 tuổi, đây cũng gọi là thằng nhóc?

 

“Rất mong chờ.” Bộ Đình xoay người rời đi.

 

“Chẳng lẽ ngươi không muốn biết, trước khi ngươi tới đây, ai đã ngăn cản vị hôn thê của ngươi phá vỡ kết giới của tòa tháp này?”

 

“Ngươi nói cái gì?!” Bộ Đình quay đầu lại, Cửu Hồi trốn dưới áo khoác gạc, lần đầu tiên nhìn thấy Bộ tiên tôn thay đổi sắc mặt.

 

“Ngươi muốn biết cũng được, chỉ cần ngươi thả ta ra, ta có thể không so đo hiềm khích trước đây để dạy ngươi pháp thuật đã thất truyền từ rất lâu, đồng thời sẽ nói cho ngươi biết chỗ giấu bảo vật quý hiếm……”

 

“Những lời tà ma.” Bộ Đình xoay người rời đi, lần này ông ta không dừng lại.

 

“Thằng nhóc Bộ Đình, người ngăn cản vị hôn thê của ngươi là……” Ác yêu đột nhiên nhớ ra, y căn bản không biết tên của nữ tử kia, vì bị giam trong kết giới, y chỉ cảm nhận được chuyện xảy ra ở gần kết giới.

 

Mãi đến khi không còn thấy bóng dáng Bộ Đình nữa, y vẫn không nói nên lời.

 

“Con yêu này trông không thông minh lắm, không biết mắng chửi người khác.” Cửu Hồi thấy Chỉ Du đang sững người, dùng cùi chỏ đụng cánh tay hắn, sẵn tay nhặt 50 linh thạch không ai để ý: “Đi đi đi, chúng ta mau trở về.”

 

Hai người nhẹ nhàng xuyên qua kết giới, khi đi ngang qua một thân cây, Cửu Hồi dừng lại, ngửa đầu nhìn một cành cây.

 

Con cú rừng đá đôi chân cứng đờ, vỗ cánh, cuối cùng cũng không còn ai.

 

Nó muốn lên cao, nó muốn bay!

 

Bay lượn…… Bay…… lượn?

 

Dù nó đập cánh mạnh cỡ nào, nó vẫn ở nguyên tại chỗ.

 

“Hèn gì nhánh cây này trông hơi kỳ quái, hóa ra là tộc cú rừng.” Cửu Hồi nhìn con cú rừng giả chết trong tay nàng: “Tiểu yêu quái, làm cách nào ngươi lẻn vào được mà không bị ai phát hiện?”

 

Cú rừng cứng đầu bất động, giả vờ làm một con chim đã chết.

 

Cửu Hồi xách nó đi về viện dành cho khách, Chỉ Du giúp nàng cầm áo khoác gạc, nhân tiện đánh giá rất công bằng về con cú: “Nhiều lông, xấu, vụng về.”

 

Cú rừng: “……”

 

Hừ!

 

Nói nhảm nhí!

 

Nó rõ ràng là mỹ nam tử trong giới cú rừng!

 

Hai người trở lại viện, Chỉ Du cất áo khoác gạc cho Cửu Hồi, xoay người về phòng mình.

 

“Chỉ Du, tối nay ngươi cố ý ra ngoài tìm ta à?” Cửu Hồi gọi hắn.

 

“Ừ.” Chỉ Du xoay người: “Đêm nay không an toàn.”

 

Cú rừng gãi chân, quả thật không an toàn, nếu không làm sao nó bị bắt?

 

“Cảm ơn.”

 

“Trăng đêm nay rất đẹp.” Chỉ Du khẽ cong khóe môi: “Vậy nên không cần cảm tạ.”

 

“Ngủ sớm đi.” Ở viện bên cạnh, Ngọc Kính thò đầu ra ngoài cửa sổ: “Không ngủ thì trời sẽ sáng.” Bà liếc nhìn con chim xấu xí trên tay Cửu Hồi, rụt đầu lại, đóng cửa sổ.

 

“Vâng, sư phụ.” Cửu Hồi bước nhanh vào phòng, ném cú rừng cho Bạch Kỳ đang gặm xương trong góc: “Này, ta tìm bạn cho ngươi.”

 

“Thật là một cọc gỗ xấu xí.” Bạch Kỳ ghét bỏ.

 

“Ta là chim, là một con cú rừng giỏi ngụy trang!” Thấy giả chết cũng vô ích, cú rừng hùng hổ đứng dậy khỏi mặt đất, vỗ cánh chuẩn bị nhảy ra khỏi cửa sổ bỏ chạy.

 

“Bụp.” Bạch Kỳ dùng đuôi đập cú rừng: “Lão tử nói chuyện mà ngươi dám cãi lại?”

 

Cú rừng: “……”

 

Không có con chim nào không ghét mèo, không có!

 

“Ta giao con chim nhỏ này cho ngươi, đừng quấy rầy giấc ngủ của ta.” Cửu Hồi sờ đầu Bạch Kỳ, liếc nhìn cú rừng nằm bất động: “Nó đã bị ta hạ cấm chế rồi, nếu nó dám chạy thì tùy nó đi.”

 

Cú rừng nghe vậy, lập tức đứng dậy khỏi mặt đất, nịnh nọt gọi Cửu Hồi hai tiếng.

 

“Im lặng.” Bạch Kỳ lại vỗ đuôi: “Không biết lão đại buồn ngủ cần nghỉ ngơi hay sao, gọi làm gì?!”

 

Hừ, lão tử coi thường mấy con yêu nịnh hót nhất đời!

 

“Bạch Kỳ, lấy cuốn tiểu thuyết trên bàn tới đây cho ta đi.”

 

“Được rồi, lão đại!”

 

Bạch Kỳ ngậm sách, tung tăng đi tới.

 

Cửu Hồi lật vài trang, ghét bỏ nội dung tiểu thuyết không thú vị bằng những chuyện xảy ra ở Cửu Thiên Tông, ném cuốn tiểu thuyết qua một bên, quấn chăn mềm mơ màng chìm vào giấc ngủ.

 

Sau một nén nhang, một vị trưởng lão vốn luôn điềm tĩnh và uy nghiêm của Cửu Thiên Tông phát ra tiếng rống kinh thiên động địa: “Ai, là ai làm?!”

 

Tiếng rống xuyên đến tận trời, rung chuyển trời đất, mọi người mệt nhọc cả đêm đều bị sốc đến mức bật dậy khỏi giường.

 

Chuyện gì đã xảy ra?

 

Trấn Yêu Ngục bị cướp?!

 

Mọi người vội vàng sử dụng pháp thuật để mặc áo khoác, giẫm lên phi kiếm lao về phía nơi phát ra tiếng rống.

 

Khi đến nơi, thấy rõ mọi thứ trước mắt, tâm trí bị sốc đến nỗi chỉ có thể nghĩ ra một chữ —— hả?!

 

Chờ đến lúc bình minh, mọi người chuẩn bị rời đi: trước khi đi không ngủ được nên đã làm chuyện thế này, quá tự phụ, quá độc ác, vô đạo đức, hận Cửu Thiên Tông lắm à?

 

Cái gì, ngươi nói ngày hôm qua Cửu Thiên Tông vừa ra lệnh điều tra Thần Cực Môn?

 

Hiểu rồi, vậy do Thần Cực Môn làm.

 

Thật to gan.

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Thần Cực Môn: Ta đang ngủ trong phòng thì một cái nồi đen từ trên trời rơi xuống, to quá!

 

Trận chiến giữa các tông môn cao cấp: kỹ năng chiến đấu, đấu kho báu, đối đầu về tinh thần...

 

Trận chiến thực sự của các tông môn: đơn giản, đâm xuyên tim, vô đạo đức...

Bình Luận (0)
Comment