Tại Hạ Rất Bình Thường - Nguyệt Hạ Điệp Ảnh

Chương 24

Một ngày trước, Cửu Thiên Tông có rường cột chạm trổ, mái cong và cánh giác, đình lầu nhiều lớp, ai đến cũng khen tráng lệ đồ sộ, có thể nói là vùng đất tiên.

Nhưng Cửu Thiên Tông bây giờ tựa như bị cuồng phong tàn phá, rơi vào hỗn loạn.

 

Đá quý được khảm trên tấm bảng của tông môn đã bị gỡ sạch, đài quan sát được xây bằng ngọc trắng bị sơn màu đen sặc sỡ, mặc dù cá chép vẫn còn trong hồ, nhưng bị đánh vảy sạch sẽ, mấy con cá chép béo cực kỳ bất lực ở trong nước.

 

Những bụi cây vốn được cắt tỉa gọn gàng xung quanh, lúc này không biết bị dùng linh dược gì, mọc um tùm chỗ này chỗ kia, dây leo bò dọc theo xà và cột lên mái nhà, ép ngói thành một mớ hỗn độn, mấy ngôi miếu đổ nát ngoài thành còn hoàn chỉnh hơn ngôi nhà này.

 

Hai tượng sư tử ngậm châu ngọc đứng ở cổng lớn, hạt châu trong miệng đã bị trộm, thè ra cái lưỡi lớn, cặp sư tử ngọc vốn oai phong lẫm liệt, biến thành sư tử mắc bệnh não vì thè lưỡi ra.

 

Dễ thấy nhất là pho tượng Bộ Đình tiên tôn đứng sừng sững trong sân luyện võ, ngày hôm qua pho tượng trông lạnh lùng và tự phụ, hiện giờ đã thay bộ váy hoa mẫu đơn, môi đỏ như lửa, thắt chiếc khăn màu xanh ngọc lục bảo trên đầu, khăn bay lượn lờ trong gió đêm, đặc biệt bắt mắt.

 

Ngoài ra còn có các tay vịn bằng ngọc trắng đủ màu sắc, chân dung của các loài chim và động vật thè lưỡi lớn, toàn bộ khung cảnh rối loạn và khó coi.

 

Thủ đoạn quá độc ác, đúng là không biết xấu hổ và nhục nhã!

 

Mọi người đồng loạt quay qua nhìn tông chủ của Thần Cực Môn, Bào tông chủ đang cúi đầu nhìn áo ngoài, thấy mọi người đều tập trung vào mình, nhíu mày khó hiểu, mọi người nhìn ông làm gì?

 

“Bào tông chủ, hình như tối nay ngài không tới Trấn Yêu Ngục phải không?”

 

Sắc mặt của Bào tông chủ hơi khó coi, hai ngày trước ông bị vài chiêu của Thu tiên tôn đánh bất tỉnh, không phải những người này không biết, tại sao bây giờ còn không quên giễu cợt?

 

“Bào tông chủ, ngài nói xem ngài……” Một vị tông chủ tiếc nuối lắc đầu: “bốc đồng quá.”

 

Trước kia bắt nạt các tiểu tông môn thì không sao, hiện giờ to gan đến quấy rối Cửu Thiên Tông: “Kiêu căng ngạo mạn, sinh tử khó lường.”

 

Bào tông chủ cuối cùng cũng hiểu, bọn họ đang nghi ngờ những việc này là do Thần Cực Môn làm, vội liên tục phủ nhận: “Việc này không liên quan đến chúng ta, các ngươi đừng suy nghĩ vớ vẩn.”

 

“Ngoại trừ Thần Cực Môn các ngươi có ân oán với Cửu Thiên Tông, còn ai nữa?” Một tông chủ của tiểu tông môn từng bị Thần Cực Môn bắt nạt mạnh dạn nói: “Các ngươi luôn hành động kiêu ngạo từ trước đến nay, có chuyện gì các ngươi không dám làm?”

 

Bọn họ thật không làm được chuyện này!

 

Bào tông chủ tức giận: “Sao không có, Thanh Lam Môn không có ân oán cũ với Cửu Thiên Tông à?”

 

Lời vừa dứt, ông lập tức hối hận, nhưng lời nói ra như nước đổ đi, dù ông hối hận cũng không rút lại được.

 

“Thu tiên tôn là nhân vật thế nào, sao có thể làm ra chuyện như vậy.” Tông chủ của tiểu tông môn lợi dụng nhược điểm của Bào tông chủ, nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng: “Ta thấy ngươi oán hận chuyện hôm trước, vì thế thừa dịp chúng ta không chú ý, làm cho Cửu Thiên Tông hỗn loạn, đổ lỗi cho Thu tiên tôn. Một mũi tên bắn trúng hai con chim, Bào tông chủ tính toán hay thật.”

 

Mọi người càng nghe càng cảm thấy đây là sự thật, lặng lẽ nhích sang một bên, chẳng mấy chốc xung quanh Bào tông chủ không còn ai.

 

Chỉ trong ba ngày, Bào tông chủ lại cảm nhận nỗi khổ không nói nên lời lần nữa, giờ phút này ông đã hiểu rất rõ bốn chữ “nỗi oan khó giải”.

 

Ngay cả một số đệ tử của Cửu Thiên Tông cũng hơi nghi ngờ Thần Cực Môn. Nhưng bọn họ chú trọng chứng cứ và sự công bằng trong hành động của mình nên không ai làm phiền Bào tông chủ trước khi điều tra rõ sự việc.

 

Trưởng lão của Cửu Thiên Tông vừa dùng pháp thuật để dọn sạch dây leo trên mái hiên, ngay sau đó những dây leo này mọc trở lại. Trước mắt bao người, mấy dây leo phát triển nhanh chóng, cuối cùng tập trung lại thành một đống, ép thành một con heo mập xấu xí bị cắm sừng.

 

Nhìn con heo, rồi nhìn chiếc khăn màu xanh ngọc lục bảo bay phấp phới trên đầu tượng ngọc Bộ tiên tôn, mọi người muốn cười nhưng không dám cười, chỉ có thể tuyệt vọng nhớ lại những chuyện thương tâm đã xảy ra trong cuộc đời dài đằng đẵng của họ.

 

“Khụ khụ khụ.” Cẩm Khinh Cừu mở quạt ngọc che khóe miệng điên cuồng nhếch lên của mình, tuy Thần Cực Môn đáng nghi nhất, nhưng bọn họ không có gan, cũng không có năng lực này.

 

Lần này Cửu Thiên Tông giết vô số ma tu, không chỉ làm mọi người không hề chú ý đến chuyện ở Vấn Tiên thành, còn khiến cho uy tín của Cửu Thiên Tông lớn hơn trước.

 

Đáng tiếc mọi nỗ lực đều biến thành trò đùa khi tấm bảng của tông môn Cửu Thiên Tông bị gỡ đá quý, thậm chí pho tượng của tông chủ còn đội khăn màu xanh biếc.

 

Ai dám tin, có người ở trong địa bàn của Cửu Thiên Tông, dưới con mắt của rất nhiều người, làm nhiều chuyện như vậy mà không bị ai phát hiện?

 

Lúc này thứ tung bay trên đầu pho tượng của tông chủ không phải là chiếc khăn màu xanh ngọc lục bảo, mà là mặt mũi của Cửu Thiên Tông.

 

Người đứng phía sau dùng thủ đoạn vô đạo đức như vậy để xé mặt Cửu Thiên Tông ném xuống đất, dùng lòng bàn chân nghiền nát nhiều lần.

 

Ai đã làm chuyện này?

 

Ánh mắt mắt lướt qua mọi người đang xem náo nhiệt, nhìn thấy Cửu Hồi và hai đồng môn vội vàng nhảy xuống phi kiếm, chen vào đám đông xem náo nhiệt, khẽ cười.

 

Tiểu cô nương quả nhiên thích xem trò vui.

 

“Sôi động quá, ta đã tới trễ.”

 

Thu Hoa đến trong bóng đêm, chiêm ngưỡng con heo mập bị cắm sừng trên nóc chính điện của Cửu Thiên Tông: “Sao con heo này giống tượng của Bộ tông chủ quá, còn bị cắm sừng nữa?”

 

Mọi người cố gắng nín cười: “……”

 

Hãy để cho bọn họ nhớ lại những chuyện thương tâm trong cuộc đời lần nữa đi.

 

Dây leo phát triển tươi tốt mọc lên liên tục, cắt lần nào mọc lại lần đó, thấy pháp thuật không có tác dụng đối với chúng, đệ tử của Cửu Thiên Tông đành phải dùng kiếm để chặt, đáng tiếc vẫn không thể ngăn chặn tốc độ tăng trưởng của chúng.

 

“Còn khó cắt hơn rau hẹ, mọc liên tục.” Đào Nhị chắp tay chen vào đám đông xem náo nhiệt, hắn nói với Cửu Hồi và Chỉ Du đang đứng bên cạnh: “Đài quan sát khá thú vị, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy màu đen sặc sỡ.”

 

“Người bình thường nhất định không vẽ được màu sắc giỏi như vậy.” Cửu Hồi khoanh tay gật đầu, “Sau này đừng so sánh thứ này với rau hẹ, không may mắn cho rau hẹ.”

 

Đào Nhị không hiểu, rau hẹ quan tâm đến may mắn làm gì? Nhưng hắn lựa chọn tôn trọng, bởi vì hậu quả của việc thiếu tôn trọng có thể là bị tát vào miệng.

 

Bên ngoài đã tồi tệ đến nước này, trưởng lão của Cửu Thiên Tông đi đến cửa khép hờ của chính điện, ông có dự cảm cực kỳ xấu trong lòng.

 

Đưa tay đặt lên cửa điện, ông quay lại nhìn khách, hy vọng bọn họ hiểu chuyện và biết lễ nghĩa, về lại viện của mình, đừng tụ tập ở đây xem náo nhiệt.

 

Mọi người hiểu ẩn ý trong ánh mắt trưởng lão, nhưng hiếm có cơ hội xem sự náo nhiệt của đệ nhất tông môn trong thiên hạ, họ đều duỗi cổ không nỡ rời đi.

 

Người tu tiên của tiểu tông môn thấy người của đại tông môn không đi, nên họ càng không muốn rời đi.

 

“Trưởng lão yên tâm, chúng ta đông người, lực lớn, có thể giúp quý tông giải quyết.” Tông chủ của các đại tông môn chủ động lên tiếng: “Lỡ như kẻ ác vẫn còn ở đây, chúng ta có thể giúp đỡ lẫn nhau.”

 

Trưởng lão: “……”  

 

Các ngươi nào muốn giúp đỡ, rõ ràng muốn xem náo nhiệt!

 

Cửa điện mở ra, bên trong vẫn như bình thường, trưởng lão thầm thở phào nhẹ nhõm, may mắn kẻ ác không quá…… đáng!

 

Trên tường của nội điện trong chính điện có khắc phù điêu của bốn con thần thú, mỗi con thần thú đều được khảm đá quý lộng lẫy. Đá quý trên người thần thú không bị gỡ ra, nhưng trong miệng mỗi con thần thú đều có thêm một cục xương thịt.

 

Vô cùng nhục nhã!

 

Khinh người quá đáng!

 

Trưởng lão tức giận đến nỗi run rẩy cả người, kẻ xấu to gan này rõ ràng đã coi thường Cửu Thiên Tông bọn họ.

 

Cửu Hồi kéo khung cửa liếc nhìn vào trong điện, thầm lắc đầu, tu vi của vị trưởng lão này chưa đạt tới trình độ nên tâm không tĩnh.

 

Nói một cách chi tiết, rất nhiều yêu thú đều có chút huyết mạch của thần thú thời thượng cổ, Cửu Thiên Tông lấy yêu thú làm thú cưỡi, làm sao có thể tôn kính bốn thần thú như thần linh trên cao?

 

“Gặp qua Bộ tiên tôn.”

 

Bộ tiên tôn tới?

 

Cửu Hồi quay đầu lại, mọi người phía sau đã tự động tránh ra, không dám chặn đường Bộ Đình.

 

Bộ Đình không vào trong điện, ông ta đứng ở bậc thềm, nhìn chiếc khăn màu xanh lá cây bay phấp phới trên pho tượng, và những dây leo đã bị chém đứt mấy lần nhưng vẫn không ngừng mọc ra lại, giơ tay cách không lấy chiếc khăn màu xanh.

 

Ở bên kia, Nam Phong đã cởi chiếc váy hoa mẫu đơn trên pho tượng, lấy khăn lau đôi môi đỏ rực và hàng lông mày đen dày của pho tượng vi sư.

 

“Đây là chuyện nội bộ của bỉ tông, mời chư vị đạo hữu trở về.” Sắc mặt Bộ Đình nặng nề, vái chào mọi người.

 

Bộ tiên tôn đã lên tiếng, mọi người không dám xem náo nhiệt nữa, vội vàng thức thời cáo từ, sợ đi chậm sẽ bị Bộ tiên tôn nghi ngờ.

 

“Sư phụ.” Nam Phong đi đến bên cạnh Bộ Đình, nhìn chiếc khăn xanh trong tay ông ta, nói nhỏ: “Tốc độ sinh trưởng của dây leo đã bắt đầu chậm lại, hai canh giờ nữa sẽ trở lại bình thường.”

 

“Ừm.” Bộ tiên tôn vuốt chiếc khăn xanh trong tay: “Đại trận bảo vệ tông môn có thay đổi gì không?”

 

“Đại trận bảo vệ tông môn không có động tĩnh gì, đồ nhi nghi ngờ người sử dụng thủ đoạn nham hiểm thế này đang ẩn nấp trong khách khứa.” Nam Phong quan sát sắc mặt của Bộ Đình: “Sư phụ, ngài nghĩ có phải là Thu……”

 

“Không phải.” Bộ Đình buông tay ra, chiếc khăn xanh rơi xuống đất biến thành tro bụi: “Nàng không có thủ đoạn kiểu này.”

 

“Vậy là ai?” Nam Phong nhíu mày, ai sẽ dùng thủ đoạn này đối phó với Cửu Thiên Tông?

 

Bộ Đình chậm rãi đi đến tấm bảng của tông môn, nhìn mấy viên đá quý đã biến mất, nhớ từng có người khen những viên đá quý trên tấm bảng của tông môn rất đẹp.

 

“Sư phụ, đồ nhi sẽ vào nhà kho của tông môn, chọn đá quý mới để sửa lại tấm bảng.”

 

“Lấy ngọc tủy đỏ.”

 

Nam Phong sửng sốt, nhưng đá quý ban đầu là đá sao xanh.

 

“Vâng.”

 

Sau khi khách khứa xem náo nhiệt xong rồi giải tán, từng nhóm đi vào rừng, ánh mắt điên cuồng giao lưu với nhau, chỉ có Thần Cực Môn đang cố gắng giải thích với mọi người, bọn họ thật sự vô tội.

 

Đáng tiếc không có bao nhiêu người để ý bọn họ vô tội hay không, bọn họ càng để ý đến sự náo nhiệt của Cửu Thiên Tông.

 

“Nhìn bọn họ cố gắng giải thích kìa, chậc chậc chậc, thật đáng thương.” Đào Nhị đi theo phía sau, chỉ vào Thần Cực Môn: “Bây giờ biết sợ hãi đã muộn rồi, ngay từ đầu không nên làm chuyện này.”

 

Cửu Hồi dừng lại: “Ngươi cũng nghĩ là do Thần Cực Môn làm à?”

 

“Hả?” Đào Nhị kinh ngạc: “Chẳng lẽ không phải là bọn họ?”

 

“Không biết.” Cửu Hồi chớp đôi mắt, dùng cùi chỏ chạm nhẹ vào eo Chỉ Du: “Chỉ Du, ngươi biết không?”

 

Chỉ Du: “Không biết.”

 

“Ờ, mặc kệ là ai, Cửu Thiên Tông quá mất mặt luôn.” Đào Nhị không quan tâm là ai làm: “Lần này đi ra ngoài, thật sự mở mang tầm mắt.”

 

Hắn cho rằng các tiên tôn thanh cao lạnh lùng và xuất trần, không dính khói lửa phàm tục, không ngờ cũng làm chuyện bí mật đánh úp doanh trại của địch.

 

Cửu Hồi ngẩng đầu, xuyên qua bóng lưng của đông đảo khách khứa, bắt gặp ánh mắt của Thu Hoa đang đi phía trước và quay đầu lại.

 

Nàng không ngờ Thu Hoa sẽ quay lại, khẽ giật mình rồi mỉm cười đáp lại.

 

Nhìn nhau qua biển người, biển người cũng có thể làm đá lót đường, chỉ có nụ cười mới lay động được lòng người. Thu Hoa chậm rãi nở nụ cười, xoay người kiên định tiến về phía trước.

 

Chỉ Du nhìn bóng lưng của Thu Hoa, từ từ quay đi.

 

Đêm nay sắp kết thúc.

 

Cửu Thiên Tông cuối cùng vẫn không tìm ra kẻ gây rối, khi Thần Cực Môn rời khỏi Cửu Thiên Tông, họ không thể thẳng lưng.

 

Ngày nào chưa tìm ra được manh mối, vết đen mà bọn họ đeo trên người sẽ không bao giờ được xóa sạch. Từ nay về sau, toàn bộ tông môn có lẽ sẽ không dám kiêu ngạo nữa, ước gì có thể đóng cửa lại, thành thật tu luyện để chứng minh mình vô tội.

 

“Đây là chuyện tốt, ít nhất bọn họ sẽ không dám gây chuyện thị phi khắp nơi, và ỷ thế ức hiếp người khác nữa.” Đào Nhị dần dần tỉnh táo lại, với kế hoạch cẩn thận như vậy, vị gây rối kia đã giúp bọn họ ra tay, nhưng Đào Nhị thiếu chủ vẫn còn tức giận chuyện Thần Cực Môn đụng thuyền bay của bọn họ: “Gây rối chỗ nào, rõ ràng đã giúp chúng ta trả thù.”

 

Cửu Hồi bật cười: “Ngươi nói có lý.”

 

Sáng sớm nay, nàng cố ý ăn mặc chỉnh tề, chờ sư phụ dẫn nàng đến từ biệt trưởng bối của Cửu Thiên Tông.

 

“Ngọc tiên tôn.” Đào Nhị muốn chia sẻ tin đồn mà hắn nghe được với Cửu Hồi, thấy Ngọc Kính xuất hiện ở ngoài cửa, hắn vội vàng đứng dậy hành lễ.

 

“Công Thọ, ta dẫn Cửu Hồi và Chỉ Du đi từ biệt Bộ tiên tôn, một canh giờ sau chúng ta sẽ lên đường về nhà.” Ngọc Kính có thái độ rất hòa nhã với Đào Nhị.

 

“Vâng.” Từ lúc bị Cửu Hồi đánh, Đào Nhị đột nhiên hiểu được lễ nghi là gì.

 

Bộ Đình là tông chủ của Cửu Thiên Tông, sống ở đỉnh chính của tông môn. Bên trái cửa điện có một hồ nước, trong đó nuôi đầy cá béo và ngon.

 

“Sư phụ, Ngọc các chủ của Vọng Thư Các cùng với đồ đệ tới từ biệt.” Nam Phong đi đến bên cạnh Bộ Đình, giọng hắn rất nhỏ, sợ làm phiền sự hứng thú của sư phụ đối với việc cho cá ăn.

 

“Mời bọn họ vào.” Bộ Đình ném hết thức ăn cho cá trong tay vào hồ nước.

 

“Vâng……” Nam Phong xoay người đi ra ngoài, hắn không hiểu, hôm nay thiếu chủ của Ngự Trân Tông tới từ biệt, sư phụ không gặp, tại sao lại gặp người của Vọng Thư Các?

 

“Ngọc các chủ, hai vị đạo hữu, mời đi theo tại hạ.” Mỗi khi đối mặt với người của Vọng Thư Các, Nam Phong đều không khỏi xấu hổ.

 

“Đa tạ Nam Phong đạo hữu.” Cửu Hồi cười tủm tỉm cảm tạ.

 

Chỉ trong ba ngày, Nam Phong tiên quân tự phụ và cao quý đã biến thành một thanh niên không cần nhắc nhở đã tự đỏ mặt xấu hổ, còn trẻ quá nên da mặt mỏng.

 

Ngọc Kính cũng không ngờ Bộ Đình sẽ gặp bọn họ, nhiều năm qua, bà và vị Bộ tiên tôn này gần như không có giao tiếp gì, cho dù xuất hiện ở cùng chỗ, Bộ tiên tôn ở trên vị trí cao và xa cách sẽ không chú ý tới tông chủ của tiểu tông môn như bọn họ.

 

“Gặp qua Bộ tông chủ.”

 

“Ngọc các chủ.” Bộ Đình khẽ gật đầu với Ngọc Kính, ông ta nhìn phía sau bà: “Cửu Hồi tiểu hữu.”

 

“Vãn bối gặp qua Bộ tiên tôn.” Cửu Hồi cụp mí mắt, chắp tay hành lễ.

 

“Không cần đa lễ.” Bộ Đình dẫn mọi người vào cái đình bát giác cạnh hồ nước ngồi xuống, “Trong điện buồn tẻ, hai vị tiểu hữu còn nhỏ, ngồi ở đây thoải mái hơn.”

 

“Đa tạ tông chủ quan tâm.” Ngọc Kính uống ngụm trà, cảm thấy quái dị đối với sự thân thiết đột ngột của Bộ Đình.

 

Hai vị trưởng bối hàn huyên, Cửu Hồi ăn điểm tâm, trêu chọc cá trong hồ, nói với Chỉ Du: “Cá mập ghê, mấy con cá được nuôi kỹ quá, trông rất ngon.”

 

Bộ Đình đứng dậy đi đến bên cạnh nàng: “Cá nuôi đã lâu, không có người ăn nên mập.”

 

Mấy con cá cướp vụn điểm tâm mà Cửu Hồi ném xuống, nước bắn tung tóe vào mặt nàng. Bộ Đình nhìn giọt nước trên má nàng, sờ khăn tay trong tay áo.

 

“Chỉ Du.” Cửu Hồi nheo mắt, quay mặt về phía Chỉ Du đang ngồi.

 

Chỉ Du lấy khăn tay, lau mặt Cửu Hồi vài lần, Cửu Hồi giật cái khăn: “Nhẹ chút, đây là mặt của ta, không phải cái bàn!”

 

“Ờ.” Chỉ Du ngồi xuống bên cạnh nàng, “Lần sau sẽ chú ý.”

 

Bộ Đình lùi ra sau một bước.

 

“Hai đứa nhỏ bị ta chiều hư, mất lễ nghĩa, xin tông chủ thứ lỗi.” Ngọc Kính nhẹ nhàng lên tiếng: “Tông chủ là quý nhân bận rộn đủ việc, chúng ta không thể quấy rầy quá mức, xin từ biệt tông chủ.”

 

Cửu Hồi và Chỉ Du đi đến phía sau Ngọc Kính, ngoan ngoãn đứng yên.

 

“Núi cao sông dài, xin Ngọc các chủ và hai vị tiểu hữu bảo trọng.” Bộ Đình cụp mí mắt, sắc mặt vẫn nhàn nhạt như trước: “Nếu sau này có thời gian rảnh, mời Ngọc các chủ và hai vị tiểu hữu tới bỉ tông làm khách.”

 

“Đa tạ tông chủ.” Ngọc Kính dẫn hai đồ đệ đi ra khỏi đình bát giác, khi rời cửa viện, bà hơi quay đầu lại.

 

Bộ Đình vẫn ngồi trong đình, mái tóc đen nửa buộc lại, vốn cực kỳ tuấn mỹ, nhưng không hiểu sao lại vô cớ khiến người ta cảm thấy cô đơn.

 

Từ biệt trưởng bối xong, Cửu Hồi trở về phòng thu dọn đồ đạc, nhân tiện quan tâm đến tiến trình tra tấn của Bạch Kỳ.

 

Biết cơ hội rời khỏi Cửu Thiên Tông sắp tới, Bạch Kỳ rất cố gắng, thấy Cửu Hồi đi vào, nó lập tức nói: “Lão đại, dưới sự nỗ lực của ta, con gà xấu xí này cuối cùng đã được thu phục.”

 

Cửu Hồi liếc nhìn con cú rừng đã bị rụng một nửa lông: “Ừm, nói ta nghe xem.”

 

Bạch Kỳ kể lại chuyện cú rừng tin thầy bói, chạy tới Cửu Thiên Tông để cứu yêu quái, Cửu Hồi trầm mặc.

 

“Bởi vì mấy câu của thầy bói mà ngươi dám xông vào Cửu Thiên Tông vào ban đêm?” Cửu Hồi xách con cú rừng đang ỉu xìu lên: “Thầy bói này ở đâu?”

 

Nàng đặc biệt muốn biết, thầy bói có bản lĩnh gì mà có thể lừa một tiểu yêu quái trả giá mạng sống của mình.

 

“Đào Lâm thành.” Cú rừng thành thật trả lời.

 

Đào Lâm thành, Cửu Hồi khẽ nhíu mày, Đào Lâm thành có người tài giỏi như thế?

 

“Vậy thì dễ, ta sẽ mang ngươi về Đào Lâm thành tìm hắn.” Cửu Hồi ôm con mèo bằng tay trái, xách con chim bên tay phải: “Đi.”

 

“Đi ra ngoài như này à?” Bạch Kỳ trợn tròn cặp mắt mèo, chẳng phải người của Cửu Thiên Tông chỉ cần liếc mắt là có thể phát hiện bọn họ có vấn đề hay sao.

 

“Sợ hãi?” Cửu Hồi cười, “Gan bé xíu còn dám tới nhân gian kiếm ăn?”

 

Bạch Kỳ lẩm nhẩm: “Coi thời thế, co được dãn được, sao gọi là sợ hãi được?”

 

Ánh sáng lóe lên, một mèo và một chim trong tay Cửu Hồi biến thành cây trâm con mèo đang chơi đùa và chim bay, nàng gài cây trâm lên tóc, cười tủm tỉm đi ra khỏi phòng.

 

Cú rừng biến thành cây trâm: A a a a a a! Người này biết dùng thuật biến hóa, thật đáng sợ!

 

Sáu người đến đông đủ, Chỉ Du nhìn cây trâm con mèo đang chơi và chim bay trên tóc Cửu Hồi, không nói gì.

 

“Cửu Hồi tiên tử, cây trâm này đẹp quá, mèo và chim trông như thật.” Đào Nhị vội vàng bước tới nịnh nọt.

 

“Cảm ơn.” Cửu Hồi sờ cây trâm: “Ta cũng cảm thấy không tồi.”

 

Ngọc Kính mỉm cười nhìn thoáng qua: “Quả thật có chút thú vui nơi thôn dã.”

 

Sáu người đi thẳng ra cổng Cửu Thiên Tông, trên đường đi gặp không ít đệ tử của Cửu Thiên Tông, Bạch Kỳ thót tim, mãi đến khi ra khỏi cổng Cửu Thiên Tông, nó mới yên lòng.

 

“Ngọc các chủ, Cửu Hồi đạo hữu.”

 

Cửu Hồi quay đầu lại, nhìn Nam Phong ngự kiếm đuổi theo, dừng lại.

 

“Ngọc các chủ.” Nam Phong cầm một hộp đồ ăn, nhảy xuống phi kiếm: “Từ bỉ tông đến Vọng Thư Các còn xa, xin chư vị bảo trọng nhiều hơn.”

 

Hắn đưa hộp đồ ăn tới trước mặt Cửu Hồi: “Sư tôn bảo tại hạ giao hộp này cho đạo hữu, xin đạo hữu hãy nhận lấy.”

 

“Đa tạ.” Cửu Hồi không từ chối, nhận hộp đồ ăn và cảm tạ.

 

Thấy Nam Phong vội vàng đến, rồi vội vàng rời đi, Bạch Kỳ thở phào nhẹ nhõm, hóa ra chỉ tới tặng đồ, không phải phát hiện ra bọn chúng.

 

May mắn, may mắn quá.

 

Thuyền bay ban đầu bị hỏng, lần này sáu người trở về, cưỡi một pháp khí bay khác, tuy không bằng thuyền bay, nhưng có phòng có mái, tốt hơn hồ lô của Mạc trưởng lão nhiều.

 

“Cửu Hồi tiên tử, Bộ tiên tôn đưa cái gì?” Đợi bay ra khỏi địa bàn của Cửu Thiên Tông, Đào Nhị vội vàng đến trước mặt Cửu Hồi.

 

Cửu Hồi đặt hộp đồ ăn lên bàn, mở nắp hộp ra.

 

Là một con cá, một con cá hấp tỏa ra hơi nóng.

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Rau hẹ bé bỏng: Cái gì? Có người nói mấy câu đã khiến yêu quái trả giá bằng mạng sống?

 

Cú rừng: Đề cao cảnh giác, đề phòng trò lừa đảo!

Bình Luận (0)
Comment